WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 696: Lập tức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại kẻ thù! Tin dữ cho vua Căng! (1)

Chương 696: Lập tức xông vào nơi hiểm yếu đánh bại kẻ thù! Tin dữ cho vua Căng! (1)





- Ra lệnh thu binh, ra lệnh thu binh!

Tiếng chiêng vang lên.

Đại quân chủ lực của tộc Sa Man kỷ luật nghiêm minh, lui về phía sau như thủy triều.

Hơn nữa bọn họ rút lui cũng đặc biệt lợi hại.

Trực tiếp từ trên tường thành nhảy xuống.

Tường thành cao năm mét, ấy vậy mà họ trực tiếp nhảy đến trên mặt đất, một chút việc không có, thực sự linh hoạt như khỉ vậy.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi.

Trên đầu thành, đại quân chủ lực của tộc Sa Man biến mất sạch sẽ.

Để lại thi thể đầy đất.

Tất cả thi thể cũng không có hoàn chỉnh, toàn bộ đầu tường cơ hồ bị máu tươi che mất.

Thành Vệ Quân dưới trướng Thẩm Lãng không có truy kích.

Bởi vì, bọn họ giết đã nghiện.

Nín chừng mấy ngày, cuối cùng đủ phê.

Lúc này cả người vui sướng.

- Thoải mái, thoải mái...

- Đã...

...

Bên trong đại doanh tộc Sa Man.

Qua kiểm tra giản lược thô sơ, sau đó số thương vong đã có kết quả.

Gần một vạn ba!

Trong đó hai phần ba chết ở dưới tường thành.

Toàn bộ quá trình có thể duy trì hơn một canh giờ.

Từ đầu thành nện xuống tới mấy vạn tảng đá, mấy vạn khúc gỗ, vô số dầu sôi, vô số nước vàng.

Còn có hai phần ba, khoảng chừng năm nghìn người, là xung phong lên đầu thành sau đó bị giết.

Trước sau có hơn một vạn người xông lên tường thành, bị giết ngay trên đó.

Sức chiến đấu Thành Vệ Quân của Thẩm Lãng, rõ ràng phá trần.

Đợt công thành đầu tiên của Tô Nan tổng cộng vận dụng hai vạn người, trở về chỉ có bảy ngàn, còn lại đều chết hết.

Lần trước ở chiến trường nước Nam Ẩu, hơn ba vạn người đánh hai mươi vạn chủ lực nước Việt, thương vong cũng chỉ bất quá hơn một vạn.

Lần này hai vạn người đánh một vạn người Thẩm Lãng, thương vong một vạn ba.

Mấy con số này, để người ta phải tuyệt vọng!

Tô Nan lại một lần nữa cảm nhận được cổ khí tức quen thuộc kia.

Cái loại khí tức da đầu tê dại, rợn cả tóc gáy.

Đã cách hai năm từ khi ấy, công tử Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn mạnh đến để cho người ta hít thở không thông.

Cùng người như ngươi là địch, rõ ràng ác mộng!

Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm ông ta không còn quá khiếp sợ nữa.

Bởi vì hai năm trước càng khiếp sợ hơn.

Nhất là sau khi cái tin vua Khương Arutai toàn quân huỷ diệt, đại quân họ Tô ở dưới thành Bạch Dạ toàn quân huỷ diệt truyền đến đã khiến cho ông dùng hết sự sợ hãi của cả đời mất rồi.

Ở trước khi khai chiến, bản năng của ông ta đã cảm thấy Thẩm Lãng chắc chắn rất khó chơi.

Không nghĩ tới!

Thực sự chơi khó khăn như vậy.

Người này quả thực... Biến thái!

Ta biết ngươi rất mạnh là chuyện bình thường, nhưng ngươi có thể ngoài ý muốn một lần hay không?

Có thể thua một lần hay không?

Thẩm công tử, phong quang của Việt quốc một mình ngài chẳng lẽ muốn độc chiếm tám phần mười?

Tô Nan khiếp sợ còn đang trong phạm vi tiếp thụ.

Mà đại tướng tộc Sa Man, thì có chút hoài nghi nhân sinh.

Trong đại doanh, tĩnh lặng không tiếng động.

Tại sao hả?

Cũng là quân đội Việt quốc, mà lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Một bên yếu giống như một đống cứt.

Một mạnh đến nổi như là chó điên.

Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua quân đội như vậy, ta cho là quân đội tộc Sa Man chúng ta điên cuồng nhất, đám điên của nước Khương xếp hạng nhì.

Không nghĩ tới, nhánh quân đội này của Thẩm Lãng mới là trùm điên.

Nào chỉ không sợ chết? Quả thực chính là...

Đại tướng tộc Sa Man quá thiếu thốn tri thức, tìm không được một từ ngữ để hình dung.

- Không phải nói Thành Vệ Quân của Việt quốc, là quân đội bét nhè nhất à? - Có một đại tướng tộc Sa Man hỏi.

Đương nhiên là quân rác rưởi.

Tô Nan rõ ràng nhất, nhưng sau khi qua tay Thẩm Lãng thì nhánh quân cặn bã này lại trở nên mạnh như vậy.

- Bọn họ thương vong bao nhiêu?

- Không biết, nhưng cũng không ít. Bất quá khôi giáp bọn hắn quá dày, đã trúng mấy đao đều không chết. Quân đội của chúng ta đập một đao liền chết, cho nên bọn họ thụ thương rất nhiều, tử trận không nhiều lắm.

- Đại quân tộc Sa Man chúng ta vì sao không trang bị nhiều giáp mây?

- Sợ hỏa công, Thẩm Lãng quỷ kế đa đoan, dùng lửa đến xuất thần nhập hóa.

- Tên tiểu bạch kiểm này thật mạnh mẽ.

- Đúng vậy, bệ hạ chúng ta cũng là tiểu bạch kiểm, cũng rất mạnh!

- Vậy ngươi cảm thấy Thẩm Lãng cùng bệ hạ, ai mạnh hơn?

- Đó còn cần phải nói, đương nhiên là vua Căng bệ hạ.

- Vậy ngươi cảm thấy bệ hạ cùng Thẩm Lãng, ai tiểu bạch kiểm hơn?

- Chắc hẳn là Thẩm Lãng đi?

- Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy là Thẩm Lãng? Ngươi lại chưa từng thấy qua?

- Không phải nghe đồn nói Thẩm Lãng là mỹ nam số một của nước Việt à?

- Bệ hạ chúng ta lúc ở nước Việt, còn được xưng là mỹ nam số một mà, bằng không công chúa Ninh La cũng sẽ không chủ động ngủ bệ hạ chúng ta.

- Ngươi nghe lầm, bệ hạ ở Việt quốc đã từng quân tử đệ nhất, không phải đệ nhất mỹ nam.

- Lẽ nào ngươi cảm thấy bệ hạ chúng ta không đẹp trai sao?

Nghe đến đó, Tô Nan không nhịn được.

Được rồi, đề tài này của các ngươi lệch đến vô biên vô hạn.

Trên thực tế, dẫn đại quân tộc Sa Man rất thoải mái, cũng rất đau đầu.

Thoải mái là bởi vì nhánh quân đội này rất lợi hại, hơn nữa dũng mãnh vô cùng.

Đau đầu là bởi vì không hề có tính kỷ luật, trên cơ bản không chịu dạy dỗ.

Vì quản mười mấy đại tướng tộc Sa Man ở dưới trướng này, Tô Nan đánh hơn trăm lần. Đánh từng đại tướng tới gần chết, mới xem như là nghe lời.

Đám người kia cũng rõ ràng không có tim không có phổi.

Bị bại thảm như vậy, các ngươi cũng không đau buồn, còn ở nơi này thảo luận vua Căng cùng Thẩm Lãng ai đẹp trai hơn?

- Khụ...

Tô Nan nhịn không được ho khan một tiếng.

Phía dưới mười mấy đại tướng tộc Sa Man ngoảnh mặt làm ngơ.

Tô Nan nắm chặt tay, gân mạch toàn thân nghe rôm rốp.

Tức khắc, toàn tràng tĩnh lặng!

Nếu không yên lặng, Xu Mật Sứ Tô Nan sẽ phải đánh chết người đó.

Tô Nan siêu cấp bất đắc dĩ.

Ở triều đình Việt quốc, ông ta căn bản sẽ không có cơ hội động võ, toàn bộ dùng là mưu kế cùng thủ đoạn.

Mà ở tộc Sa Man?

Thủ đoạn chính trị là vô dụng, chỉ có thể dựa vào nắm đấm.

Rõ ràng may mà Tô Nan ta đây tấn chức tông sư.

- Các vị, hôm nay thảm bại, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? - Tô Nan bèn hỏi.

- Có thể làm sao? Ngày mai tái chiến, hai vạn người chưa đủ, ngày mai sẽ năm vạn người xông lên! - Một tên đại tướng tộc Sa Man nói.

Trên thực tế, đối với hôm nay thảm bại bọn họ vô cùng khiếp sợ, gần như không thể tin nổi. Thế nhưng... không thấy được bi thương đến cỡ nào.

Tộc Sa Man có điều kiện sinh tồn ác liệt, rất nhiều người đều sống không quá ba mươi tuổi.

Cái gọi là chết, hoàn toàn thấy quen mặt, căn bản không có truyền thống thương phong bi thu.

Ngày hôm nay đánh thua, đã chết rất nhiều người? Không hề gì, ngày mai đánh lại, luôn luôn đánh tới chết hết mới thôi.

Tô Nan bỏ chuyện cùng bọn họ tiến hành giao lưu.

Đám người kia là dũng tướng, nhưng tuyệt đối không làm được thống soái.

Tất cả quyết định, vẫn là phải do ông làm.

Ông vứt bỏ mười mấy đại tướng tộc Sa Man bên trong đại doanh, đi ra bên ngoài.

Ngắm nhìn ngọn thành Dương Qua.

Một tòa thành nhỏ xíu thôi.

Không nghĩ tới hôm nay lại có thể quyết định vận mệnh cả nước Việt.

Nguyên bản sẽ dễ đánh, kết quả lại đụng phải đầu rơi máu chảy.

Tô Nan phải suy tính rất sâu xa.

Nếu thành Dương Qua đều thất bại, vậy phủ Hầu tước Huyền Vũ lại thêm không cần phải nói.

Thẩm Lãng là kẻ lo nhà trước mới đến nước, chắc chắn dùng quân đội tinh nhuệ nhất để phòng thủ phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Nam Cung Ngạo bên kia có hơn năm vạn đại quân, hơn phân nửa cũng là hàng quân, sức chiến đấu càng thêm đáng lo, chỉ biết bị bại thảm hại hơn.

Bây giờ cục diện đáng sợ nhất chính là Nam Cung Ngạo bên kia toàn quân huỷ diệt, tiếp đó tinh nhuệ bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ nhào ra giết tới, cùng quân phòng thủ thành Dương Qua nội ứng ngoại hợp, cục diện kia liền đáng sợ.

Nhưng mà, Tô Nan với Nam Cung Ngạo vẫn là có lòng tin.

Người này dù cho đánh không thắng, nhưng ít ra biết tiến lui, mới có thể giữ được một bộ phận quân đội, kiềm chế tinh nhuệ họ Kim bên trong phủ Hầu tước Huyền Vũ vẫn có thể đủ làm được.

Mấu chốt là kế tiếp ông ta phải làm gì?

Dựa theo đại tướng tộc Sa Man nói như vậy, ngày mai gần năm vạn đại quân áp lên đi? Nói cho đúng là bốn vạn bảy!

Tô Nan có thể đã nhìn ra, nếu như toàn quân áp lên chắc hẳn là có thể thắng, có thể bắt thành Dương Qua.

Thế nhưng phải bỏ ra bao nhiêu thương vong?

Võ sĩ tộc Sa Man quá quý giá.

Chết một người thiếu một người.

Nhánh quân đội này là vốn liếng của bệ hạ, tuyệt đối không thể tiêu xài.

Vì bắt thành Dương Qua, mà hao tổn cái hai ba vạn?

Vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.

Quan trọng nhất là, một khi ngươi yếu đi.

Tương lai thế nào đối mặt với hai quốc gia sói hổ như nước Sở, nước Ngô?

- Phu quân...

Một cô gái đã đi tới, đè xuống huyệt Thái Dương của Tô Nan.

Cô gái này rất cao, vượt qua một mét tám.

Vóc dáng đặc biệt khỏe đẹp nóng bỏng, da ngăm đen, tướng mạo... cũng được.

Nàng là một người con gái khác của tù trưởng Sa Duyên, chị vợ của vua Căng, năm nay mới hai mươi lăm tuổi, là một goá phụ.

Tô Nan sở dĩ lấy nàng, là bởi vì huyết mạch thiên phú của nàng cao, võ công rất mạnh.

Hai người như thế sinh sôi hậu duệ, cũng sẽ rất mạnh.

Hôm nay không đến hai năm, nàng cũng đã sinh cho Tô Nan một đứa con trai, một đứa con gái.

Chính là ngầu như vậy, sau khi sinh đứa trước, ba tháng sau lại mang thai tiếp.

Tô Nan rất hài lòng người vợ này, cũng không chú ý nàng người từng có một đời chồng.

Cô gái này cũng rất hài lòng Tô Nan, mặc dù đã sáu mươi ra mặt, nhưng vẫn là người đàn ông mạnh nhất.

- Chàng đang suy nghĩ gì? - Vợ ông bèn hỏi.

Tô Nan đáp:

- Ta cần phải chọn thắng, hay là chọn giữ gìn thực lực.

Vợ ông nói:

- Phu quân, vậy chàng muốn nghe nghe ý kiến của ta à?

- Đương nhiên! - Tô Nan nói:

- Ý kiến của nàng đối với ta vô cùng quan trọng.

Vợ ông nói:

- Ta muốn thắng.

Tô Nan nói:

- Vậy ta hiểu rồi.

Ông lựa chọn giữ gìn thực lực.

Ông vô cùng thích người vợ này, nhưng trên cơ bản phải đoán ngược lại ý nàng mới là chính xác.

Nếu như Tô Nan không có đoán sai, một vạn Thành Vệ Quân này trở nên mạnh như vậy, phải cùng cái gọi là Hoàng Kim Long Huyết có liên quan.

Về tin tức Thẩm Lãng, vua Căng tìm hiểu rất kỹ càng.

Dĩ nhiên, Nam Cung Ngạo cùng Thái tử Ninh Dực cũng bán đứng rất chi tiết.

Cho nên chuyện Thẩm Lãng bán Hoàng Kim Long Huyết lừa năm trăm vạn lượng vàng, vua Căng cùng Tô Nan đều biết.

Chỉ bất quá Thái tử thề thốt rằng cái thử Hoàng Kim Long Huyết đã bán xong, bằng không Thẩm Lãng không có khả năng có tiền không kiếm.

Sự thực chứng minh, Thẩm Lãng còn chưa có bán xong.

Nếu như là Hoàng Kim Long Huyết thì chỉ có hiệu lực trong thời gian một tháng.

Thậm chí không cần một tháng, Thành Vệ Quân trong thành Dương Qua lại sẽ biến thành gỏi gà, thậm chí còn giống đồ ăn hơn trước.

Cho nên lựa chọn chính xác chính là chờ một tháng.

Vây mà không đánh.

Cũng là... Bây giờ có một vấn đề mấu chốt.

Thẩm Lãng còn có Hoàng Kim Long Huyết à?

Lần này thực sự hoàn toàn dùng hết chưa?

Mặt khác ông biết rất đại khái, cái thứ Hoàng Kim Long Huyết này trên cơ bản chỉ có tác dụng một lần.

Nếu sử dụng lần thứ hai thì tác dụng không còn lớn như trước nữa.

Nhưng mấu chốt là, nhỡ ra Thẩm Lãng vẫn còn Hoàng Kim Long Huyết dư lại, dùng ở trên người một vạn Thành Vệ Quân kinh đô thì sao?

Còn có, trong thời gian một tháng, quân đội trong phủ Hầu tước Huyền Vũ có xông đến không?

Tô Nan nghĩ đến đau đầu!

Nhưng cuối cùng vẫn quyết định!

Vây mà không đánh, giữ gìn thực lực.

Mặt khác phái ra trinh sát giám sát phủ Hầu tước Huyền Vũ hướng, cùng quân đội Nam Cung Ngạo lúc nào cũng bảo trì liên động.

Không thể không nói, Tô Nan vẫn là một chủ soái đặc biệt lão luyện.

Ở cục diện rất nhiều thứ không biết, làm ra lựa chọn chính xác nhất!

...

Chiến cuộc thành Dương Qua tạm thời chìm yên tĩnh trở lại!

Tô Nan cẩn thận lựa chọn vây mà không đánh.

Vậy trận chiến đầu tiên, Thành Vệ Quân dưới trướng Thẩm Lãng bị thương vong bao nhiêu?

Cực kỳ cao!

Thụ thương vượt qua sáu ngàn người.

Thế nhưng vong trận, cũng không đến một nghìn ba!

Đám Thành Vệ Quân này quá dũng cảm, căn bản cũng không phòng thủ.

Võ sĩ tộc Sa Man thật sự có tiêu chuẩn chiến đấu cao.

Võ sĩ Thành Vệ Quân đều đã cường hóa lực lượng, nhanh nhẹn, tinh thần, nhưng luận đao pháp, luận tố chất chiến đấu vẫn không bằng tộc Sa Man.

Cho nên chỉ cần đánh giáp lá cà, gần như mỗi người đều bị thương tích.

Nhưng mà, Thẩm Lãng trang bị áo giáp cho bọn họ quá tốt, cho nên đại bộ phận người chẳng qua bị thương nhẹ.

Tử trận một nghìn ba trăm người, cũng là bị đánh trúng chỗ hiểm.

Hơn nữa đại bộ phận cũng là trúng vào động mạch chủ ở cổ, võ sĩ tộc Sa Man dùng đao quá xảo quyệt.

Còn lại hơn tám ngàn Thành Vệ Quân, đang tiếp thụ trị liệu tốt nhất.

Nhưng muốn chủ động xuất kích, đã không thể nào.

...

Khổ Đầu Hoan nói:

- Công tử, như thế phát triển tiếp, thế cục không ổn. Tô Nan vây nhưng không đánh, chỉ cần chờ hơn mười ngày, hiệu quả Hoàng Kim Long Huyết trên người Thành Vệ Quân sẽ không còn nữa, như thế bọn họ sẽ không chịu nổi một đòn.

Khổ Đầu Hoan nói đúng.

Chỉ cần chờ hơn mười ngày, Tô Nan bắt đầu công kích thăm dò, sẽ phát hiện quân phòng thủ trong thành giảm đi sức chiến đấu.

Cho đến lúc này, ông ta thậm chí chỉ cần phái ra năm nghìn võ sĩ tộc Sa Man, có thể dễ dàng đem thành Dương Qua đánh hạ.

Thành Dương Qua một khi thất thủ.

Vậy cái gì đều không cần nói, Thẩm Lãng bỏ trốn mất dạng.

Đại quân của Tô Nan lên bắc, trực tiếp tiến đánh đô thành Việt quốc.

Tiếp đó... Chính là Việt quốc diệt vong.

Ninh Chính hỏi:

- Tám ngàn người này của chúng ta có khả năng xuất kích hay không đây?

Khổ Đầu Hoan lắc đầu nói:

- Không thể nào, qua một trận chiến này, sức của tám ngàn người tiêu hao rất lớn, hơn nữa gần như mỗi người mang thương tich.

Vậy cục diện này liền đặc biệt bất lợi, thậm chí vô cùng nguy hiểm!

- Không sao, cái đó và cục diện trong tưởng tượng của ta giống hệt nhau. - Thẩm Lãng nói:

- Ta muốn tranh thủ chính là thời gian mười mấy ngày nay.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Quân Niết Bàn thứ hai của phủ Hầu tước Huyền Vũ có thể đánh bại đại quân Nam Cung Ngạo, tiếp đó đánh sang thành Dương Qua cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, đánh bại quân chủ lực của Tô Nan hay không?

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không được, không cần nghĩ đến khả năng này!

Tiếp đó, hắn đi tới bản đồ trước mặt nói:

- Điện hạ, trận đại chiến này đã kết thúc một nửa phần!

Đối với Thẩm Lãng mà nói, hơn nửa hiệp quả thực kết thúc.

- Nửa hiệp sau, sẽ phải do thần và vua Căng tự mình giao thủ, nếu thần thắng, Việt quốc đại thắng. Nếu thần thua, Việt quốc diệt vong!

Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng Ninh Chính cùng Khổ Đầu Hoan nói:

- Ta phải đi, chiến trường nơi này liền giao cho hai người đó.

Nghe những lời này, Khổ Đầu Hoan kinh hãi.

Thẩm Lãng phải đi?

Đi đâu?

- Ta đi cùng vua Căng giao thủ, đi quyết định số phận nước Việt, huynh liền cầu nguyện ta có thể thắng đi! - Thẩm Lãng nói.

Khổ Đầu Hoan nói:

- Nếu như, Tô Nan tiến công, phải làm sao?

Thẩm Lãng nói:

- Trong vòng nửa tháng, Tô Nan tuyệt đối sẽ không chủ động tiến công quy mô lớn. Nửa tháng sau, ông ta sẽ tiến hành thử tiến công quy mô nhỏ, kiểm tra quân đội của chúng ta có mất đi sức chiến đấu hay không, cho đến lúc này thì có thể làm cho ba trăm tên quân Niết Bàn l đầu tiên ên.

Lần này Thẩm Lãng trừ một vạn Thành Vệ Quân còn còn mang theo ba trăm quân Niết Bàn, vốn là lấy tư cách đội bảo vệ của hắn, bây giờ cũng có tác dụng.

- Tô Nan đa nghi, trước khi tiến công quy mô lớn, nhất định sẽ nhiều lần thăm dò, ba trăm tên quân Niết Bàn đầu tiên cũng đủ để cho ông ta bỏ thăm dò mấy lần trước. - Thẩm Lãng nói:

- Hai mười vài ngày sau, ông ta có thể sẽ nhìn thấu mánh khóe, tiến hành tiến công quy mô lớn.

Hai mươi mấy ngày sau, một khi Tô Nan phát động tiến công quy mô lớn lần thứ hai, vậy thần tiên cũng cứu không được thành Dương Qua, nhất định sẽ thất thủ.

- Ở trong vòng hai mươi mấy ngày, cục diện nhất định phải phát sinh biến hóa lớn. - Thẩm Lãng nói:

- Cho nên một trận chiến này, then chốt không ở thành Dương Qua, cũng không ở phủ Hầu tước Huyền Vũ, mà là trận chiến giữa ta và vua Căng! Ta và bệ hạ từng nói, chỉ có sáu bảy thành chắc chắn. Nếu như Tô Nan phát động tiến công quy mô lớn trước, cục diện còn chưa có xảy ra nghịch chuyển, liền chứng minh ta thua, ngươi mang theo Ninh Chính điện hạ lập tức rời khỏi, trực tiếp vượt biển đi thành Nộ Triều!

Khổ Đầu Hoan nói:

- Vậy, vậy bệ hạ ở đâu?

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ sẽ phải tự sát, hy vọng cục diện này sẽ không phát sinh.

Tiếp đó hắn hướng Ninh Chính cùng Khổ Đầu Hoan chắp tay nói:

- Cáo từ, bảo trọng!

Lúc nửa đêm!

Hai người Thẩm Lãng cùng Kiếm vương Lý Thiên Thu rời khỏi thành Dương Qua thần không biết quỷ không hay.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.