Từng hàng chữ nhắc nhở trên bảng thông báo khiến cho Lục Phiên kinh ngạc nhíu mày.
"【 Truyền Đạo đài 】 lại chọn người mới sao?"
Lục Phiên nỉ non một câu.
Cũng không có vội vã tiến vào Truyền Đạo đài, mà chậm rãi thu hồi “Sơn Hà Cục” đã bày trên bàn, bỏ từng quân cờ vào hộp.
Làm xong tất cả những thứ này, Lục Phiên mới lên giường nằm, đắp chăn lụa đỏ lên, nhắm mắt lại.
. . .
Linh khí quay cuồng.
Trung tâm truyền Đạo đài, chậm rãi ngưng tụ ra ba bóng hình người.
Mơ hồ, thấy không rõ bất kỳ hình dáng gì.
Bạch Thanh Điểu ôm lấy gà con, có chút hiếu kỳ quan sát chung quanh, bởi hoàn cảnh hiện tại đối với nàng mà nói, đều hết sức lạ lẫm.
Nàng rõ ràng chính mình đang trong hậu viện cho gà ăn, thế nào đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Bên cạnh nàng, còn có hai thân ảnh mơ hồ, một người thì đang đeo rương sách trên lưng, mặc dù mơ hồ, nhưng có thể thấy được, thân phận người này hẳn là một vị thư sinh.
Một vị khác chất phác thật thà, từ lúc tiến vào nơi thần bí này đến giờ, vẫn quy quy củ củ đứng im, không nhúc nhích.
Bỗng dưng.
Bạch Thanh Điểu giật mình, nâng gà con trong tay lên.
Nhìn lên không trung.
Đang có rất nhiều luồng khí quay cuồng, nhanh chóng tụ lại thành một bóng người.
Bóng hình người này ngồi ngay ngắn ở trung tâm trận pháp, linh khí quanh quẩn trên người hắn, áo bào bồng bềnh giống như tiên nhân.
Vào Truyền Đạo đài.
Lục Phiên từ từ nhìn xem ba người này.
Trên mặt biểu lộ chút kì lạ.
"Lần sàng chọn người này, thân phận càng kì lạ hơn. . ."
Lục Phiên không khỏi nỉ non một câu.
Con riêng của Thái Thú Nam quận, cái này. . . Giống như có chút bí ẩn.
Lại cả cô gái nuôi gà trong Túy Long thành. . .
Lần trước Truyền Đạo đài kéo Nhiếp Trường Khanh tiến vào, mà thân phận của hắn là một thợ mổ heo, lần này lại có nữ nhân nuôi gà.
Lần sau có phải hay không còn dạng người có nghề đầu bếp?
Chỉ một người có thân phận bình thường, đó là Khổng Nam Phi.
Người này Lục Phiên cũng biết, lần này tại bí cảnh Ngọa Long, thể hiện rất tốt.
Cháu ruột của quốc sư, nhị đồ đệ của nho giáo.
Lục Phiên chầm chậm mở miệng:
"Đây là Truyền Đạo bí cảnh, nơi thành Tiên, các ngươi đều có ân huệ nhận được tiên duyên, nhớ lấy, bên trong này không được lộ ra thân phận thật của mình, nếu không sẽ dẫn tới Thiên Đạo cắn trả, vĩnh viễn đọa lạc vào chin tầng địa ngục."
Đây giống như lời dạo đầu quen thuộc của Lục Phiên.
Lời vừa nói ra, người xung quanh hơi rối loạn.
Khổng Nam Phi xúc động.
Bạch Thanh Điểu đang ôm gà con thì hoảng sợ.
Cái gì? Tiên duyên?
Nàng là một người nuôi gà cũng có thể được tiên duyên?
Còn Đường Nhất Mặc, từ đầu đến cuối đều đang thơ thẩn, không có động đậy.
Khổng Nam Phi động tác hết sức nhanh nhẹn, hắn trực tiếp quỳ rạp dưới đất, ngưỡng vọng Lục Phiên.
Bạch Thanh Điểu sợ hãi không thôi, thấy động tác của Khổng Nam Phi, cũng học theo quỳ xuống đất, gà con thì bị nàng nhét vào vạt áo trước ngực, vừa nhét vào, gà con liền nhú đầu ra hoang mang, miệng kêu líu ríu.
"Các ngươi không phải nhóm người đầu tiên vào nơi Thành Tiên, nhưng cũng sẽ không phải là nhóm cuối cùng, bản tôn trấn thủ nơi Thành Tiên, truyền đạo cho các thế giới, người có thể vào nơi này, đều là người có duyên."
Lục Phiên quét mắt nhìn ba người.
Có chút hài lòng.
Lần này, người mới hết sức ưu tú.
Theo lời nói của Lục Phiên hạ xuống, linh khí bên trong Truyền Đạo đài, hóa thành lầu các trên trời, có thác chảy trên không trung, có Ngũ Trảo Thần Long, có Phượng Hoàng bảy màu.
Khổng Nam Phi hành lễ theo phong cách đệ tử, trán đập xuống đất.
Hắn bình thản tiếp nhận tất cả những thứ này, dù sao, hắn cũng vừa mới trải qua chuyện ở bí cảnh Ngọa Long, hiểu rõ sự tồn tại của tiên trên thế gian này.
"Đa tạ Thượng Tiên ban thưởng tiên duyên."
Khổng Nam Phi nói.
Bạch Thanh Điểu cũng học theo động tác của Khổng Nam Phi, hành lễ theo phong cách của đệ tử, ngay thời điểm trán đập xuống đất, gà con trong ngực áo nhảy ra ngoài, dọa nàng sợ hãi vội vàng đuổi theo gà con.
Còn Đường Nhất Mặc vẫn tựa như khúc gỗ, chất phác quỳ xuống.
Lục Phiên không nói tiếng nào, chỉ là khẽ vuốt cằm.
Sau đó, phất tay áo quét nhẹ.
Lập tức, linh khí quay cuồng, hóa thành thác nước chảy xuống, thẳng hướng ba người.
Oanh!
Khổng Nam Phi cảm giác tâm trí mình chấn động, cả người như được tẩy lễ, đầu óc trong nháy mắt trở nên hết sức rõ ràng.
Hắn cảm giác bên trong khí đan của mình, lặng lẽ nhiều thêm hai sợi linh khí.
Hắn biết sự khó khan khi luyện hóa linh khí, tại trong bí cảnh Ngọa Long, hắn liều sống liều chết mới chật vật luyện hóa được một sợi.
Mà tiên nhân phất tay áo, hắn liền có thêm hai sợi linh khí, việc này khiến hắn càng cung kính hơn.
"Đa tạ tiên nhân ban thưởng duyên, tiểu sinh vô cùng cảm kích."
Lục Phiên gật đầu.
Khổng Nam Phi tại bí cảnh Ngọa Long đạt được 《 Hạo Nhiên Vận Linh thuật 》, cho nên Lục Phiên cũng không ban thưởng cho hắn tu tiên pháp nữa, chỉ thưởng hắn hai sợi linh khí, giúp đỡ hắn tu hành.
Ánh mắt đổi hướng, Lục Phiên nhìn lên trên người Bạch Thanh Điểu.
Nữ nhân này ôm lấy gà con, có chút e ngại nhìn Lục Phiên, người phàm đối với những chuyện không biết, luôn luôn e ngại.
Mà Lục Phiên có thể cảm thụ được, Bạch Thanh Điểu này. . . Là một người phàm, chưa từng luyện võ.
"Nữ nhân nuôi gà?"
Lục Phiên nỉ non.
Khóe miệng hơi nhếch lên.
Hắn thầm động não, xung quanh hai mươi bảy phù văn nổi lên, càn, đổi, cách, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn mỗi một cái phù văn đều có hàm nghĩa đặc thù.
Lục Phiên ánh mắt sáng lên, tự sáng tạo ra công pháp, dĩ nhiên, cũng không phải tự nhiên mà sáng tạo ra được, mà còn phải tham khảo 《 Điểm Hóa thuật 》, tiến hành cải biến công pháp.
Bạch Thanh Điểu không có luyện võ, cũng không giống nho sinh nho giáo có thể luyện hạo nhiên khí.
Cho nên, Lục Phiên quyết định từ nghề nuôi gà của Bạch Thanh Điểu mà sáng tạo công pháp.
Phù văn rung động, phát ra ánh sáng bảy màu.
Khổng Nam Phi quỳ ở bên dưới, sợ hãi nhìn vào cảnh tượng này, hắn không hiểu.
Thân thể của Bạch Thanh Điểu lạnh rung run run, nàng có cảm giác. . .Tiên nhân thần bí này, đang ngấp nghé gà con của nàng.
Đường Nhất Mặc thì vẫn như cũ im lặng mà quỳ, không nhúc nhích.
Rất lâu sau, cấu tạo của công pháp đã hoàn tất.
Đưa vào trong 【 Vạn Pháp Hồng Lô 】 đểtiến hành gia công hoàn thiện.
"Thôi diễn hoàn tất, công pháp 《 Cửu Hoàng Biến 》 xây dựng thành công , cấp bậc: ?"
Lục Phiên: "? ? ?"
Cấp bậc của bộ công pháp này là một dấu hỏi rất có linh tính.
Cong ngón tay búng ra.
Công pháp 《 Cửu Hoàng biến 》 liền hóa thành một viên ngọc màu đỏ, trong nháy mắt, nhanh chóng bay về phía Bạch Thanh Điểu, chui vào mi tâm của nàng.
Truyền đạo kết thúc.
Lục Phiên không đợi Khổng Nam Phi cùng Bạch Thanh Điểu mở miệng, liền phẩy tay áo một cái.
Khổng Nam Phi, Bạch Thanh Điểu cùng với gà con của nàng đều theo gió tan biến.
Đường Nhất Mặc thì vẫn quỳ rạp dưới đất không liên tiếng, như một kẻ ngốc.
"Con riêng của Thái Thú Nam quận. . ." .
Lục Phiên nhớ kỹ Thái Thú nam quận tên là Đường Hiển Sinh, đến từ Đường gia, là một chư hầu bên trong những thế lực khởi nghĩa, gần bằng Tây Quận Hạng Thiếu Vân, so với Đạm Đài Huyền ở bắc quận còn mạnh hơn mấy phần.
Bên dưới.
Đường Nhất Mặc quỳ rạp trên đất rất cung kính, ngoài ra còn mang theo một tia e ngại và tự ti.
Lục Phiên nhàn nhạt nhìn Đường Nhất Mặc, từ đầu đến cuối, Đường Nhất Mặc cũng không dám nhìn hắn.
Thế nhưng, trên thực tế, Lục Phiên có thể cảm nhận được, nội tâm của Đường Nhất Mặc có một ngọn lửa.
"Ngươi yêu cầu tiên duyên gì?"
Lục Phiên mở miệng.
Thanh âm linh hoạt kỳ ảo.
"Ta muốn cầu một phần tiên duyên có thể bị đánh mà không đau, để ta có thể dùng thân ta bảo vệ mẹ ta, che chở em gái ta. . ."
Đường Nhất Mặc lần thứ nhất mở miệng.
Lục Phiên yên lặng, bị đánh không đau, hắn lần đầu tiên gặp được loại yêu cầu này.
Con riêng, nói trắng ra là hữu danh vô thực, thậm chí còn phải chịu vợ cả phỉ nhổ và đánh đập.
Đường Nhất Mặc này, có lẽ hết sức khổ cực.
Lục Phiên cũng không có cự tuyệt.
Hắn khẽ suy nghĩ, phù văn lại hiện ra, bay xung quanh thân thể của hắn.
Bên dưới, Đường Nhất Mặc đầu rạp xuống đất, thân thể run lẩy bẩy.
Sau một hồi, xây dựng công pháp hoàn tất.
Trong tay Lục Phiên có một viên ngọc màu đỏ như máu.
Cong ngón tay búng ra, bay vào mi tâm Đường Nhất Mặc.
"Đi thôi, mạnh lên là vì cái gì, còn không phải là để bảo vệ người mình muốn che chở hay sao, hi vọng ngươi không thay đổi ý nguyện ban đầu, giữ vững bản tâm."
Lục Phiên từ từ nói.
Sau đó, Truyền Đạo đài bí cảnh có cuồng phong gào thét.
Đường Nhất Mặc gian nan ngẩng đầu, lại thấy không rõ gì nữa, chỉ cảm thấy có một bàn tay to lớn, nghiền nát hết tất cả sự vật trước mắt hắn.