Chương 698: Màn thông gia mang tính lịch sử! Quyết chiến đô thành Nam Ẩu! (1)
Đô thành Việt quốc, bên trong một căn phòng bí mật.
- Bái kiến Chúc tướng!
- Chào Xung Xu Mật.
Trong căn phòng bí mật này chỉ có ba người, nhưng toàn bộ cũng là đầu sỏ hô phong hoán vũ.
Tể tướng Thượng Thư Đài nước Việt Chúc Hoằng Chủ, Phó sứ Xu Mật Viện nước Việt Xung Ngạc và Vtrưởng lão hội Ẩn Nguyên Thư Bá Đảo.
- Xung Xu Mật, ngài và ta đều một mực cả đời không qua lại với nhau, vì sao hôm nay muốn tổ cục thế này vậy? - Chúc Hoằng Chủ cười nói:
- Quốc sự bận rộn, chúng ta cứ mãi vắng họp như vậy không tốt lắm.
Xung Ngạc nói:
- Hạ quan mỗi ba ngày về nhà tắm rửa một lần, Chúc tướng cũng là như vậy, đám người Ninh Cương, Ninh Khải đều là như thế. Bây giờ vừa vặn là thời khắc hai người chúng ta về nhà tắm rửa, sẽ không gây ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Xung Xu Mật thật đúng là trăm phương ngàn kế, thời gian cấp bách, có chuyện nói thẳng đi.
Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, lẽ nào ngài còn ôm kỳ vọng với Ninh Dực à? Người này đã phế đi, không bằng lui ra mà cầu việc khác.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Tam vương tử điện hạ hùng tài đại lược, gia tộc họ Chúc của ta nào dám nịnh bợ.
Xung Ngạc nói:
- Lúc này chỉ có hai cái cục diện, Việt quốc diệt vong, có thể không mất, Chúc tướng ngài hy vọng nhìn thấy nước Việt vong quốc à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Việt quốc là tâm huyết cả đời, làm sao ta sẽ sẵn lòng để nó diệt vong?
Xung Ngạc nói:
- Có thế chứ, gia tộc họ Chúc thâm căn cố đế, quyền thế huân thiên. Nhưng đó là phe Viêm Kinh, còn cái phe của Chúc tướng e rằng vẫn cùng hưởng vinh nhục với Việt quốc đi. Trong tương lai, khi hoàng đế Đại Viêm bệ hạ muốn thống nhất thiên hạ, Chúc tướng còn có thể lập được công lao hiển hách, tiến tới tấn chức vào Viêm Kinh, một phát biến thành quyền thần toàn bộ thế giới phương đông.
Chúc Hoằng Chủ cau mày, lão không thích nói như vậy, quá tầm thường trắng trợn.
Cái gì tấn chức? Cái gì quyền thần?
Ý tứ của người đọc sách là phải kín đáo, khinh thường nói quyền thế.
Xung Ngạc tiếp tục nói:
- Nhưng lúc này Việt quốc nhìn qua dường như nhất định phải diệt vong, bởi vì chúng ta xuất hiện một quân vương vừa điên cuồng mà lại thích đánh cuộc.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Thần không nói quá vua.
Xung Ngạc trong lòng cười nhạt, Chúc Hoằng Chủ nhà ngươi đối phó bệ hạ cũng không phải một hai lần, bây giờ lại đang ra vẻ trung quân cái nỗi gì?
Xung Ngạc nói:
- Chỗ này ta có một một ý này, xin Chúc tướng tham khảo một chút.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Mời nói.
Xung Ngạc nói:
- Hôm nay toàn bộ Việt quốc, còn lại hai cổ lực lượng. tập đoàn Tam điện hạ, tập đoàn họ Chúc, nếu như chúng ta tiếp tục bất đồng, vậy một cây chẳng chống vững nhà, Việt quốc nhất định mất. Nếu hai nhà chúng ta đoàn kết nhất trí, vậy cục diện Việt quốc còn có được cứu trợ.
Chúc Hoằng Chủ nhắm mắt lại đều biết Xung Ngạc muốn nói điều gì.
Nhưng, có mấy lời vẫn phải nói ra.
Xung Ngạc nói:
- Chúng ta bây giờ nhất thiết phải cùng vua Căng đàm phán một lần nữa, bỏ qua toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam đổi lấy hắn đình chiến. Hai là, phải cùng Ngô vương đàm phán, ngăn cản đại quân của hắn xuôi nam, cắt nhường sáu quận hành tỉnh Thiên Bắc cho hắn, cắt nhường thành Nộ Triều cùng quần đảo Lôi Châu cho hắn. Kể từ đó, tất cả lực lượng còn lại của Việt quốc chúng ta sẽ cùng Sở vương quyết chiến, muốn hoàn toàn đánh thắng ba mươi vạn đại quân của hắn có thể rất khó, nhưng muốn bảo vệ cho hành tỉnh Thiên Tây, để nước Sở không công mà lui vẫn có thể đủ làm được.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Ý kiến hay, vậy các ngươi cứ làm như vậy đi.
Xung Ngạc nói:
- Nhưng cái kế hoạch này thiếu gia tộc họ Chúc không được, cần họ Chúc cùng hội Ẩn Nguyên cùng thuyết phục nội các đế quốc cùng hoàng đế bệ hạ, tiếp đó do đế quốc Đại Viêm hướng nước Ngô tạo áp lực, như vậy kế hoạch này sẽ thành.
Thư Bá Đảo coi như là quyền thế huân thiên, ông ta có thể lợi dụng thành Nộ Triều đả động tổng bộ hội Ẩn Nguyên. Nhưng muốn thuyết phục nội các đế quốc cùng hoàng đế, vậy dựa vào sức của ông ta liền không đủ, cần gia tộc họ Chúc xuất lực.
Xung Ngạc tiếp tục nói:
- Còn vua Căng bên kia, dù cho hắn duy trì minh ước cùng nước Sở, nước Ngô, thành quả lớn nhất chính là cắt cả hành tỉnh Thiên Nam. Cho nên chúng ta đơn giản triệt để cắt nhường cho hắn, kể từ đó hắn sẽ thỏa mãn, không có lý do gì lớn hơn nữa để đưa quân Bắc Phạt.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Bệ hạ, chỉ sợ sẽ không đáp ứng đi.
Xung Ngạc nói:
- Trong chuyện quốc gia sống chết tồn vong, ta cảm thấy cần phải xã tắc làm trọng, vua là nhẹ.
Lời nói này được hiên ngang lẫm liệt, nhưng ý kiến nội bộ lại đặc biệt đáng sợ.
Đây là muốn trực tiếp làm Ninh Nguyên Hiến mất quyền lực, gần như là đảo chính.
Chúc Hoằng Chủ ngả về sau một cái, tiến vào suy tư, không nói gì.
Xung Ngạc nói:
- Chỉ cần đôi bên chúng ta liên thủ, toàn bộ Việt quốc hẳn không có có thể chống đỡ lực lượng của chúng ta.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, thời gian cấp bách! Chỉ cần ngài gật đầu một cái, đại quân của chúng ta có thể chuẩn bị.
Đại quân trong miệng của ông ta, đương nhiên là hạm đội trên biển của Tiết Triệt, do hội Ẩn Nguyên đứng ra thuê, tiếp đó phủ lên cờ nước Ngô đi tiến đánh thành Nộ Triều.
- Thành Nộ Triều lúc này trống rỗng vô cùng, hội Thiên Đạo tuy rằng điên cuồng thêm binh, nhưng lực lượng của bọn họ cuối cùng là có hạn. - Xung Ngạc nói:
- Nhưng mỗi một ngày đều đặc biệt quý giá, tuyệt đối không thể kéo dài.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc nói:
- Ninh Kỳ điện hạ lên ngôi làm vua, sau đó họ Xung của ta vẫn chuyên chú với quân sự, Tiết Triệt vẫn chuyên chú với tin tức, Thượng Thư Đài cùng quan văn vẫn thuộc về ngài Chúc tướng, chúng ta tuyệt đối không dây máu ăn phần, nhà ngài vẫn là lãnh tụ Việt quốc văn nhân.
Chúc Hoằng Chủ vẫn không có mở miệng.
Xung Ngạc do dự một lúc lâu, chợt cắn răng nói:
- Tam vương tử Ninh Kỳ có thể lấy con gái họ Chúc, sau khi lên ngôi, con gái họ Xung của ta cùng con gái họ Tiết cam nguyện làm phi, con gái họ Xung làm vương hậu!
Chúc Hoằng Chủ bỗng nhiên nói:
- Chúc Hồng Bình nhà ta xem như có tiền đồ, lần này ân khoa thi hội trúng thủ khoa, Xung Sư Sư nhà ngài đến nay chưa gả, không bằng gả cho cháu của ta Chúc Hồng Bình được không?
Ặc?
Xung Ngạc ngạc nhiên.
Chúc Hồng Bình?
Kinh đô đệ nhất thiên tài, đúng là ưu tú vô cùng.
Nhưng thằng nhóc ấy lấy Xung Sư Sư, không sợ bị đánh chết à?
Hơn nữa, họ Xung vẫn muốn gả Xung Sư Sư cho vương tộc đế quốc Đại Viêm.
Lần trước trăm phương nghìn kế còn muốn cùng Vũ thân vương đế quốc kết thông gia.
Gia tộc họ Xung sớm thấy hoàng đế quyết tâm thống nhất thiên hạ, cho nên mạo hiểm làm tức giận Ninh Nguyên Hiến, cũng muốn phòng ngừa chu đáo, kéo quan hệ với đế quốc.
Mà bây giờ Chúc Hoằng Chủ để Xung Sư Sư gả cho Chúc Hồng Bình, đây là muốn cắt đứt đường họ Xung dựa thế vương tộc đế quốc à?
Gia tộc họ Xung không cách này lôi ra trang tuyệt sắc thứ hai rồi.
Lão tặc Chúc Hoằng Chủ này, rõ ràng sẽ giẫm lên ranh giới cuối cùng của người khác.
Chúc Hoằng Chủ đứng lên nói:
- Xem ra chuyện này Xung Xu Mật vẫn không thể làm chủ, vậy thì thôi.
Lão trực tiếp đi ra bên ngoài.
- Coi như lão hủ hôm nay chưa có tới.
Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên liếc xéo về phía Xung Ngạc.
Bây giờ là lúc nào? Còn tính toán những thứ này?
- Được! - Xung Ngạc nói:
- Chúc tướng, việc này cứ quyết định như vậy.
Chúc Hoằng Chủ một lần nữa đi trở về, ngồi xuống nói:
- Chúng ta ngày hôm nay chẳng qua là nói chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ, còn lại chẳng nói gì cả.
Xung Ngạc nói:
- Đúng, chúng ta chẳng qua là nói hôn sự, không nói chuyện chính sự.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy không bằng liền quyết định hôn ước đi.
Xung Ngạc nói:
- Được, cứ dựa theo ý kiến Chúc tướng mà làm.
Kế tiếp, ở dưới chứng kiến của Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên, Chúc Hoằng Chủ cùng Xung Ngạc ký hai phần hôn thư.
Tam vương tử Ninh Kỳ lấy Chúc Nịnh là chính thê. (Chú thích của Bánh: Chính thê của Ninh Kỳ vốn là con gái họ Xung, bởi vì không có con trai nên xuống một cấp)
Chúc Hồng Bình lấy Xung Sư Sư làm vợ.
Ký xong hai phần hôn ước này, đại biểu cho hai tập đoàn chính trị lớn nhất Việt quốc chính thức liên thủ.
Một văn một võ, chẳng còn địch thủ này.
Lúc này, có thể cần phải hợp với một câu nói.
Bánh xe lịch sử đã lăn về phía trước một bước.
Cái này cũng đại biểu cho gia tộc họ Chúc chính thức chuyển biến lập trường, hỗ trợ Tam vương tử Ninh Kỳ.
......
Chúc Hoằng Chủ mới vừa về đến nhà không lâu sau.
Mười mấy người võ sĩ họ Chúc chạy vội ra, có lên bắc, có xuôi nam.
Lên bắc là tiến vào Viêm Kinh, để tổng bộ gia tộc họ Chúc toàn lực thuyết phục nội các đế quốc, để đế quốc Đại Viêm hướng Ngô vương tạo áp lực.
Xuôi nam là thuyết phục Thiên Nhai Hải Các, đồng thời báo tin Chúc Nhung, chuẩn bị cùng vua Căng mở ra đàm phán mới.
Lần ra mắt trước đó để lại cho tên mập Kim Mộc Thông vết thương suốt đời khó quên.
Nhưng đối với Chúc Nịnh mà nói, chỉ là một trải nghiệm chơi đùa vui vẻ mà thôi, gần như không có nổi lên một cơn sóng gợn nào.
Nàng mỗi ngày vẫn ở nhà, nghiên cứu đủ loại sách vở.
Say sưa ở trong biển kiến thức, không thể tự kềm chế.
Nàng mới vừa nghiên cứu hết định lý bốn màu của Thẩm Lãng, tiếp đó nhìn mà than thở, nhưng lại đặc biệt ngạc nhiên.
Bởi vì phát hiện cái gọi là định lý bốn màu, khảo nghiệm không là thiên tài trí tuệ, mà là tính toán rất nhiều.
Đây cơ hồ coi là là một loại công việc khổ cực.
Có đường tắt nhất định, nhưng không có khả năng một lần là xong.
Điều này cần mấy trăm bậc thầy toán học, đồng thời tiến hành vô số lần giải toán.
Vì sao Thẩm Lãng ở trong khoảng thời gian ngắn liền hoàn vậy?
Rõ ràng nghĩ trăm lần cũng không ra?
Nhưng mà, nàng là có mới nới cũ, nghiên cứu một tháng, sau đó đã vứt cái định lý bốn màu này sang một bên bắt đầu nghiên cứu vua Căng.
Trạch nữ này, rõ ràng ai hot thì nghiên cứu người đó.
Gần đây toàn bộ vương triều phương đông, hot nhất chẳng ai ngoài vua Căng.
Nàng mà bắt đầu nghiên cứu tỉ mỉ quỹ tích quật khởi của vua Căng.
Trước tiên đưa giả thuyết thật lớn mật, sau đó chứng minh cẩn thận.
Vua Căng như là chó chết chủ, một mình tiến vào tộc Sa Man, vì sao có thể ở trong vòng hai năm ngắn ngủi thống nhất toàn bộ tộc Sa Man vậy?
Có kỳ ngộ, có kỳ tích!
Vậy là có cái kỳ ngộ lớn nhất nào?
Di tích thượng cổ?
Tiếp tục, Chúc Nịnh mà bắt đầu nghiên cứu lịch sử, địa lý toàn bộ tộc Sa Man.
Nàng ra sức mượn đọc các điển tịch thượng cổ tương quan.
Kết quả như gặp quỷ, điển tịch về địa lý tộc Sa Man đều là một loại văn tự khác.
Có chút gần giống với chữ Phạn.
Không có biện pháp, Chúc Nịnh lại bắt đầu học tập chữ Phạn.
Gần đây nàng mỗi ngày đều đang nghiên cứu điển tịch thượng cổ, nghiên cứu lịch sử tộc Sa Man, một ngàn năm, hai ngàn năm trước, thậm chí lịch sử thượng cổ.
Chân chính mất ăn mất ngủ.
- Nha đầu, nghiên cứu ra được thứ gì không vậy? - Chúc Hoằng Chủ bèn hỏi.
Chúc Nịnh nói:
- Vùng đất của tộc Sa Man ở thế giới thượng cổ đã từng có một quốc gia đặc biệt phồn vinh cường đại. Người của bọn họ loại thon dài, tay và chân vô cùng cường tráng hữu lực, bọn họ thành thị xây ở trên cây, có xạ thủ thần kỳ nhất thiên hạ, kinh đô đó tên gọi là đế quốc Đại Xi.
Chúc Hoằng Chủ kinh ngạc, không nghĩ tới nha đầu kia lại thực sự nghiên cứu ra được không ít thứ.
Chúc Nịnh tiếp tục nói:
- Lãnh thổ của đế quốc Đại Xi đã từng đặc biệt vĩ đại, tương đương với gấp mười lần nước Việt.
Mười nhiều Việt quốc lớn nhỏ?
Đó chính là chừng bảy triệu cây số vuông, đúng là một nước lớn.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Vậy ranh giới của Việt quốc thời thượng cổ chẳng phải cũng thuộc đế quốc Đại Xi sao?
Chúc Nịnh nói:
- Không, lãnh thổ của đế quốc Đại Xi đều ở phía nam này, bây giờ đều đã chìm xuống biển cả. Thượng cổ kiếp nạn, thế giới kịch biến, vô số lục địa chìm vào trong biển. Chuyện này ở rất nhiều điển tịch thượng cổ đều có ghi chép, rất nhiều đáy biển phát hiện di tích thượng cổ, cũng có thể chứng minh điểm này.
Chúc Hoằng Chủ tạm thời buông xuống chính sự, ngồi xuống châm trà cho cháu gái, chính thức bắt đầu giao lưu.
Chúc Nịnh nói:
- Gia gia, trước đây không lâu, Thiên Nhai Hải Các cùng núi Phù Đồ không phải ở vùng biển phía nam phát hiện một di tích thượng cổ à? Nếu như cháu không có đoán sai, đó phải là đế quốc Đại Xi.
Loại suy đoán này cực kỳ phi thường có lý có cứ.
Chúc Nịnh tiếp tục nói:
- Gia gia ngài biết cái gì là di tích thượng cổ à?
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Văn minh thượng cổ lụi tàn, tất cả quốc gia đều trở thành phế tích. Thế nhưng có một chút khu vực bởi vì nguyên nhân đặc biệt, hoặc là may mắn được giữ tương đối hoàn chỉnh.
Chúc Nịnh nói:
- Dựa theo suy đoán củac cháu, năm đó Đại Xi đế quốc cường đại như vậy, tuyệt đối không chỉ có chỉ lưu lại một di tích thượng cổ, cho nên con hoài nghi bên trong tộc Sa Man còn có một cái, cái này có thể chính là chân tướng vua Căng quật khởi.
Nàng hăng hái bừng bừng ngẩng đầu, muốn cùng Chúc Hoằng Chủ tiếp tục trò chuyện, kết quả phát hiện gia gia sắc mặt nghiêm trọng.
- Thế nào? Gia gia!
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Nịnh nhi, lần trước cùng Kim Mộc Thông tương thân, cháu có cảm tưởng gì?
Chúc Nịnh nói:
- Không cảm tưởng gì, ngài không nói thì cháu cũng quên mất.
Chúc Hoằng Chủ nói:
- Ta muốn gả cháu cho Ninh Kỳ.
Chúc Nịnh kinh ngạc, trầm mặc một lúc lâu, vành mắt bên trong có chút ướt át.
- Nhất định phải như vầy sao?
Chúc Hoằng Chủ gật đầu.
Chúc Nịnh nói:
- Được, con đồng ý!
Chúc Hoằng Chủ vỗ vỗ bả vai của nàng, rồi nói:
- Lúc gia tộc vào lúc hùng mạnh, có thể cho cháu tự do bay lượn. Nhưng lúc gia tộc nguy nan thì tất cả gia tộc phải bay về cùng một hướng.
- Cháu hiểu, gia gia! - Chúc Nịnh nói.
Chúc Hoằng Chủ xoa đầu cháu gái rồi nói:
- Khó khăn cho cháu, hài tử!
Tiếp đó lão đi, để Chúc Nịnh một chỗ.
Chúc Nịnh trên mặt lộ ra một nụ cười khổ sở.
Cái gì tương thân tam vấn?
Cũng là giả, cũng là hư.
Kim Mộc Thông thông qua ba câu hỏi ra mắt, kết quả còn chưa phải là bị nàng từ chối.
Tam vương tử Ninh Kỳ cũng không có tới gặp Chúc Nịnh, hôn sự hai người cũng đã định xuống.
Thế giới này quá thực dụng, quá không công bằng.
Chúc Nịnh nhìn cái giá sách này một lần.
Có thể đây là khoảng thời gian thoải mái cuối cùng của nàng, kế tiếp nàng sẽ phải chuẩn bị trở thành một vương hậu.
Hoá ra Chúc Nịnh ta đây cũng là một kẻ phàm tục!
Nàng nghe nói Kim Mộc Thông mỗi ngày đều đang liều mạng huấn luyện, muốn trở nên gầy, muốn phải trở nên đẹp trai.
Không có ích lợi gì Kim Mộc Thông, ngươi cũng không cần uổng phí khí lực, thế giới này vẫn là quá thực dụng.
......
Phía trong nước Nam Ẩu!
Lên đất liền, sau đó Mộc Lan mang theo ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai tiến vào trong rừng rậm.
Trong phút chốc!
Nàng lại cảm giác được vô cùng vui sướng.
Có một loại cảm giác cá vào biển rộng, chim vào núi rừng.
Cánh rừng rậm nguyên thủy vô biên vô tận lại để cho nàng cảm giác được vô cùng tự do.
Năng lực nhận biết của nàng với tự nhiên được tăng lên rất nhiều ở đây.
Nàng thậm chí có thể cảm giác được vô số cây trong rừng đang hít thở.
Có thể cảm nhận được vô số dã thú đang say ngủ, ngo ngoe muốn động.
Trong lòng tràn đầy vô cùng sung sướng.
Thậm chí có một loại cảm giác về nhà.
- Đi!
Ra lệnh một tiếng.
Ba nghìn quân đội, bắt đầu xuyên qua rừng rậm.
Mỗi một quân Niết Bàn phụ trọng đến tầm bốn trăm cân, mang theo năm trăm mũi tên, trên trăm cân lương khô cùng dược liệu.
Nhưng dù cho như thế, mỗi người vẫn bước đi như bay.
Những khu rừng trong nước Nam Ẩu đặc biệt rậm rạp, địa thế hết sức phức tạp.
Nhưng... cũng chỉ vậy thôi.
Đổi thành những quân đội khác, một khi tiến vào rừng rậm này, xấp xỉ coi như là kết thúc, gần như xem như là không đi ra ngoài được, thậm chí nửa bước khó đi.