Chương 594: Sao trời chói mắt! Quân đội vương bài của Thẩm Lãng quật khởi! (1)
Khoảng cách Biện Tiêu lui binh đã qua mấy tháng.
Thế nhưng cảnh vật bên trong nước Ngô vẫn hoang tàn khắp nơi, Biện Tiêu thực sự giết quá ác, tác động đến phạm vi vượt qua mười lăm quận, gần một phần ba quốc thổ đều bị một lần tai họa.
Bị giết nhiều người vẫn xếp hạng nhì.
Mấu chốt là thiếu lương thực.
Bởi vì lúc Biện Tiêu cướp bóc, không biết đốt bao nhiêu kho lúa, thậm chí cây lương thực còn cắm trong đất chưa đến lúc gặt cũng bị đốt sạch.
Cho nên vụ thu năm nay, sản lượng lương thực của nước Ngô giảm một phần tư.
Cộng thêm viễn chinh thành Nộ Triều thất bại, càng thêm họa vô đơn chí.
Suốt mấy tháng nay, nước Ngô từ trên xuống dưới đều ở đây nghỉ ngơi lấy lại sức.
Ngô vương trẻ tuổi, lúc trước để ra vẻ uy nghiêm, còn chuyên môn để râu.
Thế nhưng sau mấy tháng đại bại, gã ngược lại cạo sạch cái chòm râu của mình.
Bị người ta kêu là trẻ con liền trẻ con đi, một quân vương thành thục cũng không phải là nhìn râu mép.
Hôm nay vua Ngô lại một lần nữa nghênh đón sứ giả nước Sở, vẫn là tay Lễ bộ Thị lang nước Sở. từng gặp vua Việt Ninh Nguyên Hiến và đạt thắng lợi ngoại giao.
- Việt vương bệnh nặng, muốn thỏa hiệp với đại vương nhà ta, nhưng lại không muốn gánh cái tội nhục nước mất chủ quyền nên đã nói ra chuyến săn biên giới hoang đường này. - Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Về chuyện này Ngô vương có thể đã nghe rồi.
Ngô vương đương nhiên đã nghe nói, thậm chí muốn không nghe còn khó hơn.
Chuyện này đã truyền đi sôi sùng sục.
- Ngược lại có nghe phong thanh.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Cử động lần này của Ninh Nguyên Hiến rất vô sỉ, rõ ràng cố ý để cho Thẩm Lãng cùng Ninh Chính làm con cờ thí, cắt nhường lợi ích nước Sở ta đây, đổi lấy biên cảnh an bình mà thôi.
Ngô vương nói:
- Lại có việc này?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói::
- Nghe nói nước Ngô gần đây mất mùa, không biết có việc này hay không?
Ngô vương nói:
- Thiếu lương là thật, nhưng không đến mức mất mùa.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Nước Sở phía chúng ta năm nay ngược lại thu hoạch lớn, chúng ta là hai nước huynh đệ, cho nên sẵn lòng mượn cho đại vương một triệu thạch lương thực.
Nghe những lời này, Ngô vương kinh ngạc, chư thần xung quanh vui vẻ.
Một triệu thạch lương thực, chính là hơn một trăm triệu cân, tuyệt đối con số khổng lồ.
Nhóm lương thực này cũng đủ hai trăm vạn người ăn hai ba tháng, tuy rằng còn hơi ít, nhưng ít ra có thể sống qua mùa đông.
Nước Sở lại chơi lớn đến như vậy à?
Ngô vương nói:
- Sở vương nhân nghĩa như thế, thật sự khiến cho quả nhân cảm động, ta đây liền viết giấy nợ cho đại vương nhà ngươi.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Ngô vương, chúng ta không chỉ sẵn lòng cho mượn lương thực, hơn nữa còn không lấy lời.
Ngô vương từ trên ngai đi xuống, hướng về phía tây nam chắp tay nói:
- Sở vương quả là chân vương giả.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đương nhiên, nhưng mà đại vương nhà ta có một yêu cầu nho nhỏ.
Ngô vương nói:
- Yêu cầu gì?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Nghe nói đại vương lúc trước đã từng cùng Việt vương ký kết hiệp ước bí mật gì?
Ngô vương nói:
- Không có, không biết quý sứ là từ đâu nghe nói vậy?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Tốt nhất là không có, nhưng mà đại vương nhà ta muốn ngài tuyên cáo thiên hạ, mặc kệ ngài lúc trước cùng Việt vương Ninh Nguyên Hiến ký kết cái mật ước gì, toàn bộ trở thành phế thải.
Đây là muốn để Ngô vương xé bỏ mật ước Ngô Việt.
Dĩ nhiên, thế giới này mặc kệ cái mật ước gì cũng dùng để xé bỏ.
Chỉ bất quá cái tốc độ xé bỏ này cũng không tránh khỏi quá nhanh đi, lúc này mới chỉ thời gian mấy tháng, gần như cũng coi là vết mực chưa khô, vậy mà phải trở thành giấy chùi đít?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Không chỉ có như thế, đại vương nhà ta nguyện ý cùng nước Ngô ký kết hiệp ước bí mật, hai nước chúng ta kết làm hai nước huynh đệ.
Ngô vương nói:
- Ta cùng với nước Sở, vốn là quốc gia huynh đệ kia mà.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Vẫn cần có nghi thức, chưa kể chỉ có một tờ hiệp ước mà thôi.
Ý kiến của nước Sở đã đặc biệt rõ ràng.
Chỉ cần Ngô vương xé bỏ hiệp ước cùng Việt vương ký kết, đồng thời cùng Sở vương ký kết hiệp ước bí mật, là có thể mượn đến một triệu thạch lương thực, hơn nữa không có lấy lãi.
Chuyện này kỳ thực căn bản không cần nước Ngô cố gắng hy sinh tí lợi ích nào.
Xu Mật Sứ nước Ngô là Ngô Trực bỗng nhiên nói:
- Quý sứ, hiện tại xem ra cái gọi là chuyến săn biên giới, căn bản là Việt vương Ninh Nguyên Hiến cố ý cắt thịt cho nước Sở các người đúng không?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đã và sẽ không có, Ninh Nguyên Hiến bệnh nặng nên chuyện tranh ngôi trong nước càng ngày càng nghiêm trọng, Việt vương sợ nước Sở chúng ta xuất binh, vốn là muốn trực tiếp thỏa hiệp, nhưng lại cảm thấy quá mức sỉ nhục khó coi, cho nên mới đưa ra chuyến săn biên giới vô lý, rõ ràng là cố ý thua cho chúng ta, hy sinh hết hai tên vô danh tiểu tốt Ninh Chính cùng Thẩm Lãng này.
Ngô Trực nói:
- Như vậy sau khi chuyến săn biên giới hoang đường ấy thì sao?
Ý tứ của gã vô cùng rõ ràng, khẩu vị của nước Sở chẳng lẽ dừng ở chỗ này hay sao?
Sau khi thắng chuyến săn biên giới, lấy được hai mươi dặm đường biên giới cùng tám mươi vạn lượng vàng bồi thường, nước Sở liền sẽ bỏ qua Việt quốc à?
Là được một tấc lại muốn tiến một thước? Tiến thêm một bước đe doạ chiến tranh?
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đương nhiên là dừng ở đây, đại vương nhà ta chú ý uy tín nhất.
Ngô Trực cười nói:
- Uy tín của Sở vương, quả thực mỗi người đều biết.
Lễ bộ Thị lang nước Sở nói:
- Đại vương chỉ cần vứt bỏ cái mật ước cùng Việt quốc thành rác, sau đó cùng nước Sở chúng ta ký kết hiệp ước bí mật,, liền có thể được một triệu thạch lương thực, cớ sao mà không làm vậy?
Nghe những lời này, đông đảo thần tử đều gật đầu.
Ngô vương nói:
- Quý sứ đi nghỉ trước, đại sự quan trong, chúng ta cần thương lượng trước một chút.
Lễ bộ Thị lang nước Sở xin cáo lui.
Tiếp đó trên triều đình của Ngô vương lập tức nghị luận ầm ĩ.
Vượt qua hơn phân nửa thần tử đều tán thành.
Đây hoàn toàn là buôn bán không cần vốn.
Xé bỏ một phần hiệp ước, một lần nữa ký kết một phần, là có thể đổi lấy một triệu thạch lương thực.
Thiên hạ đi đâu đi tìm ra chuyện tốt như vậy hả?
Không đáp ứng, liền là người ngu.
Thế là đông đảo thần tử đều lạy xuống, dập đầu xin Ngô vương đáp ứng.
- Bệ hạ, mấy triệu dân đói gào khóc đòi ăn, vô cùng thê thảm!
- Bệ hạ, mùa đông này càng ngày càng lạnh, nếu không có lương thực ăn, thực sự phải chết đói người.
- Bệ hạ, vạn dân như con, hy vọng bệ hạ như là trông chờ phụ mẫu.
Ngụ ý đặc biệt rõ ràng, chính là muốn để Ngô vương đáp ứng, trước cầm lương thực thu vào tay cái đã, sau lại tính tiếp.
Ngô vương cười nói:
- Ý kiến của các khanh, quả nhân biết, trước tiên lui về đi.
Đông đảo thần tử thừa dịp bãi triều, lại một lần nữa dập đầu xin Ngô vương thương tiếc vạn dân.
...
Bên trong thư phòng, Ngô vương tức giận.
Gã không phải tức giận với nước Sở, mà là tức giận với đám thần tử của mình.
Lẽ nào đại vương như quả nhân cứ không có liêm sỉ, không hề có uy tín như vậy à?
Mới vừa ký kết hiệp ước, mấy tháng liền trở thành phế thải?
Vì một triệu thạch lương thực, liền đầu nhập vào vòng tay nước Sở?
Xem quả nhân là gì vậy? Kỹ nữ trong kỹ viện hay sao? Cái phường không hề có liêm sỉ!
Ngô Trực nói:
- Bệ hạ không nên tức giận, thần tử lo lắng cùng quân vương suy tính vốn cũng chẳng hề giống nhau.
Ngô vương cười lạnh nói:
- Đúng rồi, trong mắt đám thần tử kia, danh dự của đại vương ta đây chẳng phải quá quan trọng, dựa vào danh tiếng để đổi lấy lương thực tại sao không làm? Nhưng mà bọn chúng cũng không nghĩ thêm sao, danh tiếng của quả nhân có thể bán được mấy lần?
Ngô Trực nói:
- Ý nghĩ của bọn họ có thể còn không dừng lại ở những thứ này đâu.
Ngô vương nói:
- Nước Ngô của ta thiếu lương, nhưng cũng không thiếu lương, trong nhà của đám đại thần hào phú này lương thực chồng chất như núi, đây là sợ quả nhân hướng bọn họ hoá duyên mà, vì hà tiện, đương nhiên muốn cho quả nhân bán đứng danh dự đi đổi lương thực, như thế bọn họ có thể bảo vệ lấy mớ lương thực trong nhà rồi.
Ngô Trực nói:
- Những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là... Cục diện kế tiếp, nước Ngô của ta trả lời thế nào, phía nam chúng ta chắc chắn sẽ xuất hiện một vị kiêu hùng kinh thiên.
Vua Căng!
Nhắc tới tên này, trong lòng vua Ngô vô cùng thán phục.
Vua Căng so với gã trẻ hơn mấy tuổi, hơn nữa lúc kế thừa quốc chủ Nam Ẩu gần như không có gì cả, hoàn toàn là một con rối.
Chỉ hai ba năm thời gian.
Lại có thể phải biến thành chủ của toàn tộc tộc Sa Man.
Lúc nước Nam Ẩu phản loạn, tất cả mọi người cho rằng vua Căng sẽ bị nghiền chết như một con kiến hôi vậy.
Nhưng không nghĩ tới lúc này mới qua hơn một năm, mắt thấy phía nam sẽ có một vị vương giả quật khởi.
Cảm thấy không bằng... chà.
Vị vua Căng này rõ ràng từ trong tuyệt cảnh ngược dòng mà lên, sáng tạo kỳ tích.
Đại quân nước Việt chiếm lĩnh đại bộ phận quốc thổ nước Nam Ẩu, vua Căng chẳng những không vội, ngược lại mượn loại chiến tranh này mà thống nhất toàn bộ tộc Sa Man.
Rõ ràng chơi cực kỳ lớn.
Trời phù hộ rồi.
Mà Ngô vương kế thừa ngai vàng từ bậc cha chú, kết quả đến bây giờ còn một mảnh hỗn độn, so sánh mà nói, thật sự khiến cho người ta phải xấu hổ.
Ngô vương nói:
- Nếu như vua Sở đã cùng vua Căng thật sự ký kết hiệp ước bí mật, chờ vua Căng đoạt lại nước Nam Ẩu, chiếm toàn bộ khu vực phía nam, chính là lúc đại quân của nước Sở đông tiến.
Ngô Trực nói:
- Cho nên chuyến săn biên giới lần này lợi thế căn bản là không thỏa mãn được Sở vương, thứ cáo già sẽ chắc chắn mở mồm sư tử thật to, được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục đe doạ Ninh Nguyên Hiến.
Ngô vương trầm mặc chốc lát nói:
- Vương thúc, chúng ta chỉ có thể đứng ở phía người thắng thôi.
Đúng rồi!
Cái này mới là trọng yếu nhất.
Lần trước đại chiến, nước Ngô tổn thất quá lớn, chí ít cần tu sanh dưỡng tức hơn nửa năm.
Nước Ngô trong tay lợi thế không nhiều lắm.
Không có thể tùy ý ném ra, hơn nữa nhất định phải áp đối.
Ngô Trực nói:
- Việt vương dùng chuyến săn biên giới lợi thế lấy tư cách kế hoãn binh, làm mồi. Nhưng nước Sở làm sao không phải lấy một triệu thạch lương thực llàm mồi mà, để chúng ta xé bỏ cùng Việt quốc hiệp ước chỉ là bước đầu tiên, thứ ông ta mong muốn là kéo chúng ta lên chiến xa của vua Căng.
Ngô vương nói:
- Không sai, lần trước là chiến xa Tô Nan, lần này là chiến xa vua Căng. Vị Sở vương này thật đúng là gian xảo, cho tới bây giờ chỉ muốn ngư ông đắc lợi, chẳng bao giờ nghĩ tới lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Ngô Trực nói:
- Nhưng mà vua Căng cùng Tô Nan cũng là hoàn toàn khác nhau, nếu như hắn thực sự thống nhất toàn bộ tộc Sa Man, đây chính là có mười vạn đại quân, hơn nữa còn là quân đội dã man nhất, cường đại nhất thiên hạ. Một khi cục diện phía nam nước Việt trở nên thối nát, nước Sở cũng sẽ không như lần trước gây náo động nho nhỏ mà sẽ gây nên cuộc chiến nghiêng nước. Cho nên Si63 vương mới không kịp chờ đợi muốn kéo nước Ngô của ta vào chiến cuộc đó.
Ngô vương hoàn toàn có thể tưởng tượng.
Trận đại chiến kế tiếp một khi nổ ra sẽ vô cùng kinh người.
Có thể sẽ là chân chánh tam quốc đại quyết chiến, thậm chí tứ quốc đại quyết chiến.
Vận dụng tổng binh lực, có thể sẽ vượt qua bốn năm mươi vạn, cùng một cuộc chiến tranh mấy tháng trước hoàn toàn không thể so sánh nổi.
Khả năng trận siêu quyết chiến này là quyết định vận mạng của bốn nước.
Ngô Trực nói:
- Cho nên chúng ta dù cho phải xé bỏ hiệp ước cùng Việt quốc, sẽ phải phải ký cái thứ hiệp ước bí mật ba nước, cũng phải chờ tới vua Căng sau khi thành công hẵn nói. Bây giờ nước Sở vọng tưởng dùng một triệu thạch lương thực liền đổi lấy sự thay đổi của bệ hạ? Có phần cũng quá xuống giá.
Ngô vương bỗng nhiên hỏi:
- Nhỡ ra chuyến săn biên giới, Việt quốc thắng thì sao?
Nghe những lời này, Ngô Trực kinh ngạc.
Không thể nào đâu.
Cái gọi là chuyến săn biên giới, cũng là chân chính đối chiến trực tiếp nhất.
Không có bất kỳ mưu kế, liền trực tiếp là hai quân đối sát.
Tinh nhuệ của nước Sở quanh năm tham chiến, vốn là so với Việt quốc còn mạnh hơn một chút.
Năm nghìn với hai nghìn của Việt quốc.
Nghe nói Ninh Chính cùng Thẩm Lãng mới vừa chiêu mộ hai nghìn phế vật, mới vừa bắt đầu cái gọi là luyện binh.
Rõ ràng chính là cầm hai nghìn phế vật dùng để làm bia đỡ đạn hy sinh hết.
Làm sao có thể sẽ thắng?
Ngô vương nói:
- Nhỡ ra Việt quốc thắng, với nước Sở có phải một lần kinh hoàng mãnh liệt hay không?
Ngô Trực suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy đặc biệt hoang đường.
Ngô vương cười nói:
- Chúng ta đây liền hãy chờ xem, đương nhiên vở kịch lớn này nhân vật chính vẫn là vua Căng, hắn mới là đại nhân vật trong thế cục bốn nước phía nam.
Ngày kế.
Ngô vương chính thức cự tuyệt yêu cầu nước Sở, đồng thời thanh minh gã và Việt quốc ký kết chính là Hiệp định đình chiến, mà không phải hiệp ước bí mật gì.
Hơn nữa lời hứa của Ngô vương đáng giá nghìn vàng, tuyệt đối sẽ không vì tiểu lợi cực nhỏ mà xé bỏ hiệp ước vừa ký.
Tức khắc quần thần khóc thét, hô to dân đói đáng thương, làm sao nhịn nổi mùa đông này.
Ngô vương hạ chỉ.
Kể từ hôm nay, vương cung của gã giảm bớt hai phần ba chi phí, gã mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cháo loãng, ban tặng toàn bộ tiền tiết kiệm trong cung cho dân đói.
Tiếp tục, Ngô vương tự mình thăm hỏi nhà của một số trọng thần, hướng bọn họ viết xuống giấy nợ mượn lương thực.
Đám quan viên gia tộc hào môn nước Ngô đều hùng hồn góp tiền, trong vòng nửa tháng lại quyên tặng năm vạn thạch lương thực, nhét kẽ răng cũng chẳng đủ.
Ngay, sau đó tầng lớp trên của Việt quốc xuất hiện một sự kiện bí mật trọng đại, một danh sách quan trọng bị lộ ra.
Trong cái danh sách này toàn các quan lớn của nước Ngô, toàn bộ bị Hắc Thủy Đài Việt quốc bí mật thu mua hoặc là bức hiếp, làm ra rất nhiều sự việc bán đứng nước Ngô.
Việt vương tức giận, trừng phạt nghiêm khắc người Hắc Thủy Đài tiết lộ bí mật, chém giết ba người, nhốt mười mấy người.
Ngô vương nổi giận, tru diệt cả tộc một tên quan lớn nhị phẩm trong danh sách.
Trong nháy mắt gia tộc quyền thế nước Ngô đều hùng hồn giúp tiền, cứu tế nạn dân, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, liền trù tập tám mươi vạn thạch lương thực.