Chương 764: Liên quân họ Tiết bị hủy diệt tất cả! Kinh thiên động địa! (1)
Tâm sự của lão Bánh: Xin chư vị ân công ban thưởng! Khởi động
Ba tháng mới trôi qua bảy ngày.
Ta up mới gần 12 Vạn chữ!
Ngày hôm nay như thể tiến vào một thời khắc mệt mỏi rã rời.
Ta cần một cây kim để cho mình hưng phấn một lần nữa, cho nên mở một chương đơn xin vé.
Chư vị đại nhân có thể xốc túi lên, nếu còn dư phiếu hãy cho Cao Điểm.
Tình tiết của bộ truyện đang tiến vào giai đoạn quan trọng.
Mỗi ngày ngoài chuyện viết kịch bản đang diễn ra đều vắt óc suy nghĩ.
Loại áp lực tinh thần này quả thực mệt mỏi dã man.
Cho nên, cần một chút cảm xúc mãnh liệt
Các vị ân công, nếu còn có vé tháng, xin ban thưởng cho ta!
Hãy cho ta cảm xúc mãnh liệt!
Cho ta sức mạnh!
Khấu đầu khấu tạ!
…
Liên quân họ Tiết bị hủy diệt tất cả! Kinh thiên động địa!
Trong thời gian mấy ngày mấy đêm kế tiếp.
Hạm đội của Thẩm Lãng vẫn luôn điên cuồng khiêu khích hạm đội họ Tiết.
Hơn nữa không có phương hướng rõ ràng nào cả, vẫn luôn đảo vòng quanh cái vùng biển này.
Vẫn luôn ở trình diễn chiến thuật ngươi đuổi ta chạy, ngươi dừng ta nhiễu.
Cảnh này khiến người trên hạm đội họ Tiết muốn nổi đóa.
Bây giờ cuối cùng cũng hiểu vì sao chiến hạm của Thẩm Lãng đều thon dài như vậy, chính là vì thuận tiện linh hoạt, chính là vì dễ bỏ chạy.
Căn bản cũng không có thể đuổi theo.
Tầm đuổi ba ngày ba đêm, cũng trêu đùa ba ngày ba đêm.
Gia tộc họ Tiết hoàn toàn bỏ qua.
Yến Nan Phi ra lệnh một tiếng, tiếp tục lên bắc tiến đánh thành Nộ Triều.
Hạm đội của Thẩm Lãng hèn hạ như vậy, lão tử không chơi với ngươi.
Kết quả, hạm đội gia tộc họ Tiết mới vừa lên bắc không đến mười mấy dặm, hạm đội của Thẩm Lãng lại đuổi theo.
Một lần đuổi đến gần vô cùng, sau đó sẽ một lần mưa tên cuồng bắn, lại bắn chết, bị thương hơn trăm người.
Yến Nan Phi gần như đều muốn nổi điên nổi khùng.
Thế nhưng nếu quyết định lên bắc, vậy không nên thay đổi mục tiêu, duy trì liên tục lên bắc.
Ngươi quân đội Thẩm Lãng có thể chạy, thế nhưng quần đảo Lôi Châu, thành Nộ Triều luôn luôn chẳng thể chạy thoát đi đâu được.
Chúng ta bị tiêu diệt thành Nộ Triều của ngươi trước, diệt sạch gia tộc họ Kim của ngươi hẵn nói.
Cho nên, hạm đội gia tộc họ Tiết hoàn toàn mặc kệ hạm đội Thẩm Lãng khiêu khích cùng tập kích, tiếp tục đằng đằng sát khí tiến đánh thành Nộ Triều.
...
Ngày kế!
Tình hình có biến hóa.
Sương mù kéo tới, bao phủ toàn bộ mặt biển.
Thật sự là sương mù hiếm thấy, tầm nhìn không vượt qua mấy chục mét.
Yến Nan Phi không khỏi sinh lòng cảnh giác.
Dựa theo tính cách Thẩm Lãng hèn như vậy, sương mù dày đặc như vậy có thể hắn sẽ tranh thủ hội đánh lén.
Quả nhiên, trực giác Yến Nan Phi là đúng.
Không lâu sau, sau đó bỗng nhiên truyền đến thanh âm chói tai.
- Cheng cheng cheng cheng...
Địch tấn công, địch tấn công.
Hạm đội của Thẩm Lãng bắt đầu nhào lên cắn.
Bắt đầu điên cuồng công kích.
- Vù vù vù vù vù...
Mưa tên khắp trời hạ xuống.
Lần này những con tàu của Thẩm Lãng ở vị trí rất gần.
Như vậy uy lực mưa tên này liền lớn.
- Phản kích, phản kích, phản kích...
Theo một tiếng ra lệnh, hạm đội gia tộc họ Tiết điên cuồng phản kích.
Thế nhưng sương mù quá lớn, máy bắn đá cùng nỏ khổng lồ căn bản là không cách nào ngắm bắn.
Chiến hạm của Thẩm Lãng lại càng nhỏ, càng thêm khó có thể bắn trúng.
- Rầm...
Bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn.
Điều này làm cho Yến Nan Phi lại càng hoảng sợ.
Tiếng này quá vang dội, cái này không giống như là cung tên phổ thông bắn, cũng không phải nỏ khổng lồ.
Cái này dĩ nhiên không phải nỏ khổng lồ, mà là Mộc Lan dùng cung siêu lớn bắn ra.
- Ầm ầm ầm...
Lại liên tiếp bắn ba mũi tên.
Một cột buồm trên tàu gia tộc họ Tiết một chiếc chiến hạm cột buồm bị bắn trúng.
- Bùm...
Tiếp đó chợt nổ tung!
- Xoạt xoạt...
Cột buồm cao cao đứt gãy ngay giữa, chợt ngã đập xuống.
- Vù vù vù vù...
Mũi tên của Mộc Lan lại một lần nữa được bắn ra.
Sau một khắc.
Lại có một cột buồm bị bắn trúng, trực tiếp nổ tung rồi bỗng nhiên đổ xuống.
Các chiến hạm trong hạm đội gia tộc có loại có hai cột, có loại ba cột buồm.
Khi gãy đi hai cột buồm đã coi như phế cả con tàu.
Cả chiếc chiến hạm đều mất đi động lực, trên cơ bản liền đảo quanh tại chỗ.
- Vù vù vù vù...
Lại từng đợt mưa hỏa tiễn hạ xuống.
Toàn bộ nhắm chính xác ngay cánh buồm.
Buồm trên chiến hạm họ Tiết bắt lửa.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...
Yến Nan Phi muốn nứt cả mắt ra, hô toáng lên:
- Tiếp tục lên bắc, không nên dây dưa đấu đá làm gì, dùng tốc độ cao nhất lên bắc...
Kế tiếp, hạm đội gia tộc họ Tiết căn bản không cùng Thẩm Lãng dây dưa, chẳng qua là ra sức xông ra khỏi chiến trường.
Hạm đội Thẩm Lãng lì lợm theo sau, tiếp tục điên cuồng tập kích quấy nhiễu.
Thế nhưng...
Hiện tượng sương mù này thật đáng sợ.
Hai chiếc chiến hạm của Thẩm Lãng không có khống chế được, trực tiếp đụng phải chiến hạm gia tộc họ Tiết.
Mặc dù có mũi sừng, thế nhưng cuối cùng thể tích của chúng quá nhỏ nên thua kém đại chiến hạm gia tộc họ Tiết, một khi tông vào liền thua thiệt, một chiếc chiến hạm trong đó thành công thoát đi nhưng một chiếc chiến hạm khác bị hao tổn quá nghiêm trọng, không thể không bỏ lại.
Chiến đấu trong sương mù, hoàn toàn là đang liều mạng.
Tầm hơn hai canh giờ sau đó!
Sương mù cuối cùng tản đi, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi.
Yến Nan Phi kiểm tra lại tổn thất, trong lòng như là rỉ máu.
Lại tổn thất mười chín con tàu.
Mà Thẩm Lãng cũng xấp xỉ hao tổn một chiếc nửa chiến hạm.
Lúc này phía sau mười mấy dặm.
Hạm đội của Thẩm Lãng đang tiến hành bắn giết lần cuối với chiến hạm họ Tiết lạc đàn.
Không hề nghi ngờ đây là quá trình vô cùng tàn nhẫn.
Những chiếc tàu này hoặc là bị phá cột buồm, hoặc là bị rách cánh buồm, đều bị mất đi động lực nên đảo quanh trên mặt biển.
Hạm đội Thẩm Lãng dễ dàng có thể tiến hành bao vây, tiếp đó tiếp cận, triệt để tiêu diệt.
...
Trên tàu chỉ huy hạm đội họ Tiết.
- Chủ tướng, nếu như đoán không sai thì mấy ngày kế tiếp đều có thể có sương mù.
Yến Nan Phi cau mày, tiếp tục như vậy không được.
Hiện tượng sương mù có lợi cho Thẩm Lãng, mà bất lợi cho loại quái vật khổng lồ như hạm đội họ Tiết.
Then chốt cung thủ của Thẩm Lãng quá mạnh.
Nhất là Kim Mộc Lan, trong tầm bắn, mũi tên nàng tinh chuẩn không gì sánh được.
Cung thủ dưới trướng Thẩm Lãng, chỉ có thể dựa vào cảm giác bắn khắp nơi.
Thế nhưng Kim Mộc Lan giống như có thể xuyên thấu qua làn sương mù dày đặc vậy, sương mù lớn thế, ở khoảng cách hơn mười trượng vẫn có thể ngắm bắn cột buồm.
Hơn nữa mũi tên lớn Kim Mộc Lan bắn ra lại nổ, trực tiếp nổ một cái lỗ bằng miệng chén trên cột buồm.
Đối với chiến hạm cánh buồm mà nói, cột buồm một khi bị nổ liền ý nghĩa hoàn toàn xong đời.
Không thể để tiếp tục như vậy nữa.
Ở đây khoảng cách thành Nộ Triều xa bao nhiêu?
Bốn ngàn bảy trăm dặm.
Không sai, càng lúc càng xa.
Lúc trước là hạm đội Thẩm Lãng đang chạy trốn, hạm đội họ Tiết đuổi, kết quả khoảng cách thành Nộ Triều ngược lại càng lúc càng xa.
Tốc độ hạm đội gia tộc họ Tiết di chuyển có thể ở một canh giờ năm mươi mấy dặm chừng đó, ngày kế có thể đi sáu trăm dặm.
Nói cách khác cần tám ngày mới có thể đến thành Nộ Triều.
Nếu như tám ngày kế tiếp, mỗi một ngày đều có sương mù dày đặc như thế.
Nói cách khác có thể sẽ gặp tám ngày điên cuồng tập kích của hạm đội Thẩm Lãng.
Trong sương mù, hai cái hạm đội đều trở thành người mù.
Nhưng hạm đội Thẩm Lãng cũng là một người mù có thể thấy mờ mờ, nhất là Kim Mộc Lan, thật là đáng sợ, giống như có thể xuyên thấu sương mù dày đặc.
Cho nên nếu là tiếp tục như vậy thì chờ chạy tới thành Nộ Triều thì hạm đội họ Tiết sẽ phải gánh lấy tổn thất đáng sợ.
Như vậy dù cho đến quần đảo Lôi Châu, hạm đội cũng mất đi đại bộ phận sức chiến đấu.
- Thẩm Lãng người này, rõ ràng hèn hạ đến tận xương. - Thế tử Tiết Bàn nhịn không được tức giận mắng mỏ.
Yến Nan Phi không nói, đi tới trước bản đồ biển bắt đầu suy nghĩ.
Bây giờ có hai cái phương án.
Phương án một, hạm đội lập tức dừng ở một cảng, đợi hiện tượng sương mù kết thúc.
Thế nhưng...
Hôm nay vẫn còn mùa đông, hiện tượng sương mù kết thúc gần như chẳng biết đến bao giờ nữa.
Hơn nữa thế cục không kịp đợi.
Tiết Triệt từng nói, thế cục đế quốc bên kia trời long đất lở bùng nổ vô cùng nhanh chóng.
Nếu đến khi đó, vẫn không có tiêu diệt họ Kim, không có chiếm lĩnh thành Nộ Triều, không có phong toả toàn bộ vùng biển phía Đông nước Việt, vậy coi như thất bại.
Nếu không thể chờ sương mù tản đi, vậy cần phải mạo hiểm!
Không thể còn bị động như vậy, cần chủ động!
Nhưng làm sao chủ động bây giờ?
Yến Nan Phi vắt hết óc.
Ưu thế của ông ta là gì vậy?
Quen thuộc vùng biển này, ở đây vẫn xem như là khu vực biển của gia tộc họ Tiết.
Nơi nào có xoáy nước, chỗ nào có đá ngầm, Yến Nan Phi đều rõ.
Hơn nữa những thứ này đều là tư liệu tuyệt mật, chưa bao giờ tiết ra ngoài.
Vị trí đá ngầm và xoáy nước này hoàn toàn dùng chi phí sinh mạng mà có được.
Nếu hạm đội của Thẩm Lãng vẫn đuổi theo cắn ông ta như chó điên, hơn nữa thích ở hiện tượng sương mù phát động tập kích.
Như vậy...
Hạm đội họ Tiết đẩy hạm đội Thẩm Lãng vào vùng biển địa ngục thì sao nhỉ?
Yến Nan Phi hướng mắt vào cái góc trái của tấm hải đồ này.
Nanh Biển!
Đây là tên Tiết Triệt đặt.
Bởi vì cái vùng biển này có vô số đá ngầm, đặc biệt sắc bén đột ngột.
dưới tình hình trời trong nắng ấm, có thể thấy những thứ đá ngầm dưới mực nước biển này.
Thế nhưng hiện tượng sương mù nhất định không nhìn thấy được.
Như vậy thừa dịp sương mù, dẫn dắt hạm đội Thẩm Lãng tới cái Nanh Biển này, hoàn toàn phá vỡ đáy tàu rồi nuốt chửng cả hạm đội.
Nhưng cứ như vậy với hạm đội gia tộc họ Tiết cũng là nguy hiểm to lớn.
Yến Nan Phi tuy rằng biết rõ Nanh Biển ở đâu, thế nhưng trong đám sương mù này cũng khó tránh khỏi đám đá ngầm này.
Không khéo chẳng tiêu diệt được hạm đội của Thẩm Lãng còn dẫn đến hạm đội của mình hủy diệt.
Chẳng bao lâu, Yến Nan Phi làm một quyết định.
Dùng ba mươi con tàu làm làm mồi, dụ hạm đội Thẩm Lãng vào chỗ hủy diệt.
Thậm chí kể cả chiếc kỳ hạm này của Yến Nan Phi.
Thằng giặc con Thẩm Lãng quá gian trá, nhất định phải không bỏ nhiều vốn liếng để hắn mới có thể mắc lừa.
Yến Nan Phi hạ lệnh!
Mỗi một chiếc tàu đốt đèn đuốc lên.
Sau một lát!
Trên gần hai trăm chiếc tàu của hạm đội họ Tiết treo đầy đèn đuốc.
Dưới màn đêm buông xuống, chúng hiện lên nhấp nha nhấp nháy trên mặt biển tối tăm có vẻ cực kỳ đẹp.
Không chỉ có đèn dầu.
Còn có trên trăm ngọn đèn pha.
Cái này đương nhiên là đèn pha nguyên thủy.
Bên trong đốt dầu, tiếp đó lợi dụng lõm gương lõm tiến hành hội tụ ánh sáng phản xạ.
Thứ này đương nhiên là thua kém đèn pha hiện đại, thế nhưng ở tình huống hoàn toàn tăm tối, trong khoảng cách nhất định vẫn có thể đủ thấy rõ.
Vì muốn cho hạm đội Thẩm Lãng kinh hoàng.
Hơn một trăm chiếc đèn pha nguyên thủy đều ngưng tụ toàn bộ trên ba mươi chín chiếc tàu của hắn.
Đây là đang cảnh cáo Thẩm Lãng, ta đang nhìn chằm nhằm nhà ngươi đấy, ngươi đừng mơ tưởng đánh lén.
Cứ như thế, hai hạm đội bình an vô sự.
Hạm đội của Thẩm Lãng rơi ở phía sau hai ba nghìn mét, chăm chú đi theo, cắn không thả.
Đợi ngày kế sương mù che phủ.
Một khi có sương mù, những thứ thứ đèn pha nguyên thủy này chẳng xuyên qua gì được.
...
Yến Nan Phi dẫn đầu hạm đội đi mãi về phía Nanh Biển.
Hi sinh ba mươi chiếc tàu để hoàn toàn phá hủy hạm đội Thẩm Lãng.
Đây là chuyện làm ăn hoàn toàn có lợi.
Hai cái hạm đội lặng lẽ tiến tới.
- Thúc phụ, Thẩm Lãng sẽ trúng kế sao? - Tiết Bàn hỏi.
Yến Nan Phi đáp:
- Hắn biết đá ngầm vùng biển này sao?
Tiết Bàn nói:
- Không có khả năng biết, đá ngầm khu vực này, chúng ta cũng là ở mấy tháng trước mới dò rõ. Lúc trước phần vùng biển này gần như không ai đi qua.
Yến Nan Phi nói:
- Chính là thế.
...
- Phu quân, như vậy không tốt đâu.
- Sợ cái gì, trên con tàu này đều là nữ, dù cho nàng có thốt ra âm thanh gì cũng không cần lo kia mà.
- Nhưng mà đại chiến trước mặt, làm loại chuyện này, có phải không quá may mắn hay không.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng à, trong cái đầu nhỏ của nàng có nhiều khuôn sáo như vậy sao. Đến đây đi, cục cưng à.
Một khắc đồng hồ sau đó.
Thẩm Lãng cầu xin tha thứ:
- Cục cưng, để ta từ từ, để ta từ từ.
...
Những lúc này, Thẩm Lãng đều có thể đặc biệt tưởng nhớ tiểu Băng và Ninh Diễm.
Mộc Lan quả thực chính là mười tám tầng địa ngục của hắn.
Ở trước mặt tiểu Băng, thậm chí ở trước mặt Ninh Diễm, Thẩm Lãng cũng còn xem như khá uy phong.
Sinh một thằng nhóc bại hoại như Thẩm Dã đều thiếu chút nữa giày vò nửa cái mạng.
- Còn muốn sinh một đứa con gái nữa. - Mộc Lan nói.
Cửa phòng mở ra.
Nữ võ sĩ Vũ Liệt đi đến, bưng rượu nho cùng thịt thăn.
- Xì!
Nhìn thấy Thẩm Lãng sau đó, nàng ngầm gắt một cái.
Không biết xấu hổ.
Nhưng nàng là không dám nhìn Mộc Lan, cho dù trên người Mộc Lan lúc này đang đắp một chiếc chăn lụa mỏng.
Bởi vì Mộc Lan thực sự quá đẹp, nhất là ở thời khắc này, Vũ Liệt ngó không nhịn được muốn đố kỵ.
Thẩm Lãng nhìn hải đồ khu vực này, biểu hiện tất cả bình thường.
- Công tử, lần sau lúc ngài không mặc quần áo, tốt nhất nói một tiếng. - Vũ Liệt nói.
Thẩm Lãng nói:
- Vũ Liệt tỷ tỷ, cái gì mà tỷ chưa từng thấy qua, vẫn còn để ý à?
Vũ Liệt liếc Thẩm Lãng một cái, tiếp đó đi ra ngoài.
Mặc dù nàng là phụ nữ, nhưng là người theo chủ nghĩa độc thân tuyệt đối.
Hơn nữa thân thể từ nhỏ đã thuốc tàn phá, với chuyện nam nữ không còn hứng thú.
Mộc Lan đứng dậy, ngồi trong ngực Thẩm Lãng, dùng đao cắt thịt thăn hươu.
Một miếng cho Thẩm Lãng, một miếng cho mình.
Tiếp đó nhấm một hớp rượu vang, một nửa mình uống hết, một nửa cho vào trong miệng Thẩm Lãng.
Hai người kia thân mật, đơn giản là đến để cho người ta phải ngứa ngáy.
- Tài nấu nướng của Vũ Liệt tỷ tỷ càng lúc càng tốt, cái thịt hươu này ướp gia vị ngon miệng cực kỳ.
- Ừ. - Thẩm Lãng tiếp đó lại nhịn không được hôn lên đôi môi Mộc Lan.
Có cái mùi nào qua được vợ cưng đâu, chỉ là thân thể ta không cho phép, bằng không ăn đến mười lần.
Mộc Lan nói:
- Phu quân, chỉ sợ động cơ Yến Nan Phi không thuần túy, ông ta giả vờ tiếp tục lên bắc, nhưng lại gần về phía đông.
Thẩm Lãng nói:
- Cái hải vực này là sân nhà gia tộc họ Tiết, đại khái ông ta muốn đẩy chúng ta vào vùng biển nào đó khá đáng sợ, muốn để chúng ta toàn quân huỷ diệt.
Mộc Lan nói:
- Chúng ta đây phải mắc lừa à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên, chúng ta không lên trước, bọn họ làm sao sẽ sau đó làm tiếp, không nỡ bỏ vợ thì sao làm được lưu manh.
Mộc Lan cười ha hả nói:
- Vậy chàng bỏ được vợ sao?
Thẩm Lãng nói:
- Luyến tiếc, luyến tiếc, người vợ này ta phải ăn hết một mình. Cục cưng à, bằng không nàng để ta ăn hết đi, hãy để ta ăn hết cả người nàng vào bụng đi nào.
- Thiếp ăn chàng còn tạm được.
Tiếp đó cơm còn chưa có ăn xong, hai người lại gặm cùng một chỗ.
Một khắc đồng hồ sau đó.
Thẩm Lãng lại nói:
- Cục cưng, để ta từ từ, từ từ...
...
Hừng đông ngày kế, sương mù đúng hạn tới, bao phủ toàn bộ mặt biển.
Hạm đội hai bên đều thả chậm tốc độ.
Tiết Bàn nói:
- Thúc phụ, ngài nhất định phải như vậy sao? Nếu như Thẩm Lãng không mắc mưu, vậy coi như chúng ta mất trắng ba mươi chiếc tàu.
- Nếu cứ tiếc thịt, bắt sói không được!
Tiếp đó Yến Nan Phi hạ lệnh, hạm đội tiếp tục tiến tới.
Trời dần dần sáng, thế nhưng sương mù càng lúc càng dày đặc.
Đèn pha nguyên thủy của gạm đội gia tộc họ Tiết căn bản xuyên thấu không được sương mù dày đặc, chỉ có thể mơ hồ thấy một điểm sáng.
Tiếp đó, căn cứ mệnh lệnh lúc trước của Yến Nan Phi.
Toàn bộ hạm đội dần dần tắt đèn dầu, dập tắt đèn pha.
Toàn bộ quá trình im hơi lặng tiếng, đặc biệt bí ẩn.
Chẳng bao lâu trong gần hai trăm chiếc tàu của hạm đội họ Tiết, chỉ có ba mươi chiếc tàu đèn vẫn sáng, thậm chí còn đốt lửa trong đèn pha cho thật lớn.
Rõ ràng chơi lớn.
Yến Nan Phi muốn dùng ba mươi chiếc tàu làm mồi, thu hút hạm đội Thẩm Lãng đến chỗ diệt vong.
Thậm chí bao gồm kỳ hạm của ông ta.
Vì sao ở trong sương mù dày đặc còn có thể thấy kỳ hạm?
Bởi vì đèn pha kỳ hạm càng lớn, vị trí càng cao.
Quả nhiên, hạm đội của Thẩm Lãng chăm chú theo tới.
Lúc này trong đầu Yến Nan Phi dâng lên một cái ý niệm khác.
Có muốn thừa dịp sương mù bày ra một vòng vây?
Hạm đội hướng hai cánh khuếch tán, tiếp đó lùi ra phía sau hạm đội Thẩm Lãng.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng bỏ qua cái kế hoạch này.
Nguyên nhân căn bản không có khả năng thực hiện.
Một khi muốn hình thành vòng vây, đường kính chí ít vượt qua mười mấy dặm.