Chương 694: Thiên đại thủ bút! Tô Nan bại một lần! (1)
Vua Ngô trẻ tuổi nhìn thấy Tam vương tử nước Việt Ninh Kỳ còn trẻ hơn, vẫn hơi thoáng hoảng sợ, đại chiến sắp tới, Ninh Kỳ lại không cáo mà đến.
Nhưng vẫn là căn cứ lễ nghi tiếp kiến gã.
- Ninh Kỳ bái kiến vương thúc.
Tuy rằng Ninh Kỳ chẳng qua là so với Ngô Khải nhỏ mấy tuổi, nhưng hai vị đại vương Ngô Việt lại xưng huynh đệ lẫn nhau, nên cái tiếng chú này vẫn phải hô trên miệng.
Ngô Khải nói:
- Tam điện hạ, có chuyện gì?
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, ngài tập kết ba mươi mấy vạn đại quân là muốn tiến đánh Việt quốc của cháu à?
Đi thẳng vào vấn đề như vậy?
Thần tử bên cạnh còn muốn cười ha hả, Ngô Khải khoát tay nói:
- Không được sao?
Đúng vậy?
Không được sao?
Hai nước Ngô Việt chúng ta có thể nói thù sâu như biển, lý do khai chiến hoàn toàn không thiếu.
Nước Ngô của ta còn có chín quận ở trong tay nước Việt các ngươi kia mà.
Ninh Kỳ nói:
- Đương nhiên có thể, như vậy Ngô vương điện hạ tiến đánh Việt quốc muốn có được là cái gì?
Ngô vương nói:
- Hành tỉnh Thiên Bắc, cộng thêm nửa Diễm Châu.
Quả thế, đều đã chia phần xong rồi à?
Vua Căng được hành tỉnh Thiên Nam, vua Sở được hành tỉnh Thiên Tây cùng nửa Diễm Châu, vua Ngô được hành tỉnh Thiên Bắc cùng nửa Diễm Châu.
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, có thể không đánh được không?
Ngô vương lặng im, vấn đề này căn bản cũng không cần trả lời.
Ngươi cứ nói đi?
Cái cơ hội ngàn năm một thuở cỡ này nếu như ta bỏ lỡ, chẳng phải là trở thành tội nhân thiên cổ của nước Ngô?
Nếu ngươi theo ta giảng đạo nghĩa? Đương nhiên lúc Việt quốc cắt nhường chín quận nước Ngô của ta, có thể có nghĩ tới đạo nghĩa à?
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, hành tỉnh Thiên Bắc thì ngài có thể đánh xuống được, nhưng Diễm Châu chưa chắc đánh được.
Ngô vương nói:
- Biện Tiêu lợi hại, nhưng toàn bộ Việt quốc đều diệt vong, ông ta vào sáu bảy vạn quân đội trong tay cũng một cây chẳng chống vững nhà đâu?
Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, nếu như có thể không sử dụng phương thức khai chiến thì ngài vẫn được tất cả thì sao?
Ngô vương cất giọng đầy vẻ trầm ngâm:
- Nguyện nghe chi tiết!
Ninh Kỳ nói:
- Nếu như chúng ta sẵn lòng trả lại cho nước Ngô sáu quận lúc trước đã cắt nhường thì sao?
Ngô vương cười nói:
- Hơi ít.
Ninh Kỳ nói:
- Nhưng cuối cùng có không cần tốn nhiều sức, không cần bất kỳ máu tươi cùng hi sinh có thể được.
Ngô vương nói:
- Vẫn là tự đánh xuống càng thêm ung dung một chút, nhưng mà ta ngược lại có một đề nghị.
Ninh Kỳ nói:
- Nguyện nghe chi tiết!
Ngô vương nói:
- Các ngươi nhường ra toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc cùng Diễm Châu, đây mới thực sự là lao vào chỗ chết tìm đường sống, lúc này mới có thể tránh đại chiến Ngô Việt.
Ninh Kỳ nheo mắt lại, Ngô vương à, khẩu vị của ngươi cũng không tránh khỏi quá lớn một chút.
Ngô vương nói:
- Hôm nay mười vạn đại quân của vua Căng lên bắc, gần như quét ngang, Việt quốc của ngươi đã không còn bất kỳ sức kháng cự này, chắc chắn chẳng mấy chốc hắn sẽ tiến đánh đến kinh đô các ngươi, nếu kinh đô thành Thiên Việt bị diệt đi, các ngươi chính là vong quốc! Nếu ngươi đều cắt nhường toàn bộ hành tỉnh Thiên Bắc cùng Diễm Châu đều cắt nhường cho nước Ngô của ta, toàn bộ mười ba vạn đại quân phía bắc đều có thể phải điều sạch đến phòng thủ kinh đô nước Việt, cho đến lúc này kinh đô có thể giữ được, thậm chí hành tỉnh Thiên Tây có thể giữ được, tuy rằng có thể sẽ thất thủ một nửa quốc thổ, nhưng cuối cùng dễ chịu hơn so với vong quốc.
Xu Mật Sứ Ngô Trực ở bên cạnh nói:
- Ninh Kỳ điện hạ, bây giờ đối với với Việt quốc mà nói, quốc thổ không phải quan trọng nhất, quân đội mới là trọng yếu nhất.
- Ai cho Thái tử điện hạ mấy người quá rộng rãi, lập tức chôn vùi hai mươi mấy vạn đại quân. – Có một đứa bé ở ngay bên cạnh mở miệng nói, nó chỉ tầm mười một mười hai tuổi nên có thể nó là con trai trưởng của vua Ngô.
Ninh Kỳ chỉ im lặng chốc lát nói:
- Ngô vương, các ngài cũng biết Thẩm Lãng đã dẫn đầu một vạn đại quân xuôi nam, chống đỡ vua Căng?
Ngô vương nói:
- Là một vạn Thành Vệ Quân.
Con trai trưởng của Ngô vương nói:
- Thành Vệ Quân không cũng chẳng khác gì lưu manh côn đồ sao? Cũng có thể chiến đấu được à? Cái này rõ ràng là đi chịu chết đi!
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, ta và Thẩm Lãng coi như là kẻ địch. Nhưng đối với bản lĩnh người này, ta muốn thừa nhận, ngài cũng phải thừa nhận? Không đúng sao?
Ngô vương gật đầu.
Gã cùng từng chịu thiệt bởi Thẩm Lãng khá nhiều, lần trước hơn ba vạn đại quân nước Ngô tiến đánh thành Nộ Triều, tử trận hơn phân nửa.
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Nhỡ ra, ta nói là nhỡ ra, Thẩm Lãng thực sự ở hành tỉnh Thiên Nam chống đỡ được quốc chủ Đại Nam, vậy các ngươi có nên đi con đường nào?
Ngô vương nói:
- Làm sao có đường nào khác? Tiếp tục cũng được, quân đội của hắn còn có thể lên bắc cùng nước Ngô của ta khai chiến không?!
Con trai trưởng của Ngô vương cười lạnh rồi hỏi vặn:
- Một vạn Thành Vệ Quân, muốn đánh bại mười vạn đại quân Tô Nan cùng Nam Cung Ngạo, nằm mơ à?
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Ngô vương, hòa bình không dễ, ta có một đề nghị.
Ngô vương nói:
- Mời nói!
Ninh Kỳ nói:
- Xin ngài yên tâm chớ nóng, dù cho ngài muốn khai chiến, cũng tốt nhất đến khi Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim toàn quân huỷ diệt tin tức truyền đến, vậy đối với ngài cũng là chuyện tốt, không phải sao?
Ngô vương ánh mắt co rụt lại.
Lời này đặc biệt mịt mờ.
Nếu như Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim thực sự chống đỡ mười vạn đại quân của vua Căng, vậy Việt quốc liền được thở dốc, liền từ vực sâu vong quốc lui về vài bước.
Thế nhưng...
Còn có ý kiến càng sâu hơn.
Một khi xác định gia tộc họ Kim toàn quân huỷ diệt, vậy thành Nộ Triều đã có thể trống rỗng.
Ngô vương điện hạ không phải với thành Nộ Triều nhất định phải được à?
Tam vương tử Ninh Kỳ nói:
- Ta không có ý tứ gì khác, chính là để Ngô vương không nên gấp, dù cho phải xuất binh khai chiến, cũng muốn chờ tin tức Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim huỷ diệt truyền đến thì hẵn nói tiếp.
Ngô vương cười nói:
- Tam điện hạ quá lo lắng, nên làm thế nào quyết định, quả nhân trong lòng hiểu rõ.
...
Ninh Kỳ rời khỏi cung Ngô vương, nhưng vẫn không có rời khỏi nước Ngô đều.
Ở một gian trong mật thất, gã đã gặp Thư Đình Ngọc của hội Ẩn Nguyên.
- Thư tiên sinh, Việt quốc huỷ diệt chẳng phù hợp lợi ích của các ngươi, càng không phù hợp lợi ích của gia tộc họ Thư.
Thư Đình Ngọc nói:
- Yên tâm đi, hoàng đế bệ hạ sẽ không ngồi xem Việt quốc diệt vong. Hơn nữa Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện của đế quốc đều đã quan tâm đến ngài, Ninh Kỳ điện hạ đây đối với ngài là một tin tức cực kỳ tốt a.
Lời này là một tín hiệu to lớn.
Thái tử Ninh Dực biểu hiện thật sự là quá tệ, điều này làm cho đế hoàng tộc cùng Thượng Thư Đài quốc đều phải bỏ gã đi.
- Đúng rồi, sau này có lẽ đế quốc không cần Thượng Thư Đài, có lẽ đổi sang thành đế quốc Nội Các. - Thư Đình Ngọc nói.
Trong lòng Ninh Kỳ chua xót một phen.
Nội bộ đế quốc muốn tiến hành cải cách, huỷ bỏ Thượng Thư Đài, thành lập Nội Các.
Chuyện này cũng ý nghĩa tân chính đế quốc Đại Viêm đã gần hồi cuối, lập tức sẽ phải tiến vào thời đại tập quyền của hoàng đế.
Thư Đình Ngọc nói:
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, quốc quân đời kế tiếp Việt quốc, chính là ngài.
Ninh Kỳ nói:
- Hoàng đế bệ hạ không cho Việt quốc diệt vong? Ý kiến để Việt quốc chỉ còn lại một thành Thiên Việt, còn lại đều bị cắt đi? Vậy đã không xứng làm một vương quốc, thậm chí công quốc cũng không bằng, như vậy quốc quân không làm cũng được.
Thư Đình Ngọc nói:
- Đến khi khi đó, tam điện hạ sẽ phát hiện dù cho quốc quân nhỏ hơn nữa, cũng tốt hơn với triệt để vong quốc.
Ninh Kỳ nói:
- Có thể đối với tổng bộ hội Ẩn Nguyên mà nói, Việt quốc của ta diệt quốc cũng không có cái gì, dù cho chuyện thứ nhất này Việt quốc thiếu hội Ẩn Nguyên số nợ khổng lồ cũng sẽ bị nhỡ.
Ninh Nguyên Hiến thiếu hội Ẩn Nguyên hơn mười triệu tiền nợ.
Việt quốc mất nước, số tiền này nhất định sẽ bới không ra. Việt quốc nếu như bị tách rời, số tiền này cũng không lấy lại được.
Tổng bộ hội Ẩn Nguyên từ trình độ nào đó là phục vụ vì hoàng đế bệ hạ, chỉ cần có thể đủ đạt được mục đích chính trị nào đó, hơn mười triệu bị nhỡ cũng liền hỏng bét, luôn có thể đủ từ địa phương khác kiếm về.
Hơn nữa bây giờ Việt vương Ninh Nguyên Hiến với hội Ẩn Nguyên đã rất không hữu hảo.
Ninh Kỳ nói:
- Hội Ẩn Nguyên chống đỡ được chi phí Việt quốc huỷ diệt, nhưng gia tộc họ Thư chưa chắc có thể chống đỡ đi.
Thư Đình Ngọc lặng im.
Cha của gã - Thư Bá Đảo - là trưởng lão hội Ẩn Nguyên, nếu như xem hội Ẩn Nguyên so với thành một quốc gia thì Thư Bá Đảo coi như là quan lớn biên giới, ông ta chấp chưởng chính là hội Ẩn Nguyên của Việt quốc.
Một khi Việt quốc diệt vong, vậy hội Ẩn Nguyên Việt quốc cũng xem như không còn tồn tại nữa.
Đám trưởng lão hội Ẩn Nguyên ở nước Ngô, nước Sở sẽ khẳng định thừa cơ chiếm lấy toàn bộ số định mức.
Cho nên, Việt quốc diệt vong với gia tộc họ Thư cũng xem như là tai họa ngập đầu.
- Gia tộc họ Thư của ta cùng lắm thì ngủ đông mấy thập niên, việc này theo xu hướng phát triển, không ai có khả năng chống đối. - Thư Đình Ngọc nói.
Ninh Kỳ nói:
- Thư tiên sinh, chuyện chưa chắc đến thời khắc tuyệt vọng.
Thư Đình Ngọc nói:
- Mời nói!
Ninh Kỳ nói:
- Phụ vương ta bị Thẩm Lãng mê hoặc, lại cự tuyệt Hiệp định đình chiến vua Căng. Thế nhưng... Thời khắc mấu chốt, có thể quên ý chí của ông ta, dùng danh nghĩa Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện cùng vua Căng tiếp tục đàm phán, cắt nhường tám quận, thậm chí mười quận cho hắn. Khi một quân vương không còn phù hợp lợi ích Việt quốc, vậy ý chí của ông ta cũng không được coi là ý chí tối cao của Việt quốc được.
Nghe những lời này, đồng tử Thư Đình Ngọc co rụt lại.
Lời nói này của Ninh Kỳ đã có mùi vô cùng nguy hiểm.
Đây là ngươi muốn đảo chính?!
Ninh Kỳ tiếp tục nói:
- Còn có nước Ngô bên này, Ngô vương mong muốn là cả hành tỉnh Thiên Bắc. Ta có thể cắt nhường cả sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc cho hắn, mặt khác giao cả thành Nộ Triều ở quần đảo Lôi Châu cũng cho hắn.
Nghe những lời này, Thư Đình Ngọc không khỏi run lên, rất là tâm động.
Ninh Kỳ nói:
- Đại quân Nam Cung Ngạo tiến đánh phủ Hầu tước Huyền Vũ của họ Kim, Kim Trác cơ hồ đưa toàn bộ quân phối hợp phòng ngự quê nhà, thành Nộ Triều ngược lại trống không. Lúc này tiến đánh thành Nộ Triều, có lẽ là thời cơ tốt nhất. Ý nghĩa của thành Nộ Triều đối với hội Ẩn Nguyên thậm chí còn muốn vượt qua đô thành Việt quốc đúng không? Bởi vì đó là tổng bộ hội Thiên Đạo, bởi vì đó là trung tâm mua bán của toàn bộ vùng biển phía Đông. Ngô vương coi trọng đại dương, toàn bộ quần đảo Lôi Châu, cộng thêm sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc, mới có thể để hắn hài lòng.
Thư Đình Ngọc lắc đầu nói:
- Không, hắn sẽ không hài lòng.
Ninh Kỳ nói:
- Vậy hội Ẩn Nguyên có thể buộc hắn thoả mãn, Ngô vương thiếu các ngươi rất nhiều nợ, hơn nữa nước Ngô tiếp giáp đế quốc Đại Viêm, ý chí của đế quốc thì hắn cũng phải phục tùng.
Thư Đình Ngọc nói:
- Dù cho hắn có thể thống nhất, chúng ta cũng vô lực bắt thành Nộ Triều, nước Ngô đã không có đầy đủ thủy sư.
Ninh Kỳ không nói gì, mà là nhìn chằm chằm Thư Đình Ngọc.
Thư Đình Ngọc chợt ngồi thẳng nói:
- Nước Ngô cũng không đủ thủy sư, nhưng... gia tộc họ Tiết có đúng không? Cái gọi là Nam Hải kiếm phái căn bản là dấu chấm phẩy núi Phù Đồ, hơn nữa lũng đoạn mua bán vùng biển phía nam, có hạm đội vô số kể, đúng không?
Ninh Kỳ không có nói ra.
Nhưng trên thực tế là như vậy, cái gọi là Nam Hải kiếm phái, nghe vào như là một kiếm phái.
Nhưng thật ra là một thế lực vũ trang to lớn do núi Phù Đồ bồi dưỡng ra, đương nhiên nó đồng thời lại phục vụ quốc quân Ninh Nguyên Hiến. Có thể bây giờ đã vì Ninh Kỳ phục vụ.
Ninh Kỳ nói:
- Ta và Ngô vương nói không xong, nhưng hội Ẩn Nguyên chưa chắc nói không được.
Thư Đình Ngọc nói:
- Tam vương tử điện hạ, cái kế hoạch này của ngài một khi thi triển, đây chính là chơi cực kỳ lớn. Núi Phù Đồ, Thiên Nhai Hải Các, hội Ẩn Nguyên, đế quốc Đại Viêm, nước Việt, nước Ngô, hội Thiên Đạo đều phải bị cuốn vào vào đây.
Ninh Kỳ nói:
- Nếu kế hoạch của ta thành công, Việt quốc chí ít có thể giữ được hai phần ba lãnh địa, như vậy còn có thể kế thừa nợ nần với hội Ẩn Nguyên tiếp nữa. Căn cơ của gia tộc họ Thư ở hội Ẩn Nguyên Việt quốc cũng không có ngã xuống, đối với tổng bộ hội Ẩn Nguyên cũng có ích lợi thật lớn. Ta tin rằng nếu một việc chỉ cần lấy được chỗ tốt đủ nhiều, vậy nhất định có thể làm được.
Lời này ngược lại chân lý.
Cái kế hoạch này Ninh Kỳ chơi lớn đến đáng sợ.
Muốn để nước Ngô cùng hội Ẩn Nguyên hướng Tiết Triệt mượn hạm đội, tiến đánh thành Nộ Triều.
Đánh xuống thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu, về nước Ngô cùng hội Ẩn Nguyên toàn bộ.
Đây là gã trả giá cao.
Mà thứ mà gã thu hoạch được là, hội Ẩn Nguyên hướng nước Ngô tạo áp lực, thúc ép Ngô vương bỏ đi chiến tranh, Việt quốc giữ được hai phần ba lãnh thổ hành tỉnh Thiên Nam.
Cái kế hoạch này còn không chỉ như vậy.
Còn có một phân đoạn trọng yếu.
Đảo chính!
Để Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện làm quốc quân Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực.
Thậm chí, để hoàng đế đế quốc Đại Viêm đứng ra, thúc ép Ninh Nguyên Hiến tiến vào trạng thái dưỡng bệnh.
Chuyện thứ nhất này, lúc trước Ninh Nguyên Hiến với vua Căng tỏ thái độ cũng không sap. Việt quốc một lần nữa cùng vua Căng đàm phán, ký kết Hiệp định đình chiến mới.
Chuyện thứ nhất này, Ninh Kỳ có thể tập trung toàn bộ sức mạnh nước Việt cùng nước Sở quyết chiến.
Bởi vì Việt quốc ở vào phía phòng thủ, một khi dốc hết toàn lực, tuy rằng chưa chắc có thể triệt để đánh bại ba mươi vạn đại quân của Sở vương, thế nhưng bảo vệ cho biên giới không có vấn đề.
Thư Đình Ngọc nói:
- Kể từ đó, tổng bộ hội Ẩn Nguyên của ta sẽ phải toàn lực hỗ trợ cho ngài. Thậm chí phải thuyết phục ở trong triều đình đế quốc Đại Viêm sớm lập ngài làm Thái tử giám quốc nước Việt, làm cho Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực?
Ninh Kỳ không nói gì.
Thư Đình Ngọc trong lòng khiếp sợ.
Thậm chí có chút không thể tin nổi nhìn Tam vương tử Ninh Kỳ trước mắt này.
Người này lúc trước biểu hiện lãnh khốc, như là một thiết huyết thống soái.
Nhưng không nghĩ tới, thủ đoạn chánh trị cũng sắc bén như thế.
Cái kế hoạch này hoàn toàn buộc chặt vận mệnh của gã và nước Việt cùng một chỗ.
Không chỉ cứu lại Việt quốc, càng thêm muốn chính mình sớm trở thành vua nước Việt.
Thủ đoạn tốt, quyết đoán hay.
Một mũi tên ba con chim!
Một cái kế hoạch, luôn luôn có người được lợi ích, có người mất đi lợi ích.
Mà ở trong cái kế hoạch lớn của Ninh Kỳ này, kẻ được lợi là Ninh Kỳ, vua Căng, đế quốc Đại Viêm, hội Ẩn Nguyên, nước Ngô.
Mà bị tổn thất là Ninh Nguyên Hiến, là nước Sở, mà gặp tai họa ngập đầu chính là gia tộc họ Kim.
Thư Đình Ngọc nói:
- Chuyện thứ nhất này, họ Tiết cần xuất động hạm đội là con số kinh người, muốn vượt qua hơn một vạn người, trăm chiếc thuyền.
Ninh Kỳ lặng im, tỏ ý không nói đùa.
Thư Đình Ngọc nói:
- Hơn nữa, cái kế hoạch này còn muốn được gia tộc họ Chúc toàn diện phối hợp, căn cứ tin tức của ta, gia tộc họ Chúc bây giờ cũng còn không có ý bỏ đi Thái tử Ninh Dực.
Ninh Kỳ nói:
- Chúc Hoằng Chủ đặc biệt thông minh, thời khắc mấu chốt lão ta biết phải làm sao.
Thư Đình Ngọc nói:
- Vậy thứ cần ta chính là đi thuyết phục tổng bộ hội Ẩn Nguyên, thuyết phục nội các đế quốc, đi về phía Ngô vương tạo áp lực? Hướng Việt vương Ninh Nguyên Hiến tạo áp lực?
Ninh Kỳ nói:
- Vì trăm năm cơ nghiệp gia tộc họ Thư, chẳng lẽ không đáng giá đánh một trận à?