"Bí cảnh quy tắc: Năm cái Thiên khí lệnh, năm cái Địa khí lệnh, chỉ có người nắm giữ Thiên, Địa khí lệnh mới có tư cách vào bí cảnh."
"Bí cảnh quy tắc: Bên ngoài bí cảnh, cường độ linh áp: Gấp hai mươi lăm lần áp lực do trăm sợi linh khí tạo ra."
....
Đây là Lục Phiên lúc xây dựng bí cảnh, hao tốn mười điểm cường độ linh hồn, đặt ra quy tắc.
Hắn cũng làm cho Lữ Mộc Đối đem đầu quy tắc thứ nhất truyền ra ngoài.
Làm cho mọi người đều biết, không có Thiên Địa khí lệnh, không cách nào tiến vào bí cảnh.
Bốn người kia định làm cái gì?
Trên Hồ Tâm đảo, tòa lầu Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên tay vuốt vuốt quân cờ, sắc mặt lạnh nhạt.
Trên Linh Áp Kỳ Bàn, hiện lên hình ảnh dãy núi Ngọa Long cùng với từng sợi linh khí quấn vòng quanh.
Bên ngoài, cách bức tường năng lượng khoảng năm dặm, có bốn người đang chậm rãi đi tới.
"Hạng Thiếu Vân.... Người này tính tình quả thật cương liệt."
Khóe miệng Lục Phiên hơi nhếch lên.
Uống một ngụm rượu Thanh Mai, hạ xuống một viên cờ đen.
Lập tức, phong vân biến sắc, bên trong bức tường năng lượng, linh áp được súc tích từ lâu, bỗng nhiên được phóng thích.
"Lục Phiên ta tính tình tốt, liền cho các ngươi một cơ hội khiêu chiến quy tắc..."
"Nhưng nếu như thất bại, chính là chết."
Lục Phiên hơi trầm tư một chút, thầm thì nói.
Sau đó, nâng ly rượu lên, hô:
"Tiểu Nghê, rót rượu."
...
Bên ngoài dãy núi Ngọa Long.
Có bốn người đang chậm rãi tiến lên, bọn hắn gánh lấy áp lực tràn ngập giữa thiên địa, sắc mặt thản nhiên, không hề nôn nóng.
Mặc Thủ Quy là một vị công tử tuổi trẻ, môi hồng răng trắng, tuấn tú phi phàm, đôi mắt như biết nói chuyện.
Lúc này ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn vào bóng lưng của Hạng Thiếu Vân.
Trong thiên hạ, trừ Cự tử của Bạch Gia Chư Tử, có thể làm cho hắn chú ý, chỉ có hai người Hạng Thiếu Vân và Lý Tam Tư.
Mặc Thủ Quy rất quen thuộc Hạng Thiếu Vân, dù sao, Mặc gia nâng đỡ Hạng thị thế gia, cả hai xem như cùng nhau lớn lên.
Trước mười tuổi, Mặc Thủ Quy phải sống duới bóng mờ của Hạng Thiếu Vân, tuy nhiên, sau mười tuổi, hắn không cam lòng, một thân một mình bước ra Tây quận, thăm viếng Bách Gia Chư Tử, tập hợp sở trường của trăm nhà, cuối cùng trở thành người có thể cùng nhau sánh vai với Hạng Thiếu Vân.
Ngay lúc Mặc Thủ Quy đang nhìn chăm chú Hạng Thiếu Vân.
Sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi.
Chợt thấy lồng ánh sáng như hình dáng vỏ trứng đang bao bọc bí cảnh bỗng nhiên rung động, dường như có khí lưu màu xanh nhạt đang từ bên trong lan tràn ra.
"Đó là cái gì?"
Mặc Thủ Quy hít một hơi dài, hắn du lịch thiên hạ, tập hợp sở trường của trăm nhà, lại chưa từng nhìn thấy hoặc nghe nói đến cái này.
Chẳng lẽ.... Thiên Cơ gia nói đến tiên duyên là thật?
Lý Tam Tư đang ngồi trên lưng trâu cũng nhíu mày, áo bào trắng tung bay phần phật, tâm lý có chút hiếu kỳ pha lẫn kinh ngạc.
Trên mặt Hạng Thiếu Vân thì xuất hiện vẻ mừng như điên.
Quả nhiên là linh khí!
Một sợi hai sợi ba sợi...
Hắn đếm sơ qua, ít nhất có trên một ngàn sợi linh khí!
Nếu có thể hấp thu tất cả những linh khí này, thực lực của hắn nhất định có thể đột phá cực hạn!
Khổng Nam Phi lưng mang một rương sách khổng lồ, tay áo không ngừng lau mồ hôi trên trán, ánh mắt ngưng lại."Lời của bệ hạ cùng lão sư là thật, trên đời... Lại thật sự có đồ vật huyền bí như vậy! Thiên địa linh khí... E rằng thiên hạ cách cục sẽ bị cải biến."
Bốn người vừa quan sát vừa tăng thêm tốc độ tiến lên.
Bọn hắn đều không cầm theo Thiên Địa khí lệnh, không phải vì không có mà chủ yếu có ý định muốn cùng nhau tỷ thí một phen.
Bước chân của Hạng Thiếu Vân hạ xuống, cuối cùng, bước vào phạm vi một dặm của bức tường năng lượng.
Mặc Thủ Quy, Khổng Nam Phi cũng chống cự với uy áp bước vào.
Còn Lý Tam Tư khác biệt, hắn vậy mà không hạ xuống lưng trâu, cưỡi thanh ngưu, chịu đựng áp lực mà đi.
Giữa đất trời, phảng phất có âm thanh trong trẻo của viên cờ va chạm với bàn cờ vang lên.
Sau đó.
Từ trong bức tường năng lượng, đột nhiên có vô hình sóng khí khuếch tán ra.
Phốc phốc.
Thân thể cường trán của Hạng Thiếu Vân bị cỗ sóng khí này đánh tới, lập tức hai mắt hắn trừng lên, phát ra tiếng rống rung trời.
Trên dưới thân thể hắn, âm thanh kỳ lạ không ngừng nổ vang, phảng phất trong cơ thể hắn có một dòng sông đang lao nhanh, toàn thân bộc phát ra khí thế hung hãn như Thần Ma.
Thân thể Hạng Thiếu Vân nghiêng về phía trước, đứng thẳng trên mặt đất, hai tròng mắt có từng tia máu vằn vện đang lan tràn, chứng tỏ hắn đang phải gánh chịu áp lực cực lớn.
"Tiên nhân uy áp?"
"Không ai có thể ngăn cản ta thu được tiên duyên."
Hạng Thiếu Vân gầm lên, khí thế như thú dữ.
Hắn là thiên tài, sáu tuổi có thể đánh nổ Tông sư, mười tuổi bước vào Ngũ hưởng, mười lăm tuổi đã có phong thái vô địch.
Hắn truy cầu là không ngừng đột phá, là võ đạo cực hạn.
Theo Lục Phiên cách không hạ cờ, bên trong bức tường năng lượng, uy áp triệt để bùng nổ.
Uy áp của một trăm sợi linh khí được nhân lên gấp hai mươi lăm lần, tương đương với áp lực chồng chất khi Lục Phiên hạ năm viên cờ đen. Luồng sức mạnh này không phải phàm nhân có thể chịu đựng được.
Bành bành bành.
Hai chân của Hạng Thiếu Vân chìm vào trong đất, mặt đất lan tràn ra dấu vết như mạng nhện, nhưng hắn vẫn yên lặng đứng tại chỗ kháng cự, không để cho mình bị linh áp đánh bay hay đè sập.
Một chỗ khác.
Mặc Thủ Quy cũng đang phải chống chọi với luồng uy áp này.
Thanh kiếm bên hông hắn ra khỏi vỏ, đâm vào mặt đất.
Tuy nhiên lại bị luồng áp lực này đè ép, làm cho thân kiếm cong lại, như muốn gãy ra làm đôi.
Hắn không nghĩ tới, áp lực nơi này bỗng nhiên trở nên khủng bố như vậy!
Trên trán Mặc Thủ Quy tràn đầy mồ hôi, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bên trong vòng năng lượng hình vỏ trứng.
Bỗng nhiên.
Hắn nhìn thấy bên trong vòng năng lượng, hình như thấp thoáng ẩn hiện bóng người đang kề sát vào biên giới của vòng năng lượng, hai mắt nhìn chòng chọc ra ngoài.
Bên trong di tích.... có người?
Tinh thần của Mặc Thủ Quy bỗng nhiên xiết chặt.
Nhưng mà...
Linh áp lại bùng nổ lần nữa.
Phốc phốc.
Mặc Thủ Quy phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị áp lực đè ép nằm rạp trên mặt đất.
Gương mặt kề sát mặt đất, hắn gầm thét lên.
"Đưa Địa khí lệnh cho ta."
Hắn sợ hãi.
Đối mặt thiên uy, luồng sức mạnh này như khí thế của Thần Ma, làm hắn không thể nào chống cự, hắn lựa chọn khuất phục.
Hưu.
Một tiếng xé gió truyền đến.
Một viên lệnh bài màu đen được cao thủ Mặc gia nhanh chóng ném đến, rơi vào bên người của Mặc Thủ Quy.
Mặc Thủ Quy chộp lấy Địa khí lênh.
Oanh.
Lập tức cảm giác áp bách đáng sợ biến mất, làm hắn có cảm giác như trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy.
Bàn tay nắm thật chặt Đia khí lệnh, Mặc Thủ Quy nhìn về phía vòng năng lượng hình vỏ trứng, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.
Một bên khác.
Lý Tam Tư cực kỳ chật vật.
Bởi vì, thanh ngưu của hắn, ngay thời điểm linh áp vừa xuất hiện, trực tiếp quỳ xuống.
Khiến cho thân thể của hắn mất thăng bằng, té lộn nhào xuống đất.
Ngay sau đó, khủng bố uy áp liền ập tới, làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn có cảm giác bị ép tới mức lệch vị trí.
Hắn rút ra kiếm gỗ bên hông, khí huyết chấn động, tuy nhiên vẫn không chống cự được áp lực.
Cho nên, Lý Tam Tư thỏa hiệp, hắn chật vật hướng ra ngoài rống to một tiếng, không còn quan tâm đến cái gì phong độ.
Bởi vì, hắn cảm giác được, nếu không thỏa hiệp hắn sẽ bị áp lực này đè chết.
Ngoài năm dặm.
Một đạo cô người mặc đạo bào nhẹ nhàng hạ xuống, nghe tiếng rống thê thảm của Lý Tam Tư, sắc mặt không thay đổi ném ra một viên lệnh bài bằng bạch ngọc, chính là một viên Thiên khí lệnh.
Người chung quanh nhìn thấy đạo cô này, không ít người đều có vẻ hơi sững sờ.
Nàng chính là Lý Tam Tư thân muội muội, Lý Tam Tuế.
Tuy nhiên, đạo cô không thích cái tên Lý Tam Tuế, nàng ưa thích nguời khác gọi nàng bằng đạo hiệu, Lý Mạc Sầu.
Thư sinh Khổng Nam Phi cũng cầu cứu rồi.
Không, so với Mặc Thủ Quy cùng Lý Tam Tư hắn còn cầu cứu sớm hơn. Khi linh áp vừa xuất hiện, hắn liền hướng về bên ngoài kêu gào, thân ảnh của Mạc Thiên Ngữ xuất hiện, ném cho hắn một cái Thiên khí lệnh.
Ba người cầm lấy khí lệnh, lập tức không còn cảm giác được áp lực, nhưng trong lòng thì dâng lên sóng to gió lớn.
Tiên duyên bí cảnh này...
So với đồ vật giả mạo của Thiên Cơ gia làm ra hoàn toàn khác biệt.
Vừa rồi, khi đối mặt với uy áp, trong nháy mắt đó bọn hắn cảm nhận được tử vong đang đến gần.
Hiện tại.
Chỉ còn một mình Hạng Thiếu Vân đang tiếp tục chống cự áp lực.
Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào phía trước, nơi đó, Hạng Thiếu Vân đang toàn thân run rẩy, hai chân lún sâu vào mặt đất.
Các võ tướng Tây Lương, sắc mặt cuồng nhiệt, đây chính là bá vương của bọn họ.
Vô địch bá vương!
….
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
"Rất thú vị, trước đó trong Truyền Đạo đài liền ưa thích phản kháng, đã như vậy, ta cũng muốn xem ngươi có thể phản kháng đến mức nào."
Lục Phiên lại uống một ngụm thanh mai tửu.
Sau đó, lại hạ tiếp một quân cờ, theo quân cờ vừa hạ xuống, trên đỉnh lầu các, mây gió biến ảo.
Nước trong hồ cũng liên tiếp xuất hiện gợn sóng
...
Dãy núi Ngọa Long, phía ngoài bức tường năng lượng.
Phốc phốc.
Con ngươi của Hạng Thiếu Vân mở rộng, miệng mũi chảy máu, linh áp khổng lồ, nặng như núi cao, dường như muốn triệt để đè sập hắn.
Sống lưng của hắn, đang dần dần cong lại.
Đầu gối có vẻ không chịu nổi áp lực, kịch liệt run rẩy.
Bành.
Cuối cùng, Hạng Thiếu Vân không chịu đựng được nữa, hắn gầm nhẹ, hai đầu gối hung hăng đập vào mặt đất, tạo nên những vết nứt như mạng nhện xung quanh.
Trong nháy mắt, thiên địa dường như cũng trở nên yên tĩnh, thời gian tựa hồ đứng im.
Ngoài năm dặm, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người ngơ ngác không tin vào mắt mình.
Bá vương... quỳ.
Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trong đám người, trên mặt mang theo vẻ lo âu bi thương.
"Thiếu Vân."
Lạc Mính Tang dùng hết sức lực đem Thiên khí lệnh vung ra.