Không cần viết tên ai, mỗi hải tặc cầm một viên đá trong tay, muốn chọn người nào thì đi đến để viên đá ngay người đó.
Bên trên đê đập, vô số hải tặc vô thanh vô thức đi qua, một viên lại thêm một viên đá, đặt ngay vị trí của Douglas. "Ha ha ha ha..."
Nhưng mà bỗng nhiên ngoài khơi vang lên tiếng cười to của Thẩm Lãng.
Mọi người nhìn ngoài khơi, thấy một màn chân chính rợn tóc gáy.
Trầm Lãng vậy mà chưa chết!
Vừa rồi hắn nhảy xuống, còn chưa rơi xuống biển, vô số hải quái đã lao đến bao vây hắn hoàn toàn.
Một màn như vậy, mọi người nhìn quá quen mắt, mỗi khi bị hải quái bao vây, ngay cả một ngón tay cũng không còn, bị chúng nó ăn sạch sẽ, cặn bã đều không lưu lại chứ đừng nói đến chết không toàn thây.
Mà bây giờ, Thẩm Lãng chẳng những không chết, còn làm nên một màn khiến cho mọi người kinh hãi.
Vô số hải quái phảng phất như nhìn thấy quỷ, điên cuồng chạy đi.
Toàn bộ ngoài khơi một lần nữa sôi trào lên, hải quái rút đi như thủy triều, mấy vạn, mười mấy vạn, mấy trăm vạn hải quái dồn dập bỏ chạy.
Lấy Thẩm Lãng làm tâm, bán kính ngàn mét chung quanh, triệt để trống rỗng.
Sao... Sao lại như thế? Đám hải quái không giết Thẩm Lãng, không ăn Thẩm Lãng, thậm chí còn rất sợ hắn? Thẩm Lãng mặc một bộ đồ đặc biệt, hai tay như hai cánh, cố gắng bơi trên mặt nước.
Hắn nhất định phải bay lượn, nếu không từ độ cao hơn mấy trăm mét nhảy xuống, coi như rơi xuống mặt nước, hắn chắc chắn phải chết.
Thân thể tinh xảo của hắn khẳng định tan nát, cho nên cần dùng áo dù bay. Bất quá hắn lo ngại, bởi vì hắn chưa từng tập bay ngoài khơi, hơn nữa còn bị vô số hải quái vây quanh.
"Đến đây, đến đây, mau ăn ta nào..."
"Hải quái muội muội, hải quái tỷ tỷ, mau cắn ta đi, đến đây cắn ta đi..."
Thẩm Lãng vẫy tay keo gọi vô số hải quái, như vậy thì thôi đi, hắn còn đuổi theo đám hải quái nữa.
Một màn kinh hãi lần nữa phát sinh, hắn bơi đến nơi nào, hải quái nơi đó đều rút đi như thủy triều, bộ dạng như thấy quỷ, không dám để Thẩm Lãng đến gần, chạy xa hắn mấy trăm mét.
"Đến đây, chúng ta cùng chơi nào..."
Thẩm Lãng bơi sang một đám hải quái khác, kết quả mấy vạn hải quái bên kia lại dan dập chạy trốn.
Cảnh tượng quá kinh khủng!
Thẩm Lãng xoay người lại, nhìn mọi người trên đê đập, nhún nhún vai.
"Mọi người thấy sao? Ta chính là Hải Thần, hải quái đều kính nể ta như Thần, chỉ có ta mới cứu được Skeleton, đưa các ngươi quay về nhà."
Mà ngay lúc này, Hela mừng đến chảy nước mắt, hô lớn.
"Thẩm Lãng! Đồ khốn kiếp, ta giết chết ngươi."
Hela nói tiếng Hán, khẩu âm hơi lạ.
"Tỷ tỷ yêu dấu, kéo đệ lên đi." Thẩm Lãng hô lớn.
Jack Tang buông tay, Hela trực tiếp nhảy xuống, tư thế ưu mỹ của nàng như một mỹ nhân ngư.
Đổi thành người khác, sớm đã đập trên mặt nước mà chết, nhưng Hela không bị thương tổn mảy may, bất quá lúc nàng nhảy xuống, cố tình cách xa Thẩm Lãng, nếu không cẩn thận thì đập chết đệ đệ của mình mất, vui quá hóa buồn.
Sau khi rơi xuống nước, Hela lội đến Thẩm Lãng, ôm cổ của hắn, sau đó xiết chặt lấy hắn.
"Hỗn đản, tỷ tỷ cứ tưởng vĩnh viễn mất đệ rồi, đệ luôn khốn kiếp như vậy sao?" Hela thúc thít hỏi.
Nàng trách mắng hắn một lúc, sau đó cõng Thẩm Lãng bơi đến đê đập, dùng cả tay chân leo lên, tốc độ nhanh chóng.
Nàng... Thật ngưu bức, đê đập cao mấy trăm mét, vách đá thẳng đứng không một chỗ bám, vậy mà leo lên một cách dễ dàng như vậy.
Trở lại bên trên đê đập, hết thảy đều thay đổi.
Vô số hải tặc nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt tràn ngập thần bí cùng kính nể, quá trâu bò.
Đám hải quái kia, bọn họ chém giết mười mấy năm, thương vong mấy vạn người. May mà bọn chúng không dám lên lục địa, nếu không quân đoàn Skeleton sớm đã bị diệt sạch rồi.
Trong lòng bọn họ cực kỳ cừu thị đám hải quái, cảm giác đầy tuyệt vọng, bởi vì nhiều hải quái lắm, căn bản giết không hết.
Hiện tại Thẩm Lãng bị mấy trăm ngàn hải quái bao vây, chẳng những bình yên vô sự, hơn nữa bọn chúng còn sợ hắn như Thần?
Thẩm Lãng đi đến gần Douglas, chậm rãi nói.
"Ngươi lợi hại lắm, tạo một màng sáng ảo ảnh lớn như vậy, làm cho vô số hải quái nhìn chằm chằm mỗi ngày. Nhưng mà ta khác ngươi, ta đi đến đâu, hải quái chạy khỏi nơi đó, biến mất vô ảnh vô tung, bởi vì ta chính là hóa thân của Hải Thần."
"Đám hải tặc Skeleton các ngươi, còn không mau bỏ phiếu cho ta, đợi đến khi nào hả?"
"Chỉ có ta mới xứng làm chúa cứu thế của các ngươi, chỉ có ta đủ tư cách làm chúa quân của các ngươi."
Tại sao lại như vậy?
Đám hải quái sao lại tránh né Thẩm Lãng như gặp quỷ?
Chẳng lẽ vì Thẩm Lãng là Hải Thần sao?
Dĩ nhiên không phải, bởi vì do máu của hắn.
Máu của hắn không quá nghịch thiên, mà lại quá độc.
Cổ trùng siêu cấp của núi Phù Đồ, sau khi tiến nhập máu của hắn, chết sạch không kịp chạy.
Mấy trăm ngàn con hỏa trùng Địa Ngục của Hỏa Thần Giáo, tiết chất dịch thần bí vào trong máu của Thẩm Lãng, sau đó không phản ứng chút nào, kết quả chúng nó lại chết sạch.
Tình hình của đám hải quái tương tự, chúng nó còn chưa kịp xé xác Thẩm Lãng, hắn đã cắt mạch máu của mình, để cho máu bắn tung tóe.
Những thứ này hải quái cũng là như đây, nát Trầm Lãng, Trầm Lãng liền huyết mạch của mình, làm cho tiên huyết phun ra đi .
Kết quả, đám hải quái dồn dập chạy sạch, chúng nó vô cùng sợ hãi máu của Thẩm Lãng. Còn nhớ rõ chiếc thuyên của Mộc Lan tiến nhập Tam Giác Quỷ không?
Lúc đó vô số hải quái xông lên truyền lớn, một con hải quái còn muốn nuốt chửng bé Thẩm Dã, nhưng nó còn chưa cắn lên da thịt mềm mại của bé Thẩm Dã, liền ngây người một lúc, không muốn ngoạm ăn nữa.
Bởi vì bé Thẩm Dã kế thừa huyết mạch quỷ dị của Thẩm Lãng.
Máu của Thẩm Lãng không phải máu của Thần, mà do nó quá độc, khiến cho đám hải quái không dám chạm chút nào.
Chuyện đó Thẩm Lãng mới phát hiện ngày hôm qua mà thôi, lúc Hela ôm hắn chạy như điên, nàng phóng xuất đấu khí cường đại, đấu đá lung tung.
Nhưng chạy qua vô số hải quái, Thẩm Lãng sao lại không bị chút tổn thương nào?
Hắn phát hiện, thời điểm đám hải quái muốn cắn hắn, bọn chúng tựa hồ ngửi thấy một loại khí tức quỷ dị trên thân thể hắn, cho nên dừng lại.
Hela không phát hiện, nhưng Thẩm Lãng lại biết rõ.
Sự thật chứng minh suy đoán của hắn không sai, máu của hắn cứ như một lời nguyền, đồi mạng đám hải quái. Cho nên, hắn quyết định trình diễn một màn kinh thiên, phảng phất bản thân như hóa thân của Hải Thần.
Trong lòng Sea Ottet chấn động không thôi, tỉ mỉ nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu, lớn tiếng nói.
"Muốn thoát khốn, rời khỏi nơi đây, đuổi đám hải quái đi còn chưa đủ, đám hải quái đã bị Douglas điện hạ giải quyết rồi. Chuyện quan trọng hơn, chúng ta hóa giả lời nguyền bằng cách nào, để cho hạm đội của chúng ta chạy thoát."
Sea Ottet nói lên điểm chính, chỗ quan trọng khi cứu hạm đội Skeleton.
"Douglas điện hạ, ngài có thể dẫn chúng ta rời khỏi đây, trở về nhà không?"
Sea Ottet lại nói: "Đưa tất cả người Skeleton chúng ta, quay về hải vực Zollern."
Douglas Zollern cười nói: "Ta làm được, hoàn chỉnh đưa các ngươi rời khỏi chỗ này, quay lại hải vực Zollern của chúng ta, trở về đảo Skeleton, ta không cưỡng cầu các ngươi gia nhập hải quân đế quốc Zollern. Các ngươi có thể làm hải tặc như trước, tung hoành toàn bộ hải dương. Ta đến đây chỉ có một mục tiêu cứu các ngươi, chờ ta hoàn thành sứ mệnh, ta sẽ quay lại đế quốc nhậm chức. Bởi vì mẫu thân của ta từng giao phó, cho dù các ngươi làm hải tặc, các ngươi vẫn là con dân của Zollern, ta nhất định đưa các ngươi an toàn trở về." Sea Ottet tiếp lời: "Mọi người nghe chưa? Douglas điện hạ không đòi hỏi bất kỳ yêu cầu nào, không cần hồi báo, không cần chúng ta thuần phục, chúng ta mãi mãi tự do."
Tiếp đó, Sea Ottet hỏi Thẩm Lãng.
"Thẩm Lãng điện hạ, ngài có thể cứu chúng ta không? Dẫn theo chúng ta rời khỏi hải vực bị nguyền rủa này?" Trầm Lãng nói: "Chuyện nhỏ!"