Nàng cũng không có tự mình đi tiến đánh Thẩm Lãng, đây không phải là nàng không coi trọng, bằng không nàng cũng sẽ không dẫn đầu một trăm ngàn đại quân trở về. Thứ nàng coi trọng không phải Thẩm Lãng, mà là bởi vì nữ vương Medusa giao hai ngàn quân đội cho Thẩm Lãng chuyện này, nàng lo lắng đế quốc Witch sẽ ở hành tỉnh Jade Wave chết đi sống lại.
Thế nhưng nàng nhưng lại không thể tự mình xuất chinh, như vậy liền quá đề cao Thẩm Lãng, nàng dầu sao cũng là nữ thống soái đánh thắng đế quốc Witch, là người thủ hộ đế quốc Zollern III, nếu như chính là hai ngàn tên địch còn muốn nàng tự mình xuất chinh thì cũng không tránh khỏi quá buồn cười.
Trở lại pháo đài, sau đó Công tước Dibos ngồi vào bàn của mình viết thư cho Đại đế Solon.
Mấy tháng này tới, nàng mỗi ngày đều muốn viết một phong thơ cho Solon, nội dung toàn là biểu lộ sự ngưỡng mộ và lòng trung thành.
Mỗi một phong thơ cũng là đầy nhiệt tình, mặc dù nàng cho tới bây giờ đều chưa từng gặp vị Solon điện hạ này.
Sau khi viết thư xong thì dán kín hoàn toàn, tiếp đó đóng lên ấn sáp.
- Dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến Solon bệ hạ. - Công tước Dibos nói.
- Vâng, chủ nhân của ta. - Thái giám trung niên Taren nói:
- Dùng ngôn ngữ người phương Đông, có câu không biết khi nói hay không?
Công tước Dibos nói:
- Nếu như là nịnh hót thì quên đi.
Taren nói:
- Ta xin thề mỗi một chữ cũng là phát ra từ đáy lòng, dù cho ta ngậm miệng, mỗi một chữ của ta sẽ từ lồng ngực phóng ra ngoài. Chủ nhân của ta lần này ngài trở về, sau đó trở nên trẻ đẹp hơn tuổi thật, ta muốn thiên hạ không còn có người đàn bà nào xinh đẹp hơn ngài, ngài cần phải biến thành hoàng hậu đế quốc Zollern.
Công tước Dibos nói:
- Ta cần phải tin ánh mắt của một tên thái giám à? Lẽ nào bọn họ còn có năng lực giám định và thưởng thức phụ nữ sao?
Taren cất giọng cực kỳ bi thương:
- Chủ nhân của ta ơi, thứ ta bị thiến chỉ là ham muốn, mà không phải mỹ học.
- Đi thôi, đi thôi, ngươi đã trì hoãn một phút đồng hồ. - Dibos nói.
- Vâng, đại nhân. - Taren như thể dưới chân sinh ra gió, ông ta nói:
- Thế nhưng ta sẽ không để lỡ một phút đồng hồ này.
Tiếp đó, ông ta chạy ra ngoài một cách khoa trương.
Công tước Dibos đẩy cửa ra, đi tới trước cây đàn ống, bắt đầu đánh đàn.
Mỗi ngày kế tiếp nàng đều luyện đàn bởi vì cần đánh cho Solon bệ hạ nghe, cần phải lấy được sự tán thưởng của gã.
Thẩm Lãng từng trong lúc vô ý nghe được nàng đánh, kết quả nàng trực tiếp bỏ dở, bởi vì tiếng đàn của nàng không phải cho Thẩm Lãng nghe.
Diễn tấu hết lần này đến lần khác, mãi cho đến xác định hôm nay không còn có không gian tiến triển mới thôi.
Hơi do dự một cái, Dibos đánh lên bản 《 Exodus 》.
Nàng quả thực tài hoa hơn người, cho dù là phương diện âm nhạc, chỉ nghe qua Thẩm Lãng đánh một lần sau đó, nàng gần như thuộc lòng.
Bản nhạc này quả thật không tệ, nàng có nên chăng đánh cho Solon bệ hạ nghe không?
Không, không, không, tuyệt đối không được.
Bản nhạc này hay, nhưng bởi vì xuất từ tay Thẩm Lãng, cho nên chính là sai lầm, cho nên phải hoàn toàn biến mất trên thế giới này, kể cả Thẩm Lãng người này cũng biến mất luôn đi.
Công tước Dibos đứng lên nói:
- Bay đâu, đốt cây đàn này đi.
Người bên ngoài khom người:
- Vâng!
Trong lòng họ tràn đầy nghi ngờ, cây đàn này có lịch sử đã hơn một trăm năm, vì sao phải đốt vậy?
...
Dibos đi tới trên tháp cao của pháo đài, nàng ngắm nhìn hạm đội trên biển, hiện giờ nó đã cách thật xa.
Nàng cố tình làm thơ miêu tả hạm đội rời cảng, thế nhưng lại chẳng có linh cảm nào.
Thế nhưng những câu thơ phương Tây đắp xây tình cảm thật hay, thế nhưng ở mặt cảnh trí và ý cảnh lại có khiếm khuyết với câu thơ phương Đông, chí ít lúc này
tòa thành tháp cao phía trên, ngắm nhìn phương xa trên mặt biển hạm đội, đã cách rất xa.
Nàng cố tình làm thơ, hình dung loại này hạm đội rời xa, dần dần không gặp cảm giác.
Thế nhưng phương tây câu thơ đắp nặn tình cảm vô cùng hay, thế nhưng cảnh trí cùng ý cảnh phía trên, giống như lại so với phương đông câu thơ có khiếm khuyết, chí ít Công tước Dibos lúc này làm không được câu thỡ cỡ như “Cô phàm viễn ảnh bích không tận” (*).
(*) Câu thơ này trích trong bài Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng (tại lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng) của thi tiên Lý Bạch. Có nghĩa: Bóng chiếc buồm đơn mất hút trong màu xanh.
- Mang vào! - Công tước Dibos nói.
Một lát sau, một người đàn bà xinh đẹp bị dẫn vào, là Góa Phụ Đen Hill.
Công tước Dibos không quay đầu lại, nàng là một người da trắng thượng đẳng nên không xoay người nhìn đàn bà tộc Vinda.
Nàng biết người đàn bà tên Hill này, đây là một nữ phú hào, một người dám giết chết chồng mình, thậm chí nàng còn trưng dụng đội tàu của Hill.
- Ngươi đã từng đã cứu người phương Đông kia sao? Ngươi còn từng cùng giường với hắn à? - Công tước Dibos nói.
- Ngươi cũng chẳng phải thế sao? Điểm giống nhau giữa chúng ta chính là bị cùng một người tiến vào, ngươi có thể trắng hơn ta nhưng tuyệt đối chẳng cao quý gì hơn ta đâu. - Góa Phụ Đen Hill nói thầm trong lòng.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ là ở trong lòng nói như vậy, nàng là một hải thương nên dư sức thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, ứng phó cho có lệ.
- Đó là một một tên lường gạt, ta bị hắn lừa hai trăm năm chục ngàn đồng vàng. - Góa Phụ Đen Hill nói với vẻ đầy căm phẫn trong lòng:
- Công tước đại nhân, ta cũng là người bị hại.
- Hắn còn lừa gạt cả trái tim của ngươi sao? - Công tước Dibos nói trong lòng, nhưng những lời này nàng cũng sẽ không nói ra miệng, phải có vẻ quá mức nhẹ nhàng, nàng nói mỗi một câu với chủng tộc thấp hơn đều phải lãnh khốc và không được dư thừa, mỗi một chữ đều phải keo kiệt.
- Không cần giải thích! - Công tước Dibos nói:
- Chờ hắn chết, ngươi lại tự do!
Tiếp đó nàng phất tay, để cho người ta mang Góa Phụ Đen Hill đi.
Nàng tiếp tục ở trước cửa sổ, nhìn hạm đội xuất chinh hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, nàng trở về phòng làm việc, bắt đầu một buổi bận rộn.
- Truyền lệnh xuống, để Tổng đốc năm tỉnh phía nam của đế quốc tới gặp ta, ta cần phải biết rằng bọn họ trung thành với bệ hạ Solon, không chỉ từ trong miệng mà còn phải làm được.
- Vâng, đại nhân!
...
Năm chục ngàn quân của Austin Russo hành quân hướng phía đông một trăm dặm, sau đó sẽ xuôi nam tiến vào bán đảo Jade Tide.
Tốc độ hành quân của ông ta đã coi như rất nhanh, mỗi ngày đạt tới sáu mươi dặm.
- Chúng ta vì sao phải mang những thứ máy bắn đá này? Chúng nó giảm tốc độ hành quân của chúng ta rất nhiều. - Bá tước Austin nói:
- Tiến đánh một cái thị trấn chỉ có hai ngàn quân đội phòng thủ, chẳng lẽ còn cần máy bắn đá à?
Tư tế Hỏa Thần nói:
- Bá Tước đại nhân, đây chỉ là một màn biểu diễn của chúng ta thôi, chúng ta muốn mở ra thiên uy của Hỏa thần trước bọn dị tộc.
- Thiên uy của Hỏa thần ấy à? - Bá tước Austin nói:
- Ngài tư tế, xin ngài tha thứ ta bất kính, ta đi khắp thiên hạ, đối với Hỏa thần cũng chỉ nghe nói mà thôi, còn chưa có vinh hạnh chứng kiến thiên uy của Hỏa thần. Pháp hoa khắp trời thì tươi đẹp xiết bao, thế nhưng một vị thần lãng mạn chưa chắc được hoan nghênh, thần linh chân chính chắc hẳn là để người sợ hãi.
Tư tế Hỏa Thần nói:
- Ý chí của ngài.
Tiếp đó, bà ta chỉ vào tòa nhà cách đó không xa.
Bá tước Austin không khỏi quay đầu nhìn lại.
Cả khung cảnh chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, tất cả mọi người lẳng lặng cùng chờ đợi.
Bỗng nhiên!
- Ầm...
Một tiếng vang thật lớn.
Tòa nhà trong nháy mắt tan nát, một ngọn lửa lên lên thiên không, vô số đá vụn bay loạn, khói đặc khắp bầu trời.
Tất cả mọi người hoàn toàn kinh ngạc sững sờ, đây là lực của sấm sét sao? Mạnh đến mức chỉ trong nháy mắt phá tan căn nhà đồ sộ vững chắc thành mảnh vụn?
Tư tế Hỏa Thần nói:
- Ngài Bá tước, thế nào?
Bá tước Austin nói:
- Ta thu hồi tất cả những lời bất kính lúc trước, vị thần của ngài đúng là để cho người ta kính sợ.
Tiếp tục, Bá tước Austin nói:
- Chỉ tiếc, loại vũ khí cơn giận sấm sét này không nên thi triển trên người đám hề phương Đông, nó nên xuất hiện trong đợt Thánh chiến cùng với đế quốc Witch. Thằng hề phương Đông Thẩm Lãng không xứng chết bởi thứ vũ khí này.
Tư tế Hỏa Thần nói:
- Thành bang của đế quốc Witch đều là người của chủng tộc phương Tây, vũ khí của Hỏa thần không thể dùng để nội chiến, mà cần phải dùng cho kẻ thù bên ngoài.
Bá tước Austin nói:
- Xin phép cho ta lại một lần nữa biểu lộ lòng tôn kính.
Tư tế Hỏa Thần nói:
- Lúc này đây, chúng ta mang đến hơn một nghìn Cơn Giận của Hỏa Thần, cũng đủ phá tan tành thành phố của người phương Đông thành mây khói, bọn họ phải cho là mình gặp phải trời phạt là thế nào.
Hơn một nghìn Cơn Giận của Hỏa Thần, nghe vào thật là dọa người, kỳ thực chính là hơn một nghìn viên thuốc nổ, hơn nữa còn là thuốc nổ đen khá nguyên thủy.
Bất quá cái này cũng đúng là chơi siêu lớn, chỉ vì tiêu diệt mỗi một thành Magnolia, lại vận dụng mấy chục tấn thuốc nổ.
- Cơn giận của Hỏa thần này quả thật làm cho người chấn động, một khi dùng máy bắn đá ném đến, ta không cách nào tưởng tượng cái tình cảnh trời long đất lở, lũ phương Đông kia có lẽ sẽ quỳ trên mặt đất khóc thét cầu nguyện đi, cầu xin thiên thần tha thứ. Thế nhưng những cỗ máy bắn đá thật sự là quá chậm, ta lo lắng quân đội của Nam tước Bloody còn sớm đạp chân lên đất liền đánh thằng hề phương Đông hơn cả chúng ta.
Trong miệng quân đội Dibos luôn luôn gọi thành Magnolia của Thẩm Lãng là thành thằng hề phương Đông.
Bá tước Austin chỉ cười nhạt một phen không trả lời.
Không có khả năng sẽ xuất hiện loại chuyện như vậy, Nam tước Bloody hôm nay đã trở thành gia thần gia tộc Russo, làm sao có thể làm ra cái chuyện thiếu tầm nhìn xa thế được.
Bá tước Austin xác định, quân đội trên biển nhất định sẽ tới sớm hơn ông, nhưng sẽ khai chiến muộn hơn.
Cái vinh dự tiêu diệt thành thằng hề phương Đông dù cho Austin không để vào mắt, thế nhưng những người khác nhất định không dám cướp.
...
Trương Xuân Hoa vẫn rất lợi hại, chỉ mười ba ngày, nàng liền suất lĩnh sáu ngàn tên nô lệ xây xong ải Xuân Hoa.
Tường thành có chiều dài ba ngàn mét, cộng với ba cái lô cốt, nàng lại một lần nữa cảm thán, xi măng cùng cục gạch đơn giản là một phát minh mang tính cách mạng, khiến cho xây dựng giản đơn như xây lâu đài cát vậy.
Bất quá đáng tiếc, xi măng đã muốn dùng hết rồi, hơn nữa trên mặt biển bị phong toả, sẽ vô pháp đi vận tro núi lửa, không cách nào nung ra xi măng mới, cho nên kỳ tích xây dựng thành Empress lại phải đình chỉ.
Nàng đứng ở trên tường thành cao năm mét, trên cửa thành viết ba chữ “Ải Xuân Hoa” thật bự, để cho nàng càng thỏa mãn.
Thậm chí phía trong đầu của nàng lâm vào mơ mộng nào đó, lúc trước người cha Trương Xung của nàng tuyệt đối không có khả năng gả nàng làm thiếp cho Thẩm Lãng, bởi vì thân phận không phối hợp, Thẩm Lãng chỉ là người ở rể một nhà quý tộc mà thôi.
Mà bây giờ, người cha Trương Xung có thể vui mừng hớn hở để cho nàng vào vòng tay của Thẩm Lãng rồi.
Dẫu cho đại nghiệp tương lai thành công hay thất bại, Thẩm Lãng cũng là đế vương, sau đó có thể trở thành hoàng phi cũng là vinh quang của bất kỳ một gia tộc nào, đáng giá mừng vui khắp chốn.
- Trương đại nhân, đại quân Công tước Dibos cách chúng ta còn có năm mươi dặm, ngày mai sẽ phải bao vây bốn mặt.
Trương Xuân Hoa nghe được ba chữ này không khỏi cau mày, cái gì gọi là Trương đại nhân? Vì sao không gọi là quý phi nương nương vậy?
- Thẩm Lãng thì sao? Trên mặt biển còn chưa có nhìn thấy hành tung của hắn sao? - Trương Xuân Hoa bèn hỏi:
- Man Roland hộ tống hắn đi nước Amazon, có hồi báo nào chưa?
Vị tướng lĩnh đoàn võ sĩ phương Đông cau mày nói:
- Trương đại nhân, xin ngài chú ý nói năng cùng xưng hô, không nên gọi thẳng tên bệ hạ. Trên mặt biển còn chưa có hình bóng bệ hạ, tướng quân Man Roland đã phái người qua đây hồi báo, tạm thời còn chưa có nhìn thấy bệ hạ trở về.
Trương Xuân Hoa nói:
- Vẫn chưa trở lại? Lẽ nào một trận chiến này thực sự cần nhờ hai ngàn người chúng ta tự đánh à?
...
Dưới trướng Thẩm Lãng chỉ có hai ngàn quân đội còn muốn chia ra làm hai.
Một ngàn năm trăm quân phòng thủ trong thành Magnolia, thành lũy sơn cốc phía bắc chỉ có năm trăm quân phòng thủ mà thôi.
Cho đến tận bây giờ, toàn bộ thành Magnolia đã có năm ổ đại pháo, nhưng toàn bộ đều trang bị ở trên tường thành Magnolia.
Cái ải Trương Xuân Hoa cách sáu dặm cũng không có nửa khẩu pháo, chỉ có chính là năm trăm quân phòng thủ mà thôi, lại muốn đối mặt năm chục ngàn quân Bá tước Austin.
Năm trăm đối chiến năm chục ngàn, nghe vào rợn cả tóc gáy, dưới trướng nàng chỉ có hai trăm năm mươi người thuộc đoàn võ sĩ phương Đông, hai trăm năm mươi người khác thuộc đoàn hiệp sĩ Roland.
Ngày kế, đại quân năm chục ngàn của Bá tước Austin đến nơi, đen đông nghịt, vô biên vô hạn.
Hai canh giờ sau đó.
Năm chục ngàn đại quân bao quân bốn mặt!
Trương Xuân Hoa chú ý tới đại quân đối phương vẫn còn có ba mươi máy bắn đá cỡ vừa, đây là phát điên sau?
Năm chục ngàn người các ngươi đánh cái ải nhỏ xíu của chúng ta có năm trăm người đóng, lại còn dùng nhiều máy bắn đá đến vậy à?
Bá tước Austin thấy quân phòng thủ ít ỏi trên tường thành cũng không khỏi kinh ngạc sững sờ, năm trăm người? Đùa gì thế?
Austin ta đây lúc nào đánh cái thứ chiến tranh vô lý như vậy? Năm chục ngàn người đánh năm trăm người? Hơn nữa cầm đầu phe địch lại là một cô gái?
Tư tế Hỏa Thần nói:
- Trời ơi là trời? Tường thành và thành phố của bọn họ xấu xí như thế, cái ải trước mặt như con giun nằm vắt vẻo giữa sơn cốc, Cơn Giận của Hỏa Thần chúng ta dễ dàng đánh nát con giun này.
Bá tước Austin nhìn thoáng qua mặt trời phía trên nói:
- Sắp buổi trưa, ta hy vọng chiến đấu ở trong vòng hai canh giờ kết thúc!
- Theo ý chí của ngài! - Tư tế Hỏa Thần nói.
- Theo ý chí của ngài. - Dưới trướng vài tên tướng lĩnh hét lớn.
Tư tế Hỏa Thần hô vang:
- Máy bắn đá chuẩn bị, Cơn Giận của Hỏa Thần chuẩn bị, để những thằng hề phương Đông này cảm nhận được uy của đất trời, biết cái gì là hủy diệt và chết chóc đi nào! Hãy phá nát cái tường thành của bọn phương Đông trước mặt này, ngay và luôn!
...
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mấy hôm nay lo vụ nhà cửa, chuyển địa bàn cư trú sang quận Bình Tân nên vắt giò lên cổ mà chạy, hic hic.