Thế nhân không biết, dù cho bên trong cổ thư có ghi chép sự tồn tại về rồng, thế nhưng. . . Dù sao cũng là cổ thư ghi chép, chưa từng thấy tận mắt, ai cũng không dám kết luận là thật.
Nhưng ngày hôm nay, Vũ Văn Tú gặp được rồng trong truyền thuyết.
Lục Phiên nhìn lên cá chép đen đang trôi nổi trước mắt, đây là con cá đã trổ hết tài năng trong một ngàn con cá đang bơi bên trong hồ.
Con cá chép đen này có lẽ không phải cường tráng nhất, cũng không phải béo khỏe nhất, nhưng là. . . Có duyên nhất.
Lục Phiên câu cá, người có duyên liền mắc câu.
Con cá chép đen này chính là người có duyên.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, áo trắng bồng bềnh, trên trán rủ xuống hai sợi tóc mai, giống như là con rắn nhỏ bốc lên.
Trong đầu hiện ra phương pháp 《Điểm Hóa thuật 》, hắn đưa tay ra mà chỉ.
Ông. . .
Ngón tay nở rộ ánh vàng, như một đóa hoa màu vàng óng đang bùng cháy, điểm vào trên thân của cá chép đen.
Hắc lân bắt đầu chập chờn, miệng há mở không ngừng.
Trong đầu của Lục Phiện, cường độ linh hồn bắt đầu tiêu hao dần, loại tiêu hao này là vĩnh viễn, một đi không trở lại.
Vĩnh viễn tiêu hao 3 điểm cường độ linh hồn, Lục Phiên liền thu ngón tay trở về.
Tiêu hao 3 điểm cường độ linh hồn, đối với con cá chép đen này mà nói, đã là cực hạn.
Cá chép đen hơi bay lên, thân thể bắt đầu biến dài, đón gió mà phấp phới, giống như là một con lươn.
Theo cá chép đen biến thành cá chình đen.
Vảy trên người nó tản ra kim quang, mang cá biến lớn trở nên rậm rạp, vờn quanh một vòng, bọc lại đầu cá.
Phía dưới bụng cá, hình thành bốn cái long bao, tựa như có móng vuốt muốn theo bên trong long bao phá kén má ra.
Vũ Văn Tú cùng lão thái giám đứng im lặng hồi lâu ở mũi thuyền, thân thể rung động không thôi.
Tâm thần của bọn hắn cảm giác được đây là điều không thể tưởng tượng nổi.
Thiếu niên một chỉ điểm lên cá, cá chép liền hóa thành rồng!
Đây là thủ đoạn quỷ thần khó lường bực nào.
Cái này là Long trong truyền thuyết sao?
Sắc mặt Vũ Văn Tú đỏ lên.
Hắn là Thiên Tử, Thiên Tử danh xưng Chân Long, thế nhưng bây giờ chính mắt của hắn lại thấy rồng.
Một chiếc thuyền đơn độc lên.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, lông mày đang nhăn lại .
"Mặc dù đã điểm hóa, nhưng lại không phải là Long, chỉ có thể gọi là Giao. . ."
"Rắn nước hóa Giao, cá bơi cũng có thể hóa Giao?"
Giao còn không thể xưng là Long, nói cách khác, Lục Phiên còn chưa bồi dưỡng ra được Thiên Long, cho nên chưa được thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Không thể điểm hóa thành rồng trong tức khắc sao?
Bên trong lông mi của Lục Phiên chảy xuôi dòng suy nghĩ, cái con gà con kia của Bạch Thanh Điểu đều có thể hóa thân Hoàng Sồ, vì sao con cá chép đen này trải qua hắn tự tay điểm hóa, còn vô phương thành rồng?
"Dưỡng Long địa a. . ."
Lục Phiên thở dài một phen, ánh mắt ngưng tụ.
Hoặc là nói, muốn lột xác thành long, còn cần phải qua nuôi dưỡng.
Đây cũng là ý nghĩa tồn tại của Dưỡng Long địa?
Lục Phiên nghĩ thông suốt, liền khe khẽ lắc đầu.
Hắc Giao dài hơn một mét đang nổi bồng bềnh giữa không trung.
Bắc Lạc hồ là một cái Dưỡng Long địa, Hắc Giao chỉ cần nuôi dường ở bên trong Bắc Lạc hồ, hóa long chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Tuy nhiên, đầu Hắc Giao này cũng không thể an tĩnh ở Dưỡng Long địa đây, vì bên trong kế hoạch của Lục Phiên, cần nó trở thành kíp nổ của bí cảnh kế tiếp.
Vươn tay, áo trắng lướt nhẹ, Lục Phiên vỗ vỗ đầu Hắc Giao, nó phảng phất như mèo con liên tục cọ vào bàn tay của Lục Phiên, sau lại uốn lượn mà ghé vào bên trên thuyền, nhu thuận ôn hòa.
"Cho bọn họ tới đi."
Lục Phiên dựa xe lăn, thanh âm từ trong sương mù dày đặc phiêu đãng mà ra.
"Bệ hạ, công tử cho mời."
Ngưng Chiêu nói.
Giờ phút này, Vũ Văn Tú cùng lão thái giám mới hồi phục lại tinh thần, tâm tư run sợ, sắc mặt của Vũ Văn Tú trở nên đỏ bừng, lão thái giám thì cúi thấp đầu , sợ xanh mặt lại.
Bắc Lạc Lục thiếu chủ, so với trong truyền thuyết, càng thêm quỷ dị.
Thuyền gỗ phiêu đãng, cuối cùng lướt đến chỗ thuyền của Lục Phiên.
Trên xe lăn, Lục Phiên ôn hòa cười một tiếng, áo trắng ôn nhuận như ngọc, giơ tay lên, chắp tay hướng phía Vũ Văn Tú.
"Gặp qua bệ hạ."
"Lục. . . Lục khanh gia, không cần. . . Đa lễ."
Vũ Văn Tú khoát tay áo, lời nói có chút tạm ngừng.
Lục Phiên cười một tiếng, phất tay áo, lập tức sương mù dày đặc ở trung tâm hồ liền tán đi, lộ ra sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.
Trên không có âm thanh chim hải âu đập cánh bay, quanh quẩn không thôi.
"Bệ hạ đích thân tới Bắc Lạc, có chuyện gì cần ta?"
Lục Phiên hỏi.
Lão thái giám đứng bên cạnh Vũ Văn Tú liền cúi đầu, thậm chí thở mạnh cũng không dám.
Ngưng Chiêu cũng im lặng không nói.
Vũ Văn Tú hít sâu một hơi, đứng lặng đầu thuyền, ánh mắt nhìn Lục Phiên có chút lửa nóng.
"Tiên Hoàng Vũ Văn Thác, có quốc sư Khổng Tu phụ tá, đánh Nam dẹp Bắc, Đại Chu hung thịnh."
"Mà quốc sư tiến cử tiên sinh với trẫm, hôm nay trẫm đích thân tới Bắc Lạc, muốn mời tiên sinh xuất đảo, cùng một chỗ với trẫm, lại lần nữa khôi phục vinh quang của Đại Chu!"
Vũ Văn Tú mặt đầy ửng đỏ, nắm chặt nắm đấm, vô cùng xúc động.
Trước mắt vị Lục thiếu chủ này, thủ đoạn quỷ thần khó lường rất có thể là tu hành giả.
Vũ Văn Tú hết sức xúc động.
Nhưng mà Lục Phiên lại chẳng qua là cười khẽ lắc đầu, một tay chống đỡ cái cằm, ánh mắt rơi vào trên bàn cờ trước mặt, xắn tay áo cầm cờ, bày cục để khôi phục cường độ linh hồn.
"Không phải là quốc sư, quốc sư càng muốn cầu mong tại hạ cùng với bệ hạ không có liên quan với nhau."
Lục Phiên đặt một quân cờ, cười khẽ.
Lời nói như một chậu nước lạnh, đổ vào trên người Vũ Văn Tú.
"Với tài năng của tiên sinh, nếu có thể phụ tá trẫm, Đại Chu nhất định có thể đại hưng!" Vũ Văn Tú vội vàng nói.
Lục Phiên lại là không vội không chậm, "Quốc sư từng hỏi ta, xây thế lực, diệt thế gia, giết đồ đệ của Bách gia, mục đích vì sao? Đối với thiên hạ có ý nghĩ gì?"
"Ta đáp lại, giang hồ, miếu đường, thiên hạ này nên như thế nào, liền như thế ấy, cùng ta có liên can gì?"
"Hôm nay, ta cũng dùng phương thức đồng dạng trả lời bệ hạ."
"Bất quá, bệ hạ đến chính là người có tiên duyên , cho nên, ta lại nói nhiều một câu."
"Thiên hạ hôm nay, tiên nhân bố cục, linh khí thức tỉnh, thượng cổ bí cảnh nhiều lần hiện. . . Tiên nhân đánh cờ đùa vui thế nhân, mà mục đích của ta, chính là cùng tiên đấu, mà cùng tiên đấu, vui vẻ vô cùng."
Lục Phiên nói.
Vũ Văn Tú hô hấp hơi ngưng lại.
Lão thái giám cúi đầu khuôn mặt ảm đạm.
Ngưng Chiêu đứng yên mặt hồ, dung nhan tuyệt mỹ bộc lộ một vệt mỉm cười.
"Phàm nhân há có thể cùng tiên đấu. . ."
Vũ Văn Tú nuốt nước miếng một cái, nói.
Chỗ ngồi của Lục Phiên, có gió nhẹ quét, "Ta không phải phàm nhân, vì sao không thể cùng tiên đấu?"
Vũ Văn Tú không biết nên nói như thế nào nữa.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ từ bỏ, hắn thấy được hi vọng trên thân Lục Phiên, thấy được bình định phản loạn, Đại Chu quật khởi, trở lại huy hoàng rực rỡ.
Vũ Văn Tú cắn răng, lui một bước, hướng phía Lục Phiên chắp tay thật sâu.
Thuyền gỗ dập dờn, Lục Phiên không nói tiếng nào.
Vũ Văn Tú không hề từ bỏ.
Lại lần nữa chắp tay.
Này vừa làm vái chào, liền giữ vững rất lâu, toàn bộ mặt hồ liền im ắng tĩnh mịch.
Giữ vững một tư thế quá lâu, trên trán của Vũ Văn Tú, thậm chí xuất hiện từng giọt mồ hôi.
Cuối cùng, Lục Phiên than nhẹ.
Tay khẽ vẫy, một cơn gió màu xanh tiến đến, đỡ Vũ Văn Tú dậy.
"Thôi thôi. . ."
"Chính như ta, Lục Phiên câu cá, người có duyên liền mắc câu."
"Bệ hạ trước chuyến này đến, đúng lúc thấy cá bơi hóa Giao Long, âu cũng là cái duyên.."
Trên xe lăn, Lục Phiên một tay chống đỡ cái cằm, một tay đặt lên bên trên chăn mỏng lông dê đang che phủ hai chân, nói khẽ.
Vũ Văn Tú lập tức mừng rỡ, Lục Phiên đây là chịu nhả ra rồi?
Sau đó thấy Lục Phiên vẫy tay một cái, con Hắc Giao đang uốn lượn bên cạnh con thuyền, như một tấm lụa màu đen đang bay chậm mà lên, trong miệng phát ra khàn giọng tiếng rống.
"Đây là Hắc Giao, chưa hóa rồng, một khi hóa rồng, có sức mạnh đánh thủng cả trời, có thể so với tu hành giả Thể Tàng cảnh."
Lục Phiên nói.
"Hôm nay nếu Bệ hạ có thể thuần phục con Giao này, vậy thì cùng nó có duyên, Giao này có thể tặng bệ hạ, nuôi dưỡng tại Đế Kinh Dưỡng Long địa."
"Tại hạ cũng có thể đáp ứng giải quyết nỗi lo về sau của Bệ hạ, làm hộ việc mà Bệ hạ không dám làm."
Lục Phiên thản nhiên nói.
Vũ Văn Tú tầm mắt ngưng tụ.
Việc hắn không dám làm. . . Là cái gì?
Hắn suy tư một phen, liền nghĩ thông suốt, toàn thân chấn động, hít sâu một hơi,ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lục Phiên.
"Một lời đã định."
Vũ Văn Tú nói.
"Bệ hạ là thiên tử, tại hạ há có thể cùng thiên tử nói đùa?"
Lục Phiên thản nhiên nói.
Sau đó, tầm mắt của Vũ Văn Tú liền lướt ngang, nóng rực rơi vào trên thân Hắc Giao.
Thuyền gỗ lướt ngang, dần dần tới gần Hắc Giao.
Vũ Văn Tú thận trọng vươn tay, muốn vuốt ve Hắc Giao.
Nhưng mà, Hắc Giao tại bên người Lục Phiên vô cùng ôn thuần, thế nhưng, Vũ Văn Tú khẽ vươn tay, liền như chó dữ hung lệ, nhe răng trợn mắt, khí thế tràn ngập hung ác.
Vũ Văn Tú vẻ mặt hơi hơi trắng bệch, rút lui hai, ba bước.
Lão thái giám hốt hoảng đỡ Vũ Văn Tú dậy.
Vũ Văn Tú cắn răng, không hề từ bỏ, hắn thử đủ loại thủ đoạn, lần lượt tới gần Hắc Giao.
Nhưng mà, Hắc Giao cao ngạo mà lạnh lùng, căn bản không tuân theo.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, một tay chống đỡ cái cằm, một tay ôn nhuận vuốt vuốt quân cờ, cười nhạt nhìn xem một màn này.
Thử vô số biện pháp thì Vũ Văn Tú có chút chán nản, thậm chí còn hoài nghi bản thân.
Hắn chính là chân long thiên tử, vì sao không hấp dẫn được rồng?
Bỗng nhiên.
Con ngươi của Vũ Văn Tú hơi hơi co rụt lại.
Đột nhiên hắn đứng lên trên thuyền gỗ, con mắt trừng trừng nhìn chằm chằm Hắc Giao.
Sau một khắc, hắn lấy ra một thanh dao găm, đột nhiên xẹt qua lòng bàn tay, huyết dịch phun tung toé mà ra.
Ánh mắt của hắn cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vào Hắc Giao.
Đã thấy, con Hắc Giao nguyên bản không hề bị lay động, giờ này khắc này, cũng là bị máu của Vũ Văn Tú hấp dẫn.
Thân thể bỗng nhiên chạy như bay mà tới, quấn quanh cánh tay của Vũ Văn Tú, liếm láp máu Thiên Tử.
Lão thái giám vẻ mặt trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi.
Ánh mắt của Ngưng Chiêu ngưng tụ lại.
Lục Phiên đang vuốt vuốt quân cơ, chợt thả chậm lại, lông mi cũng không khỏi nhảy lên.