Dưới sự dẫn dắt của Lưu Thích Nguyên, mọi người theo đường cũ trở về, bước vào thang máy, rời khỏi dãy nhà công nghệ tối tân, bước qua pho tượng khổng lồ, đi tới con phố.
Một chiếc xe buýt đợi sẵn chạy tới.
Mọi người bước lên xe buýt, xe buýt dựa theo đường cũ trở về trước cửa quán cafe.
Sau khi ngồi xuống ghế, bắt đầu thời gian giao lưu sau màn.
Khâu đầu tiên là tổng kết diễn xuất.
"Tham gia kịch bản lần này, có phải mọi người rất hận tôi không?" Lưu Thích Nguyên thấy mọi người im lặng, vì vậy chủ động mở miệng khơi gợi chủ đề.
"Nào có, sau khi diễn kịch bản này, về sau tôi chẳng thèm sợ hãi kịch bản nào nữa, đạo diễn cho chúng tôi cơ hội rèn luyện ý chí rất tốt." Hoàng Tấn không tiếc lời vỗ mông ngựa Lưu Thích Nguyên.
"Dối trá! Lúc cậu ở trong kịch bản mắng đạo diễn thế nào ? Có cần tôi nói lại cho đạo diễn nghe hay không" La Bích Kiều vạch trần bộ mặt dối trá của Hoàng Tấn.
"Tôi mắng đạo diễn lúc nào? Người đàn bà này làm sao vậy? Há miệng là chửi! Đừng có ngậm máu phun người...! " Hoàng Tấn vừa nhìn thấy La Bích Kiều là nổi đoá, lần này hắn bị ả ta tra tấn rất thảm trong kịch bản.
"Hy vọng sau này đừng quay loại kịch bản kia, quá kinh khủng, tôi không muốn gặp lại lần thứ hai." Elsa ăn ngay nói thật.
"Đúng vậy, thật sự không chịu nổi." Cao Phi cũng mở miệng.
"Cho dù muốn chết, cũng không chết được." Liễu Nhân cũng lên tiếng.
Hai vợ chồng Quách Hạo Bằng giữ im lặng, vợ Quách Hạo Bằng thấy mấy người khác đều lên tiếng, cũng muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Quách Hạo Bằng đá chân ngăn cản.
"Lý Đằng, cậu có ý kiến gì về kịch bản lần này?" Lưu Thích Nguyên liếc mắt nhìn Lý Đằng.
"Rất tốt, có được có mất, nhưng mà trước tiên phải trả giá rất đắt." Lý Đằng thuận miệng tổng kết vài câu.
Hắn bị tra tấn ở trên đỉnh chóp đá chẳng hề kém hơn trong kịch bản, hơn nữa trên đỉnh chóp đá không có thức ăn, không thể làm gì, nhàm chán đến phát điên, so sánh với cột đá, cái kịch bản này chính là thiên đường đối với hắn.
"Nhìn tâm tính cậu ta thật tốt! Nhìn rõ ràng nhiều vấn đề! Các người nên học hỏi cậu ta. Trong các người ngồi đây, nếu như tương lai xuất hiện một vị ảnh đế mà nói, chắc chắn ngoài hắn ra thì không còn ai khác." Lưu Thích Nguyên khen ngợi Lý Đằng trước mặt mọi người.
"Mẹ nó! Vỗ mông ngựa cũng hụt." Hoàng Tấn thầm nói, có vẻ như đạo diễn mới nhìn Lý Đằng rất vừa mắt. Mấy tên đạo diễn này bị mù hết rồi sao, tại sao đều khen ngợi Lý Đằng chứ? Rõ ràng mình mới là người xuất sắc nhất.
Khá tốt, Lý Đằng biến thành lão già khú đế, sống không được bao lâu, nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Tấn liền cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau khi tổng kết, đến khâu tiếp theo.
Khâu đóng sáp.
Trước khi nhận được kết quả, Elsa có chút hoảng hốt.
Rất nhanh Lưu Thích Nguyên liền công bố kết quả, người mới La Bích Kiều có chỉ số thời gian thấp nhất, là người nhận cơm hợp, chuẩn bị đóng sáp.
Tựa hồ La Bích Kiều không thấy sợ gì, cho là rốt cục mình có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này, những người khác cũng không muốn nhắc nhở nàng, cùng nhau cầu nguyện cho nàng, sau đó đưa mắt nhìn nàng bị đóng thành pho tượng sáp.
Kế tiếp là khâu ban thưởng.
Chỉ có Lý Đằng vượt ngục thành công, đã lấy được ban thưởng gấp đôi điểm tích luỹ, tổng cộng nhân được 40 điểm tích lũy.
Những người khác dựa theo cấp bậc chỉ nhận được 10 điểm tích luỹ.
Thứ tư là khâu hỏi đáp, hiện trường chỉ có Lý Đằng có cấp bậc cao nhất, cao hơn mấy người khác một cấp, cho nên sáu người khác chỉ có thể hỏi Lý Đằng.
Ở khâu này Lý Đằng kiếm được tổng cộng 19 điểm tích lũy.
Có vẻ đạo diễn mới rất thưởng thức Lý Đằng, lúc tự mình cho điểm, đều lợi dụng quyền hạn cho điểm cao nhất.
Tăng thêm số dư 1 trong tài khoản, hiện tại Lý Đằng có được 60 điểm tích lũy.
Cao Phi mượn cơ hội hỏi Quách Hạo Bằng một vấn đề, hỏi hắn và vợ làm sao tới được thành phố điện ảnh, cùng với tiến vào thành phố điện ảnh.
Lúc trước Cao Phi đỡ bạn gái vào trực thăng, trực thăng liền bay mất, dẫn đến hắn và bạn gái không thể nào cùng đến thành phố điện ảnh, sau đó bạn gái hắn diễn màn đầu tiên bị đóng sáp.
"Lúc ấy vợ tôi rất suy yếu, tôi cõng cô ấy leo lên trực thăng, cho nên hai người cùng đến đây." Quách Hạo Bằng trả lời Cao Phi.
Cao Phi nghe được Quách Hạo Bằng trả lời thì cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu như lúc trước hắn cũng làm như vậy, có lẽ bạn gái hắn sẽ không bị đóng sáp......Hoặc là hai người có thể cùng bị đóng sáp, ít nhất trước đó có thể ở chung một chỗ.
Khâu thứ 5 chính là rút thưởng.
Ba người mới bị đóng sáp một, chỉ còn lại hai vợ chồng Quách Hạo Bằng rút thưởng.
Hai người đều rút trúng xoá toàn bộ nợ.
Vợ Quách Hạo Bằng còn trách mắng chồng, nói Quách Hạo Bằng không nên cản nàng mua đồ.
Quách Hạo Bằng liền chỉ vào hai ô còn lại nói vặn, tiêu phí lung tung rất có thể trực tiếp ngủm.
Mọi người tiến lên khuyên giải vài câu, bọn họ mới chịu dừng.
Khâu thứ 6 là xử lý chuyện ngoài giờ.
Chỉ có một chuyện cần xử lý.
Đó chính là chuyện Lý Đằng có thể trẻ lại hay không.
Chuyện này không có nói trước mặt mọi người, đạo diễn Lưu Thích Nguyên dẫn Lý Đằng tiến vào trong quán cà phê.
Lưu Thích Nguyên gọi người phục vụ mang lên mấy dĩa hoa quả khô, đồ tráng miệng đặt lên bàn.
"Phá huỷ kịch bản của tôi, có ý kiến gì không? Có muốn nói gì với tôi không?" Lưu Thích Nguyên lộ vẻ mặt hí hửng.
"Không phải tôi cố ý, mọi hành động của tôi đều tuân theo quy tắc kịch bản." Lý Đằng đáp trả Lưu Thích Nguyên.
"Ha ha, một khắc cuối cùng, nhìn thấy bên trong bảo rương không có gì, chẳng lẽ cậu không tức giận? " Lưu Thích Nguyên lại đổi chủ đề. Cái kịch bản này trực tiếp bị Lý Đằng phá đảo, cũng là lần đầu tiên có diễn viên phá đảo, đối với Lưu Thích Nguyên mà nói thì kịch bản này chẳng còn nhiều ý nghĩa, cho nên hắn cũng chẳng thèm để ý.
"Không có suy nghĩ gì, bảo vật bên trong kịch bản lại không thể mang ra ngoài, thế giới trong kịch bản bị tôi phá đảo, hơn nữa sắp sụp đổ, khi đó cho dù lấy được bảo vật nghịch thiên thì cũng chẳng dùng được." Trái lại Lý Đằng nghĩ rất thoáng vấn đề này.
"Kỳ thật, cậu đã nhận được món quà trong chiếc rương đó, nếu như không phải cái bảo rương kia, có lẽ cậu sẽ không cố chấp chiến đấu với bản sao của tôi, sẽ không rèn luyện kỹ năng đô vật chuyên nghiệp như vậy. Bảo vật không thể mang ra khỏi thế giới kịch bản, nhưng có thể mang ra trí nhớ cùng cơ thể của cậu, đây mới là bảo vật giá trị nhất." Lưu Thích Nguyên giải thích cho Lý Đằng.
"Chỉ là quá đáng tiếc, cơ thể này bị lão hoá, suy yếu cực độ, kỹ thuật vật lộn cận thân có thành thạo thế nào, cũng phát huy được tối đa." Lý Đằng thở dài, đương nhiên cũng nói về chủ đề chính lần này.
"Thành phố điện ảnh là một chỗ thần kỳ, biến một người trẻ lại, cũng không phải kỹ thuật gì khó, đương nhiên, cũng không có khả năng biến một người trẻ lại miễn phí, khẳng định phải trả một cái giá đắt, có thể cái giá này sẽ rất thống khổ, cậu có đồng ý thử hay không?" Lưu Thích Nguyên lại nói với Lý Đằng.
"Thống khổ? Thống khổ là cái gì?" Lý Đằng cười cười, thoát khỏi kịch bản Nhà Tù Thời Gian, trong từ điển của hắn đã không còn hai từ "thống khổ".
...
(dịch giả: cầu anh chị em, cô dì chú bác đề cử và bình luận tăng tương tác)