Lục Trường Không một thân giáp đen, hông đeo trường đao, im lặng đứng thẳng tắp trên tường thành, như một thanh trường thương đang chỉa lên trời.
Bên cạnh hắn, La Nhạc thần sắc trang nghiêm, híp mắt nhìn chằm chằm bình nguyên cuối đường chân trời.
“Lão La, lo lắng cho Thành Tử?”
Lục Trường Không liếc mắt, nhìn La Nhạc nói.
Khuôn mặt La Nhạc đầy nét phong sương vẫn nghiêm túc như cũ.
“Hắn từ tiểu binh sĩ, một đường liều được cấp độ như giờ, trong lòng ta rất tin tưởng vào hắn.”
“Huống hồ, có thể hi sinh vì Bắc Lạc, chính là vinh quang cho hắn.”
La Nhạc nói.
“Tiên duyên xuất thế, bách phương tề tụ, Chư Tử Bách Gia, Thái thú các quận, ngay cả quốc sư và bệ hạ trong quốc đô cũng phái người nhúng tay… Đây là một trận cuồng phong bao phủ toàn bộ Đại Chu.”
Lục Trường Không chậm rãi nói.
“Thành chủ, tất cả mọi người đều tranh tiên duyên, áp lực lên Đại Chu sẽ giảm đi nhiều a.”
La Nhạc nói ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Tiên duyên xuất thế, rất nhiều thế lực đều tập trung tranh đoạt tiên duyên, áp lực lên Đại Chu phải chăng sẽ giảm đi?
Lục Trường Không nhìn đường chân trời, ánh mắt thâm thúy.
“Ngươi cảm thấy tiên duyên xuất thế, sẽ làm cho tốc độ thay đổi thế cục Đại Chu chậm lại sao?”
“Sai rồi…”
“Tiên duyên là biến số ảnh hưởng đến toàn bộ bố cục thiên hạ, tiên duyên có thể tạo ra tu hành giả, mà tu hành giả càng nhiều, tính chất chiến tranh sẽ thay đổi.”
“Ở thời kỳ đầu thì chưa lộ rõ ra, nhưng thời gian càng lâu, chiến cuộc sẽ càng có khuynh hướng bồi dưỡng tu hành giả làm lực lượng chính.”
Lục Trường Không chậm rãi nói.
Phía cuối đường chân trời, vó ngựa tung bay, làm cát bụi bay mù mịt.
Thế nhưng, lời nói của hắn vẫn không ngừng lại, tiếp tục nói: “Thế lực khắp nơi không có khả năng đình chiến giảng hòa, cho nên, kết cục Đại Chu triều sẽ rất nhanh có kết quả, mặc kệ là Đại Chu bị hủy diệt hay là phản quân bị dẹp loạn, một phương thế lực khác sẽ xuất thủ chưởng quản tu hành giả trong thiên hạ.”
La Nhạc nghe Lục Trường Không nói, chỗ hiểu chỗ không.
“Chỉ là, chiến tranh đâu dễ kết thúc như vậy, Đế Kinh có lục đại thủ hộ thủ thành, liên quân cũng chưa chắc có thể tùy tiện công phá để đưa quân vào Đế Kinh.”
“Theo thuộc hạ nghĩ, cuộc chiến tranh này sợ là sẽ kéo dài năm sáu năm nữa.”
La Nhạc nói.
“Năm sáu năm?” Lục Trường Không cười cười.
“Có người không chịu được a.”
“Sau lưng Đại Chu triều chính là Nho giáo, mà Mặc gia cùng với Nho giáo từ trước đến nay không hợp nhau, bọn chúng đã đem đồ đệ đưa đến bên trong các quận để hình thành thế lực, chỉ có lật đổ ách thống trị của Đại Chu, thành lập vương triều mới, Mặc gia mới có thể truyền bá tư tưởng của bọn hắn.”
“Trên thực tế, bây giờ tất cả đều trong khống chế của Mặc gia, lưới lớn của Mặc gia đã trải rộng khắp thiên hạ, từng bước một xâm chiếm Đại Chu… Nhưng mà chuyện xuất hiện tiên duyên, giống như một đốm lửa rơi trên tấm lưới, nếu như Mặc gia không chú ý, tấm lưới này sẽ bị đốt thành tro bụi, tất cả tính toán đều đổ sông đổ biển.”
Lục Trường Không lắc đầu, nhìn xa xa, chậm rãi nói: “Từ khi đời thứ nhất Cự Tử Mặc gia ngã xuống, bây giờ Mặc gia đã xuống dốc, tâm tư lúc đầu của bọn hắn đã bị dã tâm cắn nuốt, đã đổi thay.”
. . .
Xe ngựa lung lay.
Hạng Thiếu Vân ngồi trong xe, trong sự bảo vệ của binh mã mà rút về Tây Quận.
Trong xe, Lạc Mính Tang mặc đồ lụa trắng mỏng, cầm khăn tay trong tay xoa xoa vết thương cho Hạng Thiếu Vân.
Ở trong tiên cung, Hạng Thiếu Vân đã bị đánh đập xuyên qua một lớp giáp dày.
Trong xe ngựa yên ắng, hắn nhắm mắt hưởng thụ sự hầu hạ của Lạc Mính Tang, tâm thần nghiên cứu tu tiên chi pháp lấy được trong tiên cung.
Bỗng nhiên.
Tuấn mã hí lên.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Hạng Thiếu Vân bỗng mở ra.
Ánh mắt sắc bén, tựa như muốn xé rách không gian.
Hắn mạnh tay đè vai Lạc Mính Tang lại, nói: “Ngươi ở trong xe ngựa đi.”
Hạng Thiếu Vân nói.
Trên dung nhan tuyệt mĩ của Lạc Mính Tang hiện lên nét lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Đừng sợ bọn đạo chích, ta là bá vương thì sợ gì?”
Hạng Thiếu Vân tự tin cười một tiếng.
Sau đó, ra khỏi xe ngựa.
Xa phu đã chết.
Bị một mũi tên đóng đinh trên cửa xe.
Bên ngoài dãy núi, khắp nơi đều là binh mã, cũng có rất nhiều võ tướng khí huyết sôi trào.
Hạng Thiếu Vân liếc mắt, đếm sơ qua có khoảng năm sáu ngàn người.
Tây quận thiết kỵ của Hạng Thiếu Vân sau khi bị một trận loạn tiễn bắn phá, chỉ còn không đến trăm người.
Một trăm đánh với năm ngàn…
Quân địch còn có võ nhân Tông Sư cảnh cùng với không ít nhất lưu võ nhân.
“Thái Thú!”
Hạng Thiếu Vân vừa xuống xe, một vị võ tướng mí mắt bị thương nhìn về phía hắn.
“Chúng ta bị bao vây rồi!”
“Những người này là binh mã của Thái thú Bình Dương quận Lưu Hạ!”
“Chúng ta yểm hộ Thái Thú thoát khỏi vòng vây!”
Binh mã Tây quận, đều là hạng người hung hãn không sợ chết, chỉ là thế cục hôm nay thật khiến cho người ta tuyệt vọng.
Xa xa.
Cờ xí tung bay.
Có một người một thân đồ trắng, ở trong sự bảo vệ của rất nhiều võ tướng, nhìn Hạng Thiếu Vân.
“Quả nhiên… Bá vương đã bị thương khi đoạt tiên duyên, đây là cơ hội khó có được để loại bỏ hắn a.”
Thái Thú Bình Dương quận cười khẽ.
Tay hắn cầm một cây tiểu kỳ, nhẹ giơ lên, bỗng nhiên, binh lính trong núi non trùng điệp nâng lên trường mâu, dựng cung lên tiễn.
“Ngươi sao lại biết bản Thái Thú bị thương? Bản Thái Thú đã đổi đường về, sao ngươi lại biết được?”
Hạng Thiếu Vân nhìn Lưu Hạ.
“Xuống hoàng tuyền, từ từ sẽ có người trả lời cho ngươi.”
Người này cười khẽ, sau đó, tiểu kỳ phất mạnh.
“Giết!”
“Người nào lấy được đầu bá vương, thưởng một vạn lượng bạch ngân!”
Lời nói vừa ra.
Tiếng hét chém giết rung trời.
Tên bay đầy trời.
Khí huyết nổi lên giữa núi non trùng điệp, Tông sư thét dài.
Trời đất quay cuồng, kinh sợ chim chóc trong núi.
Thân thể khôi ngô của Hạng Thiếu Vân bỗng trầm xuống, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.
Chuyện này, hắn đã đoán được trước rồi.
“Thúc phụ, kể từ hôm nay, Hạng gia ta cùng Mặc gia… Không liên quan gì đến nhau nữa.”
Hạng Thiếu Vân bỗng mở mắt, ánh mắt sắc bén.
Hai tay cầm đại phủ, vung mạnh.
Chặt đứt những mũi tên đang bay tới, những mũi tên này đều bị chặt thành hai đoạn.
“Dũng sĩ Tây quận ta đâu?!”
“Cùng theo ta giết địch!”
Hạng Thiếu Vận rống to, tóc đen bay loạn, trong mắt sát khí cuồn cuộn.
Trăm binh lính võ tướng phía sau hắn, ánh mắt cũng đỏ lên, rống to đáp lại Hạng Thiếu Vân, vung vẩy binh khí, xung phong đến.
Trăm đánh năm ngàn…
Bọn hắn hung hãn không sợ chết, liều mạng chiến đấu.
Hạng Thiếu Vân thân thủ như lang sói, binh lính dày đặc xông tới, đem thân thể hắn bao vây lại.
Đại phủ quét qua, như cuồng phong càn quét.
Trường mâu trong tay binh lính đều bị chém đứt, hơn mười người bị đánh bay ra.
Tông Sư võ nhân dưới trướng Thái Thú bình dương quận đánh tới, phối hợp với gần mười người nhất lưu võ nhân, vây giết Hạng Thiếu Vân.
Ánh mặt trời về chiều đỏ như máu, rơi xuống chân trời, chiếu lên toàn bộ chiến trường.
Máu bay xa cả trượng, thi thể khắp nơi.
Trên sườn đồi.
Sắc mặt Thái Thú bình dương quận Lưu Hạ khó coi, hắn liên tục vung mạnh cờ xí, hắn đã không biết mình đã hô bao nhiêu lần “Giết!”, cuống họng đều đã bị rách.
Bên cạnh hắn, mưu sĩ một lần lại một lần an ủi hắn.
“Hạng Thiếu Vân cho dù có mạnh hơn, nhưng hắn cũng chỉ là võ nhân, dù là Đại Tông Sư cũng không cản được ngàn quân vây giết!”
“Hôm nay bá vương chắc chắn sẽ chết!”
Xung quanh xe ngựa Hạng Thiếu Vân, thi thể chất đống.
Xe ngựa đã bị máu tươi nhộm đỏ.
Hạng Thiếu Vân vung vẩy đại phủ, giết địch, binh lính căn bản khó tới gần xe được.
Hắn thở hổn hển, dù sao hắn cũng chỉ là con người, hai tay giống như bị rót chì.
Chỉ là xung quanh bị vây bởi binh lính dày đặc, vẫn như cũ không ngừng xung phong liều chết.
Thiết kỵ Tây quận chết sạch, ngựa cũng đã bị giết hết.
Vài vị nhất nhị lưu võ nhân bị trường mâu đâm xuyên qua, quỳ trên mặt đất.
Vẻ mặt trước khi chết tỏ rõ sự cuồng nhiệt cùng tiếc nuối đối với Hạng Thiếu Vân.
Đôi mắt Hạng Thiếu Vân giết tới đỏ bừng, hắn tự xưng là võ đạo đỉnh phong.
Hắn là thiên tài, hắn là thống soái trời sinh.
Chỉ là…
Bây giờ, đối mặt với tuyệt cảnh như vậy, hắn chỉ hận chính mình quá yếu, quá vô lực.
Linh khí phóng ra ngoài, bao phủ xung quanh thân thể của hắn, nổ tung thành một khoảng trống.
Nhưng mà hắn chỉ có năm sợi linh khí, đánh được mấy trăm người liền cạn kiệt.
Trong xe ngựa.
Lạc Mính Tang xốc lên vải mành, cầm một thanh trường kiếm nhỏ dài, vày dài tung bay, thi triển khinh công, tóc xanh bay loạn, thủ trước người Hạng Thiếu Vân.
Chẳng bao lâu, váy nàng liền tràn đầy máu tươi.
“Thiếu Vân…”
Lạc Mính Tang dựa vào người Hạng Thiếu Vân.
Hắn nhìn Lạc Mính Tang cả người đều là máu, trên mặt bỗng hiện lên nét sợ hãi.
Hắn sợ người trước mắt này sẽ hóa thành một thi thể lạnh băng, hắn sợ dung mạo của người ấy sẽ phai mờ.
Hắn vung mạnh đại phủ, trong đầu vận chuyển 《 Hạo Nhiên Vận Linh Quyết 》lấy được trong Tiên cung kia, hắn muốn hồi phục linh khí, hắn phải bảo vệ người hắn muốn bảo vệ.
“Nhanh lên! Ta muốn linh khí!”
Đôi mắt Hạng Thiếu Vân đỏ bừng, vung tay đánh chết một binh lính, thở hổn hển, gầm to.
Hắn điên cuồng vận chuyển linh khí dựa theo Vận Linh quyết, hắn điên cuồng áp bức tiềm lực bản thân.
Nhìn Lạc Mính Tang bị binh lính bao vây.
Hắn sợ, hắn ngửa mặt lên trời thét dài.
Oanh!
Bỗng dưng.
Một tiếng vang vọng, thân thể Hạng Thiếu Vân chấn động.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Ánh chiều ta đỏ như máu, chiếu lên gợn sóng trong Bắc Lạc hồ, thuyền đánh cá qua lại, ngư dân tung lưới bắt cá, bên trong làn gió thổi qua, mang theo tiếng ca của ngư dân.
Ngồi trên xe lăn, Lục Phiên thoải mái thưởng thức cảnh hồ lúc chiều tà, bỗng nhiên nhíu mày.
Hệ thống bỗng hiện ra thông báo trước mặt hắn.
“Kiểm tra Hạng Thiếu Vân vận dụng 《 Vận Linh quyết 》, phù hợp tiêu chuẩn “Nhập ma”, có thể cô đọng ma chủng…”
“Xin kí chủ lựa chọn, bỏ “Nhập ma” hay tạo ra “Ma đạo”.”
Ánh tà dương chiếu trên mặt Lục Phiên, mặt hắn hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Lục Phiên nhìn kĩ, tâm thần khẽ động, hình ảnh trước mắt lướt nhanh qua.