Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 88: Thần! Tra ra manh mối, tự tìm đường chết (2)

Chương 88: Thần! Tra ra manh mối, tự tìm đường chết (2)


Lão thầy đồ Lâm đã quyết định, lúc lão sắp lìa đời, phải lưu một phần huyết thư cho Bá Tước.

Nể phân lượng đó chắc cũng đủ Bá Tước cảnh giác cùng coi trọng đi.

- Lão phu cáo từ. - Thầy đồ Lâm nói.

Đối với cử chỉ Thẩm Lãng tối nay, lão hoàn toàn không còn hy vọng

- Thầy đi thong thả. - Thẩm Lãng nói.

Hắn tiếp tục lật xem sổ sách thật nhanh, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

Bởi vì hắn vận dụng trí não càng ngày càng thành thạo.

Lại qua hơn một giờ!

Thẩm Lãng cuối cùng xem xong toàn bộ mấy chục bản sổ thu chi chủ chốt toàn bộ, đồng thời scan toàn bộ số liệu vào trí não, dàn thành bảng tính.

Kế tiếp, chính là lợi dụng trí não nhanh chóng tính toán.

Tìm được kẽ hở bên trong đống sổ sách này, đồng thời tra ra hành vi tham ô bao nhiêu vàng của con sâu mọt Hứa Văn Chiêu ở phủ Bá Tước trong suốt hai mươi năm qua.

Những kế toán hiện đại tầm cỡ vẫn không thể làm ra sổ sách giả không có một kẽ hở.

Càng chưa nói đến loại kế toán viên mọc hoang như Hứa Văn Chiêu.

Chỉ bất quá nếu như giải toán bình thường, dù cho có bàn tính, cũng chí ít cần một hai tháng.

Thế nhưng đối với trí não mà nói, rất nhiều loại tính toán vô cùng phức tạp chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Thẩm Lãng vừa ở trong đầu tính toán thật nhanh, vừa dùng giấy bút vẽ ra bảng biểu, đem số liệu đã tính toán viết lên từng hàng cột.

Như thế, dù cho người bình thường giống như Bá Tước đại nhân chỉ cần liếc một cái là hiểu tình hình xuất nhập.

Cứ như vậy, từng bảng thống kê xuất hiện ở dưới ngòi bút của Thẩm Lãng.

Hứa Văn Chiêu giả sổ sách, hoàn toàn không che giấu được chỗ nào.

Chỉ bất quá, khi tổng hợp số liệu trình bày rõ ràng ra giấy, Thẩm Lãng cũng có chút kinh ngạc sững sờ.

Biết Hứa Văn Chiêu tham ô rất nhiều, nhưng thật không ngờ nhiều… đến nước này!

...

Trời mới vừa tờ mờ sáng, cổng chính của phủ Bá Tước mở ra, có mấy chục người cưỡi ngựa điều khiển xe ngựa ra phủ Bá Tước.

Những thứ này đều là thành viên ra vào bình thường, hoàn toàn không cách nào khống chế.

Mà trong đó có một tên dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trong nhà Hứa Văn Chiêu.

- Hứa gia, việc lớn không tốt, Thẩm Lãng cùng lão thầy đồ Lâm đêm qua bỗng nhiên tiến vào phòng thu chi.

- Thầy đồ Lâm khoảng chừng giờ Dần bắt đầu rời khỏi phòng thu chi, mà Thẩm Lãng đến bây giờ cũng không có xuất hiện.

- Chỉ sợ bọn họ phải kiểm toán, muốn trả thù ngài.

Tên làm thuê thở hồng hộc bẩm báo.

Hứa Văn Chiêu đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó cười ha ha nói:

- Rõ ràng chưa từng biết sợ, có cái gì sợ? Tra sổ sách của ta? - Hứa Văn Chiêu nói:

- Sổ sách của ta làm không có kẽ hở, hai mươi mấy năm cũng không có xảy ra vấn đề gì. Thẩm Lãng có thể có thời gian kiểm toán bao lâu, dù cho cho hắn mười ngày nửa tháng cũng tra cũng không được gì.

- Mấy nghìn bản sổ sách, với chỉ một mình hắn, chí ít muốn xem cũng mất một tháng. Tra từ giữa đêm thì có vấn đề gì đâu, hoàn toàn là người si nói mộng. - Hứa Văn Chiêu đắc ý nói:

- Huống hồ hắn vốn đã không có thời gian, hắn mau chóng sẽ xong đời thôi.

Ông ta khác Điền Hoành, tuyệt đối sẽ không bắn tên không đến đích.

Ông ta nói có sát chiêu để Thẩm Lãng trúng một đòn trí mạng, vậy nhất định sẽ có.

- Thẩm Lãng, vốn là ta phải diệt ngươi, thật không ngờ ngươi ngược lại còn chủ động tìm tới cửa? – Trong lòng Hứa Văn Chiêu ra sức rủa:

- Như thế càng tốt, ngay cả lý do để ta gièm pha cũng có rồi.

Ông ta hiểu Bá Tước đại nhân rất rõ.

Chẳng những tốt bụng mà còn khoan dung độ lượng, đặc biệt quan tâm đến thể diện của những người lớn tuổi.

Một khi Hứa Văn Chiêu ông ta xuất hiện ở bên trong phủ Bá Tước, xuất hiện ở bên trong phòng thu chi, Bá Tước đại nhân nhất định sẽ làm cho Thẩm Lãng bỏ dở kiểm toán, ép hắn khỏi phòng thu chi.

Lúc này tân chính tại Việt quốc tiến hành bừng bừng khí thế, Bá Tước đại nhân coi trọng nhất là cái gì, nhân tâm cùng đoàn kết.

Cho nên lần này nếu như Thẩm Lãng không tra cũng không được gì, ngược lại sẽ còn bị mang tiếng.

Nếu Hứa Văn Chiêu vừa ầm ĩ một trận, vì trấn an nhân tâm, chỉ sợ Bá Tước đại nhân sẽ quất roi Thẩm Lãng.

- Đi, trở về phủ Bá Tước!

Đúng lúc cần đập vào mông Thẩm Lãng và thổi bùng mọi chuyện lên, cùng với Điền Hoành nội ứng ngoại hợp để đập Thẩm Lãng te tua.

- Miệng còn hôi sữa, dám trêu chọc lão phu ta? Phải chết!

...

Sau khi tiến vào phủ Bá Tước.

Hai mắt Hứa Văn Chiêu đỏ quạch, quỳ thẳng trước mặt Bá Tước đại nhân.

- Đại nhân, ngài không tin tiểu dân sao? - Hứa Văn Chiêu ra chiều khóc lóc.

Bá Tước đại nhân lột không coi mày coi mặt, nói:

- Không thể nào.

Hứa Văn Chiêu nói:

- Vậy vừa rồi lúc tiểu nhân đi qua phòng thu chi, lại phát hiện Thẩm Lãng cô gia ở bên trong, ngài đây là không tín nhiệm tiểu dân, phải tra sổ sách của tiểu dân à?

Kế tiếp, miệng mồm của Hứa Văn Chiêu như pháo nổ, kêu liên tù tì.

- Tiểu nhân có lẽ có khuyết điểm như thế, nhưng đối với Bá Tước đại nhân, đối với gia tộc họ Kim, cũng là trung thành và tận tâm a!

- Suốt hai mươi mấy năm qua, ngày nào tiểu nhân cũng dốc hết tâm huyết, giãi bày tâm can. - Hứa Văn Chiêu dập đầu chảy máu nói:

- Tiểu dân chỉ năm mươi mấy tuổi, cũng đã râu tóc trắng phau, hao hết tâm huyết.

- Hôm nay, ngài chỉ bởi vì một đứa trẻ ăn nói bừa bãi, cũng không tin ông bạn già đảm nhiệm trung thành và tận tâm vì ngài phục vụ hai mươi mấy năm, vậy tiểu dân sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Dứt lời, Hứa Văn Chiêu liền định lao vào tường.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch