Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 691: Kịch chiến hoa lệ! Tàn sát một bên ngã rạp! (2)

Chương 691: Kịch chiến hoa lệ! Tàn sát một bên ngã rạp! (2)


Chỉ bất quá tính tình ông ta ngạo mạn, nhìn người Việt quốc không vừa mắt. Hơn nữa tuy rằng ông ta dũng mãnh vô địch, thế nhưng mặt thống lĩnh đại quân nhất định là không bằng Nam Cung Ngạo.

Cho nên dọc theo con đường này, ông ta gần như không phát ra tiếng động, tất cả quân vụ đều giao cho Nam Cung Ngạo.

Nam Cung Ngạo ra khỏi hàng.

- Hầu tước Kim Trác có ở đây không?

Một lát sau, Kim Trác xuất hiện ở trên tường thành.

Đổi thành những người khác, chỉ sợ tức giận mắng to Nam Cung Ngạo bán nước cầu vinh.

Nhưng Kim Trác không có, chẳng qua là cất giọng thản nhiên:

- Nam Cung huynh có gì chỉ giáo?

Nam Cung Ngạo nói:

- Chủ của ta vua Căng, Kim huynh cho rằng thế nào?

Kim Trác nói:

- Hùng tài vĩ lược, anh minh chi chủ.

Đây là nhận thức chung của Thẩm Lãng cùng Kim Trác, nói một câu thật lòng, vua Căng rõ ràng anh minh hơn so với Ninh Nguyên Hiến rất nhiều.

Nam Cung Ngạo nói:

- Chủ của ta vua Căng bao dung thiên hạ, khí vũ hiên ngang, hơn nữa ngài với lệnh tế Thẩm Lãng cũng có chút tán thưởng, Kim huynh vì sao không đầu hàng? Đừng nói gì đến kiến công lập nghiệp, tối thiểu có thể giữ lại gia tộc chu toàn.

Lời nói này coi như là móc tim móc phổi.

Đến Kim Trác cấp bậc này, xấp xỉ đã là một đỉnh phong quý tộc.

Dù cho đầu hàng vua Căng, cũng vô pháp tăng thêm một bước.

Giữ được gia tộc, giữ được phú quý, đã là yêu cầu lớn nhất.

Nhưng mà nếu như Kim Trác đầu hàng, vậy đối với Nam Cung Ngạo tuyệt đối là một tin tức tốt, áp lực dư luận mà ông ta phải chịu liền nhỏ rất nhiều.

Cuối cùng không chỉ Nam Cung Ngạo ta đây đầu hàng, ngay kẻ trước đây chính trực vô tư như Hầu tước Kim Trác cũng hàng.

Kim Trác lắc đầu nói:

- Đáng tiếc, không được.

Nam Cung Ngạo nói:

- Nếu như thế, Kim Trác huynh nhường ra phủ Hầu tước Huyền Vũ, mang theo người nhà đi thuyền đi thành Nộ Triều thế nào?

Đối với Nam Cung Ngạo mà nói, hoàn toàn có thể đánh chiếm phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Kim Trác thở dài nói:

- Kim Trác có chức trách gìn giữ đất đai, suốt mấy trăm năm qua, ta phủ Hầu tước Huyền Vũ chẳng bao giờ thất thủ, nếu ở trong tay ta lại đánh mất, không mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông.

Nam Cung Ngạo hỏi:

- Kim Trác huynh, binh giả đại hung dã. Chiến đao ra khỏi vỏ, không thấy máu không về. Một khi khai chiến, chính là máu chảy thành sông. Cho đến lúc này, muốn đầu hàng cũng đã muộn, truyền thống võ sĩ tộc Sa Man chính là chém giết sạch quân địch. Cho nên một khi khai chiến, vậy cũng có thể liền ý nghĩa họ Kim vong tộc diệt chủng, ý nghĩa bên trong toàn bộ phủ Hầu tước Huyền Vũ hoàn toàn chết hết! Kim Trác huynh đã suy nghĩ chu toàn chưa?

Kim Trác đáp:

- Chu toàn.

Nam Cung Ngạo nói:

- Vậy được, kế tiếp xin đừng trách ta vô tình.

Tiếp đó, ông ta chợt rút kiếm hét lớn:

- Đại quân công thành, chém giết sạch sẽ!

Theo ông ta ra lệnh một tiếng.

Tiếng trống trận vang lên.

Hơn hai vạn đại quân, vọt tới tòa thành phủ Hầu tước Huyền Vũ như thủy triều.

- Giết, giết, giết!

Gần ba vạn người xung phong, cơ hồ là chủ lực nước Việt từng đầu hàng vua Căng.

Bởi vì ở trong mắt Nam Cung Ngạo, hạ được phủ Hầu tước Huyền Vũ dễ dàng, không cần vận dụng võ sĩ tộc Sa Man.

Hãy để cho quân đoàn đầu hàng lập công nhiều hơn cho thỏa đáng.

Chủ soái tộc Sa Man Sa Duyên, liếc mắt Kim Trác trên tường thành một cái, không còn có hứng thú xem lần thứ hai.

Không chịu nổi một đòn.

Tòan thành cỡ này, quân phòng thủ cỡ này, nếu hơn hai vạn người của Nam Cung Ngạo trong một canh giờ đánh không xong, vậy ta cũng không xứng làm Phó Xu Mật Sứ nước Đại Nam.

...

Kim Mộc Lan xuất hiện!

Mặc một thân áo giáp màu lam.

Đây là Thẩm Lãng tự mình thiết kế, tự mình đốc tạo áo giáp.

Thậm chí dùng không phải thép, mà là hợp kim.

Bộ giáp bao vây toàn thân, thế nhưng thon dài linh động, uyển chuyển cực kỳ.

Sự xuất hiện của nàng, để quân địch ngoài thành kinh ngạc.

Đương nhiên, mặt của nàng đều ở trong khôi giáp, không nhìn thấy.

Chỉ bất quá bộ giáp này của nàng thật sự là quá diễm lệ tinh xảo, hơn nữa vóc người này cũng quá... loá mắt.

Dù cho không nhìn thấy mặt, cũng đủ cuốn hút tâm hồn người ta.

- Chuẩn bị!

Kim Mộc Lan rút kiếm.

Ba nghìn tám trăm tên quân Niết Bàn thứ hai, xuất hiện ở trên tường thành.

Chỉnh tề giương cung cài tên!

Nhìn thấy nhánh quân đội này, Nam Cung Ngạo không khỏi run lên.

Chủ soái tộc Sa Man Sa Duyên, cũng không khỏi run lên.

Áo giáp của nhánh quân này không tính là hoa lệ, vì theo đuổi sự linh hoạt, thậm chí đa số dùng giáp xích.

Thế nhưng cái động tác chỉnh tề như một này, để cho người ta lại càng hoảng sợ!

Gặp gì biết nấy.

Một quân đội có thể huấn luyện đến nước này, sức chiến đấu không phải bàn cãi.

Nhưng mà dù cho như thế, thì tính sao?

Cho dù mạnh hơn nữa, có thể mạnh qua võ sĩ tộc Sa Man sao?

Cho dù mạnh hơn nữa, ngươi cũng chỉ có ngàn người mà thôi?

Địch nổi hơn năm vạn đại quân của ta?

- Xung phong, xung phong, xung phong!

- Chém tận giết tuyệt tất cả người trong thành!

Nhìn thấy quân Niết Bàn thứ hai xuất hiện.

Nam Cung Ngạo hạ lệnh, tiếng trống trận thăng cấp.

Tức khắc, thanh âm càng thêm gấp gáp hùng dũng.

Đi theo tiết tấu trống trận, đại quân hai vạn mấy nghìn không khỏi bước nhanh hơn, càng thêm điên cuồng mà xung phong.

Như là vô số như thủy triều nhào về tòa thành màu đen.

Nhưng mà!

Ba nghìn tám trăm tên quân Niết Bàn đầu thành vẫn không nhúc nhích.

Vẫn duy trì giương cung cài tên điệu bộ, lẳng lặng mà lại ăn ý ngắm bắn.

Nam Cung Ngạo nhìn thấy bộ cung tên kỳ quái này, không khỏi sẽ kinh ngạc.

Giương cung lâu như vậy mà không bắn, hiển nhiên không phải cường cung.

Mọi người đều biết, thời gian ngắm bắn chính xác của cường cung rất ngắn, bởi vì cuối cùng cần dùng lực lượng lớn nhất, với thể lực tiêu hao quá lớn.

Mà nhánh quân đội này của gia tộc họ Kim duy trì trạng thái giương cung, đã kéo dài mười mấy hơi thở.

Cho nên không thể nào là cường cung, sẽ không vượt qua sáu bảy đấu.

Kim Mộc Lan nhìn kẻ địch chi chít dưới thành không ngừng tới gần.

Bốn trăm mét.

Ba trăm mét.

Hai trăm năm chục mét.

Có thể!

- Bắn!

Kim Mộc Lan ra lệnh một tiếng.

- Vù vù vù vù vù!

Mũi tên như mưa xuống.

Quân địch dưới thành càng thêm cảm thấy kinh ngạc buồn cười.

Khoảng cách này vượt qua ba trăm bước đi, cung thủ gia tộc họ Kim lại mà bắt đầu bắn tên?

Đây là nghiệp dư cỡ nào?

Đội cung thủ tinh nhuệ nhất thiên hạ có khoảng cách bắn chết cũng sẽ không vượt qua một trăm năm mươi bước.

Ba trăm bước ra mà bắt đầu bắn cung?

Ngươi căn bản điên rồi sao!

Nhưng mà...

Chuyện quỷ dị xảy ra.

Quân địch đang lao điên cuồng chợt nghe từng đợt gió rít trên đỉnh đầu.

Không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Tức khắc nhìn thấy vô số điểm đen chợt hạ xuống.

Ta... Mẹ kiếp!

Mũi tên này lại bắn được xa như vậy?

Điên rồi, quả thực điên rồi!

Mà Nam Cung Ngạo cùng Sa Duyên nhìn một màn này cũng không dám tin nổi.

Cái này... Cái này vượt qua ba trăm bước đi?

Thậm chí tầm ba trăm năm mươi bước.

Khoảng cách xa như vậy chỉ có nước dùng nỏ cỡ lớn công thành, làm gì có thứ cung bắn được?

Cái này... Cái này đều vượt qua cung hai thạch đi?

Trong quân đội, thần xạ thủ có thể trường kỳ sử dụng cung hai thạch nghìn dặm chọn một.

Mà bây giờ!

Hơn ba ngàn người này đều có thể giật lại cung hai thạch?

Điên rồi, triệt để điên rồi!

Sự ngạo mạn của chủ soái tộc Sa Man Sa Duyên trong lòng tức khắc biến mất vô tung vô ảnh.

Coi như là võ sĩ tộc Sa Man, dùng cũng là cung một thạch, đội cung thủ cực kỳ tinh nhuệ mới dùng siêu cấp cường cung một thạch năm.

Mà nhánh quân đội này, vua Căng đến bây giờ cũng chưa xuất động. Mà chỉ là quân đội gia tộc, lại dùng cung hai thạch?

Thế giới này cũng không tránh khỏi quá điên cuồng đi?

- Vù vù vù vù...

Kế tiếp, cơ hồ không cần ra lệnh.

Ba nghìn tám trăm tên quân Niết Bàn thứ hai, không ngừng giương cung bắn tên.

Mỗi phút bắn ra mười lăm mũi tên!

Cái tốc độ này, quả thực kinh người.

Cho nên mức độ dày đặt của mưa tên đã vượt qua đội cung thủ vạn người.

Hơn ba ngàn tư quân gia tộc họ Kim vốn đang cảm thấy lần này chắc chắn tai họa ngập đầu, nhất định phải toàn quân huỷ diệt.

Kẻ địch có đến năm vạn đại quân, làm sao có thể đánh thắng được.

Chỉ bất quá, bọn họ được ân huệ gia tộc họ Kim lâu lắm, đời đời đời đời cũng là tư quân họ Kim.

Cho nên chưa từng nghĩ muốn chạy trốn bỏ đi, cùng lắm thì chết một lần mà thôi.

Trước khi khai chiến, bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ thành người chết.

Kết quả bây giờ...

Chiến đấu giống như chẳng còn liên quan gì đến bọn họ nữa.

Công việc duy nhất của bọn họ, chính là không ngừng vận chuyển mũi tên.

Đội quân Niết Bàn thứ hai tiêu hao mũi tên quá nhanh.

Một túi tên năm mươi nhánh, không đến thời gian nửa chung trà đã bắn hết sạch.

...

Khoảng cách hai trăm năm chục mét thực sự quá xa.

Ngay cả súng trường đều rất khó ngắm bắn, huống chi là cung tên.

Cho nên trong cái khoảng cách này có thể bắn trúng hay không hoàn toàn dựa vào may mắn.

Cho nên, quân Niết Bàn thứ hai mặc dù bắn rất xa, nhưng ngay từ đầu tỷ số trúng mục tiêu chẳng cao.

Một con sóng mưa tên hơn ba ngàn nhánh, tối đa bắn chết mấy chục người mà thôi.

Mấy chục người thương vong, đối với hơn hai vạn đại quân mà nói, căn bản không coi là cái gì.

Thế nhưng...

Đáng sợ ở chỗ, quân Niết Bàn thứ hai hoàn toàn không biết mệt mỏi rã rời vậy, vẫn điên cuồng bắn.

Tốc độ không có giảm bớt chút nào.

Mưa tên trên trời kéo hết đợt này đến đợt khác.

Hơn hai vạn đại quân dưới trướng Nam Cung Ngạo vùi đầu cuồng xung phong.

Dù sao cũng đều mặc áo giáp, chỉ cần không được bắn trúng cái cổ đều không có việc gì.

Nhưng mà...

Bọn họ suy nghĩ nhiều.

Khi khoảng cách rút ngắn lại.

Hai trăm mét, một trăm năm mươi mét!

Một trăm mét!

Trong cái khoảng cách này, hết thảy đều trở nên trí mạng.

Mũi tên do quân Niết Bàn thứ hai trở nên vô cùng tinh chuẩn.

Mặc dù không nói được bách phát bách trúng

Thế nhưng tỷ số đoạt mạng cũng cao dọa người.

Phải biết rằng, bọn họ vốn được huấn luyện trong bão tố và sóng lớn.

Thứ mục tiêu mà bọn họ nhắm chính xác không phải bia ngắm, mà là cành cây mảnh dẻ.

Bắn chết người sống sờ sờ, so với cành cây dễ dàng hơn.

Chẳng qua là những thứ người sống sờ sờ này sẽ chạy.

- Vù vù vù vù vù...

Mưa tên này tựa như biến thành một cơn giông tố chém giết kinh người.

Áo giáp của quân đội dưới quyền Nam Cung Ngạo cũng không dùng được nữa.

Tên của Thẩm Lãng được chế tạo từ thép tinh khiết, vô cùng sắc bén, ở dưới sức mạnh của cường cung hai thạch.

Áo giáp mỏng kia, trực tiếp bị bắn thủng.

Đám người kia đều trúng tên!

Thế nhưng, đại đa số người vẫn chạy về phía trước.

Bởi vì tên tuy rằng bắn thủng áo giáp, nhưng lại bị kẹt ở nơi đó, vào thịt không sâu.

Nhưng mà khoảng cách gần chút nữa.

Đó chính là chém giết, đó chính là chết!

Cho dù có áo giáp, cũng không phòng được.

Dưới khoảng cách này, cung tên quân Niết Bàn ung dung phá giáp, mũi tên bắn vào trong cơ thể sâu ba bốn tấc.

- Vù vù vù vù vù...

Mưa tên không biết mệt mỏi rã rời điên cuồng bắn lia lịa

Quân đội dưới trướng Nam Cung Ngạo đặc biệt gan dạ, tre già măng mọc xông về phía trước.

Nhưng mà...

Hết thảy đều trở nên không có ý nghĩa.

Tàn sát nghiêng về một phía.

Bắn, bắn, bắn!

Chết, chết, chết!

Gần như không có ai có thể tới gần tường thành trong vòng năm mươi bước.

Tới bao nhiêu, chết bấy nhiêu.

Càng tới gần tường thành, thi thể càng nhiều.

Cuối cùng, những thi thể này chi chít, chồng chất như núi.

- Bày trận tấm thuẫn, bày trận tấm thuẫn...

Tướng lĩnh dưới trướng Nam Cung Ngạo không ngừng qua lại phi chỉ huy, không ngừng thêm binh.

Nhưng quỷ biết sẽ gặp phải loại chiến sự này.

Nhánh quân đội này nhiều lần trăn trở, sau đó đã không có còn lại bao nhiêu tấm thuẫn nữa.

Thế nhưng, số quân đội dùng thuẫn này không nhiều nhưng vẫn tập kết bày trận, tạo thành một bức tường.

Tiếp đó quân đội còn dư lại đều trốn ở ở phía sau cái trận thuẫn bài!

Chuyện thứ nhất này, tốc độ hành động liền trở nên vô cùng trì hoãn.

Nhưng cuối cùng dễ chịu với tàn sát về một phía.

Nhưng... Vẫn vô dụng.

Theo khoảng cách gần.

Những tấm thuẫn cũng không dùng được.

Rõ ràng bị bắn thủng bốn năm tấc.

Mặc dù không cách nào xỏ xuyên qua toàn bộ, nhưng vẫn là tạo thành thương vong.

Hơn nữa quan trọng nhất là, thuẫn bài trận này có khe.

Trong vòng ba mươi mét!

Quân Niết Bàn thứ hai ngay cả những thứ khe hở này cũng có thể ngắm bắn.

- Vù vù vù vù...

Mưa tên này trở nên vô cùng xảo quyệt.

Một nhánh mũi tên như một con rắn độc chui vào những cái khe ở trận thuẫn bài.

Ngay sau đó...

Một màn dọa người hơn xuất hiện.

Kim Mộc Lan xuất thủ!

Cung trong tay nàng vượt qua một mét bảy, hơn nữa cũng là cung hỗn hợp.

Cung này mạnh đến cỡ nào?

Quả thực không cách nào tính toán.

Mũi tên nàng bắn ra toàn bộ được chế tạo bằng thép tinh khiết.

- Vù vù vù vù...

Siêu phát tên liên tiếp.

Mỗi một mũi tên đều nặng hai cần.

- Rầm, rầm, rầm...

Mỗi một mũi tên, đều có thể bắn một tấm thuẫn ra ngoài.

Lực lượng quá lớn.

Võ sĩ cầm thuẫn trong tay căn bản là không chịu nổi.

Thậm chí có chút thuẫn bị bắn trúng, sau đó trực tiếp nổ tan.

Nhưng dù cho như thế!

Quân đội của Nam Cung Ngạo bắt đầu dựa vào thuẫn bài trận vọt tới dưới tường thành!

Tiếp đó...

- Ầm ầm ầm...

Phía trên ném xuống vô số vò dầu cá.

Tưới vào trên những tấm thuẫn này.

Một nhánh hỏa tiễn phóng tới.

Vô số tấm thuẫn cháy hừng hực

Bởi vì thuẫn này làm bằng gỗ.

Vì sao không dùng sắt để làm thuẫn?

Quá nặng, hơn nữa sắt quá mắc.

Gần như tất cả thuẫn cũng là dùng gỗ, sau đó dùng sắt đinh tán, hoặc là thanh sắt bọc lại đảm bảo độ vững chắc.

Không chỉ có thế giới này như thế, ở địa cầu cổ đại cũng là như vậy.

- Ầm ầm ầm rầm...

Trên tường thành, lại nện xuống tới vô số tảng đá trên những tấm thuẫn.

Lại là hỏa hoạn đốt cháy, lại là tảng đá cuồng đập.

Quân địch võ sĩ cũng nhịn không được nữa.

Thuẫn bài trận, không ngừng tan rã!

- Xung phong, xung phong, xung phong, xông lên đầu tường chính là thắng lợi!

- Đánh giáp lá cà, cung thủ bọn họ liền mất hiệu lực.

Vô số thang công thành bắt đầu dựa vào.

Vô số quân địch leo lên, chi chít.

Nhưng mà...

Mất đi thuẫn bài trận bảo hộ.

Hết thảy đều là phí công.

Ở phía dưới cái khoảng cách này.

Cung tên của quân Niết Bàn thứ hai phát huy lực sát thương kinh người.

Bọn họ có thể dễ dàng bắn một người bay ra ngoài.

- Vù vù vù vù...

Cuồng bạo bắn chết.

Hơn nữa quân Niết Bàn thứ hai phối hợp lẫn nhau quá ăn ý.

Một phần ba người bắn chết kẻ địch leo tường thành.

Hai phần ba bắn chết kẻ địch dưới thành.

Mỗi người phân phối, đâu vào đấy, lực sát thương đề thăng tới cực hạn.

Tàn sát! Tàn sát!

Binh lính dưới quyền Nam Cung Ngạo không ai có thể leo đến tường thành ở giữa.

Lớp xác chết dưới thành càng chất chồng lên, càng chất chồng lên!

Cuối cùng, hoàn toàn chồng chất như núi.

Nam Cung Ngạo nhìn một màn này.

Viền mắt muốn nứt ra, cả người rét run.

Lúc... Lúc này mới khai chiến bao lâu chứ?

Một canh giờ?

Thương vong bao nhiêu người?

Trước sau dùng ba vạn người công thành, thương vong vượt qua một phần ba.

Một canh giờ, đã bị bắn chết hơn một vạn người.

Quả thực khủng khiếp.

Quân đội này của Thẩm Lãng là từ đâu tới kia chứ?

Cung thủ từ đâu tới?

Mà lại nghịch thiên thế này? Quân đội như vậy, lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe, quả thực chính là cỗ máy giết chóc.

Bên cạnh phó tướng hét lớn:

- Đại soái, đại soái, ra lệnh thu binh đi, không được...

Cục diện chiến trưuờng quả thực muốn tiêu, chi này công thành quân đội dù cho dụng hết toàn lực, cũng bò không hơn đầu tường.

Ba vạn đại quân công thành thương vong vượt qua một phần ba, sau đó khí đã tan rã.

Nếu nếu không ra lệnh thu binh thì bọn họ sẽ phải bắt đầu chạy trốn, sẽ tách khỏi quân trận phía sau.

- Rút lui, rút lui, rút lui...

Nam Cung Ngạo gào thét hạ lệnh.

Từng đợt tiếng chiêng gấp rút kịch liệt vang lên.

Trên chiến trường quân đội dưới trướng Nam Cung Ngạo như được đại xá vậy, lập tức xoay người bỏ chạy.

Cuộc chiến tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ chỉ giằng co hơn một canh giờ liền tạm thời kết thúc.

Quân đội của Nam Cung Ngạo, thây phơi khắp nơi, tử thương vô số!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch