Chương 757: Toàn quân huỷ diệt! Xung Nghiêu tuyệt vọng! (2)
Toàn bộ bình nguyên rộng lớn, đều có hình bóng chi chít khắp nơi.
Đám quân cuồng bạo này tốc độ quá nhanh.
Hơn ba vạn đại quân gia tộc họ Xung dễ dàng đã bị đuổi kịp.
Tiếp đó...
Tàn sát nghiêng về một phía.
Ham muốn chém giết tích góp từng tí một trong hai ngày hai đêm cuối cùng bạo phát.
Cho dù mất đi thần trí.
Nhưng hơn một vạn quân cuồng bạo họ Xung cũng thoải mái.
Điên cuồng mà chém giết.
Giết cho đã.
Giết cho núi thây biển máu.
Giết cho đầu người lăn long lóc.
Giống như bầy sói xông vào bầy dê vậy.
Trên mặt đất xung quanh mười mấy dặm, khắp nơi đều có máu tươi.
Khắp nơi đều có xác chết.
...
Quân Niết Bàn trên thành Cổ Lan nhìn một màn này, lẳng lặng không tiếng động.
Thân thể Mộc Lan hơi hơi run rẩy.
Một màn này quá kinh người.
Đây xem như là đùa với lửa tự chết cháy sao?
Kỳ thực loại thuốc có mùi thơm phu quân chế ra ra này rất thần kỳ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Mộc Lan cũng ngửi thấy, quả thực cảm giác vô cùng phấn khởi, có chút khô nóng, liền muốn tìm được phu quân cặn bã, sau đó muốn ăn cả da lẫn xương của hắn vào bụng.
Mỗi quân Niết Bàn đều mang mặt nạ đặc chế riêng, cho nên không hít phải thứ thuốc này.
Nhưng người bình thường ngửi được loại thuốc thơm này, sau đó nhiều lắm cũng cảm thấy như uống say, rơi vào trạng thái lâng lâng phấn khởi, cũng sẽ không biến thành dã thú.
Chân chính đáng sợ ở chỗ dung dịch Niết Bàn của núi Phù Đồ, giống như củi khô khắp phòng, một mồi lửa có thể đốt. Chân chính đầu sỏ gây nên không phải mồi lửa, mà là củi khắp phòng.
Vũ khí bí mật tuy lợi hại, nhưng nếu như người không đủ mạnh, không đủ thông minh mà cứ tùy tiện sử dụng vũ khí thần bí cường đại rất có khả năng hủy diệt chính mình.
...
Xung Ngạc dẫn đầu kỵ sĩ chính thống nhất của gia tộc xông lên một ngọn núi nhỏ, tiếp đó quan sát toàn bộ chiến trường.
Vô cùng thê thảm không gì sánh được!
Hơn ba vạn quân đội bình thường của gia tộc họ Xung bị tàn sát điên cuồng như là bầy dê non vậy.
Càng lúc càng ít, càng lúc càng ít.
Rất nhanh đã muốn toàn quân huỷ diệt.
Mà đám quân cuồng bạo ngược lại càng lúc càng điên cuồng.
Giết sạch đám người bình thường trong tầm mắt, sau đó bọn họ chợt bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Máu tươi lai láng trên mặt đất, nơi nơi đều có xác chết, vô cùng thê thảm.
Xung Ngạc cảm thấy thân thể của chính mình không có bất kỳ nhiệt độ nào nữa, cả người đều lâm vào một loại chết lặng.
Đau đớn đến cực hạn mà chết lặng.
Tại sao phải như thế?
Thẩm Lãng dùng Hoàng Kim Long Huyết cải tạo Thành Vệ Quân lại không có chuyện gì.
Vì sao họ Xung của ta dùng dung dịch Niết Bàn cải tạo quân đội thì có chuyện?
Lúc này đây thương vong sẽ ra con số bao nhiêu?
Ba vạn?
Bốn vạn?
Năm vạn?
Gia tộc họ Xung của ta thật vất vả một lần nữa tích góp từng tí một ra mười vạn đại quân, lại muốn chết sạch?
Đây là muốn toàn quân huỷ diệt.
Cái thằng điên Thẩm Lãng nhà ngươi.
Chúng ta cho là ngươi sẽ diễn trò mai phục bốn mặt, mai phục tám hướng.
Chúng ta những tưởng ngươi sẽ tiến quân từ ải Bình Nam, ải Bạch Dạ, chúng ta còn cho rằng người sẽ để đại quân Biện Tiêu xuôi nam.
Không nghĩ tới, ngươi lại thực sự đều giao toàn bộ chiến trường cho Kim Mộc Lan, giao cho quân Niết Bàn a.
Lại thực sự dùng hơn bốn ngàn người đối chiến mười vạn đại quân của ta?
Ngươi đã sớm đoán chắc chúng ta sẽ cầu viện núi Phù Đồ.
Ngươi đã sớm chờ đợi thời khắc này.
Ngươi chuẩn bị từ sớm để quân đội của chúng ta tự giết lẫn nhau.
Nếu như làm gì chắc nấy, mười vạn đại quân gia tộc họ Xung làm sao cũng thắng.
Thậm chí vây mà không đánh, kiên trì nửa năm cũng thắng.
Thế nhưng sức mạnh văn minh thượng cổ thực sự vô cùng hấp dẫn.
Thẩm Lãng nhà ngươi không ngăn được mê hoặc, họ Xung chúng ta đương nhiên cũng không chống đỡ nổi.
Kết quả Thẩm Lãng nhà ngươi dùng đại hoạch toàn thắng, mà họ Xung của ta lại tai họa ngập đầu.
Lúc này, Xung Ngạc giống như thấy được hình dạng Thẩm Lãng đang cười nhe răng trong địa ngục.
Thẩm Lãng, ngươi thật độc, ngươi thật độc.
- Đại soái, không xong, không xong.
- Chúng ta có quân đội trốn khỏi thành Trấn Tây kết quả đám người thú điên kia cũng nhào về thành Trấn Tây.
Nghe những lời này, Xung Ngạc kinh hãi!
Ông ta nhìn kỹ, quả nhiên đám quân cuồng bạo dã thú hoàn toàn mất đi thần trí này như bầy sói đánh hơi thấy mùi máu phóng về phía thành Trấn Tây.
Cái này, cái này muốn chết.
Thành Trấn Tây là hang ổ của gia tộc họ Xung, lúc này quân phòng thủ trong thành không đủ một vạn.
Cái thằng nghiệt súc hèn hạ Thẩm Lãng nhà ngươi không chỉ muốn lợi dụng những thứ dã thú này giết sạch quân đội của ta, còn muốn mượn chúng công thành?
...
Trong thành Trấn Tây!
Xung Nghiêu khó nén kích động.
Ông ta đang chờ đợi tin tức thắng lợi.
Một trận chiến này tất thắng không thể nghi ngờ, dung dịch Niết Bàn núi Phù Đồ quá mạnh mẽ.
Một vạn năm ngàn quân cuồng bạo kia quá mạnh mẽ, cũng đủ chém giết quân Niết Bàn sạch sẽ.
Hơn nữa một khi tiêu diệt quân Niết Bàn, một trận chiến này coi như là kết thúc.
Gia tộc họ Xung kế tiếp sẽ phòng thủ địa bàn hiện hữu, tiếp đó lẳng lặng đợi thời cuộc phát triển, đợi đế quốc sắc phong.
Công quốc Thiên Tây!
Ta Xung Nghiêu cũng phải trở thành vua của một nước.
Đây là khát vọng mấy đời gia tộc họ Xung của ta, cuối cùng cũng sắp thực hiện.
Đúng m=ngay tại lúc này!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập không gì sánh được.
Chuyện gì xảy ra?
Vì sao bước chân hốt hoảng như vậy?
- Chủ công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt.
- Thẩm Lãng không biết dùng thủ đoạn gì, để quân cuồng bạo chúng ta triệt để mất đi thần trí, nổi điên lên, ra sức tàn sát giết chết quân đội của chính chúng ta.
- Ba vạn bảy ngàn đại quân của Xung Ngạc đại nhân cơ hồ bị giết sạch rồi.
- Rồi h một vạn quân cuồng bạo lại bắt đầu tự giết lẫn nhau, hôm nay còn lại không đủ một nửa, hơn nữa đang vọt đến thành Trấn Tây chúng ta.
- Năm vạn chủ lực của chúng ta gần như toàn quân huỷ diệt.
Nghe những lời này, Xung Nghiêu hoàn toàn ngây dại.
Loại cảm giác này tương tự với Ninh Kỳ ngay lúc đó sao?
Giống như là một đường sấm sét đánh xuống, trực tiếp hồn phi phách tán.
Cuộc chiến thành Cổ Lan thua hoàn toàn?
Hơn nữa còn là dùng phương thức này thua?
Gia tộc họ Xung có gần mười vạn đại quân, đã chết hơn tám vạn.
Đây, đây là vui quá hóa buồn à?
Vừa rồi ta còn ảo tưởng ngồi trên ngai vàng công quốc Thiên Tây, nghĩ về chuyện sáng tạo mấy trăm năm đỉnh phong gia tộc họ Xung.
Hôm nay...
Lại trực tiếp luân vào địa ngục?
Xung Nghiêu cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, chóng mặt từng cơn.
Tiếp đó cả người lảo đảo, chợt ngồi phịch xuống ghế.
- Chủ công, đám dã thú kia đang đang điên cuồng vọt đến thành Trấn Tây, kế tiếp phải làm sao?
Ước chừng sau một lúc lâu, Xung Nghiêu cất giọng run rẩy:
- Đóng kín thành Trấn Tây!
...
Một ngày rưỡi sau đó!
Còn dư lại bốn năm nghìn quân cuồng bạo cuối cùng vọt tới dưới thành Trấn Tây.
Lúc này, cửa thành đóng kín.
Thế nhưng lúc này bọn họ đã thanh tỉnh, trên thực tế hôm qua bọn họ liền đã tỉnh lại.
Đối với ký ức mình đã làm lại không rõ ràng lắm.
Cả người rơi vào trạng trái trống rỗng mịt mờ còn có uể oải vô tận vô biên.
Cái đó gống y hệt cảm giác của Thành Vệ Quân sau khi dược hiệu Hoàng Kim Long Huyết rút đi.
Bọn họ lần này xung phong trở về thành Trấn Tây, hoàn toàn là muốn về nhà.
- Mở cửa thành, cho chúng ta đi vào! - Võ sĩ quân cuồng bạo hô vang.
- Không thể mở cửa thành, đám người kia là dã thú, gặp người liền giết. - Xung Cáthô vang.
- Xung Ngạc đại nhân, xin ngài mở ra cửa thành, chúng ta đã khôi phục bình thường.
- Không thể mở cửa thành, không thể mở! - Quân phòng thủ trên tường thành hô vang.
Chuyện hôm trước đã xảy ra thật sự là thật là đáng sợ, bầy dã thú này lại giết sạch hơn ba vạn huynh đệ.
Hơn nữa còn là giết chết bằng phương thức tàn nhẫn nhất.
Hơn ba mươi bảy ngàn người mà trốn về thành Trấn Tây không đủ ba nghìn, đối với bọn họ mà nói, tất cả những gì xảy ra quả thực như là ác mộng vậy.
- Đại soái, chúng ta đã khôi phục bình thường.
- Chúng ta vẫn có sức mạnh, tốc độ, bén nhạy, chúng ta có thể vì ngài mà chiến đấu.
Đám người kia nói là sự thật.
Dược hiệu tuy rằng rút đi một nửa, nhưng còn dư lại gần một nửa.
Lực lượng cùng tốc độ của bọn họ, vẫn so với lúc bình thường mạnh hơn rất nhiều, thứ duy nhất xuống chính là sĩ khí, tâm lý uể oải cùng u ám.
Xung Ngạc nhìn kỹ đám ánh mắt quân cuồng bạo này, vẫn là sung huyết đỏ rực, nhìn qua dữ tợn đáng sợ không gì sánh được.
- Huynh trưởng, phải làm sao?
Xung Nghiêu nói:
- Ra lệnh cho bọn họ rời khỏi thành Trấn Tây, trở về chiến trường thành Cổ Lan, đi tiêu diệt quân Niết Bàn.
Xung Ngạc ở trên tường thành la lên:
- Chủ công có lệnh, cho các ngươi lập tức trở về chiến trường thành Cổ Lan, chém giết sạch sẽ quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.
Nhưng mà dược hiệu hưng phấn rút đi, sau đó trong lòng đám quân cuồng bạo này là uể oải vô biên vô tận.
Hơn nữa thời gian mấy ngày mấy đêm, bọn họ qua lại bôn ba bốn trăm dặm, tàn sát mấy vạn người.
Tinh thần mệt mỏi rã rời đến cực hạn, liền muốn tìm một chỗ thật nằm thật tốt, chuyện gì đều không muốn quản.
Sau khi dược hiệu của Thành Vệ Quân rút đi cũng là như vậy, mặc dù còn có sức chiến đấu, thế nhưng tinh thần ủ rũ cực kỳ, vì tinh thần hy sinh của bản thân Ninh Chính lại một lần nữa đốt lên sĩ khí của bọn họ.
Bây giờ, Xung Nghiêu lại muốn để để cho bọn họ quay trở lại đánh quân Niết Bàn?
- Đại soái, chúng ta nghĩ chỉ muốn nằm không nhúc nhích, chúng ta không muốn chiến đấu.
Xung Nghiêu nói:
- Chúng ta có thể mở cửa thành ra, thế nhưng để cho bọn họ buông xuống toàn bộ vũ khí.
Xung Ngạc la lên:
- Chúng ta có thể tha các ngươi vào đây, thế nhưng phải buông xuống toàn bộ vũ khí.
Một tên võ sĩ quân cuồng bạo thủ lĩnh nói:
- Xung Ngạc đại nhân, các vị muốn tước vũ khí chúng ta, tiến vào trong thành giết sạch chúng ta đúng không?
Nghe những lời này, toàn tràng yên tĩnh.
Cục diện lúc này đây, đã khó giải.
Nếu như một con chó đã từng cắn chết người, vậy kết cục của nó là gì vậy?
Nhất định sẽ bị đánh chết, mặc kệ nó có phải khôi phục tỉnh táo hay không.
Bởi vì ai cũng không biết nó tiếp theo có phải nổi điên lên, lại một lần nữa cắn người.
Đám quân cuồng bạo này tru diệt nhiều quân đội họ Xung như vậy, hậu quả đã không cách nào bù đắp lại.
Dựa theo bất kỳ quân pháp, đều phải xử tử bọn họ.
Xung Ngạc nói:
- Không thể nào, ta biết tất cả chuyện này không phải là của bản ý các ngươi, tất cả chuyện này cũng là quỷ kế của gian tặc Thẩm Lãng. Các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta để các ngươi vào đây yên tĩnh một chút, để thời gian hòa tan tất cả chuyện này.
Thủ lĩnh quân cuồng bạo nói:
- Xem ra cục diện thì không cách nào vãn hồi, các huynh đệ, chúng ta đi, chúng ta đi tùy tiện tìm một thành trì ở lại.
Tiếp đó, bốn năm nghìn quân cuồng bạo sẽ phải rời khỏi, khác tìm gửi thân chỗ.
- Chúng ta đi đầu nhập vào Thẩm Lãng, đi đầu nhập vào quốc quân!
Nói lời này võ sĩ quân cuồng bạo cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Thế nhưng Xung Nghiêu sau khi nghe, vẫn là ánh mắt chợt co rụt lại.
- Động thủ!
Theo ông ta ra lệnh một tiếng.
Hàng vạn mũi tên hợp kim trên đầu thành bắn xuống.
Những quân cuồng bạo họ Xung đã tỉnh táo lại đều ngã xuống đất thương vong.
Ngay sau đó, kỵ binh hai bên vọt ra, bao vây bốn năm nghìn quân cuồng bạo vây.
- Bọn họ muốn giết chúng ta? Bọn họ muốn giết chúng ta.
Quân cuồng bạo họ Xung hô vang.
- Liều mạng với bọn họ, liều mạng với bọn họ.
- Đánh vào thành đi, chúng ta phải về nhà, chúng ta phải về nhà!
Tiếp đó, những quân cuồng bạo này nhặt lên vũ khí, chợt giết bằng được.
Móc ra lúc trước công thành dùng dây thừng móc câu, ra sức leo lên tường thành.
Màn công thành chiến quỷ dị nổ ra.
Quân đội gia tộc họ Xung, lại một lần nữa lâm vào tự giết lẫn nhau.
...
Hai canh giờ sau đó!
Trận chiến vô cùng đẫm máu kết thúc.
Bốn năm nghìn tên quân cuồng bạo họ Xung, chết sạch sẽ.
Triệt để kết thúc vận mệnh thảm thương.
Nhưng cú vồ đến của bọn họ trước khi chết cũng là kinh người.
Một vạn ba nghìn đại quân của gia tộc họ Xung, rõ ràng bị giết ba nghìn người.
Bởi vì dược hiệu dung dịch Niết Bàn trong cơ thể bọn họ còn chưa có biến mất hoàn toàn, lực lượng cùng nhanh nhẹn vẫn hơn xa thân thể bình thường.
Nguyên bản bọn họ ở vào trạng thái cực độ uể oải cùng ủ rũ. Thế nhưng gia tộc quân đội họ Xung đối với bọn họ tập kích triệt để chọc giận bọn họ, lại một lần nữa kích phát sự hung tàn trong lòng.
Cho nên tuy rằng bị quân đội gấp ba nội ngoại giáp kích, nhưng bọn họ vẫn bùng nổ sức chiến đấu kinh người, mang đến thương vong to lớn cho gia tộc họ Xung.
Đến tận đây, quân phòng thủ gia tộc họ Xung ở thành Trấn Tây không đủ vạn người.
...
Xung Nghiêu đứng ở trên tường thành.
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng sẽ đến công thành à?
- Cũng sẽ không đâu, Sở vương dùng ba mươi vạn đại quân tiến đánh thành Trấn Tây, đánh hơn một tháng cũng không có đánh hạ. Thẩm Lãng dám dùng hơn bốn ngàn người công thành? Bộ không phải người điên à? - Xung Ngạc nói.
- Nhưng mà, Thẩm Lãng chính là dùng một vạn quân đội đánh bất ngờ kinh đô nước Sở.
- Kinh đô nước Sở sở dĩ thất thủ, hoàn toàn là bởi vì cửa thành bị đốt thủng. Mà cửa thành Trấn Tây chúng ta hoàn toàn bị cải tạo qua, có một tầng gỗ, một tầng sắt thép, một tầng đá, thế nào đốt xuyên qua nổi?
- Chúng ta tuy rằng chỉ có chín ngàn quân phòng thủ, nhưng cũng là võ sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc, tương đương với hai ba vạn tinh nhuệ.
- Thẩm Lãng với quân Niết Bàn quý trọng không gì sánh được, một khi dùng quân Niết Bàn công thành, sẽ có bao nhiêu thương vong? Hơn nữa quân Niết Bàn căn bản không có còn lại bao nhiêu mũi tên.
- Cho nên, ta kết luận Thẩm Lãng nhất định không dùng quân Niết Bàn công thành, nhất định sẽ vận dụng đại quân nước Khương.
- Cho nên chúng ta còn có thời gian hướng đế quốc cầu viện.
Đúng ngay vào lúc này!
Một đám hình bóng ở phía bắc xuất hiện.
Tất cả mọi người gia tộc họ Xung kinh hãi.
Thẩm Lãng thật là người điên, lại thực sự dùng hơn bốn ngàn quân Niết Bàn tới công thành.
Mũi tên còn lại không nhiều lắm, không có bất kỳ khí giới công thành. Lại tới tiến đánh thành lớn vững chắc như thành Trấn Tây sao?
Cửa thành chúng ta đã cải tạo qua, sẽ không sẽ cho ngươi cơ hội.
...
Sau nửa canh giờ!
Kim Mộc Lan suất lĩnh hơn bốn ngàn quân Niết Bàn quân vây bốn mặt.
Đám người Xung Nghiêu, Xung Ngạc bị chọc giận hoàn toàn.
Thẩm Lãng, ngươi thật sự là thật ngông cuồng.
Hơn bốn ngàn người đến công thành?
Tốt, tốt!
Ta cũng muốn nhìn, ngươi đến tột cùng phải chết bao nhiêu người mới có thể đánh thành Trấn Tây của ta?
Cái này không chỉ là cuộc chiến sinh tử, càng là cuộc chiến vinh dự.
Nhưng mà vào lúc này.
Một tên đô con mặc áo giáp sắt, lại một lần nữa từ quân Niết Bàn vọt ra.
Đại Ngốc!
Gã trực tiếp xông về cửa thành.
Đám người họ Xung trong lòng cười nhạt.
Ngươi còn muốn chiêu công phá cửa thành ở kinh đô nước Sở lần nữa à?
Hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
Cửa thành Trấn Tây bị triệt để cải tạo qua, tầm ba tầng. Cái thứ đáng sợ của ngươi cũng đốt không xuyên qua nổi đâu.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, lúc này đây, thứ mà Đại Ngốc dùng để công phá cửa thành, không chỉ có có Thermite (nhiệt nhôm), còn có thuốc nổ!
Nếu trong vòng nửa ngày không công phá được thành Trấn Tây, Thẩm Lãng sẽ bị Xung Sư Sư nhà ngươi trước x, sau x!
...
Chú thích của Bánh: chương sau liền diệt họ Xung! Các vị ân công, top vé tháng giúp ta một chút, chớ để để ta vô lực a!