Chương 754: Họ Xung thảm bại! Ngày tận thế đến! (1)
Kỳ thực Liêm thân vương của đế quốc cũng không có trở về Viêm Kinh, mà xuất hiện ở thành Trấn Tây.
- Xung Nghiêu, mỗi một câu nói kế tiếp của ta đều vô cùng quan trọng.
- Đầu tiên, một trận chiến này ngươi không phải đánh vì Ninh Kỳ, cũng không phải là vì công thành chiếm đất.
- Một trận chiến này là vì bản thân gia tộc họ Xung mà đánh.
- Mà một trận chiến này ngươi chỉ có một mục đích, triệt để tiêu diệt quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai.
Liêm thân vương của đế quốc đặc biệt nghiêm trọng.
- Cái này không chỉ là ý chí của ta, cũng là ý chí cả đế quốc.
- Ngươi có thể hiểu ý của ta không?
Xung Nghiêu nói:
- Mời Thân vương điện hạ chỉ rõ.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Tốt lắm, ta đã nói càng thêm trực tiếp một chút. Quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị là quân đội được Thẩm Lãng cải tạo huyết mạch căn bản không nên tồn trên thế giới này, cần phải triệt để xóa đi, hiểu chưa?
Xung Nghiêu ánh mắt co rụt lại.
Ý tứ của những lời này rất sâu.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Không chỉ có quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị cũng bị triệt để xóa đi, còn có dư nghiệt huyết mạch của Khương Ly, toàn bộ cũng bị xóa đi. Kể cả Khổ Đầu Hoan, Lam Bạo, Đồ Đại, Đồ Nhị, mười huynh đệ họ Lan v.v... tất cả mọi người, toàn bộ phải hoàn toàn xóa khỏi thế giới này.
Câu nói này chứa lượng tin tức quá lớn.
Xảy ra biến cố gì?
Suốt mười mấy năm, thái độ đế quốc với người có huyết mạch đặc biệt dư nghiệt Khương Ly tương đối mặc kệ.
Hai mươi mấy năm trước, Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, sau đó người có huyết mạch đặc biệt do ông ta bồi dưỡng trở thành dân chạy nạn chiến tranh, lan tràn đến toàn bộ thiên hạ.
Gia tộc họ Trác nhận nuôi Khổ Đầu Hoan.
Gia tộc họ Xung nhận nuôi Lam Bạo.
Sở vương nhận nuôi anh em họ Đồ.
Những người có huyết mạch đặc biệt này nguyên bản vẫn còn trạng thái khá bí ẩn, nhưng họ Trác diệt tộc, sau đó chủ Thiên Nhai Hải Các công khai nhận Khổ Đầu Hoan là đệ tử ký danh.
Tiếp đó thái độ đế quốc ở phương diện này lập tức liền thả.
Không chỉ là ngầm thừa nhận, thậm chí đó tán thành nhà quyền thế thiên hạ chứa chấp dư nghiệt Khương Ly.
Cho nên thân phận đám người có huyết mạch đặc biệt này không ngừng công khai, Thẩm Lãng mới dám công nhiên mang theo mười huynh đệ họ Lan sáng tạo kỳ tích.
Mà bây giờ Liêm thân vương của đế quốc lại nói muốn triệt để xóa đi dấu vết tồn tại những người này.
Đây là ý gì? Tại sao lại xuất hiện biến hóa như vậy?
- Ta lập lại một lần nữa, quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị thì không nên tồn tại trên thế giới này, cho nên ngươi nếu không kế bất kỳ giá nào tiêu diệt nhánh quân đội này, cũng chỉ có hơn bốn ngàn người mà thôi.
- Mặc kệ tử thương bao nhiêu quân đội, ba vạn cũng tốt, năm vạn cũng được, tóm lại phải giết sạch hơn bốn ngàn người này.
- Tiết Triệt bên kia lấy được mệnh lệnh cũng là không sai biệt lắm, triệt để tiêu diệt gia tộc họ Kim, nhất là hạm đội trên biển gia tộc họ Kim, không để lại một chiếc thuyền, triệt để phong toả toàn bộ đường biển phía Đông.
- Hy vọng ngươi có thể hiểu phân lượng chỗ này nặng bao nhiêu.
Xung Nghiêu nhìn Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Thực sự bất kể giá nào à?
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Mấy tháng gần đây, ngươi thu được bao nhiêu lương thảo, bao nhiêu quân lương, bao nhiêu binh khí?
Vô số kể!
Một trận chiến trước đó với Sở vương, đại quân của Xung Nghiêu cơ hồ dùng hết sạch tất cả vật tư.
Mà mấy tháng này lập tức bổ sung vào, giàu đến mức trước nay chưa từng có.
Vật tư vô số kể tràn vào kho gia tộc họ Xung mà chẳng hề có bất kỳ điều kiện gì.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Ta lập lại một lần, một trận chiến này ngươi không phải là đánh vì Ninh Kỳ. Ta sẽ tiết lộ cho ngươi một câu, chỉ cần ngươi hoàn thành cái mục tiêu này! Gia tộc họ Xung tự lập quốc.
Nghe những lời này, Xung Nghiêu gần như run rẩy.
Ông ta nằm mộng cũng muốn muốn cho gia tộc họ Xung tự lập.
Lòng dạ bức thiết thế này hoàn toàn không thua gì Tô Nan.
Nhưng thực tế thúc ép gia tộc họ Xung không thể không dựa lưng vào Việt quốc, bởi vì họ Xung cùng nước Sở đời đời đời đời có đại thù sống chết.
Nước Sở mạnh mẽ giống như một ngọn núi lớn để ngang trước mặt họ Xung.
Cho nên Xung Nghiêu rõ ràng đặc biệt căm thù Ninh Nguyên Hiến, vẫn phải thuần phục Việt vương, thậm chí phục tùng hầu hết ý chỉ của ông ta.
Lúc trước ông ta nếm thử thoát khỏi Việt quốc, cùng thông gia Vũ thân vương đế quốc, kết quả bị thằng giặc Thẩm Lãng này phá hủy.
Tự lập quốc!
Vì cái mục tiêu này, gia tộc họ Xung sẵn lòng nỗ lực chi phí mấy đời người.
Mà bây giờ, Liêm thân vương của đế quốc trực tiếp cho ra điều kiện này.
- Ngươi đã công hãm phần lớn phía bắc hành tỉnh Thiên Tây, chỉ còn lại một thành Cổ Lan. - Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Chỉ cần ngươi diệt quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị, toàn bộ phía bắc hành tỉnh Thiên Tây đều thuộc về gia tộc họ Xung các ngươi.
- Trước tiên sắc phong làm Thiên Tây công quốc, trên danh nghĩa là nước phiên thuộc của Việt quốc, nhưng trên thực tế đã tự thành một quốc gia.
- Xung Nghiêu nhà ngươi không còn là Hầu tước Trấn Tây Việt quốc, mà là quốc quân Thiên Tây công quốc.
- Tương lai Việt vương sẽ trở thành vua trên danh nghĩa của ngươi, nhưng vua thật sự của ngươi chỉ có một, đó chính là Hoàng đế bệ hạ.
Xung Nghiêu trong lúc nhất thời cảm thấy bản thân có chút không cách nào hít thở.
Máu nóng gần như lập tức sẽ phải bốc lên cả người.
Quốc quân!
Thật sự danh từ để cho người ta mê muội đó.
Đều nói vương, hầu, khanh, tướng, há phải là dòng dõi mới nên sao.
Nhưng gia tộc thiên hạ vô số, lại có mấy người có thể trở thành là vua của một nước?
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Đây là đế quốc với cam kết của ngươi, thế nào hả?
Xung Nghiêu cất giọng run rẩy:
- Thần sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Liêm thân vương của đế quốc nói:
- Nhớ kỹ, bất kể bất cứ giá nào, tiêu diệt quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị! Nhánh quân đội này không nên xuất hiện ở trên thế giới. Hơn nữa Thẩm Lãng không có trong nhánh quân này, đây là cơ hội ngàn năm một thuở của ngươi đó.
...
Thành Cổ Lan rất nhỏ, theo ý nghĩa nghiêm ngặt nó thậm chí chưa tính là một tòa thành trì, mà là một thành lũy.
Diện tích cũng chỉ có mấy trăm mẫu, dựa lưng vào núi cao.
Mộc Lan suất lĩnh quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị trú thủ tại chỗ này đã vượt qua được mấy tháng.
Trong thời gian mấy tháng này.
Quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị luôn luôn chuẩn bị chiến tranh.
Lúc Việt vương còn chưa có tuyên bố họ Xung mưu phản là thời gian bình tĩnh, đủ loại vật tư liên tục không ngừng tiến vào bên trong thành Cổ Lan.
Hôm nay trong tầng hầm tòa thành này, vô số vật tư quả thực chồng chất như núi.
Bất kể là lương thực hay quân giới, đều đủ dùng mấy tháng.
...
Bốn ngày sau!
Xung Ngạc dẫn bốn vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp tập hợp tới dưới thành Cổ Lan.
Tức khắc bao vây cái thành nhỏ này chật như nêm cối.
Vì một trận chiến này, Xung Ngạc thực sự chuẩn bị quá đầy đủ.
Mang đến vô số khí giới công thành.
Mấy chục cỗ máy bắn đá khổng lồ.
Mấy chục đạo cụ nỏ khổng lồ gạt ra.
Theo một tiếng ra lệnh.
Toàn bộ máy bắn đá, toàn bộ nỏ khổng lồ toàn bộ bắn.
- Rầm rầm rầm rầm...
Toàn bộ tòa thành bắt đầu run rẩy, đất rung núi chuyển.
Cái màn oanh kích điên cuồng này như thể kéo dài đến vô tận vậy.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ,
Một nửa canh giờ!
Vượt qua mấy nghìn tảng đá đập lia lịa vào trên thành Cổ Lan.
Tòa thành trì cổ xưa này tức khắc toàn bộ lỗ chỗ.
Trong toàn bộ quá trình, quân Niết Bàn trong thành không có bất kỳ phản kích, khiến người ta cảm giác dường như là triệt để ngủ say vậy.
Dưới oanh kích kinh người này dễ khiến cho ý chí bất kỳ quân đội nào cũng tan vỡ.
- Công thành, hãy giết sạch quân Niết Bàn của Thẩm Lãng!
Theo Xung Nghiêu ra lệnh một tiếng.
Quân đội gia tộc họ Xung, như thủy triều cuộn trào mãnh liệt về hướng thành Cổ Lan.
- Giết, giết, giết...
Bốn trăm mét, ba trăm mét, hai trăm mét...
Tiếp đó...
- Vù vù vù vù vù...
Mưa tên hoa lệ lại một lần nữa xuất hiện, quân Niết Bàn đệ nhất và đệ nhị bắn tên cuồng bạo.
Không sai, quân Niết Bàn đầu tiên cũng bắt đầu bắn tên.
Trong thời gian mấy tháng nay, bọn họ không làm gì khác, vẫn luôn đang luyện tập bắn tên.
Bất quá bọn hắn quá chuyên chú, một khi luyện tập Mạch Đao, thứ khả năng khác sẽ rất khó đạt được đỉnh phong.
Cho nên bọn họ bắn cung không bằng quân Niết Bàn thứ hai, nhưng cũng đã là siêu cường.
Chí ít, giương cung hai thạch hoàn toàn không có vấn đề.
Chí ít một hơi bắn mấy chục mũi tên hoàn toàn không có vấn đề.
Hơn bốn ngàn thần xạ thủ, trên cao nhìn xuống, điên cuồng bắn tên.
Tàn sát nghiêng về một phía, lại một lần nữa diễn ra.
Khả năng tiễn thuật tinh chuẩn của quân Niết Bàn quả thực không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Gia tộc họ Xung trang bị hoàn mỹ, hơn nữa lấy được vô số vật liệu trợ giúp trang bị rất nhiều áo giáp.
Thế nhưng vẫn không cách nào chống lại mưa tên của quân Niết Bàn trong nháy mắt thương vong vô số kể.
Nhìn thấy con số thương vong kinh người này.
Xung Ngạc cuối cùng cũng biết vì sao Sở vương vì sao thảm bại như vậy.
Tiễn thuật của quân Niết Bàn quả thực để cho người ta rợn cả tóc gáy.
Không sai, quân đội như vậy căn bản cũng không nên xuất hiện trên thế giới này.
- Đại thuẫn bài trận, đại thuẫn bài trận!
Theo Xung Nghiêu ra lệnh một tiếng.
Đội hình con rùa, lại một lần nữa xuất hiện.
Qua loại trận bằng tấm thuẫn này, đại quân Xung Ngạc cuối cùng vọt đến dưới tường thành Cổ Lan.
Tiếp đó bắt đầu leo lên tường thành.
Trên tường thành, vô số tảng đá, gỗ lăn, dầu sôi trào xuống mãnh liệt.
Đại quân họ Xung lại một lần nữa đụng phải thương vong khủng khiếp.
Chỉ ba canh giờ sau đó.
Ngày công thành chiến đầu tiên kết thúc.
Bởi vì không thể không kết thúc.
Quân Niết Bàn thực sự quá mạnh mẽ.
Bốn vạn đại quân của Xung Ngạc thương vong vượt qua năm nghìn, sau đó sĩ khí bắt đầu giảm xuống.
Nếu không ra lệnh thu binh, sĩ khí sẽ phải tan rã.
...
Ngày kế!
Đại quân Xung Ngạc lại một lần nữa tiến đánh thành Cổ Lan.
Lại một lần nữa thất bại, thương vong vượt qua bốn ngàn.
Ngày thứ ba.
Đại quân Xung Ngạc lại một lần nữa công thành.
Vẫn thất bại, thương vong vượt qua bốn ngàn.
Đến tận đây, bốn vạn đại quân trong tay ông ta thương vong vượt qua một vạn ba, tầm một phần ba.
Đại quân sĩ khí đê mê, không cách nào tiếp tục công thành.
...
Xung Nghiêu nổi giận đồng thời lại khiếp sợ không gì sánh được.
Thứ quân Niết Bàn này dĩ nhiên là mạnh như thế à?
Bốn vạn đại quân tiến đánh hơn bốn ngàn người, còn thua thê thảm đến thế?
Liêm thân vương của đế quốc nói không sai, quân đội như vậy cũng không nên xuất hiện ở trên thế giới.
Kế tiếp phải làm sao?
Tiếp tục thêm binh thành Cổ Lan?
Phía đông là không cần lo lắng, trong tay Ninh Chính vô binh, hai vạn quân đội trong tay gã giữ kinh đô cũng không đủ.
Lo lắng duy nhất chính là phía nam, liên quân của Trương Xung và nước Khương có thể sẽ qua ải Bạch Dạ lên bắc, tiến công lãnh địa họ Xung.
Lúc trước từng nói, phía nam và phía bắc hành tỉnh Thiên Tây cách một dãy núi, gần như không cách nào vượt qua.
Được rồi, trừ quân Niết Bàn ra chẳng có quân đội nào vượt qua.
Chí ít quân nước Khương là không có khả năng vượt qua, đường tắt duy nhất chính là ải Bạch Dạ.
Mà ải Bạch Dạ xây ở giữa núi non trùng điệp, tuyệt đối dễ thủ khó công.
Thậm chí là một người giữ ải vạn người không thể qua.
Chí ít ải Bạch Dạ xây xong tới nay, cho tới bây giờ cũng không có bị công phá.
Lúc trước ải Bạch Dạ cũng là Trịnh Đà giữ, hôm nay gia tộc họ Xung mưu phản, đương nhiên phải chiếm lĩnh ải Bạch Dạ trước tiên.
Toàn bộ ải Bạch Dạ, ước chừng có một vạn quân phòng thủ.
Xung Nghiêu biết, Thẩm Lãng có một vật đặc biệt thần kỳ có thể đốt thủng cửa sắt, trực tiếp công phá cửa thành.
Kinh đô nước Sở chính là bị đánh chiếm như vậy.
Vì phòng ngừa giẫm lên vết xe đổ, gia tộc họ Xung đã sửa đổi cổng thành qua một lần.
Tầm ba tầng cửa thành.
Không chỉ có có gỗ, có sắt, còn có cửa đá.
Như thế dù cho ngươi có thủ đoạn thần tiên, cũng công không phá được.
Hôm nay ải Bạch Dạ bên kia vẫn vững chắc như núi, không có bất kỳ dấu vết bị công phá.
Thậm chí, hoàn toàn không gặp hình bóng của Trương Xung và quân nước Khương!
Xung Nghiêu còn có một lo lắng.
Đó chính là ải Bình Nam nước Sở.
Một trận chiến này, nước Sở đương nhiên không có khả năng trực tiếp xuất động đại quân tiến đánh họ Xung.
Sở vương lúc này đây tổn thất nặng nề, nghỉ ngơi lấy lại sức cũng không kịp, dù cho gã và Ninh Chính có cái mật ước gì, cũng không thể có thể thực sự xuất binh tương trợ.
Thế nhưng Xung Nghiêu lo lắng Sở vương mở ra ải Bình Nam, thả cho đại quân nước Khương lên bắc, mượn đường nước Sở, tiến vào hành tỉnh Thiên Tây.
Về điểm này, Liêm thân vương của đế quốc đã phái đi mật sứ cảnh cáo Sở vương.
Tin tưởng vị Sở vương trẻ tuổi không dám gan mà thực hiện mạo hiểm này.
Kể từ đó, phía nam, phía tây, phía đông cũng không có nguy hiểm.
Hơn nữa quân đội Biện Tiêu phía bắc cũng không có ý kiến muốn xuôi nam chút nào.
Chuyện này khiến cho Xung Nghiêu kinh ngạc.
Thẩm Lãng đây là ý gì?
Hắn rõ ràng có thể ở đông, nam, bắc ba phương bao vây quân đoàn họ Xung.
Nhưng hắn lại không có làm như vậy.
Chẳng lẽ hắn muốn giao toàn bộ chiến trường cho hơn bốn ngàn quân Niết Bàn của Kim Mộc Lan sao?
Cái này... Cái này cũng quá điên cuồng đi?
Thẩm Lãng nhà ngươi cũng quá tuỳ tiện.
Quân đội gia tộc họ Xung của ta dầu sao cũng là thân kinh bách chiến tinh nhuệ, cho dù có bốn vạn tân binh, nhưng còn có sáu vạn lính lão luyện tinh nhuệ.
Sức chiến đấu tuyệt đối mạnh mẽ.
Ngươi muốn bằng vào hơn bốn ngàn người tiêu diệt ta mười vạn đại quân?
Vậy thật sự người si nói mộng!
...
Như vậy Thẩm Lãng nghĩ như thế nào?
Hắn thực sự muốn dựa vào hơn bốn ngàn quân Niết Bàn đối chiến mười vạn đại quân Xung Nghiêu à?
Á!
Đúng vậy!
Chính là điên cuồng như vậy.
Quả thực nghe rợn cả người!
...
Sau khi xác định ải Bình Nam, ải Bạch Dạ cũng không có kẻ địch, Xung Nghiêu lại một lần nữa thêm binh vào chiến trường thành Cổ Lan.
Lập tức thêm binh ba vạn!
Đến tận đây, quân đội tiến đánh thành Cổ Lan đạt được gần sáu vạn người.
Tức khắc quân đoàn họ Xung lại một lần nữa sĩ khí như hồng!
Xung Ngạc lại một lần nữa hạ lệnh công thành!
Không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Năm vạn đại quân công thành, liên tục không dứt như sóng to gió lớn trên biển vậy.
Kết quả...
Lại một lần nữa tao ngộ thảm bại.
Năm vạn người công thành, thương vong gần vạn.
Tổn thất trước nay chưa từng có để cho người ta đau đớn cả tim phổi.
Quân Niết Bàn mạnh, để cho người ta nhìn mà than thở.
Quân Niết Bàn đầu tiên cận chiến vô địch, quân Niết Bàn thứ hai giữ thành vô địch.
Chỉ cần có đầy đủ tên, quân Niết Bàn bất bại!
...
Kế tiếp, Xung Ngạc dùng hết tất cả thủ đoạn.
Đào địa đạo!
Đây là một biện pháp đặc biệt ngu, bởi vì lượng công trình đào địa đạo quá lớn.
Nhưng đây cũng là chiêu mà phe thủ thành khó lường trước được.
Vận dụng mấy nghìn người, dùng mấy ngày mấy đêm.
Địa đạo cuối cùng cũng đào thông, trực tiếp dẫn vào bên trong thành Cổ Lan.
Xung Ngạc hân hoan, điều động võ sĩ họ Xung tinh nhuệ nhất men theo địa đạo đi vào trong thành Cổ Lan.
Kết quả...
Thật vất vả men theo địa đạo, đi thẳng, lúc tới lối ra thành nội Cổ Lan chợt phát hiện lối ra bị phong bế.