WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 680: Chém đứt Thái tử! Đại chiến kết thúc toàn quân huỷ diệt! (1)

Chương 680: Chém đứt Thái tử! Đại chiến kết thúc toàn quân huỷ diệt! (1)





Trong nháy mắt khi Thái tử Ninh Dực quỳ xuống, trong lòng của gã lại không phải khuất nhục, mà là muốn xem biểu cảm của vua Căng.

Sa Căng sẽ khẳng định đặc biệt chí đắc ý đầy đi?

Thái tử cùng vua Căng không chênh lệch bao nhiêu tuổi, hai người xem như là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Lúc ở tại kinh đô, vua Căng từ nhỏ chính là con tin, cho nên Thái tử Ninh Dực ở trước mặt đối phương tràn đầy cảm giác về sự ưu việt.

Dĩ nhiên...

Ninh Nguyên Hiến cho danh dự vua Căng cực cao, lúc đó thì có một câu nói, ở Việt quốc ngươi có thể bôi bẩn bất luận kẻ nào, kể cả Thái tử, nhưng không thể nói xấu vua Căng.

Nhưng con tin dù sao cũng là con tin.

Cha của vua Căng bị nước Việt hại chết, sau đó trên danh nghĩa là đi Việt quốc học tập, dựa theo ước định sau trưởng thành có thể trở về nước Nam Ẩu kế thừa quốc chủ vị.

Thế nhưng, Ninh Nguyên Hiến lấy các loại lý do để kéo dài thời gian của gã thật lâu.

Mãi cho đến Ninh Nguyên Hiến cảm thấy đã hoàn toàn nắm trong tay triều chính nước Nam Ẩu thì mới thả vua Căng trở lại.

Vì có thể thuận lợi trở về nước Nam Ẩu, vua Căng làm bao nhiêu chuyện? Dốc hết toàn lực!

Đương nhiên cái gọi là làm việc cũng không phải khúm núm.

Ninh Nguyên Hiến người này rất kỳ quái, ngươi biểu hiện càng hèn mọn, ông ta càng không thích.

Xấp xỉ trong thời gian mười mấy năm, vua Căng luôn luôn biểu hiện rất tâm lý, thậm chí so với mấy người con trai Ninh Nguyên Hiến còn tri kỷ hơn.

Hơn nữa biểu hiện của gã so với người nước Việt còn giống hơn, thời thời khắc khắc làm gì cũng vì lợi ích của Việt quốc, vì lợi ích của Ninh Nguyên Hiến.

Gã ở trước mặt Thái tử cũng xem như Ninh Dực nửa vị vua, thái độ gã vừa trung thành vừa thân mật.

Dưới cái tình hình đó, đương nhiên Thái tử Ninh Dực ở trước mặt vua Căng sẽ có cảm giác cao cao tại thượng.

Những biểu hiện của Ninh Dực rất giống với Ninh Nguyên Hiến, đều có vẻ vô cùng tinh trí và ngạo mạn.

Hơn nữa Ninh Dực có cảm giác về sự ưu việt mạnh hơn Ninh Nguyên Hiến.

Gã là con trai trưởng, còn có gia tộc họ Chúc nâng đỡ, còn có công chúa Ninh Hàn Thiên Nhai Hải Các hỗ trợ.

Từ nhỏ đến lớn gã nhìn vua Căng giống như nhìn người hầu vậy.

Rõ ràng mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.

Lúc này, Ninh Dực quỳ gối trước mặt vua Căng như chó vẩy đuôi mừng chủ.

Gã cảm thấy vua Căng sẽ khẳng định cảm thấy vô cùng đó thoải mái, chắc chắn khó nén đắc ý.

Ngẩng đầu nhìn lên!

Vua Căng trên mặt không có bất kỳ đắc ý, ngược lại có chút cô đơn cùng tiếc hận.

Đã đến nước này đã đã hoàn toàn không cần giả bộ, vì sao gã lại có loại vẻ mặt này?

Vua Căng từ nhỏ lớn lên dưới gối Ninh Nguyên Hiến.

Gã có thứ tình cảm vô cùng phức tạp với Ninh Nguyên Hiến.

Hận, nhất định là có.

Cuối cùng Ninh Nguyên Hiến hại chết cha của gã, cướp nước của gã.

Nhưng Ninh Nguyên Hiến quả thực đối với gã tốt vô cùng, có thể nói là từng li từng tí.

Gã và đám người Ninh La, Ninh Kỳ, Ninh Dực cũng quả thực như là huynh đệ vậy.

Gã đã từng hâm mộ Ninh Dực, chân chính kim chi ngọc diệp.

Gã thường xuyên ảo tưởng, nếu như gã có thứ xuất thân như Ninh Dực phải làm thế nào thống trị Việt quốc.

Cái loại ý nghĩ này đã bồi bạn gã vượt qua rất nhiều năm năm tháng, ở trong đầu, gã đã vô số lần muốn thống trị nước Việt trở thành cường quốc đầu tiên ở phía nam.

Cũng bởi cái loại tư duy này để cho Ninh Nguyên Hiến yên tâm với gã, cảm thấy đây là một người tuyệt đối thân mật với Việt quốc.

Một khi diễn quá sâu sẽ khó tránh khỏi quá nhập vai.

Mà hôm nay Ninh Dực biểu hiện không chịu nổi thế này.

Vừa thoải mái nhưng vua Căng lại bóp cổ tay thật mạnh.

- Thân thể bệ hạ có khỏe không? - Vua Căng bèn hỏi.

Thái tử kinh ngạc, tiếp đó ánh mắt rưng rưng nói:

- Không tốt lắm, năm ngoái bị bệnh, sau đó trạng thái thân thể cũng rất kém, mặc dù mọi cách che giấu, nhưng có chút thời điểm tay vẫn run.

Ninh Nguyên Hiến đã che giấu rất khá, kết quả vẫn bị người nhìn ra.

Vua Căng cau mày.

Ninh Dực nhà ngươi có cần phải ở trước mặt ta diễn trò không? Ngươi với Việt vương căn bản cũng không có cái thứ tình cha con gì cả.

Trong lòng ngươi rõ ràng coi thường ông ta.

Giờ khắc này ở ở đây biểu diễn rơi lệ, là muốn câu dẫn ra ký ức thuở thiếu thời, để ta bỏ qua cho ngươi sao?

Vua Căng không nói lời này.

Chuyện đó rõ ràng gã không còn giống như thuở thiếu thời nữa, lúc đó gã hay thao thao bất tuyệt, càng thích cùng người đọc sách nói chuyện với nhau, thường xuyên cầm đuốc soi dạ đàm (*), có vẻ đặc biệt xông xáo, thậm chí gã còn thay thế Ninh Nguyên Hiến từng đi sứ Viêm Kinh, biểu hiện đặc biệt xuất sắc, hoàn toàn là dáng vẻ thư sinh sôi nổi.

(*) chỉ những người nói chuyện, bàn luận với nhau rất ăn ý.

Mà gã bây giờ, ngược lại có chút trầm mặc ít nói.

Thái tử Ninh Dực nói:

- Tỷ phu, đại tỷ của đệ có khỏe không?

Vua Căng gật đầu nói:

- Cũng được, coi là tương đối bình tĩnh.

Tiếp đó, hai người lại đối mặt không nói gì.

Một lát sau, vua Căng nói:

- Đệ tốt nhất nên nghỉ ngơi!

Hai người chính thức kết thúc gặp mặt.

Thái tử Ninh Dực lo sợ bất an tiến vào bên trong khoang, lăn lộn khó ngủ.

Bởi vì gã nhìn không thấu vua Căng, cũng không biết vua Căng sẽ làm gì mình cả.

Kế tiếp vận mệnh thế nào?

...

Vua Căng bắt Ninh Dực làm tù binh, sau đó không có ý định trì hoãn, ra lệnh cho tàu cứ thẳng tiến về phía đông.

Bảy canh giờ sau đó!

Mười mấy chiếc thuyền cặp bờ.

Thái tử Ninh Dực bị mang xuống dưới, tiếp đó gã không khỏi kinh ngạc.

Bởi vì đám người vua Căng đã hoàn toàn thay đổi hành trang, cải trang y hệt quân đội Việt quốc.

Hơn nữa còn có cả cờ của Ninh Dực.

Gã hiểu vua Căng phải làm gì.

Muốn Ninh Dực lừa gạt mở thành Lạc Diệp.

- Có được không? - Vua Căng bèn hỏi.

Không có bất cứ uy hiếp gì, cũng không có bất kỳ dụ dỗ nào, liền hỏi một câu có được không.

Thái tử Ninh Dực gật đầu một cách đầy cay đắng.

Vua Căng dẫn đầu hai ngàn người, mang theo cờ hiệu Thái tử Ninh Dực xuất phát.

Ninh Dực phát hiện, tốc độ đám người kia hành quân quá nhanh, ở núi cao cùng trong rừng rậm vẫn bước đi như bay.

Hơn nữa lúc có đường đi nhanh thì không nói, lúc không đường vẫn đi nhanh như thường.

Hơn hai ngàn người lẳng lặng im ắng.

Bản thân vua Căng cũng đi bộ mà không phải cưỡi ngựa, thậm chí lúc bước đi cũng vùi đầu im ắng, chẳng có một chút tư thế chủ của một quốc gia.

Cả đám chỉ có Ninh Dực cùng lính quân y cưỡi ngựa.

Chỉ hai canh giờ sau đó.

Hai ngàn người liền chạy tới dưới thành Lạc Diệp.

Tốc độ rõ ràng thật nhanh.

Lúc này khoảng cách Ninh Dực vứt bỏ một vạn kỵ binh bỏ chạy, vẫn chưa tới thời gian hai ngày mà thôi.

Đương nhiên, Nam Cung Ngạo đã điều động trinh sát tinh nhuệ nhất lao điên cuồng hướng thành Lạc Diệp báo tin, thời khắc thông báo tin tức cho đại quân chủ lực.

Nhưng không có ích lợi gì.

Kỵ binh đi tuyến đường là cố định, toàn bộ bị võ sĩ tộc Sa Man giết rồi.

Cho nên thành Lạc Diệp bên kia biết vẫn là tin tức mấy ngày trước, đối với việc Thái tử bỏ chạy vẫn không biết gì, càng thêm không biết Thái tử bị bắt.

- Đi thôi! - Vua Căng nói.

Vẫn không có bất cứ uy hiếp gì.

Thái tử Ninh Dực cỡi ngựa phía trước, hét lớn:

- Thành Lạc Diệp Thủ tướng Chúc Đường ở đâu?

Chúc Đường là em họ của Chúc Lâm, địa vị không tính là cao.

Trên cửa thành một tên tướng lĩnh đã gặp Thái tử, tức khắc ngẩn ngơ.

Thái tử điện hạ nhanh như vậy?

- Điện hạ?

Lúc này, trong đầu Ninh Dực hiện lên một cái ý niệm.

Nếu như ta là anh hùng, lúc này cần phải hô to một tiếng: Có bẫy, vua Căng ở sau ta đấy.

Nói vậy, Ninh Dực ta đây mới có thể bù đắp lại tôn nghiêm?

Nhưng cũng tiếc!

Giả thiết, vĩnh viễn chẳng qua là giả thiết!

Ninh Dực vĩnh viễn là kẻ ích kỷ, không phải một anh hùng.

- Chúc Đường ở đâu? - Thái tử Ninh Dực nói:

- Mở rộng cổng ra!

- Vâng!

Không có bất kỳ ngoài ý muốn, cổng thành Lạc Diệp mở ra.

Nói đùa sao, Thái tử điện hạ đích thân tới, ngươi dám đi trước bẩm báo Chúc Đường đại nhân mở cổng.

Vua Căng dẫn đầu hai ngàn người, tiến vào chiếm giữ thành Lạc Diệp!

Ba cái canh giờ sau đó!

Thành Lạc Diệp thất thủ!

Nguyên bản bên trong thành Lạc Diệp có chín ngàn quân phòng thủ, bốn ngàn quân đội nước Việt, năm nghìn phó tòng quân của nước Nam Ẩu.

Bốn ngàn quân đội nước Việt bị giết sạch.

Năm nghìn phó tòng quân của nước Nam Ẩu đầu hàng vua Căng, đến tận đây binh lực vua Căng ở thành Lạc Diệp tăng vọt đến bảy ngàn!

...

Hai ngày sau!

Đã trải qua trăm cay nghìn đắng, Nam Cung Ngạo dẫn đầu hai nghìn năm trăm kỵ binh đi tới dưới thành Lạc Diệp.

Dọc theo con đường này thật tình không dễ dàng, mấy trăm võ sĩ tộc Sa Man điên cuồng mà đánh lén, quả thực để cho người ta tan vỡ.

Hai nghìn năm trăm kỵ binh của Nam Cung Ngạo gần như kiệt sức.

Ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ thành Lạc Diệp vẫn là cờ Việt quốc, vẫn treo chữ Chúc.

Ông không khỏi thở dài một hơi.

Thế nhưng trong lòng vẫn tràn đầy cảnh giác, hướng trên cửa thành quát:

- Chúc Đường ở đâu?

Một lát sau.

Thủ tướng thành Lạc Diệp Chúc Đường xuất hiện ở trong tầm mắt của ông.

Nam Cung Ngạo lại thở dài một hơi, nhưng vẫn không dám hoàn toàn hết đề phòng, ông thật sự là bị vua Căng làm cho sợ hãi.

Trong lòng của ông phán đoán, nếu như Chúc Đường không có đầu hàng, vậy câu nói đầu tiên của Chúc Đường nên hỏi Thái tử ở nơi nào? Chúc Lâm ở nơi nào?

Chúc Đường bèn hỏi:

- Nam Cung Xu Mật, Thái tử điện hạ ở nơi nào? Đại tướng quân Chúc Lâm ở nơi nào?

Nam Cung Ngạo nói:

- Đại tướng quân Chúc Lâm dẫn đầu chủ lực ở phía sau, mấy ngày sau khi lại đến, Thái tử cũng sẽ nhanh chóng đến thôi.

Ông đương nhiên sẽ không nói Thái tử lâm trận bỏ chạy, mặc dù trong lòng xem thường, nhưng uy nghiêm Thái tử vẫn là phải duy trì, hơn nữa nếu nói là Thái tử bỏ chạy, với sĩ khí thành Lạc Diệp cũng là đả kích khổng lồ.

- Mở cổng cho ta, chuẩn bị lương thảo, toàn thành đề phòng! - Nam Cung Ngạo cất giọng lạnh tanh.

Cửa thành từ từ mở ra.

Nam Cung Ngạo dẫn đầu hai nghìn năm trăm kỵ binh, nhảy vào bên trong thành Lạc Diệp!

Nhưng... Không biết vì sao, nhảy vào lúc đi vào cổng thành, trái tim ông giật thót một cái thật mạnh.

Có một loại cảm giác đặc biệt bất an.

Có chỗ nào không đúng?

Không nghĩ ra được!

Hết thảy đều bình thường.

Quân phòng thủ thành Lạc Diệp vốn cũng không phải là tinh nhuệ, cho nên tác phong quân đội có chút trễ nải là bình thường.

Đúng rồi, biểu cảm Chúc Đường không đúng.

Gã mặc dù là người gia tộc họ Chúc, nhưng bởi vì không phải chính thống, cho nên thái độ thường ngày nhìn thấy Nam Cung Ngạo đặc biệt khiêm tốn thân thiết.

Hôm nay nhưng có chút cứng ngắc!

Nam Cung Ngạo trong lòng nghĩ, bản năng siết ở dây cương!

Thế nhưng, nhưng lại không có lập tức rời khỏi thành, mà là tự xét lòng mình, có phải chăng mình nghĩ quá nhiều rồi không?

Nhưng mà vào lúc này!

- Ùng ùng... - Phía sau cửa thành đóng.

- Vù vù vù vù vù...

Mũi tên như mưa xuống.

Lúc vào thành, hơn hai ngàn kỵ binh dưới trướng Nam Cung Ngạo chen lấn cỡ nào? Hoàn toàn có thể tưởng tượng được.

Cho nên mưa tên liền căn bản không cần ngắm bắn, trong nháy mắt liền bắn tới mấy trăm con chiến mã.

Từng đợt kêu lên thảm thiết!

Những con chiến mã này ngã xuống đất, chất thành một bức tường thịt.

Tiếp đó...

Mấy nghìn quân của vua Căng xuất hiện.

Mấy nghìn người giương cung tên nhắm ngay hai nghìn kỵ binh Nam Cung Ngạo.

Không xong, trúng kế!

Nam Cung Ngạo muốn nứt viền mắt ra.

- Xông ra, xông ra...

- Mở cửa thành ra!

Nam Cung Ngạo rống to hơn hạ lệnh.

Thế nhưng, cửa thành không mở được.

Bởi vì khóa lại từ bên ngoài.

- Tiến lên, tiến vào trong thành! - Nam Cung Ngạo lại hạ lệnh.

Thế nhưng không thể nào.

Khoảng cách ngắn như vậy không thể tăng nhanh, không thể xung phong.

Hơn nữa vừa rồi đợt bắn đầu tiên của vua Căng chính là bắn ngựa, mấy trăm con chiến mã hoặc là đã chết hoặc là thụ thương, nằm trên mặt đất trở thành chướng ngại vật khổng lồ.

Càng chưa nói trong thành còn có rất nhiều bao cát xếp thành từng dãy chướng ngại vật.

Kỵ binh căn bản xung phong không ra nổi, bị rõ ràng vây ở chỗ này.

Vua Căng lại một lần nữa xuất hiện.

- Nam Cung tướng quân, ta đã giết sạch toàn bộ quân phòng thủ Việt quốc, thế nhưng nhánh kỵ binh dưới trướng ngươi ta muốn giữ lại, có phải đa số bọn họ kỵ sĩ quân chính quy của ngươi đúng không? - Vua Căng hỏi:

- Ngươi, đầu hàng không?

Đầu hàng vua Căng? Nam Cung Ngạo thực sự cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới chuyện này.

Ông ta ở Việt quốc đã có địa vị cực cao, tước vị không có khả năng lại tăng, quan chức cũng không thể có thể lại tăng.

Đầu hàng vua Căng, cũng không thể thu được một vinh dự cao.

Hơn nữa cái gọi là nước Đại Nam, hoàn toàn chính là một Man Di.

Thế nhưng...

Nam Cung Ngạo bây giờ phải nghĩ.

Vua Căng cũng không có thúc giục, cứ như vậy lẳng lặng chờ.

Vẫn không có uy hiếp, không có dụ dỗ.

Nam Cung Ngạo lựa chọn sinh tử.

Nếu không đầu hàng?

Toàn quân huỷ diệt.

Ông sẽ chết, con của ông Nam Cung Hiệp cũng sẽ chết.

Thậm chí, gia tộc của ông đều có thể huỷ diệt.

Nam Cung Ngạo là đại tướng quân Trấn Bắc, nhậm chức ở hành tỉnh Thiên Bắc, nhưng gia tộc ông chính là đang hành tỉnh Thiên Nam.

Lúc trước đã từng nói, khi tân chính đến, gia tộc họ Kim ở dưới cái bóng của gia tộc Nam Cung.

Nam Cung Ngạo mặc dù là Hầu tước, nhưng được tấn thăng sau đó, đất phong gia tộc của ông không lớn, tư quân cũng không nhiều.

Nhưng căn cơ gia tộc ông, toàn bộ ở hành tỉnh Thiên Nam.

Hôm nay, nước Nam Ẩu chiến bại đã trở thành kết cục đã định.

Kế tiếp, toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đều có thể trống rỗng, đại quân của vua Căng sẽ cuốn phăng phía nam của Việt quốc.

Khi đó, gia tộc Nam Cung ngay tại chỗ cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Nếu đầu hàng, gia tộc có thể có có thể được bảo toàn.

Nếu không đầu hàng?

Lúc đại quân của vua Căng lên bắc, gia tộc huỷ diệt.

Nhưng nếu đầu hàng.

Danh tiếng cả một đời của Nam Cung Ngạo đều kết thúc.

Nhưng mà, then chốt vẫn là duy trì gia tộc, danh tiếng lại coi là cái gì?

Nếu Nam Cung Ngạo ta đây đầu hàng.

Gia tộc có thể bảo tồn sao?

Chắc hẳn là có thể.

Sự độ lượng của vua Căng cần phải phi thường lớn, gã cũng có thể cầm đại quân chủ lực giao cho Tô Nan, đây là hạng ý chí? Hiển nhiên cũng có thể chứa chấp Nam Cung Ngạo ta đây.

Vua Căng cần cân đối nước Đại Nam, lực lượng tộc Sa Man quá lớn, chỉ có một Tô Nan còn chưa đủ.

Nhưng, đầu hàng thực sự rất xấu hổ!

Nam Cung Ngạo hạ chiến mã, đi tới trước mặt vua Căng, hai đầu gối quỳ xuống, giơ kiếm quá đỉnh đầu.

- Thần, nguyện hàng!

Vua Căng gật đầu, rồi nói:

- Được, nạp nhập đội đi!

Nam Cung Ngạo kinh ngạc, tiếp đó đưa mắt nhìn về hướng Chúc Đường bên trên.

Tức khắc Chúc Đường quỳ xuống, dập đầu nói:

- Bệ hạ, thần còn hữu dụng, thần còn hữu dụng mà.

Vô dụng!

Nam Cung Ngạo tiến lên, chợt chém xuống một kiếm.

Chúc Đường đầu bị chém rụng, chết thảm!

Vua Căng nói:

- Còn chưa đủ, cắt đứt một tay Ninh Dực đi!

Nghe những lời này, Ninh Dực kinh hãi, cất giọng run rẩy:

- Vua Căng, tỷ phu, vì sao như thế, vì sao như thế chứ?

Ninh Dực cảm thấy bản thân dù sao cũng là Thái tử Việt quốc, vô giá, một khi đầu hàng vua Căng, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Bây giờ... Lại muốn chặt một cánh tay của mình?

Tên… vua Căng… này hóa ra là hỉ nộ vô thường như vậy à?

Trái tim Nam Cung Ngạo lúc này cũng run lên.

Giết Chúc Đường, ngày khác ở Việt quốc có thể còn có thể trở về.

Nếu chém một cánh tay Thái tử Ninh Dực, vậy.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.