Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 797: Đám cưới lớn của Lãng gia! Một bước lên trời! (2)

Chương 797: Đám cưới lớn của Lãng gia! Một bước lên trời! (2)


Á!

Ba người xung quanh không khỏi nhìn sang hắn, câu trả lời này của ngươi có ý gì vậy?

Sau khi nghe Thẩm Lãng trả lời, Công tước Dibos có vẻ mặt không chút thay đổi.

- Câu hỏi thứ hai, một khi biến thành tình nhân của ta, có thể mang cho ta cái gì? Các ngươi có thể làm gì? - Công tước Dibos bèn hỏi.

Vị công tử quý tộc Côn Nham từ thế giới phương Đông đáp lời:

- Ta sẽ làm thơ cho ngài, đánh đàn cho ngài, vẽ cho ngài và ca xướng cho ngài.

Tần Cổ nói:

- Ta có thể chia sẻ mối quan tâm của ngài, lắng nghe ý kiến của ngài và ta có thể cho ngài lời khuyên hợp lý vào những thời điểm quan trọng.

Dibos đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng nói:

- Ta... Ta... Ta sẽ làm cái gì?

Thẩm Lãng ngẫm lại một hồi, hắn lúc đầu muốn nói phương diện bản lĩnh nào đó của ta ta đặc biệt cao cường, nhưng làm người không thể lừa mình dối người.

Ước chừng sau một lúc lâu, Thẩm Lãng nói:

- Kỹ thuật liếm của ta không tệ.

Á!

Sỉ nhục, đơn giản là sỉ nhục mỹ nam phương Đông, thật không thẹn mang tiếng là đi ra từ lầu xanh.

Hai mỹ nam phương Đông bên cạnh không khỏi che mũi, lại một lần nữa rời xa Thẩm Lãng.

Rác rưởi, ngươi đơn giản là cho thế giới phương Đông chúng ta mất mặt, cho tổ tông chúng ta mất mặt.

Cái thứ rác rưởi như vậy vì sao lưu lại ở trong lầu xanh ở thế giới phương Đông? Vì sao phải đi tới hải ngoại mất mặt xấu hổ kia chứ? Đây đối với tôn nghiêm dân tộc chúng ta tạo thành tổn thương vĩ đại biết không?

Quả nhiên sau khi Dibos đau nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, khuôn mặt cũng hơi méo một cái, thậm chí còn hơi xiết nắm tay lại.

- Vấn đề thứ ba, các ngươi cảm thấy thế giới này có thần linh không? - Công tước Dibos bèn hỏi:

- Nếu có, xin vẽ ra bộ dáng của người đó, nếu như không có liền nói không có.

Côn Nham nói:

- Thế giới này đương nhiên là có thần linh, đối với ta mà nói, thần linh chính là ngài.

Tiếp đó Côn Nham bắt đầu vẽ tranh Công tước Dibos, tiêu chuẩn quả nhiên rất cao, cũng đã đủ ra ngoài cung điện Louvre bán tranh rồi.

Tần Cổ nói:

- Thần linh, tin thì có, không tin thì không, thứ đó bên trong não người.

Trong não Thẩm Lãng bản năng nghĩ ra mấy đáp án.

Đêm qua tới tư tế, còn có ngày hôm nay Công tước Dibos ăn mặc, các loại dấu hiệu đều cho thấy nàng tín ngưỡng thần Lửa.

Thần Lửa trong thần thoại thế giới phương Đông là chúc dung, thế giới phương Tây truyền thuyết Hỏa thần là Hephaistos (*).

(*) Trọng Lê là một nhân vật huyền sử sống vào thời đế Cốc Cao Tân thị. Ông sáng tạo ra nồi đất, ấm đất, niêu đất; khiến món ăn có mùi vị và thơm ngon hơn... Nhờ những phát minh trên mà Trọng Lê được đế Cốc biết đến mời vào trong triều đình phong làm quan to giữ chức Hỏa Chính cai quản về việc chế tạo và sản xuất lửa trong thiên hạ với danh hiệu là Chúc Dung. Hephaistos (Hephaestus) là vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Ông là vị thần của kỹ nghệ, bao gồm nghề rèn, thủ công, điêu khắc, kim loại và luyện kim, và lửa. Thần được thờ phụng trong khắp các trung tâm chế tạo và công nghiệp ở Hy Lạp, đặc biệt ở Athena.

Mà Thẩm Lãng đọc qua điển tịch thượng cổ, thần Lửa ở văn minh thượng cổ phương Đông là rồng, còn thần Lửa ở phương Tây là con chó Địa Ngục.

Tóm lại có đáp án thiên hình vạn trạng.

Thế là, Thẩm Lãng cầm lấy một tờ giấy trắng, ở phía trên vẽ một điểm.

Một điểm như có như không.

Dibos bèn hỏi:

- Vị này Sở Trung Thiên tiên sinh, xin hỏi ngươi cảm thấy có thần linh à? Ngươi trên giấy vẽ là gì vậy?

- Điểm kỳ dị không-thời gian (*). - Thẩm Lãng nói:

(*) Điểm kỳ dị không-thời gian (gravitational singularity hay spacetime singularity, chữ Hán là kỳ điểm) là một điểm của không gian mà tại đó, mật độ vật chất cũng như độ cong của không-thời gian là vô cùng. Có nhiều loại kỳ dị: kỳ dị lỗ đen, kỳ dị trần trụi, kỳ dị Vụ nổ lớn... Ở điểm kỳ dị này, các định luật khoa học và khả năng tiên đoán tương lai đều không dùng được nữa.

- Nó bao hàm vũ trụ vạn vật, cũng bao gồm hư vô, càng bao gồm vô tận, nếu như nói có thần linh, nó mới là thần của chúng ta.

Câu trả lời này lại để cho hai mỹ nam phương Đông khác khó chịu. Câu trả lời của ngươi quá lố, nhưng cũng chẳng có ý gì, có khoe mẽ huyễn hoặc khó hiểu ở cái chỗ này cũng không có ích lợi gì.

Công tước Dibos cầm trong tay một quả cầu thủy tình, nhẹ nhàng thưởng thức như thể đang suy tư.

Toàn bộ như chết lặng, bởi vì người bị đào thải sẽ bị thiến biến thành thái giám, quả thực chính là phán quyết vận mệnh.

Cho nên cho dù Côn Nham cùng Tần Cổ với biểu hiện của mình tràn trề tự tin, vẫn cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Khoảng chừng mấy phút sau, Công tước Dibos mở ra đôi mắt đẹp, rồi nói:

- Ngài Sở Trung Thiên, mặc kệ có phải chàng mang tên này hay không, thế nhưng chúc mừng chàng thắng, từ nay về sau chàng sẽ là bạn đời của ta.

Nghe những lời này, khuôn mặt hai mỹ nam phương Đông khác kịch biến.

Làm sao có thể được? Cái tay Sở Trung Thiên xuất thân hèn mọn, hắn trả lời tất cả đều là một đống cứt, dựa vào cái gì có thể thắng? Hai người chúng ta xuất thân cao quý, mới miễn cưỡng xứng với Nữ Công tước, mà Sở Trung Thiên từng nói mình là kẻ lớn lên trong lầu xanh, hoàn toàn là kẻ thấp kém nhất trên cái thế giới này.

- Nữ Đại Công tước, cái này không công bằng, cái này không công bằng!

Nữ Công tước Dibos vung bàn tay ngọc ngà thật nhẹ nhàng, mấy tên võ sĩ đi đến, chợt đè hai mỹ nam phương Đông Côn Nham cùng Tần Cổ xuống đất.

Thái giám trung niên Taren tiến lên, lấy ra con dao tinh xảo của ông ta.

- Không nên, không nên, Nữ Công tước van cầu ngài hãy thả chúng ta đi.

- Cái này không công bằng, không công bằng... A...

Bàn tay Taren vung lên nhẹ nhàng, tay nghề này quả thật tuyệt vời, còn chưa có thấy rõ ràng tất cả liền kết thúc, tuyệt đối là chuyên nghiệp.

Sau hai tiếng kêu gào thảm thiết, thế giới này có thêm hai tên thái giám. Thẩm Lãng ở bên cạnh cũng thấy da đầu từng đợt tê dại, chắc chắn đau cực kỳ, hắn cũng vui mừng thiến người khác, nhưng là thấy đến một màn này vẫn còn có chút khó chịu.

- Tin tưởng ta, các ngươi sẽ nhanh chóng thích cuộc sống như thế. - Thái giám trung niên Taren nói.

Tiếp đó, hai thái giám mới thiến trực tiếp bị bắt đi ra ngoài.

...

Bên trong thư phòng, chỉ còn sót hai người Thẩm Lãng cùng Công tước Dibos.

- Ngươi không phải là Sở Trung Thiên, ta tuy rằng không hiểu ngôn ngữ các ngươi, nhưng là thái giám của ta hiểu, hắn suy tư tầm ba giờ, rốt cục rõ ràng ý nghĩa tên của ngươi. - Công tước Dibos nói:

- Ngươi vô cùng thông minh, thế nhưng thiếu kính sợ, mặc kệ ở bất kỳ thời khắc nào đều phải lường gạt kẻ khác, ngươi thật sự là quá ngạo mạn.

Dứt lời, Công tước Dibos lấy ra một tờ giấy, trên đó viết ba chữ, cái tên đó dothái giám Taren viết.

Có thể đọc thành Sở Trung Thiên, cũng có thể đọc thành Lâm Đản Đại (trứng bự).

Dựa vào, các ngươi nhàn nhã thế này à? Ta tùy tiện lấy một cái tên giả, các ngươi đều phải nghiên cứu mấy canh giờ? Hơn nữa lại còn tìm ra cái tên bó tay thế này?

Công tước Dibos nói:

- Ta cảm thấy mình đã bị mạo phạm, cho nên chàng cần phải bị nghiêm phạt, chàng đã cảm thấy trứng lớn, vì sao không thiến mất một cái thì sao?

Thẩm Lãng nói:

- Không được, như vậy sẽ xúc phạm đến một vị thần linh khác.

- Người nào? - Dibos hỏi.

- Santa Claus. - Thẩm Lãng đáp.

Đáng tiếc, thế giới này còn chưa có kiểu ngoan cố thế này, trò chọc cười này Thẩm Lãng vẫn phí công.

Công tước Dibos đi tới trước mặt Thẩm Lãng, tiếp đó có hai người hầu mang một tấm gương tiến đến.

Gương đồng lớn thế này sao? Đáng tiếc hội Thiên Đạo làm ăn còn chưa có tới thế giới phương Tây, bằng không thì thực sự sẽ giàu to.

Công tước Dibos nhìn Thẩm Lãng cùng mình trong gương. Từ chiều cao đến thể hình, thậm chí đến khí chất đều là phi thường xứng, hoàn toàn được xưng là một đôi bích nhân.

- Hãy chuẩn bị sơ sơ một chút, hai ngày sau, tiến hành hôn lễ hai người chúng ta. - Công tước Dibos nói.

Tiếp đó, nàng trực tiếp đi.

Hôn lễ?

Thẩm Lãng không khỏi da đầu tê dại, đây không phải là tuyển trai bao, tuyển tình nhân à?

Làm sao còn kết hôn vậy? Bây giờ thế này có vẻ càng quỷ dị hơn.

Vị Công tước Dibos xinh đẹp vô song năm nay ba mươi mốt tuổi, biến thành goá phụ đã mười năm.

Trong thời gian mười năm này, nàng tuyệt đối xem như là giữ mình trong sạch. Dù cho muốn kết hôn, nàng có cả bó quý tộc vương triều Zollern để lựa chọn, căn bản cũng không có lý do chọn chọn một người đàn ông thế giới phương Đông không rõ lai lịch.

Cuối cùng nàng muốn làm gì vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Người yêu dấu, nếu muốn trở thành vợ chồng, vậy xin hỏi ta có thể tới phòng đọc sách này không?

Công tước Dibos nói:

- Có thể được? Thế nhưng có biện pháp càng tốt, ví như dời phòng đọc sách của ta đến chỗ chàng.

...

Thẩm Lãng lại một lần nữa về tới chỗ ở của mình, lại một lần nữa hưởng thụ sinh hoạt như là vương hầu vậy.

Công tước Dibos quả nhiên đưa tới rất nhiều rất nhiều sách vở, nhưng đại bộ phận cũng là lịch sử, nghệ thuật, triết học về vương triều Zollern v.v...

Thẩm Lãng muốn xem đến tư liệu đế quốc Witch, vẫn không có.

Không biết là phong bế tin tức đế quốc Witch chỉ với Thẩm Lãng, hay là cấm vận toàn bộ những ghi chép văn tự về đế quốc Witch nữa.

Trong vòng hai ngày kế tiếp.

Thẩm Lãng tận hưởng cuộc sống càng thêm xa hoa, có chút thậm chí đều đã trải qua vượt qua tưởng tượng của hắn.

Nhà Russo lại hào phú đến nước này à?

Loại xa hoa lãng phí này thậm chí ngay cả thứ tiêu tiền như rác như Thẩm Lãng cũng cảm thấy đau lòng.

Thảo nào vị Nữ Công tước này có thể mua nhiều nô lệ da đen như vậy, suốt những ngày nay tàu thuyền trên biển vẫn không dứt mang nô lệ đến.

Vô số kể khôi giáp, vũ khí, nô lệ qua từ bốn phương tám đại dương vận tới, tiến vào trong thành Golden Jade.

Thẩm Lãng thực sự muốn hoài nghi, cái nhà Russo thực sự phát hiện một mạch vàng thời thượng cổ, hoặc là có một mỏ vàng lớn, chẳng lẽ gia tộc này ị phân ra cũng là vàng?

Thẩm Lãng không biết, nàng đến tột cùng muốn triệu tập bao nhiêu quân đội.

Về đế quốc Witch, hắn vẫn biết được rất ít, thậm chí không biết đế quốc Witch đến tột cùng ở đâu, có phải chăng là đế quốc của Cừu Yêu Nhi.

Hắn vẫn như là chim hoàng yến vậy, sinh hoạt trong pháo đài tráng lệ, có thể hưởng thụ tất cả vinh hoa phú quý, nhưng lại là không thể đi ra cửa phòng một bước.

...

Hai ngày trôi qua thật nhanh.

Kế tiếp pháo đài của Công tước Dibos đổi mới trang trí hoàn toàn, khắp nơi đều trải lụa đỏ.

Thậm chí pho tượng ven đường, còn có băng ghế, đều ước gì quấn lụa đỏ.

Toàn bộ pháo đài không tắt đèn, thậm chí còn chẳng cần đến đêm mới đốt.

Tóm lại, cả pháo đài muốn phải cố gắng tạo nên bầu không khí ăn mừng. Ngay cả tất cả nô lệ, cũng đều mặc quần áo đặc biệt.

Bởi vì, hôn lễ Công tước Dibos sắp đến, nàng phải gả cho một mỹ nam thần bí thế giới phương Đông.

Lúc đầu cử hành hôn lễ cũng đã đủ sợ hãi, Thẩm Lãng cho rằng chắc hẳn là một lễ cưới quy mô nhỏ, tối đa giống như là nghi thức nạp thiếp vậy.

Không nghĩ tới, vị Nữ Đại Công tước Dibos này dĩ nhiên là cần lễ nghi chính quy tổ chức cái đám cưới này..

Cái này càng thêm quái dị.

...

Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn chiếu sáng huy hoàng khắp pháo đài.

Rượu ngon như ao, món ngon như rừng, người hầu như mây.

Hết chiếc xe ngựa lộng lẫy này đến chiếc xe ngựa lộng lẫy khác tiến vào trong pháo đài.

Mấy trăm khách quý tham gia hôn lễ Công tước Dibos, toàn bộ không giàu cũng sang, còn cái thứ hải tặc thủ lĩnh đưa Thẩm Lãng tới, đừng nói tham gia hôn lễ, dù cho tư cách tiến vào cổng pháo đài cũng không đủ.

Thẩm Lãng chú ý tới, những thứ quý tộc tham gia hôn lễ này đại bộ phận vẫn mặc phục sức của vương triều Zoller.

Vương triều Zollern mặc dù chia năm xẻ bảy, nhưng mọi người vẫn là thừa nhận địa vị chính thống của nó ở thế giới phương Tây.

Ở đây chi chít Tử tước, Bá tước, Hầu tước.

Công tước không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

...

Khoảng chừng chín giờ tối, hôn lễ bắt đầu!

Thẩm Lãng mặc áo gấm màu đỏ, Nữ Công tước Dibos mặc váy dài màu đỏ.

Không phải lễ cưới ở thế giới phương Tây đều tiến hành ở ban ngày à?

Vì sao là ở buổi tối?

Trong điện đường to lớn, khắp nơi đều đốt lửa nóng hừng hực.

Những bích họa trên vách tường và trên những cửa sổ đều toàn là hình ngọn lửa.

Có rồng khổng lồ phun lửa, còn có chó Địa Ngục, còn có ngọn núi lửa khổng lồ đang phun trào.

Tiếp đó, lúc trước những tư tế biến mất trong lâu đài lại một lần nữa xuất hiện.

Một nữ tư tế thần bí trung niên chủ trì đám cưới này.

Nàng nói, Thẩm Lãng liền hoàn toàn nghe không hiểu gì hết, không phải tiếng Latin cũng không phải tiếng Hy Lạp.

Bà ta hỏi từng câu, tiếp đó Công tước Dibos trả lời mỗi một câu hỏi, có vẻ vô cùng căng thẳng.

Sau cùng, nữ tư tế này lấy ra một vòng tay vàng, trực tiếp đeo vào trên tay của Thẩm Lãng cùng Dibos.

- Phụt! - Một ngọn lửa từ phía trên vòng tay bốc cháy lên, nhưng lại là chẳng làm cho người nào bị phỏng.

Điều này đại biểu được ở dưới chứng kiến của thần Lửa, Thẩm Lãng (Sở Trung Thiên) cùng Dibos chính thức trở thành vợ chồng.

Đây thật sự là ngày chó má.

Thẩm Lãng mới vừa tới đến thế giới phương Tây, liền chẳng biết tại sao tái hôn.

Hơn nữa còn là hôn lễ chính thức long trọng như thế, có thể còn long trọng hơn hôn lễ với cục cưng Mộc Lan rất nhiều.

Mấy trăm khách quý ở đây đều là quý tộc, có nghĩa là vai trò người chồng của Thẩm Lãng tuyệt đối chính quy.

Đây căn bản không phải là tình nhân nữa rồi.

Không chỉ có như thế, Thẩm Lãng còn thấy rất rõ ràng, thư ký gia tộc Russo đã bắt đầu《 Lịch sử nhà Russo 》, chính thức viết vào cuộc hôn lễ này, cũng viết cả Thẩm Lãng vào.

Nói cách khác, đoạn lịch sử này phải được truyền xuống, Thẩm Lãng biến thành người chồng trên danh nghĩa của Nữ Đại Công tước Dibos sẽ lưu truyền qua các thời đại.

Thậm chí còn có một họa sĩ chuyên môn, ở bên cạnh vẽ thời khắc hai người thành hôn nữa.

Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Kế tiếp Thẩm Lãng còn có một nghi vấn, lúc trước hắn và cục cưng Mộc Lan bái đường thành thân, sau đó là không có tiến hành động phòng.

Hôm nay cuộc hôn lễ chẳng biết tại sao lại có, nhưng lại chính thức thế này.

Vậy có phải động phòng hoa chúc thật sự đến chăng?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch