Chương 91: Ngươi có suy nghĩ lớn mật nào thì cứ việc nói.
Dịch: Tiểu Du
Thủ tọa phòng khách Cơ Quan thành.
Hạng Thiếu Vân ngồi trên đó.
Phía dưới là võ nhân võ tướng dưới trướng hắn, mỗi người đều mặc áo giáp đầy nước mưa, vẻ mặt toát lên vẻ hưng phấn.
Mặc gia Cơ Quan thành được xưng là thành trại khó hạ nhất thế gian, nhưng hôm nay đã bị Tây Lương thiết kỵ công phá.
Trong lòng của mỗi một dũng sĩ Tây Lương đều có cảm giác thành tựu.
Bọn hắn cuồng nhiệt nhìn Bá Vương ngồi trên thủ tọa, đó là trụ cột tinh thần của bọn hắn.
Hạng Thiếu Vân thì đang xem thư tín truyền tới.
Đây là tin tức truyền tới từ Đế Kinh.
Sau khi xem xong, Hạng Thiếu Vân đem thư tín vò nát thành một cục.
“Vũ Văn Tú vẫn còn quá trẻ…tên Mặc Bắc Khách này quả nhiên âm hiểm.”
Hạng Thiếu Vân dựa trên thủ tọa tượng trưng cho Mặc gia Cự Tử.
“Giang Li đích thật là một mãnh tướng, có hắn, dù chiếm cứ được Nguyên Xích thành nhưng đại quân Bắc quận muốn tiến quân thần tốc cũng là si tâm vọng tưởng.”
“Thế nên, Mặc Bắc Khách không dùng cứng được, thì dùng tới mềm…Triều đình Đại Chu đã sớm thối nát không thể nào tả nổi, ngoại trừ quốc sư Khổng Tu, những tên đại thần khác chẳng qua chỉ là một đám thùng cơm.”
“Mặc Bắc Khách lợi dụng chính là điểm này, muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt ra khối xương Giang Li khó gặm này.”
Hạng Thiếu Vân chậm rãi nói.
Phía dưới, nhóm võ tướng Tây Lương đều nghiêm túc lắng nghe.
Bọn hắn biết, tiếp theo sẽ là bố trí bước kế tiếp của Bá Vương.
Mục tiêu của Bá Vương không chỉ là một cái Mặc gia Cơ Quan thành, mà là toàn bộ thiên hạ.
Bá Vương trầm mặc thật lâu, ngón tay khẽ nhịp.
Mặc Bắc Khách rời đi, hắn thiếu bây giờ chính là mưu sĩ, thế nhưng Hạng Thiếu Vân hắn không cần mưu sĩ vẫn có thể làm.
Dùng chiến lực tu hành giả của hắn cộng với dũng sĩ Tây Lương không sợ chết…
Tất nhiên có thể trở thành người thắng cuối cùng.
Bất kỳ âm mưu quỷ kế gì trước thực lực tuyệt đối… Đều là bọt nước.
Điểm này đã thấm sâu trong người Hạng Thiếu Vân kể từ cuộc vây giết ở dãy Ngọa Long.
Nếu như hắn có thực lực như tiên, thiên hạ kia… Lật tay là nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Hạng Thiếu Vân đứng lên, chắp tay, thân thể khôi ngô chậm rãi đi lại, khí huyết mênh mông tản ra, khiến nhiều võ tướng bị đè nén không thể thở nổi.
Võ nhân võ tướng dưới trướng, ánh mắt lóe lên tia cuồng nhiệt.
Tiếng rống lớn vang lên.
. . .
Nguyên Xích thành.
Quân doanh Đại Chu.
Bên trong quân trướng.
Giang Li toàn thân giáp bạc xem Thiên Tử chiếu lệnh trong tay, trên mặt không biểu lộ chút gì.
Sứ giả Đế Kinh quỳ rạp trên đất, không dám nhúc nhích.
Sau một lúc.
Giang Li khẽ thở dài.
Hắn thu lại chiếu lệnh, quay đầu nhìn phía sứ giả: “Trở về bẩm báo với bệ hạ… Tướng ở ngoài có thể không nhận quân lệnh.”
Sứ giả run lên.
Giang Li như vậy là muốn… Kháng chỉ!
“Ta nếu vào kinh thành, tinh binh Đại Chu sẽ như quần long vô chủ… Đại quân Bắc quận sẽ không bỏ qua cơ hội này, đến lúc đó binh sẽ bại như núi đổ.”
Giang Li nói.
Sứ giả quỳ rạp trên đất, “Bệ hạ kỳ thật cũng hiểu được đạo lý này, cũng không muốn triệu tập tướng quân vào thành, nhưng mà… Quần thần vạch tội tướng quân, bách quan nói quá, áp lực bệ hạ rất lớn a.”
“Vả lại, bách quan tấu lên, đại quân Bắc quận chỉ để 1000 binh trấn thủ Nguyên Xích, binh mã còn lại đã rút khỏi cách Nguyên Xích thành ba mươi dặm… Chiến sự đã không đáng lo ngại, cho nên, mời tướng quân nhanh vào kinh thành.”
Sứ giả ôm quyền, nói.
Giang Li ngồi trên ghế chủ soái, sắc mặt lạnh lùng.
Dù là hắn cũng không nhịn được siết nắm đấm lại.
Bách quan thối nát, rắp tâm hãm hại hắn, còn có bàn tay Mặc gia khống chế phía sau.
Đế Kinh… Phong vân biến ảo.
Nếu hắn vứt bỏ tiền tuyến để vào kinh, ngày thứ hai đại quân Bắc quận liền xông tới.
Hai mắt Giang Li nhắm nghiền, một lúc sau, chậm rãi mở ra.
Cuối cùng hắn vẫn phải kháng chỉ.
Sứ giả đế đô cưỡi khoái mã vội vã trở lại Hoàng thành, đem tin tức truyền về.
Trong giây lát, toàn bộ Hoàng thành vỡ tung.
Tấu chương vạch tội chất một đống, dồn dập tràn vào Tử Kim cung.
Lão thái giám chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề trong Tử Kim cung.
Giống như mưa gió nổi lên.
Vũ Văn Tú lại đi đến thư các lần nữa nhưng vẫn bị Mạc Thiên Ngữ cản lại.
“Bệ hạ, phu tử không muốn gặp bất kỳ người nào.”
Mạc Thiên Ngữ cười nói.
“Ngoại trừ Bắc Lạc Lục thiếu chủ…” Sau một lúc suy nghĩ, hắn bổ sung một câu.
“Vì cái gì?!”
“Trẫm hiện tại rất mông lung mờ mịt, cần lão sư chỉ bảo sai lầm.” Vũ Văn Tú nhìn chằm chằm Mạc Thiên Ngữ, trong mắt tràn ngập tia máu.
Hắn đã từng hoài nghi Giang Li có phải là hung thủ sát hại phụ hoàng hay không, thuận theo lời đồn, hạt giống chôn sâu trong nội tâm Vũ Văn Tú từ tử nảy mầm.
Lúc trước hắn đã từng hỏi quốc sư về vấn đề này, thế nhưng… Bây giờ, lời đồn đại đã cuốn luôn quốc sư vào trong đó, cho nên tâm trí Vũ Văn Tú đang rất loạn…
Mạc Thiên Ngữ lắc đầu.
“Phu tử không muốn gặp người nào cả.”
“Nếu không… Vi thần tính cho bệ hạ một quẻ? Quẻ của vi thần… rất chuẩn a.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Vũ Văn Tú nghe vậy, thất vọng tràn trề, mơ hồ nhìn thấy một bóng người ngồi trên ghế xích đu, chập chờn trước cửa sổ lầu hai.
Đến mức phải khiến cho Mạc Thiên Ngữ tính một quẻ…
Vũ Văn Tú bỗng quay đầu, không chút do dự phất áo rời đi.
Mạc Thiên Ngữ: "…”
Nghĩ nhiều rồi a, bệ hạ.
Vũ Văn Tú trở lại Tử Kim cung, không thấy bất luận người nào cả.
Nội tâm của hắn xoắn xuýt, trong cuộc chiến thiên nhân…
Đại quân Bắc quận rút khỏi Nguyên Xích, trong lòng Vũ Văn Tú rõ ràng trong đó tất nhiên có bẫy.
“Bệ hạ, bách quan quỳ rạp bên ngoài Tử Kim cung… cầu xin bệ hạ trách phạt Giang Li tội kháng chỉ.”
“Bệ hạ, trong Hoàng thành có bách tính biểu tình, nói muốn đòi công đạo cho tiên đế…”
“Bệ hạ, trên phố xuất hiện lời đồn, bệ hạ đã trở thành khôi lỗi của người khác, Đại Chu đã không phải là Đại Chu…”
. . .
Từng tin truyền đến tai Vũ Văn Tú.
Khuôn mặt Vũ Văn Tú vặn vẹo, hắn lấy vương miệng xuống, mái tóc rối tung như tổ quạ.
Trên bàn đọc sách có chín chiếu lệnh đã hoàn tất, vết mực vẫn chưa khô hết.
Hắn đang do dự có phát ra chiếu lệnh hay không.
Vũ Văn Tú không ngu, hắn biết rõ, chín chiếu lệnh này nếu phát ra, ảnh hưởng đối với Đại Chu sẽ rất lớn.
Nội tâm hắn giãy dụa.
Bỗng nhiên.
Vũ Văn Tú đầu tóc ngổn ngang nhớ tới lời nói của Mạc Thiên Ngữ trước tàng thư các.
“Bệ hạ, phu tử không muốn thấy người nào cả.”
“Ngoại trừ Bắc Lạc Lục thiếu chủ.”
Bên trong Tử Kim cung tối đen, đôi mắt Vũ Văn Tú dần dần lóe sáng.
“Đây là chỉ bảo của lão sư sao?”
“Bắc Lạc Lục Bình An…”
Hô hấp Vũ Văn Tú dồn dập.
“Người tới! Khởi giá… đi Bắc Lạc thành!”
Bên ngoài Tử Kim cung.
Lão thái giám nghe được lời nói hưng phấn của Vũ Văn Tú, khẽ giật mình.
Sau đó giống như nhớ ra cái gì đó, thân thể không khỏi run rẩy một cái, thế nhưng vẫn cố nén sợ hãi trong lòng xuống, khom người.
“Vâng.”
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lữ Mộc Đối lên đảo, toàn thân liền xuất hiện cảm giác không hiểu, có một tia dự cảm xấu.
Hắn khẽ nuốt nước miếng, Hồ Tâm đảo đã biến đổi rất lớn, không khí trở nên tươi mát, nếu như hít được một hơi cũng khiến cho linh hồn thăng hoa.
Hoa cúc quỷ dị sinh trưởng trên đảo ngày càng tươi tốt.
Xa xa, tiểu nha đầu Nghê Ngọc quanh thân là khí lưu lam nhạt, trước người trôi nổi một cái nồi đen, mơ hồ có cái gì đó kinh khủng đang hình thành trong nồi.
Một chỗ khác, Nhiếp Trường Khanh cách không điều khiển đao mổ heo, bổ nước hồ ra, chém ra một đường trắng xóa sau một lúc lâu mới biến mất.
Y Nguyệt luyện võ, tiên pháp sau khi được Lục Phiên sửa đổi, khó mà nhìn thấy thân ảnh.
Ngưng Chiêu phong hoa tuyệt đại, váy trắng bồng bềnh, đứng yên lặng trên mặt hồ.
Nhìn qua thì rất bình thường… Thế nhưng.
Chỉ thấy Ngưng Chiêu mở mắt ra, mặt hồ bỗng bị linh áp đáng sợ ép cho lõm xuống.
Tinh thần và thể xác Lữ Mộc Đối run rẩy, những tu hành giả này… Thật đáng sợ.
Giờ hắn chỉ muốn lấy được tiên duyên đã ước định với Lục Phiên rồi ngay lập tức rời khỏi cái hòn đảo đáng sợ này.
Lầu hai Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên dựa vào lan can hóng gió, một thân áo trắng, mặt mủi mỉm cười nhìn Lữ Mộc Đối.
Lữ Mộc Đối nhìn câu đối trước cửa, uy áp kinh khủng khiến hắn không dám nhìn thẳng, hắn cúi đầu đi lên lầu hai.
Cuối cùng, hắn cũng gặp được công tử Lục thiếu chủ văn nhã.
Tâm tình khẩn trương, không hiểu sao lại bình tĩnh lại.
Lục Phiên mỉm cười nhìn Lữ Mộc Đối, phất tay, rót đầy chén rượu thanh mai tửu, dừng trước người Lữ Mộc Đối.
“Chuyện ở dãy Ngọa Long làm khá lắm.”
Lục Phiên cười nói.
“Lục thiếu chủ quá khen, lão hủ hôm nay đến đây… Là vì lời từng hứa của Lục thiếu chủ.”
Lữ Mộc Đối thành thật nói.
“Bổn thiếu chủ đã nói là sẽ làm, đáp ứng cho ngươi một sợi tiên duyên, đương nhiên sẽ không quỵt.”
Lục Phiên cười một tiếng, nhẹ phất tay, bỗng nhiên một sợi linh khí tràn vào thân thể Lữ Mộc Đối.
Toàn thân của Lữ Mộc Đối chấn động, râu tóc đều dựng đứng, bên trong khí đan có một sợi linh khí lưu chuyển, cả người nhiều thêm một tia phiêu dật tiên khí.
“Đây chính là… Linh khí!”
Sợi râu Lữ Mộc Đối run rẩy, xúc động vạn phần.
“Lão Lữ, ngồi.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, tóc mai trên trán tung bay, một tay hắn chống cằm, tay còn lại gõ nhịp nhàng trên tấm chăn lông dê phủ trên đầu gối.
“Chúng ta lại thương lượng một chuyện nữa.”
Lục Phiên nói.
Tâm thần đang kích động của Lữ Mộc Đối bỗng nhiên đơ lại.
“Lục thiếu chủ… Chuyện gì?”
Lục Phiên ôn hòa cười một tiếng, uống một ngụm thanh mai tửu ấm áp, cười khẽ.
“Cũng không phải là chuyện gì lớn lao, ngươi hẳn là rất rõ, tiên cung mở ra trong dãy Ngọa Long, nói lên thời đại của tu hành giả đã đến, thiên hạ này, đối với hệ thống tu hành giả, pháp quyết tu hành, bí mật tu hành hoàn toàn không biết gì cả… Mà Bạch Ngọc Kinh của ta chính là thế lực tu hành giả đầu tiên, gánh vác sứ mệnh truyền bá tri thức tu hành cho thiên hạ.”
“Bởi vậy, ta rất cần một hệ thống tình báo hoàn thiện.”
“Chỉ là bản công tử sợ phiền phức, cho nên… Muốn thương lượng với Thiên Cơ gia của ngươi sắp xếp cho Bạch Ngọc Kinh của ta.”
Lục Phiên khẽ nhấp một ngụm rượu, thản nhiên nói.
“Không sao, tính tình bản công tử rất tốt, ngươi có suy nghĩ lớn mật gì thì cứ nói.”
Lục Phiên nói.
“Nếu không có gì, ngươi trở về nói với Thiên Cơ gia Chư tử, nói hắn vào Hồ Tâm đảo nói chuyện.”
Tâm thần Lữ Mộc Đối lạnh lẽo, mặc dù Lục Phiên trước mặt cười tươi như hoa, nhưng mà làm nội tâm hắn lại bị áp lực khủng bố siết chặt tim lại.
Tính tình Lục thiếu chủ ngươi rất tốt?
Có quỷ mới tin ngươi!
Lữ Mộc Đối sau một hồi hốt hoảng rời khỏi lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Bước lên thuyền, điều khiển thuyền rời đi.
Một lúc sau mới lấy lại tinh thần…
Nội tâm Lữ Mộc Đối không có chút vui sướng nào của việc đạt được tiên duyên.
“Phù phù” một tiếng nằm thẳng trên thuyền.
Rõ ràng là tới Bắc Lạc thành lấy tiên duyên…
Vì sao, nháy mắt một cái… Hắn liền đưa “Thiên Cơ gia” bán đi?