Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 767: Lăng trì Tiết Bàn! Tin dữ khủng khiếp cho Tiết Triệt! (2)

Chương 767: Lăng trì Tiết Bàn! Tin dữ khủng khiếp cho Tiết Triệt! (2)


- Nhưng là chúng ta trong lúc vô ý phát hiện Thế tử ngài, càng nghĩ ta cảm thấy Thẩm Lãng có thể hào phóng hơn một chút. Ngài nhất định phải tin tưởng, chúng ta quả thực do dự thật lâu. Nhưng ngài cũng không nói về nhà, mà là muốn đi Thiên Nhai Hải Các, cho nên có thể chúng ta rất khó lấy được nhiều tiền thưởng, cho nên vẫn là giao ngài cho Thẩm Lãng thích hợp hơn một chút, chúng ta đã sớm nghe nói Thẩm Lãng là một đứa con phá của, chẳng tiếc tiền chút nào.

Tiết Bàn toàn thân run rẩy, há mồm run giọng nói:

- Ngươi, các ngươi cho ta uống là gì vậy?

- Một loại độc của ếch bay trên đảo, uống vào có thể làm cho người tê liệt. - Cái thủy thủ đầu lĩnh nói:

- Ta còn thật sự cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ nhiều độc quá thì ngài chết mất đó.

Tiết Bàn cất giọng run rẩy:

- Ta cho các ngươi một nghìn lượng vàng, các ngươi mang ta trở về quần đảo Nam Châu.

Thủy thủ đầu lĩnh nói:

- Xin lỗi, Tiết Bàn công tử, nếu như vừa rồi ngài nói lời này, chúng ta nhất định mừng rỡ như điên. Nhưng chúng ta đã ra tay hại ngài, còn làm sao quay đầu lại?

Tiết Bàn nổi giận, bỗng nhiên chợt lao tới.

Một chưởng bổ tới.

Võ công của hắn quả nhiên lợi hại, cho dù toàn thân tê liệt, vẫn đánh chết hai hải tặc.

Ba tên cướp biển còn lại thấy tình thế không ổn, lập tức nhảy vào biển, bơi rất xa.

Tiết Bàn cầm lấy mái chèo, ra sức đẩy.

Thế nhưng sau nửa khắc, vẫn là hoàn toàn mất cảm giác, cả người ngã lật.

Ba tên hải tặc gian trá vẫn không dám nhào lên đụng.

Đợi tầm một khắc đồng hồ sau, bảo đảm Tiết Bàn thực sự toàn thân trúng độc, bọn họ mới tiến lên phía trước.

Tiếp tục nhặt lên mái chèo bơi về phía tây.

- Châm lửa, châm lửa, để hạm đội thằng phá sản Thẩm Lãng phát hiện chúng ta.

...

Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh lại.

Độc tố trên người giảm bớt, khôi phục hoạt động.

- Biểu ca, biểu ca tỉnh rồi, thật tốt quá, quá tốt rồi...

Bên tai gã truyền đến cái chất giọng đầy kích động như thể từ chín tầng mây vang vọng đến.

Cố gắng mở mắt.

Gặp được một gương mặt tuấn mỹ vô song.

Thẩm Lãng!

Tức khắc Tiết Bàn tuyệt vọng.

Hận không thể lập tức bất tỉnh đi.

Ba thủy thủ kia mang theo mặt nạ bảo hộ, quỳ trước mặt Thẩm Lãng.

- Các ngươi muốn bao nhiêu tiền? - Thẩm Lãng hỏi.

- Một nghìn lượng vàng. - Tên hải tặc đầu sỏ kia nói.

- Cái gì? Một nghìn lượng vàng? - Thẩm Lãng cả giận nói:

- Đây là các ngươi khinh thường ta? Hay là khinh thường Thế tử Tiết Bàn hả? Chỉ đòi một nghìn lượng vàng?

- Bay đâu, đưa ba nghìn lượng vàng cho ba tráng sĩ nào!

Theo một tiếng ra lệnh, ba cái rương đặt ở trước mặt ba hải tặc.

Trong mỗi rương đều đầy những lượng vàng tỏa sáng óng ánh, mỗi rương có một nghìn lượng.

Tên đầu lĩnh hải tặc này gần như mừng đến chảy nước mắt.

Ánh mắt của ta không có sai, Thẩm Lãng quả nhiên là một tên siêu phá của.

- Đa tạ công tử, đa tạ công tử.

Ba người hướng Thẩm Lãng dập đầu nói:

- Sau đó phàm Thẩm công tử có gì phân phó, chỉ cần ra lệnh một tiếng, dẫu có dãi nắng dầm mưa, huynh đệ tuyệt không hai lời.

Thẩm Lãng phất tay nói:

- Dễ nói, dễ nói lắm.

Ba cái hải tặc thức thời đi khỏi.

Thẩm Lãng lại tới đến trước mặt Tiết Bàn, cất giọng run rẩy:

- Biểu ca, từ khi biểu ca đến gia tộc họ Kim từ hôn lần trước, biểu cả cũng biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.

- Từ hai mươi mấy năm trước, gia tộc họ Tiết của biểu ca hại gia tộc họ Kim của đệ, biểu ca cũng biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.

Tiết Bàn trong lòng chửi thật lớn.

Hơn hai mươi năm trước có ngươi sao? Nhiều nhất vẫn chỉ là dung dịch mà thôi.

Nhưng là phía trên mặt gã lại nở một nụ cười:

- Thẩm Lãng hiền đệ, chúng ta có thể nói chuyện một chút, nói chuyện rõ tàng một chút, hiền đệ là một người thông minh tuyệt đối, biết giao dịch gì rất có lãi... A...

Giọng của gã hơi ngừng, phát ra thảm thiết kêu thảm thiết.

Bởi vì Thẩm Lãng buông tay nhẹ, một con dao sắc bén trực tiếp rơi xuống.

Trực tiếp rơi vào giữa hai chân Tiết Bàn.

Trước tiên cảm giác được một trận lạnh lẽo, tiếp đó nóng lên một trận.

Giống như có thứ gì mất đi.

Thẩm Lãng hết hồn nói:

- Thật xin lỗi biểu ca, thật xin lỗi biểu ca, đao trong tay đệ không có cầm chắc nên rơi ngay trứng của biểu ca, biểu ca tuyệt đối đừng trách đệ nha…

- Để đệ xem chút nào, xem chút nào, có phải cắt hỏng rồi hay không?

- Không có, không có, còn có một số điểm còn dính, chưa có cắt đứt hoàn toàn.

- Nhưng mà còn dính chút xíu như vậy với cũng không nối lại được, bằng không đơn giản toàn bộ cắt đứt?

- Phập!

Bàn tay cầm dao của Thẩm Lãng bỗng nhiên chặt xuống.

Ừ!

Lần này hoàn toàn cắt bỏ sạch sẽ.

Cội nguồn sự sống của của Tiết Bàn không còn.

- A... A... A...

- Thẩm Lãng, ta giết ngươi, ta giết cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi... - Tiết Bàn lớn tiếng quát.

Gã bị thiến.

Thẩm Lãng nói:

- Biểu ca, thế gian phiền não nhiều bởi vì cái thứ cội nguồn trần tục dựng lên, chặt cũng tốt, cũng tốt!

- Thẩm Lãng, ta giết cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi...

Tiết Bàn điên cuồng gầm.

Bỗng nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương tiếp đó lại đã bất tỉnh.

...

Lại không biết đi qua bao lâu.

Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh rồi.

Ồ, kỳ lạ ghê!

Cái chỗ bị cắt mất kia không còn đau nữa, nói cho đúng là chẳng còn cảm giác gì.

- Biểu ca, lần trước ở hành tỉnh Thiên Tây biểu ca đã hăm dọa đệ, sau đó khiến đệ rõ ràng lăn lộn khó ngủ, đêm không thể chợp mắt, biểu ca nên biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.

Tiết Bàn cất giọng run rẩy:

- Hiền đệ, có chuyện gì nên bàn lại, bàn kỹ đã... A...

Trong tay Thẩm Lãng cầm đĩa sắt nung đó, trực tiếp đặt tại trên mặt của gã.

...

Lại không biết qua bao lâu.

Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh lại.

- Biểu ca, từ khi phụ thân biểu ca lần trước ám sát Ninh Chính điện hạ tới nay, không biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào.

Tiết Bàn cất giọng run rẩy:

- Hiền đệ, có chuyện gì nên bàn lại, bàn kỹ đã... A...

...

Lại không biết qua bao lâu.

Tiết Bàn lại một lần nữa tỉnh lại, cả thân hình của gã đã ở trong một cái lu rồi.

- Biểu ca... Quên đi, biểu ca không biết đệ nhớ biểu ca đến cỡ nào mà.

- Thẩm Lãng, giết ta, giết ta... A...

...

Lại không biết qua bao lâu.

Á!

Lần này Tiết Bàn không còn có tỉnh lại.

Cắt ngay cổ, đại khái là không có khả năng tỉnh rồi.

...

Kẻ thù trên bảng danh sách của Thẩm Lãng bị vạch ngang một cái.

Tiết Bàn!

Một dấu mực đỏ ngang qua.

Lúc này, cái đầu của Tiết Bàn đang ở trong một chiếc rương.

Thẩm Lãng nhìn mắt gã, rồi nói:

- Biểu ca, nhớ biểu ca ghê đó.

- Bay đâu, cầm đầu của Thế tử Tiết Bàn đưa đến quần đảo Nam Châu, tặng cho Tiết Triệt đại nhân, đồng thời chuyển cáo với ông ta, nói ta nhớ ông ấy cỡ nào!

...

Kế tiếp!

Thẩm Lãng không có lập tức đi tiến đánh quần đảo Nam Châu.

Mà là điên cuồng mà đánh lén tàu chiến may mắn còn sót của gia tộc họ Tiết.

Hạm đội chủ lực họ Tiết huỷ diệt, sau đó còn dư lại một bộ phận hạm đội, duy trì toàn bộ an toàn đường biển.

Nhưng mà những chiến hạm này trên cơ bản cũng là phân tán, toàn bộ bị chiến hạm của Thẩm Lãng tiêu diệt từng bộ phận.

Thẩm Lãng đánh chìm bất kỳ con tàu nào trên mặt biển.

Không chỉ là chiến hạm, còn có tất cả thuyền buôn của gia tộc họ Tiết.

Vì sao không cướp bóc?

Thực sự không chứa nổi.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, tất cả chiến hạm của gia tộc họ Tiết, tất cả những kẻ họ Tiết trên tàu đều bị diệt sạch, tổng số lượng vượt qua hơn trăm chiếc.

Không có biện pháp, gia tộc họ Tiết những thứ tàu tuần tra và những con thuyền buôn đều chạy theo đường biển cố định.

Tổn thất quả thực vô số kể.

...

Hạm đội dưới trướng của Thẩm Lãng đương nhiên sẽ không dữ đến mức trực tiếp cầm đầu người đưa đến đảo Nam Châu, mà là chặn một chiếc tàu buôn trên đường để bọn họ giao đầu Tiết Bàn cho Tiết Triệt, thuận tiện còn đưa lên thơ Thẩm Lãng đích thân viết.

Trong thành Nam Châu.

Tiết Triệt đang cùng đi Diêm Ách nói chuyện với Ninh Kỳ.

Kỳ thật ông ta có tâm sự.

Vài ngày trước vùng biển ngoài ngàn dặm phát sinh động đất, hơn nữa giống hệt có dấu vết sóng thần.

Đương nhiên, ông ta chẳng lo cho hạm đội chủ lực chút nào.

Bởi vì Yến Nan Phi dẫn đầu hạm đội chủ lực đi tiến đánh thành Nộ Triều, đã sớm cách xa khu vực động đất.

Thế nhưng gần đây vùng biển phía nam nhiều lần động đất, có chút không ổn.

Tất cả chuyện này hình như là bắt đầu từ sau khi núi Phù Đồ khai phá di tích thượng cổ.

Vùng biển phía nam là căn cơ gia tộc họ Tiết, nếu như nhiều lần phát sinh động đất đáy biển sẽ ảnh hưởng đặc biệt bất lợi với chuyện buôn bán.

Tuy rằng đến tận bây giờ, cũng chẳng có bao nhiêu tàu buôn bị hao tổn.

Thế nhưng số tàu buôn lui đến cũng rõ ràng thiếu đi 20%.

Như vậy sẽ gây tổn thất cho lợi ích gia tộc họ Tiết rất nhiều.

Nhưng Tiết Triệt cũng không tính kể khổ với núi Phù Đồ, chỉ có thể cho đối phương âm thầm nhớ kỹ nhân tình này.

- Tính thời gian, hạm đội Yến Nan Phi vài ngày nay cũng đã đến vùng biển quần đảo Lôi Châu, để tiêu tiêu diệt hạm đội gia tộc họ Kim hoàn toàn.

Diêm Ách nói:

- Tiết sư huynh, lúc trước nước Ngô cũng phái ba vạn đại quân tiến đánh thành Nộ Triều, kết quả tổn thất nặng nề, không công mà lui.

Tiết Triệt nói:

- Nước Ngô là nước Ngô, chúng ta là chúng ta.

Tiếp tục Tiết Triệt lại nói:

- Hơn nữa hôm nay đảo Lôi Châu cùng hơn hai năm trước cũng không giống nhau, đã thêm bảy tám vạn di dân, những thứ này đều là con dân gia tộc họ Kim. Kim Trác có khuyết điểm là gì? Chính nghĩa, chính trực!

Nghe những lời này, Diêm Ách đã hiểu.

Ba vạn đại quân của Yến Nan Phi không trực tiếp tiến đánh thành Nộ Triều, mà là có ý đồ với di dân đảo Lôi Châu, đại khai sát giới với con dân gia tộc họ Kim.

Những thôn trấn kia chắc chống không được đại quân Yến Nan Phi.

Giết chết mấy nghìn, mấy vạn con dân gia tộc họ Kim.

Đổi thành quý tộc khác có thể mặc kệ, cùng lắm thì tiêu hao nhiều chi phí để di dân lần nữa.

Nhưng Kim Trác chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu được.

Cho nên, quân phòng thủ gia tộc họ Kim nhất định sẽ ra khỏi thành.

- Thế nhưng quân Niết Bàn Thẩm Lãng mạnh mẽ phi thường, nhất là quân Niết Bàn thứ hai thần xạ thủ. - Diêm Ách nói.

Tiết Triệt nói:

- Quả thực mạnh mẽ phi thường, thế nhưng ta cho tới bây giờ cũng không có để Yến Nan Phi cùng bọn họ chính diện đối chiến.

- Vậy thì…?

Tiết Triệt nói:

- Cho cả thành Nộ Triều một mồi lửa, đốt rụi!

Nghe những lời này, Diêm Ách không khỏi run lên.

Trên thực tế, kế hoạch Tiết Triệt không chỉ dừng lại như vậy.

Ví như âm thầm để con dân gia tộc họ Kim trúng độc núi Phù Đồ tiếp đó để cho bọn họ trốn vào bên trong tòa thành lánh nạn, dẫn phát bệnh dịch đáng sợ.

Thời khắc mấu chốt, ông ta còn chuẩn bị vận dụng cổ độc núi Phù Đồ.

Tầm mấy bình cổ độc, giấu bí mật ở bên trong hạm đội Yến Nan Phi.

Dùng máy bắn đá ném cổ độc đến trong pháo đài thành Nộ Triều.

Tóm lại, thủ đoạn của Tiết Triệt còn rất nhiều.

Cho đến bây giờ, ông ta cũng không có suy nghĩ thực hiện chiến tranh bình thường với gia tộc họ Kim.

Chính là không từ thủ đoạn.

Cho dù giết chết tất cả người trên toàn bộ quần đảo Lôi Châu, giết chết tất cả người trong thành Nộ Triều cũng nhất thiết phải chiếm được cái tòa thành trì này.

Phải làm cho họ Kim vong tộc diệt chủng.

Tiếp đó, ông ta để cho hạm đội của Yến Nan Phi phong toả toàn bộ vùng biển phía Đông.

Đây mới là mấu chốt trong mấu chốt.

Ông ta hiểu ý kiến Liêm thân vương của đế quốc, tuyệt đối không thể để cho thành Nộ Triều có bước đột phá.

Theo Tiết Triệt, Ngô vương vẫn là quá trẻ tuổi, có điểm dừng quá mức.

- Điện hạ yên tâm chớ nóng, tin tưởng thần, thời đại của ngài sắp đến rồi.

Tiết Triệt không nói gì thêm.

Thậm chí đối với chiến cuộc thành Nộ Triều không có nói nhiều nữa.

Ông ta tin tưởng Yến Nan Phi, người anh em này cũng đủ độc ác, tuyệt đối có thể quyết liệt đến cùng.

Lúc đưa tiễn Yến Nan Phi xuất chinh, Tiết Triệt đã nói rõ ràng.

Nhổ cỏ tận gốc!

Về phần Tiết Triệt sẽ để lại bêu danh gì?

Thế giới này thắng làm vua thua làm giặc.

Cho nên có thể chẳng bao lâu sẽ nhận được tin chiến thắng của Yến Nan Phi.

Nói cho đúng không phải tin chiến thắng.

Mà là thông báo.

Thông báo giết hết thành Nộ Triều, giết hết gia tộc họ Kim.

- Điện hạ, đây là quà tặng cho ngài. - Tiết Triệt đưa lên một quyển sách.

Đây không phải là quyển sách thông thường, mà là dùng gỗ tử đàn điêu khắc một quyển kinh thư.

- Đây là《 Kinh Ách Nạn 》thần tự khắc, hy vọng dù cho điện hạ ở trong nghịch cảnh, cũng có thể hăng hái hướng về phía trước.

Ninh Kỳ tiếp nhận kinh thư nặng trịch.

Mở ra vừa nhìn.

Quả nhiên là bút tích Tiết Triệt.

Mỗi một chữ giống như sắt cắt bạc vạch vậy.

Nhưng mà, vì sao đỏ tươi như thế?

Ngửi nhẹ một chút, có mùi máu tanh.

Dùng đao dính máu điêu khắc.

Là máu của ai? Chắc chắn không phải chính Tiết Triệt.

Trên thực tế, đây là Tiết Triệt máu của địch nhân.

Mỗi lần giết chết một kẻ địch trọng yếu, Tiết Triệt sẽ lấy máu của người đó dùng để khắc một tờ kinh thư.

Suốt mười mấy năm.

Đã khắc lại tầm mấy bộ kinh thư.

Máu tươi khắc kinh?

Tiết Triệt nhà ngươi cái này là ý gì?

Tiếp tục Tiết Triệt lại lấy ra đến một quyển sách bằng gỗ tử đàn trống rỗng.

Lấy ra một con dao khắc sạch sẽ.

Hy vọng kế tiếp dùng máu của đám người Thẩm Lãng, Kim Trác, Kim Mộc Lan khắc một bộ kinh thư.

Thằng ranh con Thẩm Lãng luôn mồm thiên hạ không thù.

Ngược lại có cùng lý tưởng với Tiết Triệt ta đây, chính ta cũng muốn thiên hạ không thù!

Nhưng mà vào lúc này!

Bên ngoài một người lao điên cuồng mà vào.

- Chủ nhân, chủ nhân, có người đưa đến một cái rương, nói đây là quà tặng ngài, Thẩm Lãng tặng cho ngài!

Khuôn mặt Tiết Triệt co giật một hồi.

Ông ta không lập tức mở rương ra.

Tiết Tuyết nói:

- Điện hạ, nô nô bồi ngài đi đánh cờ.

Ninh Kỳ cùng Diêm Ách rời khỏi.

Tiết Triệt lẳng lặng nhìn cái rương trên bàn, nín thở.

Tuyệt đối không nên, tuyệt đối không nên.

Tay vung lên nhẹ nhàng.

Mở rương ra!

Lộ ra bên trong một cái đầu người, chính là đầu con của ông Tiết Bàn.

Chết không nhắm mắt.

Trên mặt Tiết Bàn còn khắc mấy chữ:

- Ba vạn hải quân, toàn quân huỷ diệt!

Tiết Triệt trong phút chốc như là bị sét đánh.

Cả người như thể hoàn toàn đông cứng lại.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch