Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 94: Hứa Văn Chiêu chết thảm! Vấn đề tác phong của nam nữ (1)

Chương 94: Hứa Văn Chiêu chết thảm! Vấn đề tác phong của nam nữ (1)





Mà Thẩm Lãng ở một bên thì thầm:

- Nhạc phụ đại nhân, phải giết Hứa Văn Chiêu này mới được!

Vừa nghe lời này, những người ở đây đều có chút kinh ngạc.

Ngay cả Hứa Văn Chiêu vốn ôm Thẩm Lãng bắp đùi chợt cứng đờ.

Bá Tước đại nhân thực sự rất ít giết người, nhất là những người lớn tuổi giống như Hứa Văn Chiêu vậy.

Dù cho ông ta tham ô nhiều kim tệ như vậy, nhiều lắm cũng chính là tịch biên gia sản, tiếp đó tống cổ về quê cho đến cuối đời.

Mà Thẩm Lãng lại trực tiếp nói giết người.

lão thầy đồ Lâm nói:

- Cô gia, Hứa Văn Chiêu này cũng không phải là người hầu của phủ Bá Tước chúng ta, chẳng qua là quan hệ thuê mướn, phủ Bá Tước chúng ta không có quyềngiết hắn, nhiều lắm là đưa hắn chuyển giao đến phủ Thành Chủ.

Đây cũng là một trong những điều lệ tân chính của Việt quốc.

Bất luận quý tộc gì cũng không có quyền can thiệp dân chính, trừ phi đó là người hầu đã có ký hợp đồng bán thân, hoàn toàn không có quyền xét xử chức quan và càng thêm không có tư cách giết.

Thẩm Lãng nói tiếp:

- Hứa Văn Chiêu này không chỉ có tham ô vô số vàng, hơn nữa còn cấu kết kẻ thù bên ngoài. Nếu là đưa ông ta giao cho phủ Thành Chủ, chỉ sợ vài ngày sau liền ung dung ngoài vòng pháp luật, đi đến một chỗ ngoài tầm với của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Hứa Văn Chiêu nghe nói như thế, tức khắc sôi gan.

Giỏi lắm, ta cầu xin tên tiểu bạch kiểm nghiệt súc này chẳng khác gì một con chó mà ngươi vẫn cắn ta không tha sao?

Ông ta không khỏi run giọng nói:

- Thẩm Lãng, ngài không nên ngậm máu phun người.

Thẩm Lãng nói:

- Ngươi tổng cộng tham ô gần ba vạn lượng vàng, thế nhưng trong kho vàng của ngươi chỉ có một vạn mốt, ngươi mua nhiều điền sản nhà cao cửa rộng, sống xa hoa trụy lạc lãng phí như vậy nhưng cộng lại cùng lắm chỉ tầm năm ngàn lượng, Hơn nữa, mua chuộc đám thủ hạ phòng thu chi nhiều lắm cũng hai nghìn lượng mà thôi. Vậy còn hơn một vạn lượng vàng đã đi đến nơi nào rồi?

Vừa nghe lời này, mắt của Bá Tước đại co rụt lại.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như ta không có đoán sai, số vàng này ngươi chia đều cho phủ Thành Chủ, phủ Thái Thú đi, con thứ hai của ngươi không ở thành Huyền Vũ sẽ đi đến chỗ nào? Chỉ sợ là đi đến kinh đô, nếu như ta không có đoán sai, lứa võ cử nhân tiếp theo chắc cũng có tên hắn trong đó.

- Hứa Văn Chiêu nhà ngươi không chỉ là tham ô tiền của phủ Bá Tước, hơn nữa còn chân ngoài dài hơn chân trong, cùng kẻ địch cấu kết cùng một chỗ, suy nghĩ nội ứng ngoại hợp đối phó phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Cho nên, ngươi không chỉ là tham ô, hơn nữa còn hoàn toàn phản bội.

Hứa Văn Chiêu lạnh lùng phủ nhận:

- Ngài không có bằng chứng, chỉ định hãm hại ta.

Thẩm Lãng chợt quẳng quyển sổ bí mật ẩn trong kho vàng vào mặt Hứa Văn Chiêu, lạnh lùng nói:

- Ngươi mở to hai mắt nhìn cho rõ, mỗi một khoản tiền vàng ngươi hối lộ, chính ngươi đều nhớ rõ ràng, ghi rõ ràng.

Bá Tước đại nhân cầm lấy cuốn sổ này xem xét.

Quả nhiên, phía trên mỗi một số tiền hối lộ đều ghi rõ ràng chi tiết.

Chỉ bất quá, không có chỉ mặt gọi tên, mà là dùng số 1, số 2, số 3 để thay thế.

Thế nhưng dùng ngón chân cũng có thể đoán được, thế lực nào là số 1, số 2, số 3.

Bá Tước đại nhân nhắm mắt lại, để cho mình bình tĩnh lại, chậm rãi bèn hỏi:

- Hứa Văn Chiêu, vì cái gì? Mấy năm nay ta đã làm điều gì sai với ngươi sao?

Đối mặt bằng chứng như núi, Hứa Văn Chiêu biết mình không còn có nguỵ biện đường sống.

Ngược lại, ông ta như được thêm mấy phần cốt khí, liền ưỡn thẳng người, lạnh lùng nói:

- Bệnh hay quên của Bá Tước đại nhân thật là lớn, ba năm trước đây ta muốn tiến cử đứa con thứ hai tiến cử đến tư quân phủ Bá Tước làm Bách hộ thì ngài từ chối, lẽ nào đã quên à?

Dĩ nhiên là vì vậy? Ngươi liền muốn bán đứng ta?

Bá Tước đại nhân nói:

- Ta đã cho nó cơ hội, thế nhưng nó thi võ không được, thi văn cũng không xong, ta như thế nào để nó đảm nhiệm chức bách hộ này? Tư quân phủ Bá Tước là ta cơ nghiệp căn bản của gia tộc họ Kim trăm năm, ta tại sao có thể vứt bỏ công bằng công chính? Cháu ruột của ta muốn đi vào tư quân mà ta còn từ chối.

Hứa Văn Chiêu cười lạnh nói:

- Ta thuần phục ngài hai mươi mấy năm, ngay cả tiền đồ con trai ta mà ngài còn không cho, đây không phải là vô tình vô nghĩa vậy là cái gì? Lại nói tân chính bừng bừng khí thế, phủ Bá Tước Huyền Vũ như là thuyền lớn sắp chìm mất, ta dựa vào cái gì muốn đi theo cùng chết, ta chẳng lẽ sẽ không tìm con đường khác à?

Bá Tước đại nhân nói:

- Ngươi tìm con đường khác, chính là bán đứng họ Kim ta ư?

- Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết. - Hứa Văn Chiêu nói.

- Ta giết ngươi... - Bá Tước đại nhân chợt rút kiếm ra.

- Bá Tước đại nhân, ngài không thể giết ta! - Hứa Văn Chiêu cười nói:

- Ta đưa ra nhiều vàng như vậy, không chỉ là vì tiền đồ con trai của ta, cũng là vì ngày hôm nay. Ta chỉ là người mà ngài thuê mà thôi, cũng không phải người hầu của gia tộc họ Kim, mặc kệ ta phạm vào tội gì, ngài cũng không có quyền lực xử trí, cũng không có quyền lực giết ta. Bằng không chính là can thiệp dân chính, chính là xúc phạm quốc pháp, huống hồ trên người ta còn có công danh của Việt quốc.

Lão thầy đồ Lâm vội vàng ôm lấy Bá Tước đại nhân.

- Chủ công, không thể giết. - Lão thầy đồ kêu lên:

- Nếu như ngài giết Hứa Văn Chiêu này ở đây sẽ để lại nhược điểm cực lớn, đừng quên Bá Tước Đông Hải chết như thế nào trong tay Trương Xung.

Thẩm Lãng nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tên giặc này quả thực không thể giết ở ngay bây giờ.

Vừa rồi hắn thân giết Hứa Điền, nhưng người không biết quỷ không hay, thi thể đều đốt thành tro vứt vào biển rộng.

Mà bây giờ Hứa Văn Chiêu ngay phủ Bá Tước, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu là Bá Tước đại nhân giết ông ta, chính là xúc phạm tân chính, chỉ sợ ý chỉ quốc quân trách cứ vài ngày sau liền xuống.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch