Chương 634: Hủy diệt! Tổng bộ của hội Ẩn Nguyên san thành bình địa! (1)
Trường Sinh Bảo, khoảng cách kinh đô một trăm năm mươi dặm.
Khu vực này vừa chưa tính là hành tỉnh Thiên Bắc, cũng không thuộc về khu trực thuộc kinh đô.
Cái thành lũy này vốn là bảo vệ xung quanh kinh đô, quy mô cũng không hề nhỏ.
Từ đó có thể thấy được năm đó đại chiến Ngô Việt vô cùng thê thảm đến cỡ nào, tiền tuyến đều tiếp cận Trường Sinh Bảo.
Thế nhưng biến cố Diễm Châu, sau đó nước Ngô thất bại thảm hại, cắt nhường chín quận khiến cho biên cảnh ở phía Bắc Việt quốc thêm mấy trăm dặm.
Thế là Trường Sinh Bảo này lại hoang phế.
Cho nên Ninh Nguyên Hiến chỉ cần không thua mất cuộc chiến nghiêng nước kế tiếp này, ở trong lịch sử Việt quốc có thể xem như là một vị quân vương có thành tựu.
Dù sao thắng lợi của đại chiến Ngô Việt đại chiến cùng ông ta có quan hệ quyết định.
Thậm chí có thể nói năm đó còn là Thái tử Ninh Nguyên Hiến là công thần lớn nhất trong trận đại chiến này.
Chính là bằng vào công lao này, ông ta đánh bại Ninh Nguyên Vũ lên ngôi làm vua.
Hôm nay Thái tử Ninh Dực đương nhiên muốn sao chép quỹ tích của Ninh Nguyên Hiến.
Lần này chiến tranh Việt quốc cùng vua Căng cũng có thể xưng là cuộc chiến nghiêng nước, thậm chí nói là đánh một trận quyết định vận mệnh quốc gia.
Nếu như đánh bại vua Căng, vậy nước Sở rất có khả năng cũng không khai chiến.
Nhưng nếu như chiến cuộc vô cùng đáng lo ngại, thậm chí chiến bại thì vậy nước Sở nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, sẽ ở phía tây phát động cuộc chiến nghiêng nước.
Cái này còn chưa phải là cục diện xấu nhất.
Thảm hại hơn chính là chiến cuộc phía nam cùng phía tây đồng thời tan vỡ, phía bắc Ngô vương sẽ xé bỏ minh ước, đại quân xuôi nam.
Mà cho đến lúc này, Việt quốc cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể có thể đồng thời đánh thắng ba cuộc chiến tranh.
Đến lúc đó sẽ xuất hiện thảm kịch ba nhà chia phần.
Dĩ nhiên, dù cho như thế Việt quốc cũng sẽ không diệt vong.
Bởi vì tới trình độ nhất định, đế quốc Đại Viêm nhất định sẽ đứng ra áp chế điều giải.
Tới khi đó!
Toàn bộ phía bắc hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, bị nước Sở cắt đi.
Sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc cộng thêm ba quận Diễm Châu bị nước Ngô cắt đi.
Hành tỉnh Thiên Nam hơn phân nửa kinh đô bị vua Căng nước Nam Ẩu cắt đi.
Toàn bộ Việt quốc sẽ mất đi một nửa lãnh địa, hơn nữa dù cho còn phần Việt quốc dư lại, cũng sẽ trở thành thuộc địa tuyệt đối của đế quốc Đại Viêm, hoàn toàn mất đi quyền tự chủ.
Cục diện một khi phát triển đến nước này, Việt quốc tuy rằng chưa nói tới vong quốc, nhưng kém không xa.
Cho nên ở trận chiến tranh ngày lúc đầu, đế quốc Đại Viêm là tuyệt đối sẽ không hỗ trợ Việt quốc, thậm chí sẽ ngồi xem nó thất bại thảm hại.
Cho nên nói, từ một chỗ nhìn được nhìn hưng vong.
Trở lại chuyện chính.
Thẩm Lãng phái ra mấy trăm người, dùng thời gian mấy tháng, mấy vạn lượng vàng, cuối cùng ở trong cả Việt quốc tìm được ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng.
Lại vận dụng rất nhiều quân lực, vũ lực, đưa bọn họ chuyển về quốc đô.
Những người này cũng là hạt giống vương bài quân đoàn.
Mỗi một người đều quý giá vô cùng.
Trải qua lặn lội đường xa, ba nghìn bảy trăm người này cuối cùng tụ tập ở cùng một chỗ.
Hai trăm mã tặc dưới trướng Khổ Đầu Hoan, hội Thiên Đạo xuất động tám trăm võ sĩ, hộ tống ba nghìn bảy trăm người.
Ngày mai sẽ có một nghìn quân Niết Bàn, ba nghìn Thành Vệ Quân lên bắc, cùng nhau nghênh tiếp hộ tống nhóm người có huyết mạch trống rỗng tiến vào bãi săn Bắc Uyển.
Thế nhưng vận dụng hơn một ngàn võ sĩ hộ tống, đã đặc biệt xa xỉ.
Khổ Đầu Hoan đứng ở trên tường thành, nhìn từng người một mặt ủ rũ người xuống xe ngựa.
Thật giống như thằng đần độn.
Mỗi người đều cúi đầu bước đi, không nói một câu, thân thể còn hơi hơi run.
Mỗi người đều vô cùng gầy yếu, trên người còn có đủ loại vết thương.
Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, mấy tháng sau đó bọn họ sẽ từ một phế vật biến thành một quân Niết Bàn vô cùng cường đại.
Tiến vào Trường Sinh Bảo, sau đó bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
Mặc dù là tòa thành hoang phế, nhưng bọn họ vẫn là vô cùng cẩn thận, lấy nước từ giếng, kiểm tra rồi hết lần này đến lần khác.
Tiếp đó còn nấu lên một lần rồi dùng đó nấu cơm.
Căn cứ lý luận của Thẩm Lãng, phần lớn kịch độc sau khi đun sôi sẽ mất đi độc tính.
Có chút kịch độc dù cho được đun sôi vẫn còn độc tính, thế nhưng cũng có thể dùng các loại thủ đoạn kiểm tra đo lường đi ra.
Thẩm Lãng chế tạo mấy chục loại giấy thử, chuyên môn dùng để tra xét độc.
Sau khi xác nhận không còn độc.
Hơn một ngàn võ sĩ mới bắt đầu ăn cơm.
Nhưng mà...
Sau khi cơm nước xong hai khắc đồng hồ, xảy ra chuyện!
Võ sĩ Khổ Đầu Hoan cùng hội Thiên Đạo, bắt đầu xuất hiện bệnh trạng chóng mặt và sốt cao.
Tầm mắt không rõ.
Cả người đứng cũng không vững, nhìn cái gì cũng thấy chồng lên nhau.
- Không tốt, trong nước có độc!
Khổ Đầu Hoan kêu lên!
- Thủ vững tường thành, chuẩn bị nghênh địch, chuẩn bị nghênh địch...
Hơn một ngàn người, chỉ có hai trăm người không có ăn cơm, bởi vì bọn họ phải chịu trách phòng ngự, chờ sau một thời gian nữa mới ăn.
Không nghĩ tới trong nước lại bị hạ độc.
Khổ Đầu Hoan, đại tông sư Lý Thiên Thu dẫn đầu hai trăm người, đi nơi cửa thành thủ vững.
- Nhưng mà vì sao không chọn kịch độc đáng sợ hơn? Trực tiếp hạ độc toàn bộ bọn họ?
Tiết Tuyết nói:
- Thẩm Lãng xảo quyệt, phần lớn kịch độc đều có thể bị dụng cụ của hắn kiểm định ra hết, chỉ có loại Ly Hồn Tán này mới có thể lan tràn vào nước giếng, hơn nữa không kiểm tra ra được, bởi vì nó thậm chí không phải một loại kịch độc. Quan trọng nhất là, ăn cơm chung còn có vậy ba nghìn bảy trăm thằng đần độn, đây chính là quân đoàn hạt giống vương bài, lẽ nào cùng nhau hạ độc à?
Không sai, nó quả thực chưa tính là kịch độc, càng giống như là một loại thuốc tinh thần.
Sau khi trúng phải, cả người sẽ tiến vào trạng thái áo giác điên cuồng. Thế nhưng sau một hai canh giờ, hiệu quả sẽ rút lui toàn bộ, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Có thể thấy được Tam vương tử cùng Thái tử với ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng, đều đặc biệt coi trọng.
- Thư thiếu chủ, nhìn của ngài kìa!
- Vù...
Lúc này, ở hướng Trường Sinh Bảo chợt có một nhánh hỏa tiễn bắn lên trời.
Đây là tín hiệu tiến công.
- Động thủ!
Thư Đình Ngọc ra lệnh một tiếng.
Tức khắc, hai nghìn tên võ sĩ hội Ẩn Nguyên nhanh chóng lao ra từ trong rừng rậm.
Bốn cao thủ tuyệt đỉnh thời thời khắc khắc ở bên người Trác Chiêu Nhan, cũng lao nhanh ra ngoài như quỷ mị vậy.
Bốn cao thủ, đối chiến một mình Khổ Đầu Hoan.
Hội Ẩn Nguyên từ nước Ngô, nước Sở đều phối hợp đến một cường giả cấp tông sư, đối chiến Kiếm vương Lý Thiên Thu!
......
- Giữ vững, giữ vững!
Hai nghìn tên võ sĩ hội Ẩn Nguyên, như là thằn lằn nhanh chóng dọc theo bờ tường Trường Sinh Bảo mà leo lên.
- Bắn tên, bắn tên...
Khổ Đầu Hoan hạ lệnh hai trăm quân phòng thủ bình thường phản kích.
Hai trăm người đặc biệt tinh nhuệ, bắn tên coi như là đặc biệt chuẩn.
Cho võ sĩ hội Ẩn Nguyên mang đến thương vong.
Thế nhưng, số lượng cuối cùng kém xa vô cùng.
Bọn họ căn bản là đỡ không được hai nghìn võ sĩ hội Ẩn Nguyên.
Kiếm vương Lý Thiên Thu lúc đầu một kiếm một đang đại khai sát giới.
Bỗng nhiên, ông cảm giác được một nguy hiểm trí mạng.
Tiếp đó hai cái hình bóng tia chớp tới, bay bổng như là không có gì vậy.
Hai cường giả cấp tông sư.
Lý Thiên Thu chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí liền ngửi ra mùi vị trên người bọn họ, biết bọn họ là ai.
- Lý Linh Dương nước Ngô, Dương Phiêu Linh nước Sở, hai vị đường đường tông sư, vì sao cũng cam nguyện làm tay sai người khác? - Lý Thiên Thu cười lạnh.
- Lý Thiên Thu nhà ngươi còn chưa phải là vậy?
Trong nháy mắt, hai i tông sư một trước một sau, bao vây Kiếm vương Lý Thiên Thu.
Kiếm vương tiền bối xem như là hết sức ngưu bức.
Lấy một địch hai, lại vẫn không có chết.
Thế nhưng trong nháy mắt rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.
Mà bốn cao thủ áo đen theo sau lưng Trác Chiêu Nhan giống như quỷ mị hướng Khổ Đầu Hoan phóng đi.
Bốn người này vừa là bảo vệ Trác Chiêu Nhan, cũng là giám sát.
Khổ Đầu Hoan rút kiếm, lấy một địch bốn, cũng trong nháy mắt rơi vào hạ phong!
Chẳng bao lâu, một bóng dáng khác ẩn hiện nhào ra.
Đường Viêm mê võ.
Gã và Khổ Đầu Hoan kề vai chiến đấu, miễn cưỡng duy trì cục diện.
Hai trăm tên võ sĩ tận lực thủ vững cửa thành.
Nhưng căn bản là không thủ được!
- Lui lại, lui lại...
Khổ Đầu Hoan ra lệnh một tiếng, sau đó cùng Lý Thiên Thu mang theo hai trăm tên võ sĩ không ngừng rút lui.
Lui lại đến đạo phòng tuyến thứ nhất.
Đạo phòng tuyến thứ hai.
Đạo phòng tuyến thứ ba.
Thương vong xuất hiện, hơn nữa không ngừng tăng lên.
Cuối cùng kéo đến tầng cuối cùng của Trường Sinh Bảo!
Kẻ địch không ngừng dũng mãnh vào!
Khổ Đầu Hoan vừa nhìn phía sau, tám trăm tên võ sĩ ở trạng thái điên cuồng, bước đi chập chững.
Mà ba nghìn bảy trăm tên đần độn, hoàn toàn nằm trên mặt đất co giật lăn lộn.
Trận chiến này không còn cách nào khác để đánh nữa.
Phải đi!
Thế nhưng muốn làm một lựa chọn.
Chỉ còn lại hơn một trăm võ sĩ bình thường.
Tám trăm võ sĩ điên cuồng, miễn cưỡng còn có thể đi đường. Mà ba nghìn bảy trăm tên đần độn, hoàn toàn không cách nào hoạt động.
Hơn một trăm người, phải gánh vác bảo vệ cho hơn ba ngàn người sao?
Cái này hoàn toàn không thể nào!
Khổ Đầu Hoan bỗng nhiên hét lớn:
- Trác Chiêu Nhan, ngươi đi ra!
Không ai xuất hiện.
Nhưng là kẻ thù thế tiến công lại ngừng nghỉ xuống tới.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Bây giờ chúng ta ở bên trong bảo, chúng ta chỉ cần bảo vệ cho cánh cửa này là được.
- Ngươi không thủ được! - Thư Đình Ngọc thay đổi tiếng nói.
- Ta biết không thủ được. - Khổ Đầu Hoan nói:
- Thế nhưng ba người gồm ta, Kiếm vương tiền bối, Đường Viêm sư đệ, bảo vệ cho một khắc đồng hồ không có vấn đề chứ? Trong vòng một khắc đồng hồ, ta sẽ giết sạch ba nghìn bảy trăm cái người huyết mạch số không, không có vấn đề chứ, các ngươi không phải là muốn có được bọn họ à?
Thư Đình Ngọc khàn nói:
- Ngươi giết, ngươi giết đi nào...
Khổ Đầu Hoan không nói hai lời, trực tiếp giết chết mấy người.
- Chậm, chậm... - Thư Đình Ngọc còn không có lên tiếng, phía sau Trác Chiêu Nhan lên tiếng.
Mặc dù ả mang mặt nạ bảo hộ, toàn thân đều mặc áo choàng đen, hơn nữa còn giả giọng đàn ông.
- Đường Viêm sư đệ, ngươi mang theo các huynh đệ đi, đi...
- Trác Chiêu Nhan, các ngươi không thể ngăn chặn gì với người của bọn ta, cũng không thể giết họ, bằng không ta giết sạch ba nghìn bảy trăm c người huyết mạch số không. Thẩm công tử mặc dù xem trọng bọn họ, nhưng càng xem trọng huynh đệ của mình, những người này luôn luôn theo ta, ta không thể nhìn bọn họ chết ở chỗ này!
- Đường Viêm huynh đệ, mang theo các huynh đệ đi...
Đường Viêm mê võ kinh ngạc?
Ta mang theo bọn họ đi sao? Nhưng bản thân ta còn không biết đường mà.
Thế nhưng chẳng bao lâu một thủ lĩnh đứng dậy, mang theo hơn một trăm tên võ sĩ may mắn còn sống sót, còn có tám trăm tên võ sĩ điên cuồng, chập chững từ cửa sau rời khỏi thành lũy.
Khổ Đầu Hoan hét lớn:
- Trác Chiêu Nhan, các ngươi thả các huynh đệ của ta rời khỏi, bằng không Kiếm vương tiền sẽ chặn cửa, ta giết người! Ở trong nửa khắc, ta và mười mấy người huynh đệ là có thể giết chết toàn bộ ba nghìn bảy trăm người huyết mạch số không.
Trác Chiêu Nhan, Thư Đình Ngọc, Tiết Tuyết ba người liếc nhau, tiếp đó gật đầu.
Tùy ý để võ sĩ dưới trướng Khổ Đầu Hoan dưới trướng võ sĩ cùng võ sĩ hội Thiên Đạo rời khỏi.
Dù sao cũng, mục tiêu của bọn họ chính ba nghìn bảy trăm thằng đần độn này.
A không, là người huyết mạch số không.
Tầm hai khắc sau, Đường Viêm lại chạy trở về nói:
- Các huynh đệ đều chạy rồi!
Kiếm vương Lý Thiên Thu nói:
- Khổ Nhất Trần, ngươi mang theo những người còn lại đi dọc theo mật đạo!
- Bây giờ ta còn có thể diện gì đi gặp công tử kia chứ? - Khổ Đầu Hoan nức nở nói.
Lý Thiên Thu hét lớn:
- Đi, đi, chẳng lẽ chết ở chỗ này à? Cút!
Khổ Đầu Hoan phát sinh từng đợt rống giận.
Nắm tay ra sức đập mạnh vào trên vách tường, toàn bộ tay đều máu tươi nhễ nhại.
- Đi, đi, đi! - Khổ Đầu Hoan hét lớn:
- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay, Trác Chiêu Nhan chờ cho ta, chờ!
Khổ Đầu Hoan mang theo Đường Viêm, còn có mười mấy người mã phỉ trước tiên mở mật đạo dưới đất, thoát khỏi thành lũy.
Lúc này, chỉ có Kiếm vương Lý Thiên Thu một mình bảo vệ cho mọi thứ trong thành lũy.
Phía sau, ba nghìn bảy trăm người huyết mạch số không nằm trên mặt đất vùng vẫy co giật.
Kiếm vương Lý Thiên Thu vô cùng phức tạp nhìn bọn họ một cái.
- Theo lý thuyết, ta cần phải giết các ngươi, cũng không nên cho các ngươi rơi vào trong tay địch nhân, thế nhưng... Ta thực sự không hạ thủ được.
Do dự thật lâu, chung quy không hề động tay.
- Ta phải đi, ai muốn cản ta? - Lý Thiên Thu nói:
- Hơn nữa, ta không muốn từ mật đạo đi, ta muốn từ cửa chính đi ra ngoài.
- Mời! - Thư Đình Ngọc nói.
Lý Thiên Thu nói:
- Hai vị tông sư nước Ngô nước Sở, các ngươi xác định không ngăn cản giết ta?
- Mời!
Lúc này, bọn họ muốn giữ Lý Thiên Thu để giết đương nhiên có thể làm được.
Thế nhưng muốn trả một cái giá thật là lớn.
Hai tông sư, ít nhất phải chết một người.
Một khi Lý Thiên Thu liều mạng chết, nhất định có thể kéo một người chôn cùng.
Cứ như vậy, hai nghìn tên võ sĩ hội Ẩn Nguyên nhường ra một cái lối đi, để Lý Thiên Thu rời khỏi!
Lý Thiên Thu lúc rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua, hai mắt ngấn lệ.
- Lý Thiên Thu ta đây, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái nhục ngày hôm nay!
Tiếp đó, ông ta vô cùng bi phẫn rời đi.
Thư Đình Ngọc ra lệnh một tiếng.
Mười mấy bậc thầy luyện kim nhanh chóng tràn vào.
Trực tiếp cắt mạch máu mỗi tên đần độn lấy máu.
Sau đó tiến hành tách rời hồng cầu và huyết thanh.
- Không sai, đây là cái gọi là người huyết mạch số không, cùng tư liệu Thẩm Lãng ghi lại và bản ghi chép thí nghiệm của núi Phù Đồ y hệt.
- Hàng thứ mười chín kiểm tra thí điểm đối tượng, toàn bộ cũng là người huyết mạch số không, những người này chính là mệnh căn của Thẩm Lãng, chính là quân Niết Bàn mới của hắn.
Nhưng mà vào lúc này, Thư Đình Ngọc hội Ẩn Nguyên nói:
- Nhóm người này, hội Ẩn Nguyên của ta muốn một nghìn người!
Nghe những lời này, Trác Chiêu Nhan cùng Tiết Tuyết hết hồn.
Thế nhưng trong lòng nhưng lại chẳng quá kinh hãi, lần này bắt cóc ba nghìn bảy trăm người có huyết mạch trống rỗng, xuất lực lớn nhất chính là hội Ẩn Nguyên, bọn họ làm sao có thể cái gì cũng không muốn.
- Được!
- Được!
Thế là, thế lực ba nhà chia của ngay hiện hiện trường, phân chia ba nghìn bảy trăm người huyết mạch số không hết sạch.
Hội Ẩn Nguyên một nghìn người, Thái tử cùng Tam vương tử mỗi người được chia 1350 người.
......
Sau mấy canh giờ!
Tin tức đồng thời truyền vào bên trong phủ Hầu tước Trường Bình, tổng bộ hội Ẩn Nguyên Ân Tế Lâu, phủ Thái tử, phủ Tam vương tử.
Khoảng cách một trăm năm mươi dặm gần như rất nhiều chiến mã tinh nhuệ chạy mệt lả.
Hai mươi dặm một lần thay ngựa!
- Công tử, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt, tất cả người huyết mạch số không đều bị người ta đoạt đi!
- Hơn ba ngàn bảy trăm người huyết mạch số không, đều bị người đoạt cướp đi.
Trong nháy mắt, Thẩm Lãng giống như bị sét đánh vậy!
Cả người giống như hoàn toàn không thể tin nổi lỗ tai của mình.
Ước chừng sau một lúc lâu, hắn chợt phát sinh từng đợt rống to.
- A, a, a, a...
- Lý Thiên Thu là làm ăn cái gì? Đường đường Kiếm vương, đường đường Kiếm vương...
- Khổ Đầu Hoan là làm ăn cái gì? Tu vi của hắn cũng gần tông sư.
- Hai cao thủ tuyệt đỉnh, một nghìn tên võ sĩ, làm sao có thể quăng bỏ hết?
- nhánh quân Niết Bàn của ta thì sao? Đã không có bọn họ, ta luyện thế nào ra quân Niết Bàn thứ hai, ta làm sao đánh bại Thái tử cùng Ninh Kỳ?
- Khổ Đầu Hoan ngu ngốc à? Vì sao không giết chết toàn bộ chúng nó? Vì sao phải để cho chúng rơi vào trong tay kẻ thù?
Thẩm Lãng trước nay chưa từng có nổi giận.
Hắn phát ra rống giận, cách thật là xa cũng có thể nghe được.