Chương 69: Thêm một cái Bạch Ngọc Kinh nữa để làm gì?
Người dịch: Duy Cường
Mặc cho vết thương trên lưng đang đau đớn, Mặc Thủ Quy vẫn cắn răng tiếp tục thi triển khinh công, nhanh chóng lướt đi trong cung điện dưới lòng đất, thân hình lấp lóe tạo nên từng đợt tàn ảnh.
Bên trong đan điền của hắn bao bọc một sợi linh khí, thừa dịp thượng cổ Luyện khí sĩ tự bạo, tạo nên linh khí gió lốc, hắn thành công dẫn khí nhập thể, chân chính cảm nhận được tiên duyên huyền diệu.
Cho nên... Hắn không muốn chết.
Vốn dĩ, hắn mơ ước là viên đan khi thượng cổ Luyện khí sĩ tự bạo lưu lại, bên trên có từng sợi từng sợi linh khí quấn quanh, thoạt nhìn liền biết không phải là vật tầm thường.
Nếu có thể đạt được, có lẽ sẽ khiến tu vi của hắn tiến thêm một bước.
Tuy nhiên, dựa vào khả năng của hắn, khó mà đoạt được, dù sao, Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh thể hiện ra thực lực, vượt xa hắn.
Cho nên, hắn muốn xúi giục Hạng Thiếu Vân đi tranh đoạt, nếu cả hai có thể đấu đến lưỡng bại câu thương, hắn liền có thể ngư ông đắc lợi.
Kết quả...
Hạng Thiếu Vân tính tình ngay thẳng, vì cảm ơn cứu mạng của hai người, thế mà liền từ bỏ cơ hội tranh đoạt bảo vật!
Ngược lại khiến cho hắn bị Nhiếp Trường Khanh ghi hận.
Mặc Thủ Quy càng nghĩ càng nổi giận, muốn mở miệng mắng to, nhưng chạy trốn để khỏi chết vẫn quan trọng hơn, nên hắn lại tập trung tinh thần thi triển khinh công.
Chợt có tiếng xé gió từ đằng sau gào thét lao tới.
Đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh như một vệt lưu tinh chém qua.
Mặc Thủ Quy nghe tiếng gió liền quay đầu vung ra một kiếm, trường kiếm trong tay cùng đao mổ heo va chạm, lập tức, đứt thành từng khúc.
Lòng bàn tay của hắn cũng nứt ra, máu tươi tung tóe.
Trong lòng Mặc Thủ Quy cực kỳ kinh hãi, hắn hoảng hốt quay người, hướng ra phía ngoài lăng mộ chạy trốn.
...
Bên ngoài lăng mộ.
Các đại quận thủ đều rút lui, sự khủng bố của Tiên cung, bọn hắn đều nhìn thấy, không có Thiên Địa khí lệnh, ai cũng không thể tự tiện xông vào, dù lấy mạng người lấp đều không thể lấp ra một cái tư cách nhập bí cảnh.
Vì vậy, bọn hắn chỉ có thể điều động thuộc hạ đi khắp nơi tìm kiếm Thiên Địa khí lệnh.
Ở lại dãy núi Ngọa Long cũng không có tác dụng gì.
Tuy nhiên, các đại quận thủ rút lui, nhưng bọn hắn đều lưu lại rất nhiều thám tử.
Mặc Củ chậm rãi lay động quạt lông, thân hình đứng yên giữa núi non trùng điệp, nhìn qua cũng có được mấy phần tiêu sái hào hiệp.
Bỗng nhiên.
Tiên cung đang yên tĩnh, chợt phát sinh chấn động.
Tiên môn mở ra.
Có ba thân ảnh máu me khắp người từ bên trong nhanh chóng vọt ra.
Ánh mắt lười nhác của Mặc Củ bỗng trở nên cực kỳ sắc bén, hắn nhìn chăm chú vào ba bóng người kia, "Không phải nhóm người của Hạng Thiếu Vân, là những người khác cũng nắm giữ khí lệnh, bị Tiên cung hút vào."
Thoạt nhìn tình trạng của những người này cũng không phải quá tốt.
Vừa ra ngoài, thế lực của những người này đều có người nhanh chóng tiến lên đón tiếp bọn hắn.
Từ bên trong Tiên cung đi ra, những người này đều giữ im lặng, cực kỳ điệu thấp rời đi.
Thế nhưng, rất nhiều ánh mắt bỗng nhiên gợn sóng, bởi vì bọn chúng thấy được, tình huống của những người này có vẻ không giống như bình thường, quanh thân mơ hồ có một luồng khí lưu kỳ lạ đang phun trào!
"Những người này.... Hiến nhiên là đạt được tiên duyên!" Mặc Thủ siết chặt quạt lông đang cầm trong tay, hít sâu một hơi.
Ngay thời điểm cảm xúc của hắn đang chập chùng lên xuống, cửa Tiên cung, lại một lần nữa mở ra.
Một thân ảnh cực kỳ bối rối từ bên trong chạy trốn ra.
Bên ngoài Tiên cung năm dặm, rất nhiều người đồng thời kinh hãi.
"Là Mặc gia Mặc Thủ Quy! Hắn làm sao thê thảm như vậy!"
"Quá thảm rôi! Bên trong Tiên cung tình huống hung hiểm như vậy sao?"
"Không đúng, hình như có người đang truy sát hắn!”
...
Rất nhiều người bàn luận ầm ĩ.
Sau một khắc, ánh mắt không ít người ngưng lại, bên trong Tiên cung, có hai bóng người đồng thời lao ra, bạch y phấp phới, thân pháp nhanh chóng vô cùng.
Ngưng Chiêu sắc mặt không hề có cảm xúc, tóc xanh bay múa, tay cầm Thiền Dực kiếm.
Nhiếp Trường Khanh toàn thân áo trắng, tuy nhiên phối hợp với gương mặt khắc khổ tang thương của hắn, lộ ra có mấy phần cảm giác quái dị.
Mặc Thủ Quy quay đầu nhìn lại, thấy thân ảnh của Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đang đứng lặng trước Tiên cung, lập tức tinh thần căng thẳng.
"Cự tử, cứu mạng!"
Mặc Thủ Quy hướng về bên ngoài Tiên cung năm dặm phát ra tiếng cầu cứu.
"Hai người này đạt được bên trong Tiên cung lớn nhất tiên duyên, là Tiên đan do thượng cổ Luyện khí sĩ tự vẫn lưu lại, có thể làm cho người ta một bước thành tiên!"
Mặc Thủ Quy một bên chạy như điên, một bên điên cuồng gào thét.
"Muốn chết!"
Nhiếp Trường Khanh nhíu mày, mặc dù hắn biết rõ, tin tức bọn hắn đạt được Kết Đan không thể giấu giếm, thế nhưng... Một chiêu này của Mặc Thủ Quy, vẫn chọc giận hắn.
Khiến cho hắn quyết tâm phải giết cho bằng được Mặc Thủ Quy.
Quả nhiên, vẫn là công tử nói đúng, đối với không phân rõ phải trái người, giết là được, giống như lúc trước đối mặt những nho sinh kia.
Lời của Mặc Thủ Quy, giống như một quả tạc đạn nặng ký ném vào đám người!
Làm cho mọi người bên ngoài Tiên cung rung động.
Thượng cổ Luyện Khí sĩ tự vẫn lưu lại Tiên đan?
Có thể giúp người một bước thành tiên!
Những tin tức này, làm không ít người đỏ mắt.
Tiên cung đáng sợ đến mức nào bọn hắn đều rõ ràng, cho nên, mức độ quý báu của Tiên đan, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Không ít người, nội tâm đã bắt đầu rục rịch.
Mặc Củ đung đưa quạt lông, hắn biết Mặc Thủ Quy là đang khiến cho mọi người làm khiên để tranh thủ thời gian chạy trốn, thế nhưng...
Hắn ném ra mồi nhử, cực kỳ có sức mê hoặc, Tiên đan của thượng cổ Luyện Khí sĩ, một bước thành tiên, không ai có thể chống cự mê hoặc như vậy!
Mặc Củ híp mắt, hắn nhìn dáng người phong hoa tuyệt đại của Ngưng Chiêu, nội tâm do dự một chút, cuối cùng thu hồi mệnh lệnh vừa ra.
Oanh!
Lúc này, Nhiếp Trường Khanh động, đao mổ heo tựa như sao băng vút qua bầu trời đêm, nhanh chóng chém tới.
Ánh đao cuốn theo một sợi linh khí, trên không trung hiện ra một đường cong, cấp tốc hướng về phía đầu của Mặc Thủ Quy chém thẳng.
Ngự Đao thuật!
Nhiếp Trường Khanh áo trắng tung bay, quanh thân có linh khí đan xen.
Thân hình của Ngưng Chiêu trước đó cũng lướt đi, thoáng qua liền biến mất.
Mặc Thủ Quy bỗng cảm thấy sau lưng có từng trận kình phong ập tới, khí thế mạnh mẽ như mãnh hổ chụp mồi.
Hắn hốt hoảng quay người nhìn lại, đập vào mắt là gương mặt tuyệt mỹ nhưng cực kỳ lạnh lùng của Ngưng Chiêu, tay cầm Thiền Dực kiếm, trên thân kiếm có khí lưu màu xanh nhạt quấn quanh, sôi trào, đang nhằm về phía cổ của hắn nhanh chóng chém xuống.
Trong rừng rậm.
Có thanh âm nổ tung vang lên.
Một thanh phi trảo màu bạc đang nhanh chóng xé gió lao tới. Phi trảo chụp vào phần eo của Mặc Thủ Quy, giữ chặt, sau đó dùng sức, đem hắn kéo đi.
Thấy vậy, lưỡi kiếm của Ngưng Chiêu đột nhiên tăng tốc, có máu tươi vẩy ra, một cánh tay của Mặc Thủ Quy bị chém bay lên, máu tưới nhuộm đất vàng.
Mặc Thủ Quy đau đớn tột cùng, trên trán tràn đầy mồ hôi.
Tuy nhiên, hắn ngậm chặt miệng, không kêu ra tiếng, chỉ có đôi mắt tràn đầy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngưng Chiêu, như muốn đem hình dáng của nàng khắc sâu vào trong đầu.
Lúc này, đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh cũng gào thét chém tới.
Trong rừng rậm lại có tiếng nổ vang lên, một mũi tên thô to từ trong rừng bay ra, cùng đao mổ heo phát sinh va chạm. Mũi tên nổ tung.
Tuy nhiên, đao mổ heo cũng bị mũi tên va chạm đụng bay.
Nhiếp Trường Khanh thu hồi đao mổ heo, đứng bên cạnh Ngưng Chiêu.
Thân hình của Mặc Thủ Quy bị phi trảo kéo vèo trong rừng rậm, biến mất không còn bóng dáng.
"Mặc gia cơ quan... ”
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh ngưng lại, nóí.
Ngưng Chiêu nắm Thiền Dực kiếm, khẽ vuốt một sợi tóc xanh, trên gương mặt mỹ lệ không hề có biểu cảm.
"Tốc chiến tốc thắng, công tử chờ lâu sẽ không vui."
Ngưng Chiêu nói.
Nhiếp Trường Khanh gật đầu, cả hai đồng thời điều động linh khí trong đan điền, chậm rãi hướng phía ngoài Tiên cung năm dặm bước đi.
Bên ngoài khoảng cách Tiên cung năm dặm. Binh mã các quận còn ở lại xung quanh, có khoảng gần nghìn người, tất cả bọn hắn đều nhìn chằm chằm hai bóng người áo trắng như tuyết từ trong Tiên cung đi ra.
Trên người bọn họ có tiên đan của thượng cổ Luyện khí sĩ... Tham lam khiến đám người này chuẩn bị bắt lại Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh.
Gió, đang dần nổi lên.
Cuốn theo mùi máu tươi nồng đậm còn chưa kịp tan trước cửa Tiên cung.
Dãy núi Ngọa Long hôm nay là nơi đổ máu, Tiên cung xuất hiện, đã mai táng vô số vong hồn cùng xương cốt.
Tiếng la giết vang vọng, khi Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh vừa bước ra khỏi phạm vi năm dặm trước Tiên cung, binh mã các quận cùng với tướng quân tọa trấn đều đồng loạt ra tay.
Hôm nay, bạch y đã định trước phải nhuốm máu.
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên nhàn nhã dựa trên xe lăn, hắn đang cảm thụ tình huống của thân thể.
Đem năm điểm thuộc tính có thể sử dụng thêm vào đến trên cột cường độ thân thể, Lục Phiên cũng không cảm nhận được có biến hóa gì khác lạ, nếu như muốn nói có, có lẽ là... Khí huyết trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn, làn da..Dường như cũng cứng rắn hơn một chút.
So với bình thường Tông sư, cường độ màng da có vẻ cũng không hề yếu.
Nếu như về sau có thể cho cường độ thân thể tăng thêm một trăm điểm thuộc tính, không biết có thể trở nên đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, ngồi trên xe lăn cho địch nhân chém đều chém không chết hay không...
Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Lục Phiên đột nhiên lâm vào trầm tư, nếu vậy... Có vẻ cũng không tệ.
Ba mươi điểm thuộc tính thêm vào cường độ linh hồn, Lục Phiên có cảm giác cảnh vật trước mắt bỗng nhiên như trở nên càng thêm tươi sáng, rõ ràng, loáng thoáng, dường như có thể nhìn thấy cả từng con cá đang bơi trong hồ, miệng đang thở ra bọt khí.
Có lẽ, trong tương lai, khi cường độ linh hồn được tăng cường đến một mức độ nào đó, Lục Phiên thật có thể ngưng luyện ra Nguyên Thần trong thần thoại truyền thuyết.
Trên đảo.
Gió chậm rãi thổi.
Ánh tà dương đang tỏa ra những tia sáng cuối cùng, chiếu rọi lên mặt hồ, sóng nước lung lay làm những tia nắng chao đảo, như từng đóm lửa đang nhảy nhót.
Nghê Ngọc cùng Cảnh Việt ở một bên đang xì xào nói nhảm.
Thích khách Mặc Lục Thất khoanh chân ngồi xếp bằng dẫn khí nhập thể, Y Nguyệt vẫn còn đang mò mẫm tìm kiếm khí cảm.
Mười cây linh cúc đang phất phơ trước gió, từng đóa hoa vàng rực đang phun ra linh khí, cảnh sắc mười phần nhàn nhã.
Bỗng nhiên.
Đang tán gẫu Nghê Ngọc cùng Cảnh Việt đồng thời quay đầu nhìn về phía Bắc Lạc hồ.
Trên mặt hồ có một chiếc thuyền nhỏ đang nhẹ nhàng lướt tới.
"Là Lão Nhiếp cũng Ngưng tỷ trở về!"
Nghê Ngọc hưng phấn chạy tới bên bờ hồ, dưới ánh tà dương, gương mặt ngây thơ bị chiếu rọi đến đỏ bừng.
Nhưng, rất nhanh, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt nàng dần dần biến mất.
Thuyền nhỏ càng tới gần bờ.
Múi máu tanh nồng nặc, theo gió lan tỏa ra khắp nơi.
Trên thuyền, đứng lặng hai bóng người.
Sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh và Ngưng Chiêu vẫn như thường không có biểu lộ gì đặc biệt, nhưng trên người, hai bộ y phục màu trắng đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thắm, cực kỳ chói mắt.
Trên tầng hai của tòa lầu Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên đang ngồi trên xe lăn ngoài sân thượng, gần sát lan can, ánh mắt của hắn nhìn thấy trên chiếc thuyền nhỏ, bị máu tươi nhuộm đẫm thân thể Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu, mí mắt chậm rãi nheo lại.
...
Dãy núi Ngọa Long.
Mặc Thủ Quy bị mất một cánh tay, sắc mặt ảm đạm đang quỳ rạp dưới đất, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên trán hắn liên tục chảy xuống.
Trước người hắn, có một lão giả chừng hơn tám mươi tuổi, mặc trường bào màu đen, tóc trắng xóa, đang chắp tay sau lưng nghe Mặc Thủ Quy miêu tả lại mọi việc xảy ra trong bí cảnh.
Một hồi lâu sau, hắn cất tiếng thở dài."Thiếu Vân bị tiên duyên che mắt, hắn thân là Tây Quận bá vương, là hoàng đế chấp chưởng thiên hạ trong tương lại, mục tiêu của hắn nên là hoành đồ bá nghiệp..."
"Thiếu Vân, thật sự là đáng tiếc..."
Lão giả lắc đầu, nhìn về dãy núi Ngọa Long, xa xa Tiên cung đang mơ hồ phát ra từng đám hào quang bảy màu.
"Bắc Lạc Lục Bình An, Bạch Ngọc Kinh đệ tử.. "
“Thiên hạ vốn đã hỗn loạn, có Chư Tử Bách Gia đã đủ rồi, thêm một cái Bạch Ngọc Kinh để làm gì?"