Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 733: Lãng gia lại muốn nghịch thiên! Mưu kế vương giả! (2)

Chương 733: Lãng gia lại muốn nghịch thiên! Mưu kế vương giả! (2)


Sở vương mới lạnh lùng nói:

- Khinh người quá đáng, điều đó không có khả năng.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng lấy tư cách trao đổi, chúng ta sẵn lòng nỗ lực một khoản tiền, để ngài xây lại hoàng cung.

Sở vương mới nói:

- Bao nhiêu tiền?

Thẩm Lãng nói:

- Hai trăm vạn lượng vàng, dĩ nhiên không phải tiền mặt, mà là giá trị hàng hóa cùng cấp.

Cái đường sống này liền lớn rồi.

Giá trị hàng hóa tương đương hai trăm vạn lượng vàng nghĩa là thứ đó có thể đủ đổi ra hai trăm vạn lượng ở bên nước Sở.

Thế nhưng ở Thẩm Lãng bên kia, có thể đều không cần đến chi phí hai trăm vạn lượng vàng.

Thẩm Lãng nói:

- Cam đoan là đồng tiền mạnh, cái loại gần như có thể trực tiếp đổi lượng vàng này. Con số hai trăm vạn lượng vàng này chúng ta định dùng năm năm trả dứt.

Tiếp tục Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Chúng ta không chỉ có trợ giúp ngài số lượng hàng hóa tương đương với giá trị hai trăm vạn lượng. Chúng ta còn muốn lấy danh nghĩa hội Thiên Đạo ở nước Sở tiến hành đầu tư, trong vòng năm năm tổng đầu tư sẽ vượt qua năm trăm vạn lượng vàng.

Sở vương mới tiếp tục lặng im.

Thẩm Lãng nói:

- Sở vương bệ hạ, ngài hoàng cung cần xây lại đúng không? Ngài xem thử gạch ngọc của tại hạ được không.

Thẩm Lãng lấy ra một cục gạch men sứ chưa từng tồn tại ở thế giới này.

Sở vương mới cầm lấy nhìn một cái, quả nhiên trơn bóng như ngọc, then chốt trên bề mặt còn có cả những họa tiết cầu kỳ.

Thẩm Lãng nói:

- Cái này so với cẩm thạch còn đẹp hơn và phú quý hơn đá cẩm thạch. Nếu như ngài xây hoàng cung, dùng nó trang trí ở tường ngoài cung điện thế nào? Mà loại gạch ngọc này chúng ta có thể cung ứng vô điều kiện, để ngài xây lại hoàng cung, dùng một nửa giá cả cẩm thạch, xếp vào trong danh sách trợ giúp hai trăm vạn lượng vàng không ràng buộc. Thế nhưng phải có điều kiện trao đổi, chúng ta hy vọng loại gạch ngọc này có thể ở nước Sở bán công khai.

Tiếp theo, Thẩm Lãng lại nói:

- Chúng ta có thể cung cấp không chỉ có có gạch ngọc, còn có một loại chất liệu xây dựng kiến trúc đặc biệt tại hạ kỳ, có thể cho ngài hoàn toàn loại bỏ gỗ, như thế không chỉ tiết kiệm chi phí, vẫn có thể chống đỡ hỏa hoạn. Không chỉ có như thế, hơn nữa có thể tăng hiệu suất xây dựng hoàng cung của ngài lên gấp mấy lần trở lên, thậm chí có thể ở trong vòng một hai năm, liền xây xong một hoàng cung hoàn toàn mới.

Tiếp đó, Thẩm Lãng lại lấy ra một khối thủy tinh trong suốt óng ánh rồi nói:

- Hoàng cung của ngài có thể hoàn toàn vứt bỏ giấy dán cửa sổ, toàn bộ thay bằng thủy tinh của tại hạ, vừa sang quý lại hào phóng, vừa rộng rãi thoáng mát lại giữ ấm mà vĩnh viễn không cần thay đổi. Hoàng cung ngài cần có thủy tinh, toàn bộ đểu ở trong danh sách tiếp viện của chúng ta. Đương nhiên để đổi lại, chúng ta cũng hy vọng có thể ở nước Sở bán công khai loại đá quý trong suốt này.

Sở vương mới gần như không nhịn được muốn đập khối gạch ngọc trong tay.

Ngươi đây là mượn danh nghĩa xây lại hoàng cung để khai thác thị trường ở nước Sở của ta, thậm chí là để hội Thiên Đạo trắng trợn tiến vào nước Sở, áp chế hội Ẩn Nguyên.

Thẩm Lãng nhà ngươi đánh bàn tính cũng kỹ đấy, ngoài sáng là vô điều kiện trợ giúp ta kiến tạo hoàng cung, trên thực tế là vì đại phát tài.

Một khi Sở vương cùng Ninh Chính ký kết Hiệp định đình chiến mới.

Vậy đối với Ninh Kỳ sẽ mất mặt như thế nào?

Ninh Kỳ nhà ngươi cắt nhường hai trăm dặm quốc thổ, nhục nước mất chủ quyền.

Thế nhưng Ninh Chính điện hạ ký kết Hiệp định đình chiến, lại không nhượng chút nào, giữ vững lãnh thổ nước Việt hoàn chỉnh.

Còn bồi thường cho Sở vương hai trăm vạn lượng vàng, đó là lấy danh nghĩa hội Thiên Đạo, cùng nước Việt hoàn toàn không liên quan.

Như vậy đặt ở trước mặt Sở vương có hai lựa chọn.

Muốn hai trăm vạn lượng vàng hay là hai trăm dặm quốc thổ.

Từ mặt lợi ích lâu dài, đương nhiên là hai trăm dặm quốc thổ tác dụng lớn hơn.

Mặc dù lần này nước Việt cắt nhường cái này hai trăm dặm quốc thổ, kỳ thực cũng là pháo đài quân sự, chỉ có thể mang đến quân sự quyền chủ động, sản xuất không được bao nhiêu lương thực, cũng không có bao nhiêu thuế má.

Thế nhưng Tsar (Sa hoàng) (*) còn bán cả Alaska với giá 7 triệu 200 ngàn dollar với diện tích tầm 1 triệu 520 km2 kia mà.

(*) Vào thế kỷ 19, vì khó khăn tài chính và lo lắng không phòng thủ được nên triều đình nước Nga bán Alaska cho Mỹ (lúc đó hai bên còn là đồng minh trong Nội chiến nước Mỹ). Lãnh thổ này sang thế kỷ 20 trở thành tiểu bang Alaska.

Sở vương mới nhìn Thẩm Lãng nói:

- Ngươi nói rất nhiều chuyện đều có lý, thế nhưng vạn dân nước Sở nhìn ta, hai mươi vạn đại quân nhìn ta. Một trận chiến này như tên đã trên dây, không phát không được. Cho nên mặc kệ thế nào? Đánh trước hết một trận chiến này hẵng nói.

Thẩm Lãng nói:

- Được!

Sở vương mới nói:

- Thẩm Lãng, còn có một chuyện nữa. Dù cho ta có thể nghĩ đến lâu dài, thế nhưng tướng sĩ dưới trướng ta sẽ không quản lâu dài, bọn họ bây giờ chỉ muốn rửa sạch sỉ nhục nước nhà, giết sạch sẽ các ngươi, cho nên một trận chiến này ngươi cũng đừng hòng chúng ta thủ hạ lưu tình. Nếu như các ngươi bị diệt, vậy cũng đừng vội trách ta.

Thẩm Lãng nói:

- Tại hạ hiểu! Tại hạ đã nói rồi, tại hạ tới cùng ngài đàm phán, là vì sau này, mà không phải là vì bây giờ. Căn bản không phải có ý để cho ngài bỏ qua chúng ta, hai mươi vạn đại quân của ngài không làm cho chúng ta sợ đâu!

Sở vương có chút bị chọc giận.

Thẩm Lãng nhà ngươi nói năng lố quá rồi đấy.

Các ngươi trong tay mới bao nhiêu quân đội, chín ngàn mà thôi.

Chu vi tường kinh thành nước Sở có bao nhiêu? Vượt qua năm mươi dặm.

Nói cách khác một dặm tường thành, không đến hai trăm người phòng thủ.

Trận địa thưa thớt thế này ngươi làm sao thủ?

Trận hình phòng thủ thưa thớt thế này, uy lực mưa tên căn bản là không phát huy ra được.

Càng chưa nói một khi đại quân ta tiến đánh kinh đô, sau đó mấy chục vạn dân chúng trong thành đều có thể đánh lén các ngươi từ phía sau lưng.

Cho đến lúc này, chính là lúc chín ngàn người các ngươi bị nội ngoại giáp kích, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Sở vương mới nói:

- Bất kể là âm thầm kết minh cũng tốt, một lần nữa ký kết Hiệp định đình chiến cũng được. Đánh một trận chiến này trước đã hẵn nói sau, tên đã trên dây, không bắn không được.

Thẩm Lãng nói:

- Hiểu, chỉ có cường giả mới có tư cách đàm phán, mới có tư cách kết minh! Sở vương bệ hạ, vậy tại hạ cáo từ! Tại hạ đi chuẩn bị chiến tranh, hoan nghênh hai mươi vạn đại quân của ngài đến đây tiến đánh.

Tiếp đó, Thẩm Lãng cùng Lý Thiên Thu rời khỏi, dùng tốc độ nhanh nhất trở về kinh đô nước Sở.

Sở vương mới cũng trở về trong trại lính, thần không biết quỷ không hay.

- Bệ hạ, thực sự muốn đàm phán cùng Thẩm Lãng à? - Lý Huyền Kỳ nói.

Sở vương nói:

- Một trận chiến này nhất định phải đánh, hơn nữa các tướng sĩ cũng nhất định sẽ điên cuồng bán mạng. Nếu như ta không đánh, liền không xứng làm vua, cũng sẽ bị các tướng sĩ phỉ nhổ. Thẩm Lãng muốn cùng ta đàm phán hợp tác, muốn để ta và Ninh Chính một lần nữa ký kết Hiệp định đình chiến, trước tiên phải sống sót rồi hãy nói!

...

Ngày kế!

Hai mươi vạn đại quân của Sở vương tiếp tục xuất phát trùng trùng điệp điệp về phía kinh đô nước Sở.

Tốc độ hành quân lại nhanh hơn.

Bởi vì hai mươi vạn tướng sĩ này đầy bầu nhiệt huyết, liền vì báo thù, vì rửa sạch sỉ nhục nước nhà.

- Báo thù rửa hận, rửa sạch sỉ nhục nước nhà!

- Báo thù rửa hận, rửa sạch sỉ nhục nước nhà!

Toàn bộ nước Sở, toàn bộ ánh mắt thiên hạ, lại một lần nữa tụ tập ở trên người Thẩm Lãng cùng Ninh Chính.

Một cặp điên, đến bây giờ còn chẳng chịu lui binh.

Lại nỗ lực dùng chín ngàn đại quân, chống lại hai mươi vạn đại quân của Sở vương.

Nghe vào quả thật là rợn cả người.

...

Trong kinh đô nước Sở!

Hai mươi vạn đại quân của Sở vương khoảng cách kinh đô nước Sở chỉ có ba chừng trăm dặm.

- Dưới tình huống bình thường, chúng ta nhất định không thủ được. - Khổ Đầu Hoan nói:

- Hai mươi vạn quân dưới trướng Sở vương tuyệt đối là tinh nhuệ, hơn nữa sĩ khí tăng vọt, không sợ chết chút nào. Mấu chốt là tường thành kinh đô nước Sở quá dài, vượt qua năm mươi dặm, mỗi một dặm trên tường thành chỉ có thể có một trăm tám mươi tên lính. Như vậy, ưu thế của mưa tên hoàn toàn đánh mất. Hơn nữa sau lưng chúng ta có hơn con dân mười vạn nước Sở, lúc trước coi như ngoan ngoãn, thế nhưng lúc Sở vương công thành, bọn họ nhất định sẽ từ phía sau lưng bắt đầu đánh lén. Nhiều kiến còn cắn chết voi, cho nên dưới tình hình bình thường, một trận chiến này chúng ta phải thua, hơn nữa sẽ bị hoàn toàn bao vây, thậm chí toàn quân huỷ diệt.

Thẩm Lãng gật đầu, rồi nói:

- Cho nên thần tuyên bố hai cái quyết định!

- Đầu tiên, hoàn toàn bỏ đi vòng tường ngoài kinh đô nước Sở, lui giữ nội thành. Chu vi tường thành nội chỉ bất quá mười dặm mà thôi, bình quân mỗi một dặm tường thành có tám chín trăm người phòng thủ, dư sức, ưu thế mưa tên có thể có được hoàn toàn phát huy. Quan trọng nhất là, phía dưới nội thành cũng là dân cư, hai mươi vạn đại quân của Sở vương căn bản không thi triển được, ưu thế binh lực sẽ hoàn toàn bị suy yếu.

- Thứ hai, trục xuất tất cả mọi người trong thành nội, người nào chống lại, giết chết bất luận tội. Chuyện thứ nhất này, sau lưng chúng ta sẽ không có bất kỳ kẻ địch nào.

- Đương nhiên, lúc này hai mươi vạn đại quân của Sở vương cách chúng ta còn có ba trăm dặm, lúc này rút lui khỏi còn kịp. Chỉ bất quá nơi đây cách nước Việt mấy ngàn dặm, nếu như không đánh hạ được Sở vương, cuộc hành trình chúng ta về nước sợ rằng sẽ rất không yên ổn, sẽ ứng phó vô cùng tận tập kích.

- Nếu một trận chiến này đánh bại Sở vương, thúc ép gã và Ninh Chính điện hạ ký Hiệp định đình chiến, vậy cái phần Ninh Kỳ đã ký liền trở thành giấy vụn triệt để, bởi vì cắt nhường hai trăm dặm coi như là nhục nước mất chủ quyền, Chuyện này đối với danh dự Ninh Kỳ sẽ có cú đánh rất lớn, kỳ tích thắng lợi của gã ở hành tỉnh Thiên Tây sẽ triệt để hóa thành hư không.

- Ninh Chính điện hạ, một trận chiến này có đánh hay không? Có cần mạo hiểm như vậy hay không, do ngài tới quyết định.

Ninh Chính nói thẳng:

- Đánh!

...

Theo Ninh Chính ra lệnh một tiếng.

Kinh đô nước Sở diễn ra một màn bi thảm.

Hơn chín ngàn đại quân dưới trướng Thẩm Lãng bỏ qua vòng tường thành ngoại, lui giữ thành nội.

Tiếp đó, bắt đầu tiến hành trục xuất dân chúng trong thành nội.

Cuối cùng số dân cư trong thành nội không vượt qua năm vạn, nhưng toàn bộ không giàu cũng sang.

Những người này đặc biệt tiếc mạng, nhưng vừa không muốn bỏ đi dinh thự lộng lẫy của mình, cũng không muốn bỏ đi gia nghiệp của mình.

Cho nên, xung đột nổ ra.

Quân đội của Thẩm Lãng tiến vào kinh đô nước Sở, sau đó có thể xem là vô cùng khắc chế, gần như cho tới bây giờ cũng không có gây tổn thương cho dân chúng nơi này.

Thế nhưng bây giờ...

Trực tiếp đại khai sát giới.

Tất cả mọi người trong thành nội, bất kể là vương công quý tộc, hay là thương gia siêu giàu, toàn bộ rời khỏi cho ta.

Hoàn toàn thanh không cả thành nội.

Thế nhưng, để lại lương thực cho ta.

Thời gian vừa đến, những ai chưa rời khỏi, toàn bộ chém giết sạch sẽ!

Tiếp đó...

Thẩm Lãng hạ lệnh, giết hai Công tước, ba cái Hầu tước, toàn bộ cũng là thành viên vương tộc nước Sở.

Hơn mấy trăm ngàn cái đầu rơi xuống đất.

Máu tươi nhiễm đỏ mặt đất.

Toàn bộ những người trong thành nội khóc sướt mướt rời khỏi.

Chỉ một ngày, thành nội hoàn toàn trống trơn.

Quân đội Thẩm Lãng, sẽ cũng không cần lo lắng phía sau lưng bị tập kích.

Nhưng, đây cũng là một bước đường cùng.

Bởi vì bọn họ bỏ qua tường thành ngoại là bị triệt để bao vây, đoạn tuyệt đường lui của chính bình.

...

Hai mươi vạn đại quân của Sở vương, khoảng cách càng ngày càng gần.

Ba trăm dặm, hai trăm dặm, một trăm dặm!

Năm mươi dặm!

Ba mươi dặm!

Năm ngày sau!

Đại quân của Sở vương bao vây bốn mặt.

Mặc dù đã nhận được tin tức, nhưng Sở vương nhìn thấy tường thành ngoại trống rỗng, trong lòng gã vẫn hoàn toàn bị kinh ngạc.

Thẩm Lãng và Ninh Chính thật sự là hai tên điên.

Lui giữ nội thành, tuy có lợi cho phòng ngự, nhưng lại hoàn toàn cắt đứt đường phá vây để lui binh.

Ninh Kỳ người này là bị buộc vào tuyệt cảnh, sau đó sẽ bộc phát ra kỳ tích.

Mà Ninh Chính cùng Thẩm Lãng sẽ điên cuồng mà sáng tạo kỳ tích.

Quyết tâm và ý chí mạnh mẽ đến vậy sao?

Sở vương khiếp sợ đồng thời cũng cảm giác kính nể.

Nếu như muốn kết minh, đồng minh như vậy mới để cho người chân chính yên tâm, bởi vì hắn có ý chí sắt thép như vậy, sẽ không dễ dàng chuyển biến lập trường.

Ninh Chính, Thẩm Lãng, ta đặc biệt bội phục ngươi.

Nhưng ta cũng không có lựa chọn nào khác.

Một trận chiến này, ta nhất định phải dốc hết toàn lực.

Nếu như các ngươi chiến bại, vậy tất cả coi như xong.

Nhưng nếu như các ngươi thật có thể đủ sáng tạo kỳ tích, để quân đội của ta đầu rơi máu chảy.

Vậy... Chúng ta có thể nói.

Kính nể về kính nể, nhưng là đừng hòng để ta thủ hạ lưu tình.

- Đại quân vào thành!

Theo Sở vương ra lệnh một tiếng, hai mươi vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp tiến vào ngoại thành kinh đô.

Dùng tầm ba ngày.

Hai mươi vạn đại quân tại thành ngoại sắp xếp công kích trận địa, bao vây quân đội của Thẩm Lãng trong thành nội chật như nêm cối.

...

Ba ngày sau!

Sở vương hạ lệnh:

- Đại quân công thành!

Tức khắc tám vạn đại quân, từ bốn phía tường thành điên cuồng mà tiến công thành nội!

Trận chiến chênh lệch binh lực xa lơ xa lắc này hoàn toàn nổ ra.

Chín ngàn quân của Ninh Chính và Thẩm Lãng phải đối chiến với hai mươi vạn tinh nhuệ tuyến một của Sở vương!

Mặc kệ kết quả thế nào, đều nhất định khiến thiên hạ khiếp sợ!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch