Vừa xông vào trong phòng khách, Lý Đằng nhìn thấy dãy số 30 ngày đếm ngược trước đó, lúc này giảm bớt 23 phút, biến thành 29 ngày 23 tiếng 37 phút.
"Nếu như mình đoán không sai mà nói......" Lý Đằng đi đến chỗ đồng hồ điện, tiêu hao 57 điểm chỉ số thời gian để nạp 1 kWh điện.
Quả nhiên, đếm ngược 30 ngày lại giảm bớt 1 phút.
"Đếm ngược 30 ngày này có liên quan tới tiêu xài chỉ số thời gian, mỗi lần tiêu phí 1 chút chỉ số thời gian, liền giảm bớt 1 giây, điều này chứng tỏ muốn chấm dứt 30 ngày đếm ngược, tổng cộng phải tiêu phí......Ước chừng 260 vạn chỉ số thời gian. "
"Thế nhưng, đếm ngược 30 ngày lại có thể phục hồi, nếu như ngủ, nó sẽ trở về như cũ."
"Cho nên, lượng điểm tiêu phí thực thế phải lớn hơn con số 260 vạn."
"Nếu như không đủ chăm chỉ, luôn ngủ mà nói, sẽ rất khó giảm bớt đếm ngược 30 ngày, chỉ có cực kỳ cố gắng, mỗi ngày ngủ ít, càng không ngừng chạy bộ, mới có thể thoát khỏi nhà tù thời gian."
"Độ khó không phải dạng vừa, quả thực là độ khó biến thái!"
"Căn bản chính là một cái nhiệm vụ bất khả thi! "
"Trừ phi, ngoại trừ cách chạy bộ, còn có cách khác tăng tốc kiếm được chỉ số thời gian. "
Lý Đằng đang tự mình lẩm bẩm.
Liễu Nhân nghe không rõ lắm, nhưng sau khi được Lý Đằng giải thích một hồi, nàng cũng đã hiểu đại khái.
"Đạo diễn cho phần thưởng gấp đôi, hắn nói là do hắn tự bỏ ra, chỉ có thành công vượt ngục mới có thể nhận được, căn bản là chúng ta không thể lấy được, loại độ khó này, không có nhóm nào có thể hoàn thành." Liễu Nhân mắng vài câu.
"Ừ, nhưng vẫn nên chạy bộ, cố gắng kiếm thêm chỉ số thời gian, một là đổi thức ăn, thứ hai chính là không thể trở thành nhóm xếp chót." Lý Đằng nhẹ gật đầu. Với hắn mà nói, bị nhốt trong này cũng chẳng là gì, vẫn thoải mái hơn so với sống trên đỉnh chóp đá.
......
Lý Đằng rất vui.
Dựa vào đếm ngược 60 ngày trên vách tường, đại khái lúc này là khoảng 12 giờ trưa.
Bên ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng nổ lớn.
Có tiếng đạn bắn thủng kính thuỷ tinh truyền tới tiếng xoang xoảng.
Hai người đứng trong phòng lập tức hốt hoảng.
Lý Đằng kịp phản ứng, vội vàng ấn Liễu Nhân nằm trên đất, tiếp đó cùng nhau bò tránh xa cửa sổ trong phòng.
Rất nhanh, tiếng súng từ khắp nơi truyền tới, tất cả cửa sổ đều bị đạn bắn nát, đầu đạn bắn xuyên nội thất trong phòng, dưới sàn nhà, phát ra tiếng va chạm cùng vỡ vụn khủng bố.
Màn cửa cũng bị đạn bắn thủng như tổ ong
Mưa đạn liên miên nện trên vách tường bên ngoài nhà, phát ra tiếng bang bang, từng chút một đánh nát vách tường bên ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, dường như hai người đang ở trong mưa bom bão đạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn trúng.
Một lát sau, tiếng súng đã ngừng lại.
Có đèn pha chiếu vào trong phòng, tựa hồ đang tìm kiếm bóng dáng hai người.
Lý Đằng cùng Liễu Nhân sợ tới mức không dám thở mạnh, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Tiếp đó hai người thầm mắng đạo diễn Lưu Thích Nguyên là một gã biến thái!
Năm phút sau, đèn pha đã tắt.
Hai người thoáng thở hổn hển.
Nhưng đúng vào lúc này, một quả lựu đạn được ném vào trong phòng, "ầm ầm ầm", sàn nhà cùng vách tường đều chấn động.
Lý Đằng vội vàng kéo Liễu Nhân cùng khom người vọt vào trong phòng ngủ gần đó.
Vừa mới xông vào phòng ngủ, bên ngoài sảnh liền phát ra một tiếng "ầm" nặng nề, tất cả nội thất trong phòng khách đều bị nổ nát bét.
Cửa sổ phòng ngủ đã bị thổi bay, mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng binh sĩ nói chuyện với nhau.
Hai người vội vàng trốn xuống gầm giường, để tránh bị binh sĩ ngoài cửa sổ nhìn thấy.
Đúng vào lúc này......
Lại truyền tới tiếng súng máy hạng nặng "tạch tạch tạch tạch tạch".
Nòng súng máy hạng nặng bắn ra một loạt đạn xuyên giáp, dễ dàng bắn xuyên vách tường phòng khách từng cái lỗ lớn, đồng thời quét qua giường ngủ trong phòng, rất nhanh sẽ bắn cho chiếc giường hai người núp thành cái sàng gạo.
Sau đó, tất cả vách tường phòng ngủ đều bị bắn sập, đèn pha cực sáng chiếu rọi vào, vị trí ánh đèn là hai người Lý Đằng cùng Liễu Nhân đang nằm.
Vài gã binh sĩ bước tới đi ngược sáng.
Đứng ở trước người Lý Đằng cùng Liễu Nhân.
Đèn pha cường độ sáng rất mạnh, chiếu cho hai mắt bọn họ không nhìn thấy thứ gì.
Sau đó, vài tên binh sĩ giơ súng trường trong tay lên.
Bóp cò, bắn xuyên qua cánh tay Lý Đằng cùng Liễu Nhân, xuyên qua bắp đùi.
Viên đạn bắn ở cự ly gần, nhanh chóng bắn cho hai người bị tàn phế, trong tiếng gào thét thảm thiết của hai người, vài tên binh sĩ rời khỏi căn phòng đổ nát.
Đèn pha cũng tắt đi.
Xa xa truyền đến tiếng xe tăng di chuyển.
Tắt cả đều trở nên yên tĩnh.
Ngoại trừ hai người Lý Đằng cùng Liễu Nhân kêu gào thảm thiết khàn cả giọng.
Hai người đã mất đi năng lực đi lại, nằm trên mặt đất đầy cát bụi, không thể nhúc nhích.
Quá thảm rồi.
Cực kỳ bi thảm.
Lý Đằng lại cảm nhận được sự "biến thái" trong lời nói của đạo diễn béo.
Còn tưởng rằng trốn trong bong bóng thời gian thì có thê nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Cái tên biến thái này căn bản sẽ không cho bọn hắn nghỉ ngơi...!
Trong kịch bản thiết kế mấy tên lính này không giết bọn hắn, chỉ bắn cho hai người tàn phế, rõ ràng là đang tra tấn bọn hắn.
Mặc dù ngủ có thể khiến vết thương hồi phục, nhưng loại đau đớn gãy xương này quả thực khó mà chịu đựng.
Đặc biệt là đối với người mới giống như Liễu Nhân, mức độ đau đớn đã vượt ngoài sức chịu đựng của nàng.
Muốn ngủ cũng không thể ngủ…
Đạo diễn như vậy, đúng vậy đủ biến thái!
Giờ phút này hắn đại khái đang ngồi ở quán cafe hay là chỗ nào khác, vẻ mặt đang mỉm cười mà thưởng thức thảm cảnh của bọn họ?
Nhà tù thời gian, không phải chỗ sống tốt.
Nơi đây không phải nhà tù thời gian, nơi này là địa ngục thời gian!
Hơn nữa, đây chỉ là ngày đầu tiên.
Sau này chỉ sợ sẽ gặp phải cảnh tượng càng thêm khủng bố.
Nhất định phải nghĩ cách mau chóng vượt ngục mới được, nếu không sớm muộn gì cũng bị tra tấn đến phát điên.
......
Cao Phi cùng Elsa, đã trải qua chuyện tương tự.
Một mảnh đổ nát, hai người kêu la thảm thiết.
......
La Bích Kiều cùng Hoàng Tấn cũng không tránh được kiếp nạn này.
Cũng mà một đống hoang tàn, hai người rên la thê thảm.
......
Hai vợ chồng Quách Hạo Bằng vừa nghe được tiếng súng thì rất cảnh giác.
Dựa vào kinh nghiệm đi lính nhiều năm, sau khi bị vây công, bị bắn nát vách tường, Quách Hạo Bằng đang muốn nhảy ra ngoài tiến hành phản kích.
Nhưng lại bị đèn pha làm mù mắt, sau đó bị đánh tàn phế tay chân.
Kết cục, không khác gì 3 nhóm khác.
Súng máy, xe tăng, binh sĩ từ bốn phương tám hướng vây kín.
Vây kín hai dân thường tay không tất sắt.
Chỉ có thể là bị hành hạ đến chết.
Một đoàn phim, tám gã diễn viên, tất cả đều nằm trong đống đổ nát không thể nhúc nhích.
Ngoại trừ kêu thảm thiết, bọn hắn cũng không thể làm gì.
Ngay cả ngủ cũng là một hành động đầy thử thách
Ngày đầu tiên ở nhà tù thời gian, giữa tiếng kêu gào thê thảm cùng cơn đau bị gãy xương, từ giữa trưa đến ban đêm, chậm rãi trôi qua.