Chương 580: Quốc quân thiên vị! Cục cưng Mộc Lan ngạc nhiên! (1)
Trong lòng Thẩm Lãng sụp đổ.
Ông trời, chuyện này là ngài chơi ta sao?
Hôm qua ta không có vượt quá giới hạn, cục cưng Mộc Lan không đến.
Hôm trước ta không có vượt quá giới hạn, cục cưng Mộc Lan cũng không tới.
Ngày hôm nay ta ngoại tình, cục cưng Mộc Lan hết lần này tới lần khác đến.
Cái này giống như lúc ta biểu hiện tốt thì sếp không thấy, lúc ta bểu hiện không tốt, hết lần này đến lần khác đụng phải sếp.
Thẩm Lãng bản năng muốn nói: Cục cưng à, chuyện này căn bản không liên quan, là Ninh Diễm tự bò lên trên giường của ta, ta là bị ép buộc.
Thế nhưng ngẫm lại như thế có phần cũng quá cặn bã, dù cho làm tra nam tối thiểu cũng phải có một hạn độ.
Hơn nữa cúi đầu nhìn thoáng qua Ninh Diễm, sắc mặt nàng trong nháy mắt trắng bệch, trong đôi mắt to lệ chứa chan.
Nàng có thể cũng bị tư thế trước mắt hù ngã, tiểu tam như nàng dù sao vẫn là làm sai nhưng sợ người khác biết.
Bây giờ Thẩm Lãng đã hoàn toàn đã nhìn ra, công chúa Ninh Diễm lợi hại cùng anh dũng hoàn toàn giả vờ, nội tâm của nàng vừa yếu đuối mà lại thiếu cảm giác an toàn.
Điển hình miệng cọp gan thỏ.
Thẩm Lãng nhẹ nhàng cắn một cái trên đôi môi tái nhợt của nàng.
Tiếp đó vừa lớn tiếng với phía ngoài nói:
- Cục cưng ơi, ta đã nói với nàng, mấy tháng này ta đều giữ mình trong sạch, hôm nay là ngoài ý muốn, tuyệt đối ngoài ý muốn!
Bên ngoài Mộc Lan nói:
- Chàng thật không ngờ ngày hôm nay thiếp bỗng nhiên sẽ đến đúng không?
Thẩm Lãng bản năng nói:
- Đúng vậy!
Lời này mới vừa nói ra, Thẩm Lãng không khỏi tự tát mình một bạt tai.
- Ta đi ra ngoài một chút. - Thẩm Lãng nhép miệng nói cho Ninh Diễm.
Tiếp tục, hắn cứ như vậy trần truồng chạy ra cánh cửa, con mắt rưng rưng quang cất giọng run rẩy:
- Nương tử ta sai rồi, ta thật sai lầm! Ta rõ ràng một tên cặn bã, ta chính là một đáng chết khốn nạn đáng bị thiên đao, có một người trăm triệu có một như nương tử lại vẫn phải ở bên ngoài làm bậy, ta đơn giản không bằng cầm thú.
- Nương tử, nàng đánh chết ta đi!
- Nương tử, nàng tát chết ta đi!
- Nàng đánh ta, chửi ta cũng được, thế nhưng tuyệt đối đừng chọc tức thân thể, như vậy ta sẽ đau lòng chết.
Chính khí Mộc Lan lan đến toàn thân run rẩy, chợt phát hiện cặn bã bỗng nhiên chẳng biết tại sao xuất hiện ở trước mắt.
Một giây sau cặn bã chẳng biết tại sao ôm lấy nàng.
Một giây sau cặn bã không giải thích được hôn lên nàng.
- Cục cưng, ta ôm nàng vào thôi. - Thẩm Lãng nói dịu dàng.
Mộc Lan tức giận nhìn Thẩm Lãng, đứng vẫn không nhúc nhích.
Thẩm Lãng chợt hít một hơi, tiếp đó một tay bế bổng Mộc Lan lên, hướng bên trong gian phòng đi tới.
Mới vừa đi ra không đến năm mét.
Thẩm Lãng thở hồng hộc, bước chân lảo đảo.
Ôi chao, hắn gần như phải té ngã sấp xuống.
Mộc Lan nhẹ nhàng xoay, trái lại ôm Thẩm Lãng đứng vững vàng.
Tra nam này, ngay cả thiếp đều ôm không nổi, vẫn còn có sức lực vượt quá giới hạn.
Thẩm Lãng khóc không ra nước mắt, ta vốn là ôm được, thế nhưng ngày hôm nay thật sự là eo mềm chân cũng mềm luôn.
Sau khi tiến vào phong, Ninh Diễm đã không có ở đây.
Bởi vì nơi này căn phòng rất nhiều, một gian thông một gian.
Ninh Diễm không có dũng khí đối mặt Mộc Lan, liền bỏ trốn mất dạng.
Mộc Lan ngửi được mùi vị quen thuộc, tức khắc nhíu nhíu mày.
Tiếp đó lại thở dài một tiếng.
- Cục cưng... - Thẩm Lãng ôm Mộc Lan, đam mê mà hít mùi trên người nàng.
Mộc Lan không để ý tới hắn.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng, ta xin thề ta thực sự được mấy tháng đều giữ mình trong sạch. Vì nàng, ta thậm chí nhiều lần quanh quẩn một chỗ ở thanh...
Không được, cái này không thể nói ra.
Bằng không thì bị chết thảm hại hơn.
- Cục cưng, ta xin thề đây là ta cùng Ninh Diễm lần thứ hai, trừ lần đó ra ta thật không có chạm qua bất kỳ cô gái nào khác, đầu năm nay đàn ông biết giữ mình trong sạch giống như ta vậy thực sự không nhiều lắm.
Mộc Lan nói:
- Cặn bã, chuyện này chàng muốn ta biểu dương chàng sao?
Thẩm Lãng thật cảm thấy bản thân giữ mình trong sạch rất là giỏi, nhưng mà vô cùng hiển nhiên cùng nhận thức Mộc Lan có chênh lệch nhất định.
- Cục cưng, nàng quá ác tâm, mấy tháng này ta mỗi ngày đều đối với nàng mong nhớ ngày đêm, nàng cũng không tới tìm ta.
- Mỗi lần lúc ăn cơm, ta chỉ muốn biết cục cưng của ta có ăn cơm ngon hay không, tuyệt đối không nên đói bụng.
- Mỗi lần trời nóng, ta chỉ muốn hỏi cục cưng của ta có nóng hay không? Băng ở trong nhà có sạch hay không?
- Mỗi lần vào nhà xí, ta chỉ nghĩ đến cục cưng của ta... Không, cục cưng nhà ta là tiên nữ, vĩnh viễn không vào nhà vệ sinh.
Mộc Lan cuối cùng nhịn không được, cười phụt một tiếng.
Tiếp đó chẳng biết tại sao phát hiện, trên người mình chỉ còn lại một cái yếm.
Tra nam động tác nhanh như vậy?
Ta... Ta làm sao một chút đều không phát giác.
Thẩm Lãng ôm lấy thân thể thơm ngào ngạt của Mộc Lan, hôn môi của nàng đầy đam mê.
Một lát sau, Mộc Lan nói:
- Không nên.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng, nàng ghét bỏ ta sao? Ghét bỏ ta mới vừa cùng Ninh Diễm ngủ qua? Ta có thể đi tắm rửa.
Mộc Lan nghiến răng nghiến lợi.
Cặn bã, chàng có thể đừng nhắc đến Ninh Diễm hay không.
Tuy thiếp bắt được chàng ngoại tình, thế nhưng đã qua một khắc đồng hồ, thiếp đã nỗ lực quên mất, chàng còn muốn xoáy vào.
- Chỉ với tấm thân của chàng mới vừa cùng đàn bà buông thả, còn có sức lực à? - Mộc Lan nói dịu dàng:
- Đừng làm bị thương, dù sao cũng còn có hai ngày.
- Cái gì hai ngày? - Thẩm Lãng nói.
Kim Mộc Lan không muốn nói cho Thẩm Lãng.
Đương nhiên là thời gian dễ thụ thai còn có hai ngày, nhưng nàng phải chờ tới xác định mang thai sau đó sẽ nói cho Thẩm Lãng.
Tiếp đó, hai người cứ như vậy ôm nhau.
Thẩm Lãng trong lòng có một câu nói rục rịch: Nương tử, ta có một nhận xét to gan, không bằng để Ninh Diễm...
Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám ngẫm lại, tuyệt đối không dám nói ra.
- Phu quân, Trương Ngọc Âm để thiếp chuyển cáo với chàng một câu. - Mộc Lan nói.
- Nương tử, ta và nàng ấy không có lêu lổng gì đâu. Ta thừa nhận nàng thầm mến ta, thế nhưng ta đã nghiêm khắc từ chối nàng, ta tuyệt đối không phải cái loại đàn ông tùy tùy tiện tiện, đầu năm nay, ta từ chối đàn bà như là cá chép sang sông, ngày hôm nay cùng Ninh Diễm hoàn toàn thuộc về ngoài ý muốn, đơn thuần ngoài ý muốn.
Mộc Lan bản năng che đậy cái mồm cặn bã này nên nói thẳng:
- Trương Ngọc Âm bảo thiếp chuyển cáo đến chàng, nói sau này sẽ là người xa lạ.
Á!
Nghiêm trọng như vậy à?
Thẩm Lãng không khỏi nhớ lại tướng mạo cùng vóc người Trương Ngọc Âm.
Đây là một người đàn bà chẳng biết tuổi tác, thế nhưng thành thục lại thùy mị.
Giờ đây lại muốn trở thành người xa lạ?
Sớm biết rằng như vậy, ngày đó ở Thiên Nhai Hải Các nên thông đồng dụ dỗ.
Đáng tiếc, đáng tiếc...
Nhưng mà!
Có thể làm cho Trương Ngọc Âm nói ra tuyệt giao như thế thì hậu quả thực sự liền vô cùng nghiêm trọng.
Ninh Hàn thoáng một tỏ thái độ, toàn bộ Thiên Nhai Hải Các lập tức liền thái độ kịch biến.
Mộc Lan nói dịu dàng:
- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Lãng nói:
- Có một kẻ ngốc, vì để cho ta rời khỏi cuộc chiến tranh ngôi, ban ơn cho để ta trở thành một đệ tử ký danh cho một lão già ngu xuẩn. Ta cự tuyệt, thế là tên ngốc này lên tiếng, toàn bộ Thiên Nhai Hải Các liền hoàn toàn phong sát chúng ta.
Mộc Lan ôm chặt Thẩm Lãng.
Trong lòng đau đớn.
Tuy rằng Thẩm Lãng nói gió nhẹ mây nhạt, nhưng nàng vẫn có thể đủ cảm nhận được lúc đó Thẩm Lãng bị coi khinh cùng nhục nhã cỡ này.
Nàng quyết định, từ nay về sau người nàng ghét nhất không phải Cừu Yêu Nhi, mà là Ninh Hàn.
- Phu quân, con tiện nhân kia là Ninh Hàn à? - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, chính là người ngu ngốc kia đó.
Cục cưng Mộc Lan mang theo một chút khóc thút thít nói:
- Phu quân thật xin lỗi, cũng là thiếp vô dụng, để cho chàng bị người khác ăn hiếp.
Tức khắc, Thẩm Lãng ôm Mộc Lan vào trong ngực như châu báu vậy.
Mộc Lan ở trong lòng hết lần này đến lần khác tự nói với mình.
Ta muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, ta muốn trở thành đệ nhất thiên hạ.
Ta phải giết chết Ninh Hàn.
- Phu quân, chàng đã vì thiếp đánh Xung Sư Sư gần chết, chuyện này thiếp biết rồi, cám ơn ngươi báo thù cho thiếp.
- Chàng tuy rằng vô cùng cặn bã, nhưng vẫn là phu quân tốt nhất của thiếp, thiếp… thiếp vô cùng hạnh phúc.
...
Sáng ngày thứ hai, công chúa Ninh Diễm cuối cùng lộ diện.
Nàng biểu hiện vẫn là tình trạng sợ sệt miệng cọp gan thỏ.
Đặc biệt dũng cảm ngồi cùng bàn ăn cơm, đặc biệt dũng cảm cùng Mộc Lan đối diện.
Biểu hiện ra ngoài như thể ta chính là cùng ngươi đoạt nam nhân, ngươi có thể làm gì ta nào.
Thế nhưng lúc tay đũa cũng là phát run.
- Cục cưng, chiếc thuyền lớn kia của chúng ta tạo được thế nào? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Mắt Mộc Lan lóe lên tia sáng nói:
- Đã hoàn thành hơn phân nửa.
Thẩm Lãng đã hứa với nàng chỉ cần tiêu diệt Tam vương tử cùng Thái tử, đồng thời sau khi nâng đỡ Ninh Chính tranh ngôi thành công, nàng liền mang theo Mộc Lan lên thuyền đi khắp thế gian.
Mộc Lan vô cùng hào hứng về điều đó.
Cho nên Thẩm Lãng vung lên tuyệt bút, gọi mười lăm vạn lượng vàng kiến tạo chiếc thuyền lớn trước nay chưa từng có này.
Hoàng Đồng thấy lúc thấy dự trù kinh phí, mí mắt giật một cái, tiếp đó đặc biệt dè dặt tới hỏi Thẩm Lãng, chiếc thuyền này là tới làm cái gì?
Thẩm Lãng có lý chẳng sợ nói: Chơi.
Mắt Hoàng Đồng lại chợt giật mình, tiếp đó vô cùng đau khổ mà trả lời: Chơi hay, chơi hay!
Tiếp đó, hội Thiên Đạo thực sự thông qua mười lăm vạn lượng vàng chuyên môn kiến tạo chiếc thuyền lớn này.
Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, trên cái thế giới này vẫn còn có người phá sản được tự nhiên như thế.
Người ta ăn chơi trác táng, tối đa vung tiền như rác là giỏi lắm, ngươi Lãng gia như thường lệ vung lên tuyệt bút, liền trực tiếp mười mấy vạn, mấy chục vạn lượng vàng không còn.
Mấu chốt là Thẩm Lãng lấy tiền của mình có lý chẳng sợ, xài tiền của người khác càng thêm có lý chẳng sợ.
Ta chỉ quản dùng tiền, còn tiền này từ đâu tới liền không có quan hệ gì với ta.
Dĩ nhiên, hội Thiên Đạo với Thẩm Lãng hoàn toàn là có cầu tất ứng.
Bởi vì Thẩm Lãng sáng tạo giá trị thực sự quá nghịch thiên, so với địa vị chiến lược, chính là một chút tiền lại coi là cái gì.
Thẩm Lãng ở trong lòng tính toán, sau đó nói:
- Chờ ta tiêu diệt Ninh Dực cùng Ninh Kỳ xong xuôi, thuyền lớn chúng ta cũng xấp xỉ tạo được rồi, thời gian vừa vặn đúng phía trên, đến lúc đó chúng ta phải đi xa.
- Thiếp cũng đi. - Ninh Diễm bỗng nhiên nói.
- Đệ cũng đi. - Kim Mộc Thông nói.
Chiếc đũa Mộc Lan chiếc đũa bay thẳng đến đầu gã, cất giọng quở trách:
- Đều tại đệ vô dụng, mới để cho phu quân đến giờ vẫn còn bôn ba bên ngoài, nếu đệ có tiền đồ, tỷ với phu quân đã ra ngoài chơi nửa năm.
Kim Mộc Thông vội vàng cúi đầu, hoàn toàn câm miệng không nói.
Ôi!
Vì sao phải ép ta làm Huyền Vũ Hầu thì sao?
Khát vọng của Kim Mộc Thông ta đây là trở thành một bậc thầy viết lách, phàm là chỗ nào có người ở, đều có tiểu thuyết của ta.
Mà Ninh Diễm cắn răng một cái, đạp Thẩm Lãng một phát dưới bàn.
Nàng cảm thấy Kim Mộc Lan đánh Kim Mộc Thông là gọi cho nàng xem, rõ ràng là muốn đánh Ninh Diễm.
Nàng đã đoán đúng!
Nhưng mà Thẩm Lãng là không có khả năng làm chủ cho nàng, ở trước mặt nương tử hắn rất sợ.
...
Bên trong mật thất dưới đất!
Truyền đến từng đợt gào thét giống như dã thú.
Kiếm vương Lý Thiên Thu đang bón cơm cho vợ, kết quả vợ ônggiận dữ.
Bởi vì vợ của Kiếm vương quen nếp ăn cơm giống như dã thú, đẩy cơm trên mặt đất, sau đó dùng miệng nằm ăn.
Kiếm vương đương nhiên không muốn, vẫn dùng muỗng đút cho bà, kết quả bà liền nổi giận, hướng về phía Lý Thiên Thu vừa đánh vừa gào rú.
Thẩm Lãng nhớ kỹ bà lúc trước không có có điên thế này, còn có một chút thần trí.
Mấy tháng không gặp, đã gần như hoàn toàn trở thành giống như dã thú, không còn thần trí.
Nhưng mà Thẩm Lãng lại có thể hiểu.
Bởi vì lúc trước Lý Thiên Thu cẩn thận chăm sóc vợ, cho nên bà dù cho trúng độc đã sâu, nhưng còn có một chút thần trí.
Thế nhưng mấy tháng gần đây, Kiếm vương vì giúp đỡ Thẩm Lãng, luôn luôn đi theo bên người của hắn bôn ba.
Đã không có chồng chiếu cố, điểm thần trí cuối cùng của vợ của Kiếm vương đều biến mất, hoàn toàn trở thành giống như dã thú.
Trong nháy mắt, trong lòng Thẩm Lãng vô cùng hổ thẹn.
Hắn kỳ thực căn bản không có quyền lực sai khiến Kiếm vương, lại thêm không có tư cách để Kiếm vương rời vợ.
Kiếm vương là một người thành thật, cũng bởi vì với Thẩm Lãng một câu hứa hẹn, cho nên bôn ba cho tới bây giờ.
Có thể nói bây giờ Kiếm vương với Thẩm Lãng không có bất kỳ mắc nợ, ngược lại là Thẩm Lãng mắc nợ ông quá nhiều.
Nếu không phải là có Kiếm vương bảo hộ, thi thể Thẩm Lãng đã sớm lạnh mười lần.
Trên cái thế giới này, tuyệt đối không thể để cho người thành thật đau lòng.
Kiếm vương phế đi sức của chín trâu hai hổ, mới cho vợ kết thúc một chén cơm, dù cho ông là đại tông sư, cũng toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Thẩm Lãng nói:
- Kiếm vương tiền bối, có câu ta muốn cùng ngài nói.
Kiếm vương Lý Thiên Thu gật đầu.
Thẩm Lãng nói:
- Thiên Nhai Hải Các đặc biệt tài giỏi, bọn họ phải có cứu tôn phu nhân biện pháp, hơn nữa còn là biện pháp chính thống. Cho nên ta lúc đó để ngài đưa phu nhân đến Thiên Nhai Hải Các, chính là hy vọng bọn họ có thể xuất thủ, ta nghĩ tôn phu nhân cùng Thiên Nhai Hải Các cũng có sâu xa ít nhiều.
Kiếm vương nói:
- Ta biết.
Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng Thiên Nhai Hải Các cũng không có xuất thủ tương trợ.
Kiếm vương Lý Thiên Thu thở dài một tiếng.
Ông không có trách cứ, cũng không có oán giận.
Thế nhưng trong cái thở dài của ông có ý nghĩa, phân lượng ông quá thấp, Thiên Nhai Hải Các cảm thấy không có cần thiết xuất thủ cứu giúp.
Hoặc là nói ở trong lòng Thiên Nhai Hải Các, Lý Thiên Thu không bằng Yến Nan Phi.
Yến Nan Phi để Tiết Tuyết đầu độc vợ Lý Thiên Thu, cho nên Thiên Nhai Hải Các không xuất thủ cứu giúp?
Dĩ nhiên, bất kể là Thẩm Lãng hay là Kiếm vương Lý Thiên Thu, đều không có tư cách nhắc nhở Thiên Nhai Hải Các tương trợ.
Bởi vì Thiên Nhai Hải Các không nợ bọn họ.
Thế nhưng sự thực chứng minh, Thiên Nhai Hải Các quả thực không phải thần thánh, cũng không có biểu hiện siêu thoát như vậy.
Vậy đại khái giống như những trường trung học loại siêu đẳng. Mặc kệ ngươi là nông dân hay là kẻ lang thang đầu đường xó chợ, đều có thể tiến vào trong sân trường học, thậm chí còn có thể tiến vào lớp học nghe giảng bài.
Lúc này trong lòng ngươi chắc chắn vô cùng cảm ơn, cảm thấy cái trường trung học thật sự là quá tốt, quá thần thánh, quá bình đẳng.
Chỉ khi nào ngươi tiến vào thư viện, trên cơ bản đều có thể có một vệ sĩ lạnh lùng sẽ ngăn cản ngươi. Khi cái trường này có đại nhân vật thị sát, hay hoặc là gặp phải ngày kỷ niệm thành lập trường, ngay cả cổng còn không thể nào vào được.
Khi đó ngươi liền sẽ phát hiện, kỳ thực cái chỗ này hợp lại không chào đón ngươi.
Dĩ nhiên điều này cũng không có gì không đúng.
Thẩm Lãng căn bản không nên với Thiên Nhai Hải Các có mong đợi cái gì.
Cho là mình là thiên tài tuyệt đỉnh, Thiên Nhai Hải Các sẽ coi hắn thành một bàn đồ ăn.
Trên thực tế không phải như thế.
Ngay cả Kiếm vương Lý Thiên Thu ở trong mắt Thiên Nhai Hải Các, cũng là tiểu nhân vật không đáng giá nhắc tới.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu Thiên Nhai Hải Các không cứu tôn phu nhân, vậy đành phải theo biện pháp của ta vậy, mặc dù như vậy có thể sẽ vô cùng mạo hiểm!
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Ngài cứ nói.
Thẩm Lãng nói:
- Trong cơ thể tôn phu nhân trúng là cổ độc, dựa theo trên lý thuyết nói, ta chỉ cần Hoàng Kim Huyết Mạch tinh hoa của Đại Ngốc là có thể dẫn toàn bộ cổ trùng này ra bên ngoài cơ thể.
Bên cạnh Đại Ngốc vừa nghe, trực tiếp xuất ra dao nhỏ, sẽ phải cắt mạch lấy máu.
- Thế nhưng bây giờ phiền toái lớn nhất chính là, những thứ cổ độc này đã trở thành một bộ phận thân thể tôn phu nhân, thậm chí thành vì duy trì một loại năng lượng duy trì sinh mệnh. Giống như rắn có nọc độc, một khi nọc độc bị lấy đi, nó cũng nhanh chóng yếu ớt mà chết.
Mà vợ của Kiếm vương lúc này toàn thân cao thấp, cũng đều là tràn đầy kịch độc, hoàn toàn là một độc nhân.
Bà mất đi thần trí, cho nên đều bị nhốt ở trong cũi.
Bất quá khi Kiếm vương Lý Thiên Thu tới gần bà, bà mặc dù vừa đánh vừa mắng, nhưng lại là chưa bao giờ scắn. Mà những người khác một khi đụng vào bà, bà lập tức nhào đến cắn.
Mà một khi bị bà cắn bị thương, chính là có nguy hiểm đến tính mạng, hàm răng bà cũng tràn đầy kịch độc. Cho nên mặc dù mất đi thần trí, thế nhưng bà bản năng vẫn biết Lý Thiên Thu là thân nhân, không thể cắn.
- Cho nên, chúng ta không thể tống cổ trùng trong cơ thể phu nhân ra ngoài, nhưng là vừa phải tiêu trừ kịch độc trong cơ thể phu nhân.