Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 77: Thẩm Lãng, ngươi giỏi phá phách đấy nhưng không đủ sát khí! (2)

Chương 77: Thẩm Lãng, ngươi giỏi phá phách đấy nhưng không đủ sát khí! (2)


Trên thực tế Hứa Văn Chiêu thật đúng là người nhỏ mọn như vậy, ông ta được bồi dưỡng từ Bá Tước đời trước, kinh nghiệm đặc biệt lâu năm.

Hơn nữa năng khiếu toán học của ông ta vượt trên rất nhiều người, suốt hai mười mấy năm giải quyết sổ sách các khoản thu chi của phủ Bá Tước ngay ngắn rõ ràng, Bá Tước cùng phu nhân chẳng mấy am hiểu chuyện tiền tài nên càng ngày càng nể trọng ông ta nên chỉ có thể bao dung với cái tính cách quái đản đó.

Điều này cũng làm cho Hứa Văn Chiêu trở nên càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo.

Đừng nói Thẩm Lãng, coi như là thế tử Kim Mộc Thông, ông ta cũng có thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay như thường.

- Ngẩn cái gì thế? Đưa tay ra!- Hứa Văn Chiêu hướng Thẩm Lãng quát chói tai:

- Rõ ràng gỗ mục không thể khắc, đánh trò mười cây, cũng để cho trò biết lắng nghe giảng bài.

Lời nói này có vẻ quang minh chính đại, hơn nữa thầy đánh trò vốn là chuyện chính đáng.

Có điều vừa rồi mười mấy người trong lớp gần như chẳng có ai chăm chú nghe giảng, thậm chí có một nửa đã ngủ lăn ra bàn.

Ngài không đánh bọn họ mà lại cố đánh ta, đây không phải là mượn cơ hội trả thù à?

Thẩm Lãng nói:

- Thưa tiên sinh, học trò nào có ngủ trong lớp, cũng không châu đầu ghé tai nhiều chuyện gây ồn, vì sao lại đánh học trò?

Hứa Văn Chiêu lạnh lùng nói:

- Lên lớp không nghe giảng, xuất hồn bay ra ngoài nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ không nên đánh à?

Thẩm Lãng nói:

- Chính là những thứ tiên sinh đang dạy thì học trò đã học xong hết rồi, cũng không nhất định phải chăm chú nghe đến hết!

Nghe được lời này, Hứa Văn Chiêu cũng có chút sững sờ.

Ông ta giảng dạy ở phủ Bá Tước mấy năm, ngay cả học trò chẳng tha thiết gì với bài giảng của ông vẫn có thái độ cung kính một mực.

Hứa Văn Chiêu hoàn toàn là muốn đánh thì đánh, muốn mắng cứ mắng.

Đừng nói là học trò bình thường, ngay cả thế tử Kim Mộc Thông, cũng bị ông đét đít hai ba lần.

Bá Tước đại nhân nếu biết cũng chỉ có một câu nói, đáng đánh, tiếp tục đánh!

Tôn sư trọng đạo, không chỉ là lời nói suông đâu.

Hiện tại Thẩm Lãng chính là một người ở rể, cũng dám tranh luận à?

- Trò còn dám mạnh miệng?- Khuôn mặt Hứa Văn Chiêu hơi dữ tợn, lạnh giọng quát:

- Cái này không chỉ là mười cây, đánh ba mươi cây xong, tiếp đó trước mặt ở Khổng thánh nhân quỳ ba canh giờ!

Thẩm Lãng nói:

- Xin lỗi học trò khó mà nghe theo nổi!

Tức khắc, phía sau xuất hiện mười mấy cặp mắt ngưỡng mộ pha lẫn phức tạp.

Hứa Văn Chiêu là ông thầy dữ nhất, không ngờ Thẩm Lãng ngang như vậy, dám tranh luận với thầy luôn.

- Ha ha... - Hứa Văn Chiêu giận đến mức cười phá lên:

- Quả nhiên là thứ ngu đần mất hồn, đồ dốt nát bỉ ổi, cuồng vọng lớn, tùy ý làm bậy như thế, để xem Bá Tước đại nhân thế nào trừng trị ngươi, trò chờ đó cho ta!

- Bốp!

Thước đo của Hứa Văn Chiêu đập mạnh trên bàn một cái, trực tiếp gãy thành hai mảnh, tiếp đó ông ta bỏ ra khỏi lớp, đi mách với Bá Tước đại nhân.

Sắc mặt thế tử Kim Mộc Thông hơi tái, tiến lên phía trước nói:

- Thẩm Lãng, lần này tỷ phu nguy rồi, mông thể nào cũng nát bét, tối thiểu phải ăn ba mươi cây.

Thẩm Lãng nói:

- Ông thầy Hứa Văn Chiêu này vẫn luôn là người như vậy à?

Kim Mộc Thông bất đắc dĩ gật đầu, chính gã còn bị Hứa Văn Chiêu đét đít bảy tám lần.

- Ông ấy phụ trách sổ sách phủ Bá Tước chúng ta, rất nhiều khoản tiền đều trong đầu, vì vậy phụ thân đặc biệt nể trọng. - Kim Mộc Thông nhỏ to tâm sự tiếp:

- Ông ta đặc biệt nóng tính, trong phủ nhiều người sợ lắm.

Điểm ấy cũng không có gì kỳ lạ, người giỏi toán thường tình cảm cũng không dồi dào.

Thẩm Lãng hỏi:

- Hôm qua kẻ giựt giây đệ đi đánh ta, có phải là ông ấy hay không?

Kim Mộc Thông vội vàng lắc đầu đáp:

- Đệ không thể nói, nói ra thì không biết giữ lời.

Tam ngốc, ngươi không cần nói nữa.

Thẩm Lãng bèn hỏi:

- Ông ta có quan hệ gì với ba người Vương Liên, Mạc Dã, Kim Sĩ Anh vậy?

Kim Mộc Thông đáp:

- Thầy ấy là cậu của anh họ Vương Liên, xem như họ hàng xa bên ngoại.

Vương Liên, vị cử nhân trẻ tuổi, Chủ Bộ chủ quản hình ngục thành Huyền Vũ.

Lần này chân tướng rõ ràng.

Quả nhiên là Thẩm Lãng chặn đường Hứa Văn Chiêu, vốn đứa cháu Vương Liên sẽ trở thành cô gia phủ Bá Tước, kết quả bị Thẩm Lãng cướp mất, khó trách ông ta xem Thẩm Lãng là gai trong thịt.

Thẩm Lãng nói:

- Hóa ra người này dĩ nhiên là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo như vậy.

Tức khắc, tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông liếc mắt nhìn phía Thẩm Lãng.

Ngươi mà cũng có tư cách nói ra những lời này? Hai người các ngươi ai hẹp hòi hơn, trong lòng ngươi càng rõ hơn ai.

Nhưng mà, thằng béo này vẫn vô cùng có nghĩa khí, vội nghĩ kế cho Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng tỷ phu nên chạy nhanh đến chỗ mẫu thân đệ xin xỏ đi, phụ thân cổ hủ lắm, không chấp nhận kẻ không tôn sư trọng đạo. Chỉ cần Hứa tiên sinh đi mách, phụ thân nhất định sẽ quất roi tỷ phu. Bằng không tỷ phu cứ trốn ra ngoài cũng được, ví như trốn trong quân doanh của tỷ tỷ chẳng hạn. – Trong lòng Kim Mộc Thông lo sợ bèn nói tiếp:

- Ba mươi roi đấy, cũng đủ cho tỷ phu nằm trên giường nửa tháng.

Đùa à, việc vặt vãnh như thế cũng đi cầu mẹ vợ thì sẽ bị xem thường mất.

Bị nhạc mẫu xem thường là việc nhỏ, bị vợ xem thường mới là chuyện lớn. Nếu một cô gái xem thường, dù cho có thể ngủ với nhau, nàng cũng chỉ giả vờ ừ hử mà thôi.

Nếu như ngay cả một nhân viên kế toán tính cách có vấn đề còn đạp không xong, Thẩm Lãng ta cũng không cần lăn lộn ở phủ Bá Tước nữa.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch