Chương 586: Quốc quân điên cuồng! Siêu quân đội của Lãng gia! (1)
Nghe được lời Thẩm Lãng nói, sứ đoàn nước Sở hoàn toàn sững sờ.
Nhất là Hồng Lư Tự Khanh Vương Hoài Lễ, tưởng chừng như ông không thể tin được lỗ tai của mình.
Vừa rồi tên súc sinh Thẩm Lãng này đánh sứ đoàn nước khác cũng đã vô cùng hoang đường, nhưng so với lời Thẩm Lãng nói liền hoàn toàn không coi vào đâu.
Thẩm Lãng này bị điên à?
Trên cái thế giới này còn có chuyện càng thêm vô lý thế này sao?
Thẩm Lãng nhà ngươi bán nước được hoàn toàn thế này?
Đưa ra chuyến săn biên giới tính ra không có gì, khi đàm phán không giải quyết được vấn đề, dùng phương thức chuyến săn biên giới rất hợp thói thường.
Chính là chuyến săn biên giới bình thường đều là thế lực ngang nhau.
Hai nghìn binh sĩ nước Việt của ngươi đối chiến nước Sở chúng ta năm nghìn tinh nhuệ?
Dù cho hoa mắt ù tai ngu xuẩn cỡ nào cũng nói không ra điều khoản điên cuồng như vậy đi.
Hai nghìn với hai nghìn, ngươi còn chưa chắc đánh thắng được nước Sở chúng ta.
Trước đây không lâu, chuyến săn biên giới Ngô vương cùng Việt vương, là một nghìn với một nghìn, kết quả nước Việt liền thua.
Mà nước Sở chúng ta quanh năm chém giết chinh chiến, so với nước Ngô còn tinh nhuệ hơn nhiều lắm.
Thẩm Lãng nhà ngươi đây là sợ cho nước Sở chúng ta sẽ không thắng, mới đưa ra điều kiện buồn cười thế này?
Lẽ nào ngươi là gián điệp của nước Sở chúng ta sao?
Ước chừng một lúc lâu, Hồng Lư Tự Khanh nước Sở Vương Hoài Lễ gần như quên mất trứng đau.
Ông ta dùng chất giọng run rẩy nó:
- Ninh Chính điện hạ, hai nước bang giao cũng không thể đùa giỡn vậy đâu.
Trong thiên hạ không có chuyện thuận lợi như vậy đâu?
Ninh Chính nói:
- Ta là lần này đại diện toàn quyền đàm phán, mà Thẩm Lãng có thể hoàn toàn đại biểu ý chí của ta.
Sứ đoàn nước Sở lại một lần nữa yên tĩnh.
Bầu trời thực sự rớt xuống dĩa bánh sao? Như vậy chuyến săn biên giới, nhắm mắt lại đều có thể thắng, hoàn toàn là đặt thịt bên miệng.
Ninh Chính dĩ nhiên là nghiêm túc?
Nước Sở chúng ta luôn miệng nói trên chiến trường thấy là giả, chẳng qua là đe doạ mà thôi.
Cái này cũng so với chúng ta trong tưởng tượng còn muốn thuận lợi.
Vương Hoài Lễ vắt hết óc.
Ông ta mãi nghĩ xem bên trong chuyện này đến tột cùng sẽ có âm mưu gì, nhưng ông nghĩ đến đau cả đầu cũng không nghĩ ra phương diện này sẽ có quỷ kế gì.
- Ninh Chính điện hạ, ngài dám ký kết quốc thư không?
Ninh Chính nói:
- Có gì không dám?
Vương Hoài Lễ lớn tiếng nói:
- Nhanh chóng định ra quốc thư.
Có công lao to lớn, tiện nghi khủng khiếp như thế thì ông ta chẳng màng đến trứng đau, dù sao tuổi tác cũng lớn, của quý cũng gần như có tính trang trí, cũng chẳng mấy khi dùng.
Thật vất vả mới gặp được hai thằng ngu thế này, nhất định phải gạo nấu thành cơm.
Sứ đoàn nước Sở rất nhanh đã định ra quốc thư.
Phía trên viết rõ ràng.
Bốn tháng sau hai nước tiến hành chuyến săn biên giới, nước Sở xuất binh năm nghìn, nước Việt xuất binh hai nghìn, quyết một trận tử chiến.
Người thua, quốc vương công khai xin lỗi, chiêu cáo thiên hạ, cắt nhường hai mươi dặm đường biên giới lãnh thổ cùng hai mươi ba cái thành lũy, bồi thường tám mươi vạn lượng vàng.
Tiếp tục sứ đoàn nước Sở khẩn cấp đóng đại ấn lên.
Tiếp đó Ninh Chính cũng đóng đại ấn lên.
Nhất điều ước chia làm ba phần.
Nước Sở một phần, nước Việt một phần, đế quốc Đại Viêm lưu để một phần.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch đại biểu sứ đoàn đế quốc trú nước Việt chứng kiến được tất cả, đến khi gã thấy được phần quốc thư này cũng không khỏi hết hồn liền hoảng sợ thốt lên:
- Thẩm Lãng, đệ điên rồi sao? Ninh Chính điện hạ, ngài điên rồi sao? Việt vương sẽ lột da sống hai người đó.
Không chỉ là Vân Mộng Trạch, mười mấy người quan viên đế quốc Đại Viêm cũng kinh ngạc sững sờ, nhìn Thẩm Lãng cùng Ninh Chính như là nhìn hai thằng ngu vậy.
Trên cái thế giới này còn có bán nước được triệt để vậy sao?
Hiếm có thật đó.
Vương Hoài Lễ nhìn thấy ba phần quốc thư đều ký kết hoàn tất sau đó, tức khắc trong lòng thở dài một hơi.
Gạo sống rốt cục gạo nấu thành cơm.
Thật không có nghĩ đến, giằng co mấy tháng đàm phán, lại lấy phương thức vô lý thế này kết thúc.
Tưởng chừng như so với trong tưởng tượng của ông ta còn muốn thuận lợi gấp mười lần.
Ninh Nguyên Hiến bị bệnh, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính liền khẩn cấp điên rồi sao?
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần lập tức trở về nước Sở, đưa phần quốc thư này cho quốc vương chúng ta xem qua, đồng thời quyết định ngày chuyến săn biên giới. - Vương Hoài Lễ lớn tiếng nói:
- Chuẩn bị ngựa xe, lập tức trở về nước Sở.
Thẩm Lãng không khỏi nói:
- Vương đại nhân, ngài còn bị thương kia mà? Hơn nữa vụ án này còn chưa có tra mà, mười mấy ăn mày lại vọt vào Hồng Lư Tự công nhiên đánh huynh đệ sứ đoàn quốc gia, đơn giản là khủng khiếp, nếu như không tra ra manh mối, nếu như không để cho Vương đại nhân một cái công đạo, ta còn có mặt mũi nào gặp bệ hạ.
Sứ đoàn nước Sở trong lòng châm chọc, vậy ngươi bán đứng ích lợi quốc gia thì có thể diện gặp Việt vương?
Vương Hoài Lễ nói:
- Đại nhân không cần đếm xỉa đến tiểu nhân, chuyện này sau này hãy nói, sau này hãy nói.
Tiếp đó, ông ta vội vội vàng vàng phải rời khỏi.
Thật vất vả gặp phải hai người điên, nhỡ ra tỉnh táo lại nuốt lời phải làm sao?
Đi nhanh lên, đi nhanh lên!
Không chỉ phải gạo nấu thành cơm, còn phải nuốt vào bụng mới coi xong chuyện.
Mà Thẩm Lãng vọt tới, chỉ bắt được Vương Hoài Lễ nói:
- Không được, không được! Vụ án này nhất định phải tra rõ, Vương đại nhân ngài không thể bị đánh vô ích thế này, nhất định phải cho ngài một cái công đạo.
- Không cần, không cần, ta không cần ăn nói. - Vương Hoài Lễ cố nén trứng đau, ra sức muốn rời khỏi, kết quả Thẩm Lãng cố níu kéo không tha.
Vương Hoài Lễ nóng nảy, ông ta nhất định phải đi, đi nhanh lên, một khắc đồng hồ cũng không thể dừng lại.
Chợt cắn răng một cái giậm chân một cái, Vương Hoài Lễ nói:
- Ninh Chính điện hạ, Thẩm công tử, sứ đoàn chúng ta quả thật có người đi lầu Xuân Ba chơi gái mà không có trả tiền, đám ăn mày kia đánh chúng ta là có nguyên nhân.
Thật lợi hại.
Vì vội vàng rời khỏi, cũng cố mà nhận cái tội danh chơi gái không trả tiền. Vương Hoài Lễ này cũng rõ ràng không dễ dàng, vì ích lợi quốc gia, không tiếc làm bẩn bản thân thanh danh một đời.
Thẩm Lãng nói:
- Dĩ nhiên là sự thật à?
Vương Hoài Lễ thở dài nói:
- Đều tại ta dạy dỗ không nghiêm, để thủ hạ làm ra chuyện xấu bực này, Thẩm công tử ta có thể đi được chưa?
Tiếp đó ông ta không chờ Thẩm Lãng đáp ứng, mang theo sứ đoàn rời khỏi thật nhanh.
Thẩm Lãng đuổi theo lớn tiếng nói:
- Vương đại nhân, để ăn mừng chúng ta đàm phán thành công, cùng nhau ăn một bữa nào.
- Không ăn, không ăn, sau này sẽ còn cơ hội.
Vương Hoài Lễ mang theo sứ đoàn nước Sở rời khỏi Hồng Lư Tự rón rén trở lại trạm dừng chân của nước Sở thường trú ở nước Việt, tiếp đó ở dưới sự bảo vệ mấy trăm tên võ sĩ, hoả tốc rời khỏi nước Việt, trở về sở đều.
Thậm chí ngay cả cùng Ninh Nguyên Hiến cáo biệt cũng không kịp.
Bôn ba suốt chặng đường nay, đau trứng tưởng chừng như sắp chết, nhưng vì kiến công lập nghiệp cũng không quản nhiều thế này.
Sứ đoàn nước Sở ngày đêm thần tốc ra sức chạy đi.
Đi qua thành Trấn Tây, đi qua khu vực phòng thủ Xung Nghiêu, Vương Hoài Lễ còn có chút khẩn trương, lo lắng sẽ bị tạm giam.
Kết quả ông ta phát hiện đại quân Xung Nghiêu lại đang không ngừng co lại?
Xem ra Ninh Nguyên Hiến bị bệnh đưa tới hậu quả so với trong tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng.
Đại quân của Xung Nghiêu co lại tỏ một loại thái độ, không muốn cùng nước Sở bạo phát xung đột.
Ý kiến đã đặc biệt rõ ràng, trọng tâm của ông ta đã chuyển hướng về phía giúp đỡ vụ Tam vương tử Ninh Kỳ tranh ngôi nước Việt.
Rõ ràng trời cũng giúp ta!
...
- Ha ha, rõ ràng trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!
Sở vương hân hoan.
Rõ ràng không nghĩ tới, Ninh Nguyên Hiến lại ngã bệnh.
Hơn nữa còn là trúng gió nguy hiểm nhất.
Ninh Nguyên Hiến nhà ngươi so với ta còn trẻ khỏe hơn, chuyện này thì sao?
Cái này một trúng gió, uy phong mất hết.
Lần này có trò hay cỡ lớn xem.
Cuộc chiến vương quyền giữa Ninh Dực cùng Ninh Kỳ trong nháy mắt trở nên gay gắt.
Lúc này Chúc Lâm phía nam nước Việt không có lòng tác chiến, phía tây Xung Nghiêu cũng không có lòng tác chiến.
Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong.
Tranh ngôi quan trọng hơn nhiều.
Mà lúc này, cũng chính là thời điểm địch quốc tiến hành đe doạ.
Chí ít ở trong khoảng thời gian Ninh Nguyên Hiến bị bệnh này, đại quân nước Sở bọn ta có thể muốn làm gì thì làm.
Ngay sau đó, có một tin tức tốt truyền đến.
Vương Hoài Lễ mang theo quốc thư cùng nước Việt ký kết đến.
Sở vương sau khi xem xong, gần như không thể tin được hai mắt của mình.
Trên... Trên thế giới này còn có chuyện tiện nghi như vậy?
Còn có sự việc hoang đường thế này?
Như thế nhắm mắt lại đều có thể thắng chuyến săn biên giới, lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe.
Phương diện này có thể có âm mưu gì hay không?
Đây là kế hoãn binh nước Việt sao?
Bây giờ Ninh Nguyên Hiến ngã bệnh, lo lắng nước Sở thừa cơ chế tạo chiến tranh, cho nên cho chuyến săn biên giới thế này?
Cho một miếng mồi hấp dẫn vô cùng đặt ở một chỗ, để nước Sở một lòng chỉ muốn ăn mồi, mà không sẽ lại một lần nữa nhấc lên biên cảnh chiến loạn.
Sở vương không khỏi trong lòng cười nhạt.
Việt vương rõ ràng suy nghĩ nhiều, bản vương chưa từng nghĩ thực sự xuất binh tiến đánh ngươi.
Trên thực tế vua Sở đã cùng vua Căng có mật ước.
Chờ vua Căng thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, đồng thời đoạt lại toàn bộ nước Nam Ẩu, hoàn toàn đánh bại đại quân Chúc Lâm, vua Sở mới có thể xuất binh.
Cuộc chiến nghiêng nước, nước Sở cũng không đánh nổi.
Thế nhưng nước Việt của ngươi đã chơi một màn như thế, ta liền để ngươi biến khéo thành vụng.
Bất kể có phải là mồi nhử hay không, ta đều ăn chắc.
Quả thực giống như tưởng tượng của Thẩm Lãng, Sở vương tham lam, thịt mỡ phía trước, ông ta tuyệt đối nhịn ăn không được.
Bình thường chuyến săn biên giới ông chẳng thể nào đáp ứng, dùng quân lực địch đối chiến lại có cái quái gì để đánh nào?
Mặc dù Sở vương cảm thấy coi như là chuyến săn biên giới bình thường thì ông vẫn sẽ thắng, nhưng nhỡ ra thua thì sao.
Mà bây giờ nói rõ được tất thắng không thể nghi ngờ, hơn nữa sẽ đoạt được không cần tốn nhiều sức, vì sao không đáp ứng?
Năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, đối chiến hai nghìn quân nước Việt, nhắm mắt lại đều có thể đánh thắng.
Thế nhưng Sở vương vẫn không có đáp ứng.
Mà là đưa tới quần thần hỏi han.
Kết quả tất cả một lời, văn võ đại thần nước Sở cũng cảm thấy đây là kế hoãn binh của Việt vương.
Nhưng chuyện này cũng cho thấy tình hình nội bộ nước Việt nguy cấp, cho nên mới phải ra hạ sách nầy.
Nhưng càng như vậy, lại càng phải làm giả hoá thật.
Tương kế tựu kế, tuyệt đối không nên cho nước Việt cơ hội đổi ý.
Lập tức Sở vương lập tức ở phía trên quốc thư đóng đại ấn lên, đồng thời điều động sứ đoàn l mới ại một lần nữa đi sứ nước Việt, tỏ ý đồng ý tiến hành chuyến săn biên giới, đồng thời lập tức định rõ ngày cụ thể.
....
Cái chuyến săn biên giới hết sức vô lý sau khi truyền ra, toàn bộ nước Việt hoàn toàn sôi trào.
Vô số tấu chương tố cáo của Ngự Sử lại một lần nữa bay như tuyết rơi vào trong cung.
Tố cáo Thẩm Lãng, tố cáo Ninh Chính, lại ký xuống hiệp ước nhục nhã mất chủ quyền quốc gia như thế.
Cái này rõ ràng chính là bán nước.
Thẩm Lãng bán nước, thậm chí cấu kết địch quốc, xâu xé lợi ích nước Việt.
Phường giặc như thế, phải giết.
Nhưng mà quốc quân giống như hoàn toàn ngã bệnh, những thứ này tấu chương tố cáo như là bùn chìm biển rộng vậy, lặng yên không một tiếng động.
Nhưng Ninh Chính cùng Thẩm Lãng lại một lần nữa rành rành mang tiếng xấu.
Bởi vì mới vừa phát sinh sự việc thí sinh thi rớt khóc ở Thánh miếu cho nên đám học trò Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học không dám lại đi bao vây tấn công phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.
Thế nhưng tất cả những người đi qua dinh thự phủ Ninh Chính đều bịt mũi như thể trong đó có mùi thúi lắm vậy.
Thậm chí cách rất xa, liền hướng về phía dinh thự phủ Ninh Chính phỉ nhổ.
Quân bán nước!
...
Chẳng bao lâu sứ đoàn nước Sở lại một lần nữa đi tới kinh đô nước Việt.
Sở vương đáp ứng chuyến săn biên giới, hơn nữa hoàn toàn dựa theo quy trình phía trên quốc thư.
Kế tiếp, chính là cùng Việt vương Ninh Nguyên Hiến xác định ngày rõ ràng.
Mà lúc này, nằm ở trên giường bệnh Việt vương Ninh Nguyên Hiến cuối cùng có phản ứng.
Ông giận tím mặt.
Tỏ ý cái gọi là chuyến săn biên giới hoàn toàn không có đi qua đồng ý của hắn, căn bản là Ninh Chính cùng Thẩm Lãng một mình làm chủ, căn bản không chắc chắn.
Tiếp tục Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ, cấm quân bao vây phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính, chờ xử trí.
Lúc này đám văn võ đại thần nước Việt đều hiểu.
Hoá ra cái gọi là chuyến săn biên giới chẳng qua là kế hoãn binh của quốc quân, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng chẳng qua là chịu tiếng xấu thay cho người khác mà thôi, bằng không làm sao có thể sẽ có chuyện vô lý thế này, hai nghìn Việt quân đối chiến năm nghìn quân Sở, chính diện quyết đấu, phải thua không thể nghi ngờ a.
Thế nhưng sứ đoàn nước Sở lại không vui.
Tuy rằng Ninh Chính là một vương tử phế vật, nhưng hắn ký kết quốc thư chẳng lẽ không chắc chắn à?
Cái chuyến săn biên giới này đã nói xong rồi, hơn nữa còn ký kết quốc thư, chẳng lẽ nói thay đổi liền thay đổi.
Thế là, sứ đoàn nước Sở liên tiếp cầu kiến Ninh Nguyên Hiến.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến bệnh nặng, từ đầu đến cuối tránh mặt không gặp.
Cuối cùng nước Sở không thể nhịn được nữa.
Mười vạn đại quân lại một lần nữa vượt biên, mài đao soàn soạt.
Ra tư thế phải lại một lần nữa khai chiến.
Tức khắc, biên cảnh hai nước Sở Việt, lại một lần nữa trở nên khẩn trương.
Lần này quy cách sứ đoàn nước Sở rất cao, Lễ bộ Thị lang dẫn đầu.
Đại quân nước Sở tiếp cận biên giới, lần này đến lần khác chế tạo xung đột.
Gia tộc họ Xung Trấn Tây Đại đô đốc phủ, lần này đến lần khác gởi tới cấp báo.
Đại quân áp cảnh, như là mây đen nặng nề.
Cuối cùng ở dưới áp lực của mười vạn đại quân, Lễ bộ Thị lang nước Sở lại một lần nữa gặp được Ninh Nguyên Hiến.
Vị Việt vương này giống như già thêm mười tuổi, nguyên bản tóc đen thui lại trở nên trắng phau, hơn nữa cả người giống như gầy một vòng.
Ông ngồi ở trên giường nhỏ, tuy rằng ngồi thẳng tắp, nhưng hai tay từ đầu đến cuối không có lộ ra.
Hơn nữa cả người run không tự chủ được.
Lễ bộ Thị lang nước Sở kết luận, Việt vương Ninh Nguyên Hiến quả nhiên là trúng gió.
Ông ta không khỏi cất vang ngữ điệu, nghĩa chánh ngôn từ.
- Việt vương bệ hạ, nếu đã ký kết quốc thư, vậy nhất định phải thực hiện, bằng không uy nghiêm nước nhà ở đâu?
Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Tất cả chuyện này cũng là Ninh Chính lén lút gây nên, cũng không phải là ý chí nước Việt của ta.
Lễ bộ Thị lang nước Sở phát hiện, Ninh Nguyên Hiến cố ý dùng ngữ điệu rất chậm, vô cùng hiển nhiên ông ta nói chuyện không lưu loát.
Bệnh của ông ta có thể so với trong tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng.