Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 670: Quốc tặc! Thái tử xuôi nam! Ta phải phượng hoàng niết bàn! (1)

Chương 670: Quốc tặc! Thái tử xuôi nam! Ta phải phượng hoàng niết bàn! (1)





Trong phút chốc, Thẩm Lãng gần như có thể nắm được ý đồ của vua Căng.

Gã vốn hiểu thật sâu sắc ưu điểm và khuyết điểm quân đội tộc Sa Man.

Cho nên mục tiêu chiến lược của vua Căng ngay từ đầu chỉ có một, xáo trộn hoàn toàn chiến lược sắp xếp miền nam nước Việt, hoàn toàn lợi dụng nội bộ Việt quốc tranh đấu giành ngôi, phóng thành quả thắng lợi đến mức lớn nhất.

Thế nhưng khi va chạm đánh nhau thật sự, sau đó vua Căng phát hiện quân đội của mình càng mạnh hơn so với trong tưởng tượng.

Cho nên gã hơi dao động một chút, muốn đoạt lại đô thành nước Nam Ẩu. Đây dù sao cũng là thành phố giấc mơ của gã, cũng là đô thành của nước Đại Nam trong tương lai.

Thử nghiệm lúc này kém một chút nữa thì thành công.

Tiếp đó, lập tức trở về quỹ đạo của chính mình.

- Dã tâm của vua Căng lớn đến dọa người. - Thẩm Lãng nói.

Hầu tước Kim Trác hỏi:

- Hắn muốn cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Hắn không chỉ muốn đoạt lại cố thổ nước Nam Ẩu, còn muốn tiêu diệt hết chủ lực nước Việt, thậm chí cùng nước Sở, cùng nhau chia chác Việt quốc, báo thù giết cha.

Tiếp tục Thẩm Lãng bắt đầu lục soát ở trên bản đồ.

- Phu quân, chàng tìm cái gì ở đây? - Mộc Lan bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đây tìm một cứ điểm, khi cục diện triệt để tan vỡ, chúng ta cần phải trú đóng ở cứ điểm nào? Cần phải định ra cái thành trì nào làm cứ điểm để dừng mọi tổn hại lại.

Thẩm Lãng không ngừng lục soát trên bản đồ.

Thành trì này nhất định phải phù hợp hai cái đặc điểm.

Đầu tiên, không thể quá lớn.

Thứ hai, nhất định phải đóng ngay vị trí quan trọng, ngăn trở đại quân tộc Sa Man lên bắc, đông tiến, nằm án ngữ trên đường về phía tây.

Chẳng bao lâu, Thẩm Lãng tìm được tòa thành trì này.

Quận thành Dương Qua hành tỉnh Thiên Nam.

Tòa thành trì này khoảng cách thành Huyền Vũ sáu trăm dặm, khoảng cách thủ phủ Thiên Nam ba trăm dặm, khoảng cách kinh đô một nghìn dặm.

Kế tiếp, nó có thể làm điểm dừng tổn hại mấu chốt nhất.

Nếu như cục diện thực sự như là Thẩm Lãng sở liệu, chuyển biến xấu đến mức tận cùng.

Như vậy Thẩm Lãng dùng cái điểm này để chấm dứt tổn hại, cứu Việt quốc khỏi cơn khuynh đảo.

...

Trên triều hội kinh đô!

Thái tử hùng hồn phân trần, sẵn lòng xuôi nam, chủ trì chiến trường nước Nam Ẩu.

Lũ quan viên về phe Thái tử đều chủ hòa.

Nói đùa, gia tộc họ Chúc bỏ ra cái giá to lớn thế này, chính là vì để Thái tử đi thu hoạch cái thành quả thắng lợi lớn nhất này.

Làm sao có thể không đi?

Hơn nữa tất cả mọi người cột vào trên chiến xa của Thái tử, đương nhiên hy vọng Thái tử đánh một trận định càn khôn.

Mà phe Tam vương tử mặc dù có lòng phản đối, cũng không bỏ sức mở miệng.

Lúc này mở miệng phản đối, sẽ bị Thái tử ghi hận cả đời.

Tất cả mọi người không khỏi đưa mắt nhìn về Xung Ngạc cùng Tiết Triệt, Tam vương tử Ninh Kỳ lúc này ở hành tỉnh Thiên Bắc đảm nhiệm Đại đô đốc, Xung Nghiêu cùng Tiết Triệt chính là phe phái thủ lĩnh.

Nếu như muốn mở miệng, cũng là hai đại lão mở miệng trước, những con cá nhỏ chúng ta đây không có tư cách.

Kết quả Xung Ngạc cùng Tiết Triệt mặt không chút thay đổi, hiển nhiên là sẽ không mở miệng.

- Thần nhất trí!

- Thần nhất trí!"

- Thần nhất trí!

Đám quan viên ở đây đều ra khỏi hàng, tán thành Thái tử xuôi nam, dĩ nhiên là thế cục nghiêng về một bên.

Mà ngay tại lúc này, Ninh Chính lại ra khỏi hàng.

Tất cả mọi người kinh ngạc?

Lúc nào ngươi mở miệng nói chuyện?

Bây giờ không có việc của ngươi.

Lúc trước Ninh Chính chẳng qua là vùi đầu làm việc, tại triều đình gần như không mở miệng.

Bây giờ chiến cuộc nước Nam Ẩu đang thắng lợi, Ninh Chính nhà ngươi – kẻ chuyên chịu tiếng xấu thay cho người khác - có thể lui ra, giá trị lợi dụng của ngươi hết rồi.

Hơn nữa nếu như ngươi bây giờ cũng đứng ra hỗ trợ Thái tử Ninh Dực?

Muộn rồi, Thái tử tuyệt đối sẽ không tiếp nhận ngươi, ngươi ngay cả đầu hàng tư cách cũng không có.

- Nhi thần phản đối! - Ninh Chính nói.

Nghe những lời này, tất cả mọi người khiếp sợ.

Ninh Chính lại phản đối?

Ngươi tính là cái thá gì? Đối với việc này ngươi có quyền phát ngôn sao?

Đều đến nước này rồi, chẳng lẽ ngươi còn không cam tâm, còn muốn muốn vùng vẫy một cái?

Còn muốn ngăn cản Thái tử đi kiến công lập nghiệp?

Rõ ràng châu chấu đá xe.

Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc hỏi:

- A? Ninh Chính, vì sao con lại phản đối?

Nếu như không có nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên Ninh Chính công khai tại triều đình mở lời.

Ninh Chính nói:

- Thứ nhất, quân đội Việt quốc của ta am hiểu giữ thành, không thích hợp tác chiến ở sơn dã rừng rậm. Huống hồ đại quân vua Căng bây giờ lui giữ trại Hắc Thủy, từ phe công chuyển thành phe thủ,, với quân ta càng thêm bất lợi!

- Vớ vẩn! - Binh Bộ Thị Lang bước ra khỏi hàng nói:

- Trường Bình Hầu không hiểu quân sự, cho nên nói ra nói như vậy không có gì, người không biết không có tội. Hôm nay vua Căng tàn quân đã lui giữ trại Hắc Thủy, như vậy cái trại Hắc Thủy là cái gì chứ?

Binh Bộ Thị Lang khom người nói:

- Bệ hạ, thần mạnh dạn dùng bản đồ một chút.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Binh Bộ Thị Lang nói:

- Toàn bộ Việt quốc có thể không có ai quen thuộc trại Hắc Thủy so với thần, bởi vì năm đó chính là thần chịu trách nhiệm giám sát việc kiến tạo cái trại này.

- Hai mươi mấy năm trước, liên quân nước Việt cùng nước Nam Ẩu, đại chiến tộc Sa Man! Bởi vì nguyên nhân như vậy, quân đội không cách nào đóng ở bên trong đô thành nước Nam Ẩu, cho nên ngay biên giới nước Nam Ẩu xây dựng trại Hắc Thủy! Nó vốn là một thành lũy được xây dựng nhằm mục đích ngăn chặn tộc Sa Man xâm lấn tuyến đường, bảo vệ cho biên giới tây nam của nước Nam Ẩu.

Nghe đến đó, mọi người gật đầu.

Ở đây rất nhiều cựu thần còn nhớ rõ chuyện khi đó.

- Dựa theo kế hoạch, cái trại Hắc Thủy vốn nên xây dựng trong 5 năm. Nhưng sau đó có một sự kiện là quốc chủ nước Nam Ẩu chết trên chiến trường, sau đó dẫn đến một loạt biến cố nên việc xây dựng trại Hắc Thủy cũng phải tạm dựng.

- Cho nên trại Hắc Thủy chỉ hoàn thành một phần năm, các chức năng phòng thủy không hoàn chỉnh, căn bản không phải một phòng tuyến vững chắc, không có tường thành, không có tòa thành, chỉ có một quân doanh bằng gỗ nguyên thủy nhất, hơn nữa đã hoang phế tối thiểu mười mấy năm, đã sớm rách mướp, căn bản không có nổi chức năng phòng ngự, quả thật là không chịu nổi một đòn. Tàn quân của vua Căng đóng giữ nơi đây hoàn toàn là tự tìm đường chết.

- Thứ nhì, lúc này bên trong chiến trường Việt quốc, phe chúng ta có mười bảy vạn đại quân, mà vua Căng không đủ bốn vạn, nếu như năm chọi một mà đánh không lại đại quân tộc Sa Man, có phải chăng Trường Bình Hầu xem thường tinh nhuệ Việt quốc chúng ta.

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều gật đầu.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Chính, con còn nhận định gì, hãy nói nốt ra đi.

Ninh Chính nói:

- Thứ nhì, con lo lắng đây là âm mưu của vua Căng, âm mưu dẫn xà xuất động.

Nghe những lời này, tất cả mọi người đều cười nhạt.

Ồ, làm như thiên hạ chỉ có mỗi Ninh Chính nhà ngươi thông minh hay sao?

Âm mưu?

Ngươi là nói vua Căng đang diễn trò?

Mười vạn đại quân của gã thương vong hơn sáu vạn, gần như đi hai phần ba.

Dùng chi phí lớn như vậy tới diễn trò sao?

Hoang đường tột cùng, ngươi là thứ ngây thơ? Hay là bụng dạ khó lường?

Ninh Chính nhắm mắt nói:

- Cho nên nhi thần cho rằng, Thái tử điện hạ không nên mạo hiểm!

Binh Bộ Thị Lang cất giọng với nụ cười mỉa mai:

- Trường Bình Hầu, vậy theo lời của ngài nói, chúng ta sợ hãi vua Căng như thần, nên tùy ý hắn chà đạp ở đất nước Nam Ẩu, dù cho hắn chỉ có hơn ba vạn tàn quân, cũng không thể động tới, cũng không thể đi đánh chứ? Vậy ta ngược lại cũng muốn hỏi hỏi, đối với vua Căng phải làm gì chứ?

Ninh Chính nói:

- Vua Căng bây giờ đã không phải là một kẻ phản bội thông thường nữa rồi, mà là quốc chủ Đại Nam, chúng ta phải đối mặt không phải một người, mà là toàn bộ tộc Sa Man, cho nên phải đánh trường kỳ tránh tốc chiến, phải đánh bền bỉ lâu dài, đánh chiến thành lũy!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ý của con là, sẽ xây dựng nhiều thành lũy ở biên giới nước Nam Ẩu cùng nước Đại Nam sao?

- Đúng, đây chính là thứ mà chúng ta am hiểu. - Ninh Chính nói.

Nghe những lời này, tất cả mọi người ở đây ồ lên.

Đây là điên rồi sao?

Quả thực buồn cười!

Ở trên toàn bộ đường biên giới xây dựng thành lũy, bất lực cỡ nào?

Bây giờ vua Căng chỉ còn lại hơn ba vạn tàn quân, không muốn thừa thắng xông lên, diệt ngay một lần, lại vẫn muốn kéo dài cuộc chiến?

- Trường Bình Hầu, bản thân ta cảm thấy ngài là một trung thần chỉ biết vùi đầu làm việc, nhưng hiện tại xem ra thật thất vọng. - Binh Bộ Thị Lang nói:

- Ta biết ngài và Thái tử điện hạ có mâu thuẫn khác, nhưng cũng không nên vì tư lợi của chính mình mà làm trễ nãi quốc sự, hành vi thế này rõ ràng bôi nhọ thân phận của chính ngài đấy.

Đây đã là sự lên án vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng tất cả mọi người cảm thấy có lý.

Tùy tiện dùng não ngẫm lại đều biết, lúc này là cơ hội ngàn năm một thuở tiêu diệt chủ lực của vua Căng.

Chẳng những ngươi không thừa thắng truy kích, ngược lại muốn co đầu rút cổ phòng thủ?

Còn chưa phải là sợ Thái tử thành lập công lao bất thế? Chuyện tranh ngôi của ngươi sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa.

Nhưng chẳng lẽ ngươi không biết, ngươi đã sớm không còn hy vọng sao.

Ninh Chính nói:

- Bệ hạ, chư vị đại nhân! Các vị chỉ có thấy vua Căng có không đến bốn vạn tàn quân, hơn nữa lui giữ ở một trại Hắc Thủy không chút hiểm trở nào. Nhưng các vị vì sao không suy nghĩ thêm, một khi hắn lại rút lui lần nữa trở về rừng rậm núi hoang ở nước Đại Nam thì phải làm sao? Đại quân của chúng ta ở chỗ đó sẽ không thi triển được, huống hồ chúng ta làm thế nào biết vua Căng sẽ không có viện quân, hắn bây giờ có được toàn bộ tộc Sa Man.

Binh Bộ Thị Lang nói:

- Trường Bình Hầu vẫn quá lo lắng, tướng quân Nam Cung Ngạo cùng Chúc Lâm đã dẫn đầu đại quân sắp hoàn thành bao vây với trại Hắc Thủy, vua Căng có chạy đằng trời. Hôm nay đại quân đã ở xung quanh trại Hắc Thủy xây dựng thành lũy tạm thời, với đã bắt đầu đại bao vây vua Căng.

Ninh Chính nói:

- Nếu như ở bình nguyên trống trải, loại vòng vây quy mô lớn có thể có hiệu quả. Thế nhưng ở nước Nam Ẩu nhiều núi, nhiều rừng, muốn hoàn toàn bao vây quả khó như lên trời.

Ninh Nguyên Hiến bỗng nhiên hỏi:

- Ninh Chính, đây là cái nhìn của con, hay là của Thẩm Lãng?

Ninh Chính đáp:

- Đây là cái nhìn của con, cũng là cách nhìn của Thẩm Lãng?

Tiếp đó, gã đưa đến một lá thơ rồi đáp:

- Đây là thơ Thẩm Lãng đích thân viết cho bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến vung tay lên.

Lê Chuẩn đi Thẩm Lãng tin đưa lên.

Vừa mở nhìn, bên trong Thẩm Lãng viết rõ ràng.

Đối mặt vua Căng cùng nước Đại Nam, chỉ có thể tác chiến kéo dài, ở trên đường biên giới xây dựng thành lũy, không nên vọng tưởng diệt ngay một lần.

Quốc quân hơi hơi nhíu nhíu mày.

Đầu tiên, đối với Thẩm Lãng, ông tuyệt đối tin tưởng.

Nhưng cái thứ trường kỳ kháng chiến này, đặc biệt không phù hợp tâm lý của ông.

Bởi vì ông ghét nhất cái thứ kéo dài này?

Ông thích nhất làm một phát định càn khôn, tựa như tiêu diệt phản loạn như Tô Nan sảng khoái nhiều như vậy?

Kỳ thực Thẩm Lãng cùng Ninh Nguyên Hiến là giống hệt nhau, hai người cũng không có kiên trì.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Lãng rõ ràng.

Muốn ở trên chiến trường đánh thắng vua Căng, có thể.

Nhưng muốn nhất cử tiêu diệt nước Đại Nam? Muốn dựa vào thủ đoạn quân sự tiêu diệt tộc Sa Man?

Vậy vẫn không nên nằm mơ.

Hôm nay lãnh thổ nước Đại Nam so với Việt quốc còn muốn lớn hơn mà, khắp nơi đều có núi lớn, khắp nơi đều có rừng rậm nguyên thủy.

Bất kỳ đại quân sau khi tiến vào, chỉ biết rõ ràng bị bắt chết, hoàn toàn bị dìm chết.

Liên Xô không diệt được Afghanistan, quân Mỹ không diệt được Việt Nam, nước Việt đương nhiên cũng không diệt được nước Đại Nam.

- Nếu thấy chuyển biết tốt thì hãy thu đi, bệ hạ!

Đây là câu nói sau cùng Thẩm Lãng ở trong thơ gửi cho Ninh Nguyên Hiến.

Có thể thu được cái thắng lợi trước mắt này đã hay lắm rồi, đừng... hy vọng xa vời nhiều hơn nữa.

Cơm sống tuy rằng khó ăn, nhưng cuối cùng so với chết đói vẫn tốt nhất.

Ninh Nguyên Hiến đối với cục diện này tuy rằng rất không thoải mái, nhưng bản năng vẫn sẵn lòng tín nhiệm với phán đoán của Thẩm Lãng.

Hít một hơi thật sâu, Ninh Nguyên Hiến nói:

- Việc này, bàn lại!

Nghe những lời này, toàn bộ triều đình lập tức sôi trào lên.

Lại thảo luận nữa?

Bệ hạ đây là ý gì?

Lẽ nào ngài đố kỵ công lao sự nghiệp của Thái tử, ngài muốn Thái tử không lập công sao?

Năm đó ngài một mình đi đại doanh của Ngô thần Biện Tiêu, chẳng phải là so với ngày hôm nay càng thêm mạo hiểm?

Mà hôm nay Thái tử đi nước Nam Ẩu tọa trấn chỉ huy, nắm chắc, tuyệt đối ổn thỏa thắng cục, ngài lại không cho phép gã đi sao?

Rõ ràng hoang đường buồn cười!

...

Quả nhiên!

Trên triều đình truyền ra một tin tức, sau đó muôn người tức giận mắng mỏ.

Toàn bộ thịnh nộ của vạn dân kinh đô đều mắng về phía Ninh Chính, về phía Thẩm Lãng, thậm chí cả Ninh Nguyên Hiến đều không tha.

Ninh Chính quốc tặc, Thẩm Lãng quốc tặc!

Vì bản thân tư lợi, lại bất chấp lợi ích quốc gia.

Vì không cho Thái tử lập công, lại muốn thả cho vua Căng chạy.

Vô sỉ, vô sỉ cực kỳ.

Vô số kể tấu chương tố cáo bay như mưa tuyết vào vương cung.

Dưới bàn tay của một số ít tổ chức và con người thao túng, vô số bình dân bao vây phủ Đề đốc Thiên Việt, bao vây phủ Hầu tước Trường Bình.

Mỗi một lần Ninh Chính vừa ra khỏi cửa.

Thì có vô số người chỉ vào kêu quốc tặc, quốc tặc!

Ninh Chính không phải Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng là đắc tội không được, bởi vì đầu óc hắn quá nhỏ mọn, mặc kệ ngươi có phải bình dân hay không, động một chút là giết cả nhà ngươi, động một chút là dìm ngươi vào hố phân cho chết chìm.

Nhưng Ninh Chính đặc biệt khoan hồng độ lượng, đừng nói là dân chúng chỉ vào gã chửi, dù cho lúc trước đám quan viên thuộc hạ bên trong phủ Đề đốc bẳng mặt không bằng lòng, gây cản trở đủ kiểu cho gã, ấy thế mà gã gần như không giết một ai.

- Quốc tặc, quốc tặc, quốc tặc...

Thế là, lúc đầu biệt viện họ Kim đã bị thiêu hủy một lần, lại bị đốt một lần nữa.

Đốt xong, sau đó còn rõ ràng dội mấy vạn cân phân và nước tiểu vào trong, bốc mùi khai thối tận trời.

Đương nhiên, lúc này biệt viện họ Kim nửa cái bóng người cũng không có.

Thẩm Lãng căn bản cũng không ở kinh đô, ngươi chỉ có thể xem như là giậu đổ bìm leo.

Như vậy vạn dân kinh đô phẫn nộ có đạo lý hay không vậy?

Đương nhiên là có!

Thẩm Lãng cùng Ninh Chính ý kiến coi như hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với toàn bộ quan viên, toàn bộ vạn dân.

Lúc này nước Nam Ẩu đại thắng, đúng là cơ hội tốt để nhất cử tiêu diệt vua Căng, đại hoạch toàn thắng.

Các ngươi lại vẫn co đầu rút cổ lui giữ, muốn thả vua Căng chạy sao.

Quốc tặc, gian thần, phải thiên đao vạn quả.

Đừng nói dân chúng kinh đô nước Việt, dù cho phóng tới trái đất hiện đại, dù cho dân chúng quốc gia chúng ta thấy cục diện này, chỉ sợ phẫn nộ hơn nữa.

Dân chúng cũng là như vậy, hận không thể oán trời oán đất oán không khí quốc gia mình.

Chỉ cần không có khí phách, đó chính là nhục nước mất chủ quyền.

Rất nhanh đã có người phân trong triều ra làm hai phái, phe Thái tử là phái chủ chiến, Ninh Chính cùng Thẩm Lãng là phe đầu hàng đáng xấu hổ.

Lần này là thật sự ngàn người lên án.

Bất kể là triều thần, hay là vạn dân, đều kiên định cho là mình đứng ở phe chính nghĩa.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch