WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 96: Tim Mộc Lan đập thình thịch! Lang quân ới ời (1)

Chương 96: Tim Mộc Lan đập thình thịch! Lang quân ới ời (1)





Hứa Văn Chiêu đã chết, mà chết không hề bình thản chút nào.

Nghe nói bị đánh đến vãi cứt.

- Lãng nhi, lần này con lập được công lao lớn rồi. - Bá Tước đại nhân nói:

- Không chỉ có vì đoạt về nhà hơn một vạn lượng vàng, hơn nữa còn móc ra con sâu mọt Hứa Văn Chiêu này, con muốn được thưởng gì?

Tâm trạng của Bá Tước đại nhân không tốt lắm, nhưng gương mặt đối với Thẩm Lãng lại ôn hoà.

- Con muốn ngủ với vợ. - Thẩm Lãng nhủ thầm:

- Nhạc phụ đại nhân, người ra một mệnh lệnh, bảo Mộc Lan lột sạch nằm trên giường chờ con. Bằng không người phái mấy nữ cao thủ lột sạch Mộc Lan, buộc chặt ở trên giường, thuận tiện cho con làm việc.

Đương nhiên, hắn chỉ dám thầm nhủ ở trong lòng thôi.

Nếu thật sự nói ra khỏi miệng, chính là muốn chết người.

- Đây là chuyện tiểu tế phải làm, nào dám muốn phần thưởng gì đâu ạ. - Thẩm Lãng nói.

Bá Tước đại nhân nói:

- Vi phụ sẽ giao phó toàn bộ phòng thu chi cho con, từ nay về sau con tới quản lý tài khoản phủ Bá Tước chúng ta được không?

- Đừng... - Thẩm Lãng vội vàng từ chối.

Ta tới phủ Bá Tước để ăn bám, là tới hưởng thụ vinh hoa phú quý, loại chuyện mệt mỏi quản lý công văn phòng thu chi như vầy cực khổ lắm, ngài vẫn nên giao cho những người khác đi.

Hơn nữa, những người làm công tác tính toán như thế này hay thường xuyên tăng ca thức đêm, không chỉ già nhanh hơn, còn làm chỗ kia suy yếu không cứng nổi.

Trai đẹp đỉnh cao như ta làm sao có thể hao tổn tâm trí làm công việc mệt mỏi này chứ.

- Con cảm thấy Lâm lão phu tử trung thành và tận tâm, tính tình chính trực, hơn nữa tinh thông toán học, giao phòng thu chi cho ông ấy thích hợp hơn nhiều. - Thẩm Lãng nói:

- Tiểu tế có thể truyền thụ phương pháp làm sổ sách cho đám người hầu, sau này những khoản thu chi đều rõ ràng, không chỉ làm ít công to, hơn nữa cũng có thể ngăn chặn hiệu quả chuyện sâu mọt đục khoét đút túi riêng.

Bá Tước đại nhân không nói gì.

Hứa Văn Chiêu còn nói Thẩm Lãng dã tâm bừng bừng, nhìn bộ dáng này của nó mà xem, có lòng nào muốn gầy dựng sự nghiệp không?

Bộ dạng đùn đẩy trách nhiệm thế này thật sự dễ khiến cho người ta tức giận.

Bá Tước đại nhân không biết vì cái gì, trong lòng rõ ràng vô cùng thích thằng con rể này, cuối cùng vẫn muốn đánh hắn.

Dĩ nhiên, với thằng con trai Kim Mộc Thông thì ông ta vừa không thích vừa muốn đánh, bản chất của hai đứa này rõ ràng khác biệt.

- Có công không thể không thưởng, con nói xem muốn cái gì? - Bá Tước đại nhân hỏi.

Thẩm Lãng suy nghĩ một lúc lâu, thực sự tìm không được một đồ vật gì cả.

Hắn... chỉ nghĩ muốn ngủ với vợ.

Vấn đề ở chỗ, chuyện này nhạc phụ đại nhân không quản được, còn phải xem bản lĩnh tán gái của hắn.

Dĩ nhiên, chỉ ngủ một lát thì không nhất thiết quan hệ với vợ, với tiểu Băng cũng có thể.

Thẩm Lãng quyết định, chờ qua giai đoạn này sẽ đăng lên nhật báo đại sự nghiệp từ giã đời trai tân.

Nhưng mà, Thẩm Lãng nhanh chóng nghĩ ra bản thân muốn cái gì.

- Nhạc phụ đại nhân, nếu ngài thực sự muốn thưởng cho con thì hãy giải trừ lệnh cấm túc đi được không. - Thẩm Lãng nài nỉ.

Nhạc phụ đại nhân nhất thời tràn trề vẻ đề phòng:

- Con lại muốn làm gì vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Không phải con muốn làm gì bậy bạ đâu, con chỉ muốn về nhà thăm cha mẹ một chút, suốt mấy ngày nay con thường hay mơ đến họ. Không biết cơn ho của phụ thân có khá hơn không, không biết xương đùi bị gãy của đệ đệ khôi phục như thế, không biết mẫu thân phải thức khuya vá áo hay không, mỗi khi nhớ tới những thứ này, tiểu tế rất lo lắng.

Nghe giọng Thẩm Lãng tràn trề tình cảm, Bá Tước đại nhân đặc biệt cảm động.

Thế nhưng ông nhanh chóng phát hiện, ra chiều buồn bã đáp:

- Thẩm Lãng, con bốn ngày trước mới trở về nhà.

Thẩm Lãng tức khắc lúng túng:

- A, vậy sao? Thiếu chút nữa con quên mất, mấy hôm nay xảy ra nhiều việc, cảm giác giống như trôi qua thật lâu vậy.

Bá Tước đại nhân nói:

- Ở phủ Bá Tước của ta, để cho con sống một ngày bằng một năm à?

- Không có, không có... - Thẩm Lãng phân bua:

- Nhạc phụ đại nhân khoan hồng độ lượng, nhạc mẫu đại nhân hiền lành thân ái, thế tử cũng..., tóm lại con ở đây như sống trong lọ mật, hạnh phúc vô cùng.

Bá Tước đại nhân nói:

- Nếu hạnh phúc như vậy, hãy ngoan ngoãn sống ở trong phủ, không nên đi gây họa.

A?!

Vừa rồi có phải mình nịnh bợ hơi quá hay không?

Bá tước nói:

- Con trai của Hứa Văn Chiêu, Điền Hoành, thậm chí phủ Thành Chủ đều hận con thấu xương, nếu con rời khỏi phủ Bá Tước rất nguy hiểm, vi phụ không thể để cho con dây vào được.

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng mà, nhạc phụ đại nhân đồng ý khen thưởng con mà.

Bá Tước đại nhân nói:

- Con lập được đại công, ta sẽ thưởng cho cha con ba trăm mẫu ruộng tốt, cứ quyết định như vậy. Còn chuyện giải trừ lệnh cấm túc cũng không cần nhắc lại.

Dứt lời, Bá Tước đại nhân nghênh ngang mà đi.

Giữ lại Thẩm Lãng ở phía sau tự lẩm bẩm.

- Con, con không muốn ba trăm mẫu ruộng đâu… con chỉ muốn tự do thôi mà.

...

Kim Mộc Lan đã trở về!

Nàng ở bên ngoài bôn ba đúng hai ngày hai đêm, dẫn theo kỵ binh dò xét toàn bộ lãnh địa, đuổi mấy chục người xâm nhập trái phép.

Lúc đang tắm, tiểu Băng quá gấp gáp đến không thể chờ bèn ríu rít kể chuyện xảy ra một ngày một đêm qua cho Mộc Lan.

- Cô gia rõ ràng thật lợi hại, đại nhân vật như Hứa Văn Chiêu mà ngài ấy lật đổ trong một đêm.

- Bây giờ bọn hạ nhân đều sợ cô gia, Hứa Văn Chiêu chỉ là ở trong lớp rầy cô gia vài câu, đã bị cô gia giết chết.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.