Chương 672: Thái tử quyết chiến vua Căng! Run rẩy sụp đổ! (1)
Thái tử dẫn đầu năm nghìn kỵ binh trên đường xuôi nam, tốc độ thật nhanh.
Hoàn toàn là tiêu chuẩn hành quân tốc chiến, một ngày đi được gần hai trăm dặm.
Đây là kỵ binh tinh nhuệ nhất, thậm chí đạt tới cấp bậc một mình hai ngựa.
Nhìn qua không lợi hại, trên thực tế cái tốc độ hành quân của thời kỳ vũ khí lạnh đã rất nhanh rồi.
Hơn nữa nhánh đội ngũ kỵ binh này ít mang đồ quân nhu, dọc theo đường đi khắp nơi đều có người tiếp tế tiếp viện.
Khoảng cách còn có một hơn trăm dặm, dịch trạm kế tiếp đừng bảo là quân lương, ngay cả nước nóng tắm rửa và món ngon mỹ vị đều đã chuẩn bị xong rồi, Thái tử Ninh Dực chỉ cần dừng lại một cái là có thể hưởng thụ được đãi ngộ vô thượng.
Không chỉ có thế.
Dọc theo đường đi đều có đội ngũ kỵ sĩ tinh nhuệ đến đây đầu nhập vào.
Toàn bộ cũng là con em quý tộc hào môn Việt quốc, mang theo võ sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc, có vài người thậm chí nghìn dặm xa xôi thêm vào đội ngũ.
Cái này đương nhiên là dệt hoa trên gấm.
Nhưng lại là cơ hội ngàn năm một thuở.
Hôm nay Thái tử hoàn toàn là lòng người hướng về, một đợt ra quân này chính là tô điểm công lao.
Nhỡ ra làm đẹp lòng Thái tử, như vậy trận đầu tư này có thể đổi lấy gấp mười lần hồi báo.
Tất cả mọi người biết, hôm nay chiến trường nước Nam Ẩu phía trên, quân đội nước Việt vượt qua hai mươi vạn.
Đại quân tộc Sa Man của vua Căng không đủ bốn vạn, hơn nữa còn đối mặt hết lương cùng bệnh dịch.
Đây là một trận chiến tất thắng.
Cho nên Thái tử Ninh Dực còn chưa tới thành Thiên Nam, kỵ binh bên người cũng đã tăng đến tám ngàn người.
Toàn bộ hơn phân nửa quý tộc Việt quốc đều phái người đến.
Không chỉ có như thế.
Mỗi khi quân đội của Thái tử đi qua một thành, tất có vô số người đọc sách cùng dân chúng đến đây nghênh tiếp.
Đương nhiên, người đọc sách là tự phát.
Bởi vì lợi ích của Thái tử chính là lợi ích của phần tử trí thức Việt quốc, vòng bảo hộ của gã chính là quan văn.
Thiên hạ văn thần vì địa vị Thái tử, thậm chí dám chống lại cả quốc quân.
Còn những dân chúng này là thế nào tới thì không cần biết, nhưng tóm lại chính là cơm giỏ canh ống, vạn dân ủng hộ.
Hơn nữa từ cái ngày Thái tử rời khỏi kinh đô trở đi.
Toàn bộ hệ thống quan văn lại bắt đầu tạo thế dư luận.
Càng ngày càng thăng cấp hơn.
Gần như tô đậm cuộc chiến nước Nam Ẩu biến thành cuộc chiến tranh vĩ đại nhất suốt cả trăm năm.
Thậm chí còn quan trọng và vĩ đại hơn so với đại chiến Ngô Việt hai mươi mấy năm trước.
Chỉ cần đánh thắng một trận chiến này, chỉ cần tiêu diệt vua Căng, là có thể đổi lấy mấy thập niên ổn định và hoà bình lâu dài Việt quốc.
Lời này không có sai.
Nhưng tô đậm quá đáng, gần như muốn lên thành tình trạng thánh chiến.
Nhưng người đọc sách chính là như vậy, nói mà không làm cho người ta hết hồn thì không ngừng.
Chờ Thái tử tiến vào hành tỉnh Thiên Nam, toàn bộ tạo thế dư luận đã đến đỉnh phong.
Bừng bừng khí thế, hoa tươi dệt gấm, thêm dầu vào lửa.
Vô số dân chúng cũng bị người đọc sách kéo theo cũng đứng dậy, như mê như say.
Chẳng bao lâu gia tộc họ Chúc cảm thấy bên mình ra đòn hơi mạnh, muốn cho nó xẹp bớt xuống.
Thế nhưng không còn kịp rồi.
Lúc này dù cho không có họ Chúc dẫn dắt, dù cho không có thế lực quan văn dẫn dắt, toàn bộ phần tử trí thức Việt quốc đã lâm vào tự này.
Văn nhân hỗ trợ Thái tử, phần quân nhân hỗ trợ Tam vương tử, ngu ngốc hỗ trợ Ninh Chính.
Điều này đã đi sâu vào nhân tâm.
Toàn bộ văn nhân Việt quốc đều đã cảm thấy, bảo vệ địa vị Thái tử chính là trách nhiệm của mỗi người.
Điều này thậm chí không phải là vì Thái tử, mà là vì lợi ích người đọc sách mà chiến đấu.
Hoàn toàn mang tính chất tự phát mà tuyên truyền Thái tử suất lĩnh trận đại quyết chiến này.
Ra sức làm thơ, liều mạng viết thoại bản, hơn nữa dùng tiền để cho đám tiên sinh kể chuyện ở tửu lâu khách sạn nói về cuộc chiến nước Nam Ẩu.
Trong khoảng thời gian ngắn, quả thực chính là ùn ùn kéo đến, thiên hạ chú ý!
Ngay cả nông dân trong cái vùng khỉ ho cò gáy đều biết sắp nổ ra cuộc thánh chiến vận mệnh quốc gia, Thái tử điện hạ tự mình xuất chiến tiêu diệt Việt quốc địch nhân lớn nhất vua Căng, đây là một cuộc chiến diệt quốc, đổi lấy mấy thập niên ổn định và hoà bình lâu dài của Việt quốc.
Ngay cả kẻ ngu si đều ở trên đường hô vang: Thái tử tới, vua Căng mất! Thái tử tới, Đại Nam đổ!
Trong cái âm thanh núi vang sóng dậy đó, Thái tử suất lĩnh kỵ binh tiến vào thành Thiên Nam.
Lúc này, Ninh Dực nghênh đón một nhánh viện quân cực kỳ cường đại.
Võ sĩ Thiên Nhai Hải Các!
Cũng chỉ có hai trăm người, nhưng toàn bộ cũng là cao thủ.
Dĩ nhiên, trên người bọn họ không hề đánh dấu.
Suất lĩnh hai trăm Võ sĩ Thiên Nhai Hải Các, là đệ tử ký danh khác của Các chủ Tả Từ, Lý Nam Phong!
Từ đó có thể thấy được, công chúa Ninh Hàn coi trọng trận chiến này của Ninh Dực đến cỡ nào.
Hai trăm tên cao thủ này chỉ có một mục đích, bảo hộ Ninh Dực.
Đây mới thật sự là thiên chi kiêu tử.
Muôn người nuông chiều với một thân.
Thái tử tiến vào phủ Đại đô đốc, gặp Tổng đốc Chúc Nhung!
...
Tổng đốc Chúc Nhung có bệnh là thật, mấy tháng này dốc hết tâm huyết, quả thực tiêu hao được lợi hại.
Nhưng bệnh đến nghiêm trọng như vậy quả thực giả, là uống một loại thuốc chuyên biệt xong mới có vẻ hấp hối đến nơi.
- Thái tử điện hạ, thần không thể hành lễ cho ngài
Ninh Dực nói:
- Cữu cữu không cần đa lễ, những việc cữu cữu làm cho con đều ghi tạc trong lòng.
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Hai mươi vạn đại quân Việt quốc của ta bao vây hơn ba vạn tàn quân vua Căng đã sắp một tháng, nhưng Thái tử ngài không đến một trận chiến này không dám đánh.
Đương nhiên không dám đánh.
Nhỡ ra Thái tử không có tới, đại chiến liền hoàn toàn thắng, liền tiêu diệt vua Căng, vậy thì lúng túng.
Ta còn chưa nổ súng thì ngươi đã ngã, có vẻ khả năng bắn súng của ta đặc biệt thiện xạ sao?
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Điện hạ, hôm nay chiến trường nước Nam Ẩu đã chuẩn bị mọi việc toàn bộ, chỉ còn thiếu gió đông, mà gió đông này chính là ngài.
Thái tử nói:
- Tất cả vật tư đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa?
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Toàn bộ thỏa đáng, chỉ có nhiều, không có ít.
Cái này kỳ quái.
Lúc trước lúc khai chiến, gia tộc họ Chúc dốc hết toàn lực, vật tư còn có vẻ khá hồi hộp.
Hôm nay hai mươi vạn đại quân bao vây vua Căng, vật tư ngược lại dư dả
Kỳ thực một chút đều không kỳ quái.
Lúc trước mọi người không biết thắng thua, sợ vốn đầu tư của mình sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Mà bây giờ mắt thấy sẽ phải thắng, thương gia, quý tộc thiên hạ, kể cả hội Ẩn Nguyên đương nhiên an tâm thoải mái chịu nợ.
Mỗi một ngày đều có vật tư chồng chất như núi chở vào chiến trường nước Nam Ẩu, chuyện thêm gấm thêm hoa ai cũng nguyện ý làm.
Chúc Nhung nói:
- Vì một trận chiến này, gia tộc họ Chúc của thần cơ hồ dốc hết của cải mấy thập niên.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Ân tình của tổ phụ và cữu phụ, Ninh Dực vĩnh viễn không dám quên.
Chúc Nhung nói:
- Điện hạ, thần nói những lời này không phải kể ơn mà là muốn nói cho ngài, cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa!
Thái tử Ninh Dực nói:
- Con hiểu mà, cữu phụ.
Tổng đốc Chúc Nhung nói:
- Đi nước Nam Ẩu, sau đó ở mặt chiến sự phải tin tưởng Chúc Lâm, tin tưởng Nam Cung Ngạo, bọn họ đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường.
Nghe những lời này, trong lòng Thái tử Ninh Dực hơi có chút không hài lòng.
Chúc Nhung à, những lời này của ông có ý gì, không tin ta sao?
Nói trắng ra là chính là để đi làm một pho tượng Bồ Tát, để cho người ta cúng?
Chúc Nhung thật sự đúng là có ý này.
Thái tử ngài chỉ cần hiện diện là được rồi, còn về phần trí tuệ của ngài vẫn nên giữ lại về sau dùng đi.
Lúc này nên an vị hưởng kỳ thành.
Xem Ninh Dực ta đây như con nít ba tuổi à?
Nhưng Chúc Nhung không dám không cẩn thận, tầm hai mươi vạn đại quân, một khi hao tổn, mấy thập niên gia tộc họ Chúc tích cóp ở Việt quốc đều thả luôn xuống sông.
Địa vị Thái tử, cũng gần như sẽ phải khó giữ được.
Ninh Dực nói:
- Cữu phụ hãy yên tâm, lúc này đây con đi nước Nam Ẩu, chỉ mang mắt cùng lỗ tai, không mang theo miệng.
Chúc Nhung biết trong lòng Thái tử không thích, vội vàng dùng giọng điệu hòa hoãn nói:
- Điện hạ nói quá lời, nói quá lời!
Thái tử bỗng nhiên hỏi:
- Thẩm Lãng nói, vua Căng có thể có âm mưu, cữu cữu cảm thấy thế nào?
Tổng đốc Chúc Nhung lặng im chốc lát nói:
- Người làm Soái, mọi việc đều phải lo lắng chu toàn. Thẩm Lãng nói vua Căng có âm mưu, là vì dẫn xà xuất động, nhưng đương nhiên hoang đường, cuối cùng hắn hao tổn hai phần ba đại quân. Nhưng vẫn không thể không đề phòng, cho nên thần với Thái tử chỉ có một lời, giặc cùng đường chớ đuổi, một khi vua Căng trốn vào trong nước Đại Nam, đại quân chúng ta tuyệt đối không nên cản, không nên tiến vào rừng rậm, không nên tiến vào núi lớn.
Thái tử Ninh Dực gật đầu nói:
- Con hiểu.
Tổng đốc Chúc Nhung lại một lần nữa tầng tầng lớp lớp nhấn mạnh:
- Ở trong nước Đại Nam, khắp nơi đều có rừng rậm núi cao, đại quân chúng ta căn bản không thi triển được, sẽ bị kéo chết sờ sờ. Một khi vua Căng đột phá vòng vây đào tẩu, tuyệt đối không thể đuổi kịp.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Con hiểu!
...
Ngày kế!
Thái tử Ninh Dực dẫn một vạn binh sĩ tiến vào phía trong nước Nam Ẩu!
Đến tận đây toàn bộ quân đội nước Việt trên chiến trường, đạt tới con số khủng khiếp hai mươi mốt vạn.
Năm ngày sau đó!
Thái tử Ninh Dực chạy tới chiến trường!
- Thần Chúc Lâm, tham kiến Thái tử điện hạ.
- Thần Nam Cung Ngạo, tham kiến Thái tử điện hạ.
Mấy đại tướng này còn tính là thận trọng, mà quan lớn tướng lĩnh còn dư lại la liếm liền đặc biệt trực tiếp.
- Chúng thần mong chờ Thái tử như là con trông cha mẹ, điện hạ tới, đại cục liền định rồi.
- Đúng đúng đúng, Thái tử điện hạ tới, lòng của chúng thần cũng liền an!
Thái tử Ninh Dực cẩn thận hoàn lễ, sau đó nói:
- Đại tỷ, Chúc Lâm tướng quân, Nam Cung tướng quân, các vị cũng là một đại danh tướng, một trận chiến này phải đánh thế nào, cô (cách Thái tử xưng) hoàn toàn dựa vào các vị, ta tới học tập, chỉ mang mắt cùng lỗ tai, không mang theo miệng!
Nghe những lời này, tất cả mọi người thở dài một hơi.
Người làm tướng sợ nhất chính là cấp trên chỉ huy tầm bậy.
Thái tử có thể có thái độ như vậy, không thể tốt hơn.
Thế nhưng trên đầu môi, mọi người đương nhiên muốn nịnh bợ tán loạn.
Thái tử điện hạ anh minh, thần sẽ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chỉ cần Thái tử điện hạ ra lệnh một tiếng, xông pha khói lửa, không chối từ.
Thái tử Ninh Dực nói:
- Ở kinh đô liền nghe đồn, vua Căng thiếu lương, đây là thật là giả?
Công chúa Ninh La nói:
- Là thật, bởi vì... Bọn họ đã bắt đầu ăn đồng loại.
Nghe những lời này, mọi người nhịn không được buồn nôn.
Đại tướng quân Chúc Lâm nói:
- Tất cả thương binh tộc Sa Man, đều bị giết, chế thành thịt khô.
Ninh Dực nói:
- Vậy đại quân của vua Căng bạo phát bệnh dịch, thật hay giả?
- Là thật. - Nam Cung Ngạo nói:
- Chúng ta ở chỗ cao thấy rất rõ ràng, thi thể sắp xếp chỉnh tề, tiếp đó toàn bộ bị đốt rụi, vô số kể, nếu không có bệnh dịch, sẽ không như thế!
...
Như vậy trong quân vua Căng, bắt đầu ăn thịt người là thật hay giả?
Giả!
Nói thật, trước kia tộc Sa Man quả thực trải qua việc này.
Thế nhưng sau khi vua Căng thống nhất tộc Sa Man, chuyện thứ nhất liền định ra luật pháp, ai ăn thịt người sẽ phải chết!
Như vậy Việt quốc trinh sát thấy cái gọi là ăn thịt người đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?
Là dùng bộ nhào làm người giả.
Một đao cắt xuống tới, bỏ vào trong nồi nấu, tiếp đó chia ăn.
Bởi vì khoảng cách quá xa, hơn nữa chuyện này quá mức sợ hãi, cho nên không ai hoài nghi tính chân thực của chuyện này.
Huống chi tộc Sa Man từng xảy ra việc này trước kia.
Như vậy bệnh dịch sự việc thật hay giả?
Trong quân phát sinh bệnh dịch, là khá bình thường chuyện.
Nhất là loại quân đội như tộc Sa Man này, tình trạng vệ sinh tương đối kém.
Thế nhưng vua Căng nối ngôi, sau đó chỉ cần quân đội gã ở chỗ, toàn bộ nước đều phải được nấu lên, đây là học từ Thẩm Lãng.
Dĩ nhiên, võ sĩ tộc Sa Man đã sinh tồn trong hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ này, đã sớm luyện liền đồng bụng sắt dạ dày, dù cho uống bẩn cũng không có chuyện gì.
Cho nên rất nhiều người cảm thấy uống nước sôi, hoàn toàn là làm điều thừa.
Vì thế!
Vua Căng thậm chí vận dụng thủ đoạn đặc biệt.
Ví như hạ độc trong nước lã, để võ sĩ tộc Sa Man phát sinh bệnh trên diện rộng.
Thứ này đương nhiên là chữa hết, nhưng lại là để lại dấu vết đáng sợ tình cảnh vô cùng thê thảm.
Từ đó về sau, đại quân tộc Sa Man cũng bắt đầu uống nước đã đun sôi.
Không chỉ có như thế, vua Căng còn tiến cử mấy trăm tên y tăng từ Đại Kiếp Tự.
Cho nên trên cơ bản sẽ không bạo phát đại quy mô bệnh dịch.
Như vậy tại sao có thể có tiếng đồn bệnh dịch kia chứ?
Rất đơn giản!
Để một đám người bao vây toàn thân, đi thiêu hàng loạt xác chết cũng được.
Lần này khai chiến, đại quân tộc Sa Man có vô số người đã chết.
Lúc trước có thuyết pháp tộc Sa Man đều lưu hành thổ táng, không thiêu xác.