Chương 624: Lân vàng không phải vật trong ao! Mưa gió hóa thành rồng! (1)
Bên trong vương cung.
Ninh Nguyên Hiến giận tím mặt.
Hận không thể giết mấy người một hơi.
Có âm mưu, có âm mưu.
Những người này nhất định là muốn hại quả nhân, nhất định là muốn quả nhân mất mặt.
Trong lòng đám người Khâm Thiên Giám chống lại quả nhân, cho nên cố ý suy tính sai thời gian.
Rõ ràng coi là tốt, hôm nay là ngày lành tháng tốt.
Hơn nữa nhất định sẽ là một ngày nắng.
Kết quả thì sao?
Bầu trời mây đen nặng nề.
Căn bản không gặp nửa ánh nắng, thậm chí không có một điểm nào muốn sáng.
Đều đã đến lúc lúc này, sắc trời vẫn âm u.
Mỗi một lần tế thiên đều nhất định phải nhìn khí trời.
Tinh không vạn lí mới có vẻ ông trời tươi cười, âm trầm đây là muốn để ông trời tức giận à?
Mấy quan viên Khâm Thiên Giám quỳ ở nơi đó không ngừng dập đầu.
- Bệ hạ, oan uổng, mấy ngày lúc trước thần thấy rất rõ ràng, ngày hôm nay nhất định là trời nắng mà.
Ninh Nguyên Hiến cả giận:
- Các ngươi xem bên ngoài, cái này như là hình dạng trời nắng à?
- Ùng ùng...
Ngay sau đó, bầu trời vang lên từng đợt sấm rền.
Đây là tiếng sấm lần đầu tiên của năm nay sao?
Ngày hôm nay thời tiết này không chỉ âm trầm, hơn nữa còn muốn mưa sét đánh?
Quá không may.
Dường như là vì hưởng ứng ý niệm trong đầu quốc quân, bầu trời liên tiếp sấm rền.
Lòng dạ quốc quân giống như mây đen đầy bầu trời này vậy, âm trầm áp lực.
Nhưng lòng quần thần trong triều cảm thấy rất đã.
Bệ hạ mở mắt nhìn thấy rõ chưa, Khâm Thiên Giám lúc đầu tính rõ, hôm nay là lương thần cát nhật, hơn nữa nhất định là một ngày nắng.
Kết quả là ngài tùy hứng làm bậy, đi ngược lại lúc này mới xúc phạm trời cao.
Lại để một vương tử phế vật cà lăm tụng xướng sớ tế thiên?
Thiên thần chẳng phải tức giận sao?
Bệ hạ còn không mau nhận sai?
Còn không vội vàng thu hồi ý chỉ đi nào?
Văn võ đại thần sớm tới vương cung, từng người một mặt như đưa đám, nhưng nhưng trong lòng vui sướng vô cùng.
Quốc quân dù cho hung ác đến đâu, có thể hung ác qua nổi trời cao à?
Đây là trời cao muốn tát vô mặt của ngài, cũng không phải chúng ta mà.
Thái tử cũng mặc long bào màu vàng, chỉ so với quốc quân thiếu một móng.
Đương nhiên, long bào Việt vương so với hoàng đế của đế quốc Đại Viêm không chỉ ít một móng, hơn nữa còn thiếu một con rồng.
Lúc này trên mặt Thái tử không chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng tràn đầy khoái ý tàn nhẫn.
Phụ vương gã bị trời cao làm mất mặt, trong lòng gã đương nhiên thoải mái.
Tính cách của vị Thái tử điện hạ này tương tự với Ninh Nguyên Hiến, thế nhưng càng thêm ngạo mạn.
Đối với phụ vương, tận sâu trong nội tâm của gã cũng có vài phần không ưa.
Hắn từ nhỏ được nuôi dưới gối vương hậu, bị họ Chúc ảnh hưởng rất lớn, nuôi dưỡng tạo nên tính cách như vương hậu.
Tự cao tự đại.
Có họ Chúc, hội Ẩn Nguyên, quan văn thiên hạ hỗ trợ, tuy rằng Tam vương tử Ninh Kỳ đối với gã có uy hiếp nhất định, nhưng cũng rất khó dao động vị trí Thiếu quân của gã.
Mấy năm trước, gã và Ninh Nguyên Hiến cũng có thể xem là phụ từ tử hiếu.
Nhưng lấy tư cách Thái tử, gã biết chân tướng càng nhiều.
Gã cảm thấy mình đã nhìn trộm đến bộ mặt thật của phụ vương, nhất là từ khi Khương Ly hủy diệt, sau đó phụ vương bỏ vợ, lập Chúc Thị làm hậu, cuối cùng ở dưới sự trợ giúp gia tộc họ Chúc mới thoát khỏi nguy cơ, mất mặt đến cỡ nào?
Không chỉ có như thế, phụ vương còn không kịp chờ đợi đưa công chúa Ninh Hàn đến Thiên Nhai Hải Các.
Tóm lại ở trong mắt Thái tử, quân vương như Ninh Nguyên Hiến có một chút ngoài mạnh trong yếu, bản lĩnh không cao bao nhiêu, lại càng thích cố làm ra vẻ.
Nhưng mà lúc trước quốc quân đối với gã cũng được, dù cho nâng đỡ Tam vương tử Ninh Kỳ, nhưng cho tới bây giờ cũng không có nhúc nhích dao động đến quyền uy của Thái tử này.
Thái tử đương nhiên cũng tỏ ý biểu hiện kính cẩn vâng lời một cách vui vẻ.
Nhưng từ lần trước quốc quân bị bệnh, sau đó tất cả đều thay đổi.
Thái tử cùng Tam vương tử đấu lộ ra răng nanh, trực tiếp chọc giận tới quốc quân.
Mà quốc quân bãi miễn Trương Triệu, để phế vật Ninh Chính làm Đề đốc Thiên Việt, cũng trực tiếp chọc giận tới Thái tử.
Cho nên mới có hội Ẩn Nguyên sự việc làm mất mặt quốc quân.
Chuyện này phía trên, Thái tử nhìn như biểu hiện đặc biệt vô tội, nhưng gã cảm kích, thậm chí cũng từng gật đầu đồng ý.
Quốc quân mượn không đến quân phí, lại muốn ta Thái tử Ninh Dực đứng ra, từ đó có thể thấy được Thái tử đó ngạo mạn.
Mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng Thái tử cùng quốc quân đã ở vào tình trạng nửa giằng co.
Thái tử cùng quân vương mâu thuẫn, cái này ở Trung Quốc trong lịch sử cũng rõ ràng nhiều không kể xiết.
Rất nhiều tình huống hoàng đế là người thắng, ví như Lưu Triệt, lại ví như Lý Thế Dân.
Nhưng có chút thời điểm, quân vương cũng sẽ trở thành thất bại.
Hoàng đế Vạn Lịch có thể xem như lợi hại, kết quả vẫn bị thất bại, căn bản đổi Thái tử không được.
Minh Thành Tổ Chu Đệ càng là quân vương lợi hại ngút trời, trong lòng cũng không thích Thái tử Chu Cao Sí, nhưng sau cùng cũng không đổi Thái tử.
Lý Uyên thảm hại hơn, trực tiếp bị Lý Thế Dân cho rơi đài, giam lỏng ở trong cung làm Thái Thượng Hoàng biệt khuất.
Lúc này đây quốc quân tế thiên, lại làm cho Ninh Chính đọc sớ tế thiên.
Đây đối với Thái tử nào chỉ là gõ?
Quả thực chính là tát một bạt tai trên mặt Thái tử.
Cho nên thiên hạ quần thần mới có phản ứng lớn như vậy.
Bất kể là văn thần võ tướng, đều tấu chiết thảo phạt.
Lúc này sắc trời âm trầm, thiên lôi trận trận, hiển nhiên là trời cao bất mãn quốc quân.
Đây là muốn hạ chiếu nhận tội.
Mắt thấy phụ vương chật vật như vậy, làm sao trong lòng Thái tử không thoải mái?
Mắt thấy thời gian sắp đến, cần phải phải lên đường.
Nhưng mây đen trên trời ngược lại càng thêm âm trầm, tiếng sấm càng thêm dày đặc.
Chúng thần trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt lại bi thương sợ hãi.
- Chuyện này phải làm sao cho phải chứ?
- Chúc tướng, bằng không ngài đi gặp bệ hạ nói một chút, đổi cái ngày tế thiên đi?
Chúc Hoằng Chủ giống như không có nghe được vậy.
- Đại Tông Chính, bằng không ngài đi cùng bệ hạ nói một chút, đổi ngày tế thiên được không?
Một khi đổi ngày, vậy sẽ phải thu hồi ý chỉ, không thể do Ninh Chính đọc sớ tế thiên.
Chẳng khác nào quốc quân gắng chịu nhục.
Đại Tông Chính Ninh Dụ cũng giống như không có nghe thấy vậy.
Bỗng nhiên, lục vương tử Ninh Cảnh nói:
- Như thế chờ cũng không phải biện pháp, Ngũ ca việc này hoàn toàn nguyên nhân ngũ ca dựng lên, bằng không ngũ ca đi khuyên nhủ phụ vương đi?
Lời này chính là sự thật mất lòng.
Cái gì gọi là bởi vì Ninh Chính dựng lên?
Thật giống như ngày hôm nay mây đen nặng nề, tiếng sấm cuồn cuộn hoàn toàn là bởi vì Ninh Chính khai ra vậy.
Mà Tam vương tử Ninh Kỳ, giống như tất cả đều không có quan hệ gì với gã, một thân nhung trang, như là hàn băng đứng sừng sững.
Hôm nay Tế Thiên Đại Điển, gã là thống soái quân sự tối cao, duy trì toàn bộ trật tự buổi tế thiên này.
Lời của Lục vương tử Ninh Cảnh vừa xuất ra.
Tất cả mọi người đều hùa theo.
- Đúng đúng đúng, Ngũ vương tử ngài đi cùng bệ hạ nói một chút.
- Gần đây Ngũ điện hạ được bệ hạ coi trọng, lời của ngài bệ hạ có thể nghe lọt.
Ninh Chính vẫn là lần đầu tiên mặc áo mãng bào xuất hiện ở trong triều đình.
Trong con mắt của chúng thần tử, sự xuất hiện chói mắt của gã như vậy là dư thừa.
Lúc trước nhà ngươi luôn ở trong xó xỉnh, vì sao không cứ trốn trong chỗ hẻo lánh như trước? Vì sao cứ chạy đến vướng mắt mọi người kia chứ?
Toàn bộ thần tử đều bao vây tấn công Ninh Chính, thúc ép gã đi gặp quốc quân, thỉnh cầu đổi ngày tế thiên.
Giống như tất cả đều là lỗi lầm của gã.
Ninh Chính ngay từ đầu mặt đỏ gay, không biết làm sao, nhưng sau đó lại dần dần bình tĩnh lại.
- Được rồi!
Bỗng nhiên, Vương thúc Ninh Khải gầm lên một trận.
Lão đức cao vọng trọng, trong lòng cũng ghét Ninh Chính, càng không thích Thẩm Lãng.
Thế nhưng lão cũng không quen nhìn quần thần có chút hả hê, thúc ép quốc quân, thúc ép Ninh Chính thế này.
- Ghi nhớ lấy bản phận thần tử của các ngươi đi. - Vương thúc Ninh Khải cất giọng thản nhiên:
- Chúc tướng, Xung Xu mật sứ, quản lý tốt tốt người bên dưới của các người.
Giọng điệu này, đã vô cùng nghiêm trọng.
Vậy đại khái là có người lần đầu tiên nói không khách khí với Tể tướng Chúc Hoằng Chủ như vậy.
Tiếp đó, Vương thúc Ninh Khải rời khỏi đại điện, đi hậu cung.
...
- Bệ hạ, bằng không đổi ngày khác đi. - Vương thúc Ninh Khải nói:
- Hôm nay trời khó lòng mà trong nổi, tiếng sấm ngày càng mạnh, mây đen càng nặng.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lạnh nhạt nói:
- Vương thúc, ngài cũng tới trách cứ quả nhân à?
Vương thúc Ninh Khải quỳ xuống, nói:
- Cựu thần không dám!
Ninh Nguyên Hiến hỏi:
- Vương thúc, những chuyện gần đây xảy ra trên triều đỉnh hẳn là ngài cũng thấy rõ ràng. Thái tử Ninh Dực có nửa phần hiếu thuận hay sao? Vụ mượn tiền của hội Ẩn Nguyên, còn có chuyện quần thuần bao vây tấn công quả nhân, nó có nửa điểm muốn giải vây à? Quả nhân chẳng những là quân vương mà còn là phụ thân của nó. Dù cho ta có đánh khẽ nó đi nữa thì sao? Con trai của một gia đình bình thường còn biết bảo vệ uy nghiêm của phụ thân? Mà nó thì sao?
Vương thúc Ninh Khải đáp:
- Bệ hạ là quân, Thái tử thiếu quân cũng là quân, Thái tử cũng phải bảo vệ quyền uy của mình, Thái tử cũng phải vì quần thần sau lưng làm gương mẫu. Nếu là Thái tử nhượng bộ, chẳng phải là phụ sự trung thành của quần thần sao?
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến giận cười nói:
- Có thế chứ, có thế chứ, vậy quần thần ở trong lòng của nó còn quan trọng hơn cả quả nhân. Thái tử ở trước mặt quả nhân là thần, ở thần tử trước mặt là quân chủ. Vậy ngài nói một chút, nó cần phải tận dụng bản phận của thần tử trước hay tận dụng bản phận của quân chủ trước vậy?
Về mặt pháp lý, Thái tử đương nhiên là cần phải trước tận dụng thần tử bản phận.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Thái tử là một đám văn thần ủng hộ, từ nhỏ ăn no đọc sách thánh hiền, luôn mồm thiên địa quân thân sư, luôn mồm trung hiếu nhân nghĩa. Kết quả thì sao? Nó làm được hai chữ trung hiếu à? Sách của nó đều học từ trong bụng chó kia à? Có thể thấy được đám thư sinh này, đối với bọn họ có lợi liền luôn mồm thánh nhân giáo huấn, trung hiếu nhân nghĩa, gây bất lợi cho bọn họ liền giả vờ cái gì cũng không biết.
Tức khắc Vương thúc Ninh Khải lại một lần nữa cứng họng không trả lời được, lão là một người hiền lành, phẩm hạnh cũng khá chính trực, nhưng tài hoa cũng chỉ có vậy.
Ước chừng một lúc lâu, Ninh Khải nói:
- Bệ hạ, Thái tử là nền tảng lập quốc, không thể đơn giản dao động.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Vương thúc, ngài đã hiểu sai những lời này rồi. Thái tử là nền tảng lập quốc những lời này không sai, nhưng nói là vị trí Thái tử này là nền tảng lập quốc, nhất định phải duy trì quyền uy vị trí này, nhưng cũng không phải là dựa vào người này. Chính là bởi vì địa vị thái tử chính là nền tảng lập quốc, cho nên mới có đức có tài có hiền giả cư chi, đức hạnh phải đứng đầu tiên.
Ninh Khải trong lòng muốn nói chuyện đức hạnh của ngài cũng chỉ có thế kia, vì sao với Thái tử quá nghiêm khắc như vậy.
Thế nhưng nếu suy nghĩ thật kỹ, quốc quân Ninh Nguyên Hiến là kẻ cay nghiệt thiếu tình cảm, nhưng nếu muốn nói đức hạnh của ông kém, cũng không đến mức thế.
- Hôm nay là thời buổi rối loạn, triều cục không thích hợp rung chuyển, cho nên quyền uy Thái tử vẫn nên giữ gìn là tốt hơn.
Ninh Nguyên Hiến thở dài một tiếng.
Vương thúc Ninh Khải nói một câu này đúng.
Cuộc chiến nghiêng nước đang ở trước mắt, triều cục quả thực cần phải ổn định là chủ đạo.
Cho nên ông cũng chỉ là muốn gõ nhẹ Thái tử một cái, căn bản không có ý dịch trữ (*).
(*) đổi Thái tử.
Nhưng mà không nghĩ tới phe Thái tử phản ứng kịch liệt như thế, cơ hồ là như là như thủy triều cuốn tới Ninh Nguyên Hiến.
Chân chính muôn người mắng mỏ.
Thái tử này quả nhân liền đụng chạm không được à?
Vậy nó còn là con trai quả nhân sao?
Năm đó hoàng đế Vạn Lịch cũng là bởi vì như thế, cùng chống lại thần tử của ông ta vài thập niên, kết quả kết thúc thất bại.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Trở lại chuyện chính, hôm nay tế thiên vẫn đổi ngày đi. Thần biết ý kiến quần thần, là muốn để bệ hạ chịu thua, thu hồi ý chỉ trước đó. Nhưng những thứ này bệ hạ có thể không cần để ý, ngài chỉ cần hạ chỉ đổi ngày tế thiên là được. Chuyện còn lại, cựu thần đi cùng Chúc tướng thương nghị.
Chuyện này như một cây đao chọt trúng trái tim của Ninh Nguyên Hiến.
Ông làm mai cho Kim Mộc Thông chính là thả ra một tín hiệu để giữ vững quyền vị của gia tộc họ Chúc.
Bất kể có phải Thái tử Ninh Dực thượng vị hay không, gia tộc họ Chúc đều sừng sững không ngã.
Bởi vì Kim Mộc Thông hiển nhiên dòng chính của Ninh Chính, gia tộc họ Chúc căn bản không cần phải đáp ứng hôn ước, chỉ cần tỏ ý ra thiện ý là được.
Màn ra mắt kia, căn bản cũng không phải là nhân duyên hai người mà là một lần thăm dò chính trị.
Kết quả gia tộc họ Chúc hoàn toàn không cảm kích, Kim Mộc Thông rõ ràng đã thông qua cái gọi là tương thân tam vấn (*) của Chúc Nịnh, thế nhưng bị cự tuyệt một tiếng, ngay cả thử hẹn hò cũng chẳng có.
(*) ba câu hỏi ra mắt
Lúc trước mỗi một lần gặp công kích, Chúc Hoằng Chủ đều sẽ xuất hiện che gió che mưa cho Ninh Nguyên Hiến.
Mà lần này, lão liền đứng ở bên cạnh quan sát, tùy ý quốc quân Ninh Nguyên Hiến bị gió táp mưa sa.
Tể tướng làm cái gì?
Tể tướng là trợ thủ quân vương, hơn nữa còn là người giảng hòa giữa quân vương cùng thần tử.
Tể tướng không ra mặt, đây là để quân vương tự mình đánh cờ với thần tử cho đến cuối sao?
Sở dĩ năm đó hoàng đế Gia Tĩnh hết chịu nổi chuyện chém giết tới chết với đám thần tử, liền chọn lựa con chó dữ Nghiêm Tung lên đài cùng các thần tử cắn xé, bản thân vẫn cao cao tại thượng ở trên cao làm trọng tài.
Nhưng cái chuyện như vậy, Ninh Nguyên Hiến thực sự không làm được. Tổ tông lưu lại giang sơn không chịu nổi giày vò thế này, hơn nữa thời gian của ông cũng không nhiều.
Thế nhưng tình hình ngày hôm nay phải làm thế nào bây giờ?
Mây đen nặng nề trên trời, tiếng sấm nổ vang.
Tế thiên có nên tiếp tục hay không?
Nếu như tiếp tục, nhỡ ra trời hạ xuống mưa lớn, vậy thật sự chính là một trận thảm kịch.
Cục diện sẽ hoàn toàn chuyển biến xấu!
Cho đến lúc này, vì bù đắp lại sĩ khí, chỉ sợ vị quân vương thực sự muốn hạ chiếu nhận tội.