WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 7: Nhìn bằng cặp mắt khác xưa (1)

Chương 7: Nhìn bằng cặp mắt khác xưa (1)





Dịch giả: Nham Tặc

Kiếm tiền trả thù nhà họ Từ quan trọng thật, nhưng đầu tiên vẫn nên về nhà trước, bởi vì cha hắn bị thương nặng, em trai gãy chân, hắn nhất định phải lập tức trở về cứu trị.

Người nhà đã ba tháng không có nhìn thấy hắn, không biết lo lắng trở thành cái dạng gì rồi.

- Thẩm công tử, đi thôi! - Hai tên con nuôi Thập Tam, Thập Tứ kiêm thủ hạ của Điền Hoành đồng thanh nói:

- Chẳng lẽ còn để chúng ta phải mang ngươi trở về tận nhà à?

Hai người kia phải kèm sát dí, nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng, không cho hắn cơ hội bỏ trốn.

Thẩm Lãng thư giãn gân cốt toàn thân một chút, sau đó đi về hướng nhà mình.

...

Việt quốc ở biên giới đông nam xứ Đại Viêm, nơi này là khu vực đồi núi. Dẫu núi không tính là cao nhưng lại là rất nhiều.

Tại cái loại địa hình phức tạp này, đường giao thông lại làm được khá vô cùng, dù là chốn nông thôn nhưng đường cũng chừng ba bốn mét, hơn nữa còn san lấp khá bằng phẳng đủ cho ba con ngựa cùng dàn hàng ngang đi qua. Điểm này đã đủ vượt xa Trung Quốc cổ đại.

Sau hừng đông, Thẩm Lãng thấy rất nhiều xuất hiện nông dân lao động, ăn mặc tương tự với Trung Quốc cổ đại, thế nhưng tố chất thân thể dường như muốn khá hơn một chút, cao hơn một chút, cũng lực lượng hơn một chút.

Hơn nữa dọc theo đường đi gần như từng thôn đều có thành lũy bằng đá vững chắc, mặt trên còn có dân quân tuần tra, mang đao trên lưng, thậm chí cá biệt có người còn đeo cung tên, điều này làm cho người đặc biệt ngoài ý muốn. Ở đại bộ phận triều đại ở Trung Quốc xa xưa, cung tên cùng dao cũng là hàng cấm, lúc này công khai xuất hiện ở bên trong thôn xóm. Tinh thần thượng võ của thế giới này vượt xa Trung Quốc cổ đại.

Đi thẳng đến trưa ngày kế, Thẩm Lãng mới chạy tới nhà mình chỗ ở thôn Phong Diệp.

Toàn bộ thôn Phong Diệp ở trong một cái thung lũng, khoảng chừng có hơn sáu trăm dân cư, trong thôn cũng có một cái lũy bằng đá, hai mươi mấy dân quân. Phần lớn thôn dân đều ở cùng một chỗ, mấy trăm căn nhà chi chít chen hai bên sông, chỉ có nhà của Thẩm Lãng cách xa thôn xóm, đứng lẻ loi giữa sườn núi.

Bởi vì nhà Thẩm Lãng là dân ngụ cư, mười mấy năm trước mới từ phần đất bên ngoài dời đến cái chỗ này.

Loại thôn xóm này có tính bài ngoại bảo thủ vô cùng, lại thêm cha mẹ Thẩm Lãng lại không hợp giao tiếp với người trong thôn, cho nên đến bây giờ vẫn không thể hòa nhập.

Leo đến giữa sườn núi, Thẩm Lãng nhìn căn nhà trát bùn trước mắt, đây chính là nhà mình.

Thật sự là quá xuống cấp, thậm chí so với ba tháng trước ký ức còn tệ hơn nữa.

Lúc đầu, cái sân phía trước được cha làm cho đặc biệt bằng phẳng, lúc này cũng mọc đầy cỏ dại. Tường trát bùn, bởi vì dầm mưa dải nắng mà xuất hiện mấy cái lỗ, ngay cả nóc nhà cũng chẳng có mái ngói mà chỉ được lợp bằng cỏ tranh.

Bần hàn đến nỗi nhìn thấy cũng giật mình, ngay cả che gió mưa đều không đảm bảo.

Vẫn chưa đi tới cửa, Thẩm Lãng liền nghe được tiếng khóc của mẹ, cha ho khan kịch liệt và tiếng em trai rên rỉ kêu đau.

- Mau đến nhà họ Từ, mang Đại Lang (*tên cúng cơm của Thẩm Lãng) về nhà, mang Đại Lang về nhà… - Cha khản giọng, vừa nói vừa ho, đây là bị thương trị không hết ảnh hưởng đến phổi. Hơn nữa tiếng hít thở đặc biệt khó khăn cho thấy bị viêm khá nghiêm trọng, thậm chí sưng tấy trong phổi.

- Cha, ngày mai con phải đi đem ca ca mang về nhà.- Em trai nói.

Người mẹ lại khóc ròng:

- Lão già kia, ông vẫn hay ho ra máu, đến bây giờ đều không xuống giường được. Nhị Lang (*tên cúng cơm của em trai Thẩm Lãng) gãy một cái xương đùi, làm sao mà đi hả? Ngày mai, ta đi đến nhà họ Từ, nếu bọn họ không thả Đại Lang ra, ta đành đập đầu chết ở cổng nhà họ Từ.

- Đại Lang của ta, thiệt thà, lương thiện như vậy, ở trong loại nhà cọp sói như họ Từ chắc cũng bị bắt nạt thành dạng gì rồi, con của ta…

Rồi người mẹ vừa nói vừa khóc:

- Cũng không biết nó ăn có đủ no, mặc có đủ ấm hay không?

- Con của ta, từ nhỏ chưa từng nếm mùi cay đắng, từ nhỏ chưa từng rời xa nhà, hôm nay không biết khổ thành cái dạng gì rồi.

Em trai nghe mẹ khóc, trong lòng chịu không được nói:

- Mẹ, lát nữa con sẽ làm một cặp nạng, ngày mai phải đi nhà họ Từ đem ca ca mang về nhà, cùng lắm thì liều mạng thôi.

Nghe những lời này, toàn thân Thẩm Lãng nóng bừng lên, trong lòng cảm thấy từng đợt chua xót.

Hắn trực tiếp nhào vào cửa, quỳ gối trước mặt phụ mẫu, rung giọng nói:

- Cha mẹ, con trai bất hiếu, con đã trở về.

Cha mẹ cùng em trai đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó vô cùng hân hoan.

Ngay sau đó mẹ trực tiếp xông lên ôm cổ Thẩm Lãng, khóc lớn tiếng nói:

- Đại Lang, thiệt là Đại Lang của mẹ, con trở lại rồi, mẹ còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại con, ta đây không phải là đang nằm mơ chứ.

Còn người cha kích động đến muốn vùng vẫy xuống giường, lại dẫn tới một trận ho khan kịch liệt, khóe miệng trực tiếp trào ra máu bọt.

Mà em trai chợt ngồi dậy, tiếp đó kêu đau một trận.

Thẩm Lãng nói:

- Vâng, con đã về đây.

Mẹ nói:

- Con của mẹ, về nhà là tốt rồi, chúng ta không bao giờ chia lìa nữa, người nhà họ Từ độc ác, con đừng quay lại nữa được không?

Thẩm Lãng ra sức gật đầu nói:

- Vâng, con không bao giờ quay về nhà họ Từ.

- Tốt, tốt, vậy là được rồi, vậy là được rồi. - Mẫu thân mừng rỡ cố gắng lau những giọt nước mắt.

Phụ thân cũng vui vẻ nói:

- Con ta rõ ràng hiểu chuyện.

Phụ mẫu thực sự quá cưng chiều Thẩm Lãng, liền nói một câu không đến nhà họ Từ, đã được cho rằng là hiểu chuyện.

Thẩm Lãng nhanh chóng đỡ cha mình dậy, ngưng tụ Tinh Thần Lực với hai mắt, điều tra thương thế của cha.

Quả nhiên là nội thương, khu vực phổi, dạ dày đều có tổn thương, nhất là phổi còn có tụ máu rất nhiều, xương sườn cũng có vết rạn, chỉ bất quá trải qua ba tháng, chỗ rạn xương đã chữa lành, nhưng lại không được trơn tru, có rất nhiều gai xương.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.