Lý Đằng trèo lên trực thăng, sờ soạn rương tiếp tế một lượt, lấy ra bánh mì, bánh quy cùng đồ uống.
Cảm giác lạ lẫm và quen thuộc.
Phảng phất như cách cả một đời.
Khi vừa tỉnh lại, trực thăng đã đến thành phố điện ảnh.
Thả Lý Đằng xuống bãi cát gần bờ biển.
"Kỳ thật, lần đầu mình tới đây, phong cảnh rất đẹp, chỉ là mình chưa từng đứng lại ngắm nhìn." Lý Đằng nhìn về phía biển rộng, sau đó lại nhìn về cây cọ trên bãi cát.
Không biết có phải là nguyên nhân cao tuổi hay không, hiện tại Lý Đằng bắt đầu chú ý tới những chi tiết xung quanh.
Mặc kệ nhìn thấy cái gì, đều có thêm chút cảm khái cùng suy nghĩ.
"Có lẽ, sau khi mình trẻ lại, liền sẽ không còn cảm giác thế này." Lý Đằng cười cười, quay người bước về phía thành phố điện ảnh.
Bảng hướng dẫn chỉ là phương hướng quán cà phê.
Sau khi đến nơi, trước cửa quán cafe không có một bóng người.
Đầu óc Lý Đằng có chút ngẩn ngơ, rất nhanh hắn đã hiểu ra, lần này chỉ có một mình hắn trở lại tiếp nhận trị liệu, cũng không phải tới đây diễn xuất, đương nhiên mấy diễn viên sẽ không có mặt.
Lớn tuổi, chuyện hôm trước còn nhớ rõ, quay đầu chút đã quên mất.
Không có người nào khác ở đây, ba dĩa đồ tráng miệng trên bàn, sẽ thuộc về một mình hắn.
Lý Đằng nắm một ít hạt điều bỏ vào mồm.
Ăn liên tục, kết quả có một hạt chưa nhai kỹ, mắc kẹt trong cổ họng.
Lý Đằng vội vàng đi tìm nhân viên công tác xin chút nước lọc.
Nhân viên công tác vừa lấy nước ra, Lý Đằng vội vàng uống một ngụm, nhưng mà không thể nuốt trôi.
Hắn mắc nghẹn không thở được, lại ực thêm một ngụm nước, nhưng mà rót nhầm vào khí quản, sặc một hơi ho khan kịch liệt, nhưng mà trong lúc vô tình đã phun cái hạt điều kia ra ngoài.
Hữu kinh vô hiểm, ăn hạt điều suýt nữa bị ngạc.
Vài gã nhân viên công tác liếc nhìn Lý Đằng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Ông già khiến cho người ta cảm giác rất bẩn, cộng với lão già này lại tham ăn như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho các nàng phản cảm.
"Hiện tại không còn trẻ như trước, vẫn nên ăn chậm uống kỹ, dù sao cũng không có ai cướp." Lý Đằng đi qua rót cà phê, sau đó ăn từng hạt một.
5 phút sau, trong lúc Lý Đằng bắt đầu xử lý dĩa bánh quy, đạo diễn Lưu Thích Nguyên đã đến.
"Đã tới?" Lưu Thích Nguyên lên tiếng chào hỏi Lý Đằng.
"Đạo diễn chào buổi sáng." Lý Đằng cũng ân cần thăm hỏi.
"Hôm nay bảo cậu tới đây, không phải là chuyện chữa trị tế bào, đơn còn chưa duyệt, có thể gặp chút phiền phức. " Lưu Thích Nguyên nói với Lý Đằng.
"Hả, rất phiền ư?" Lý Đằng cũng có chút lo lắng.
Lỡ như đơn không duyệt, hắn chỉ có thể chết già.
Đương nhiên, tất cả đều là lựa chọn của hắn, nếu thực như vậy, hắn cũng không có gì để phàn nàn.
"Sự cố lần này, chủ yếu là cấp trên cho rằng lỗi ở con người, cũng không phải là sự cố ngoài ý muốn trong kịch bản, cho nên không muốn duyệt đơn, tôi chỉ có thể bổ sung lý do, nói đầu óc cậu bị tổn thương sau khi tiến vào kịch bản, mới khiến cho cậu không chịu ra ngoài sớm, để cho tổ điều tra xác định cậu là người bị hại thì mới được." Lưu Thích Nguyên giải thích cho Lý Đằng.
"À." Lý Đằng cảm giác tình huống không ổn.
"Thành phố điện ảnh cũng là xã hội con người, cuối cùng có thể phe duyệt hay không, còn phải nhờ quan hệ cửa sau thì mới được." Lưu Thích Nguyên lại bổ vài câu.
"Đã gây thêm phiền toái cho đạo diễn." Lý Đằng không biết hiện tại có thể nói cái gì, cũng không biết Lưu Thích Nguyên gọi hắn trở về làm cái gì, chỉ là nói mấy chuyện này thôi sao?
Mặc kệ như thế nào, Lý Đằng không có mất cái gì, có thể trở về còn tốt hơn chôn chân trên đỉnh chóp đá.
"Tôi gọi cậu về, là có một chuyện, cần cậu đi làm." Lưu Thích Nguyên nói với Lý Đằng mục đích thật sự.
"Chuyện gì? "
"Là như vậy, mắc kẹt lần này, dính tới tổ điều tra sự cố, nhưng vừa khéo tôi có người bạn đạo diễn quen với chuyên viên trong tổ điều tra, tôi cũng cần nhờ người bạn đạo diễn kia giúp đỡ thì mới có thể nhanh chóng phê duyệt. Nhưng vị bạn đạo diễn này cũng gặp phải một chuyện nhỏ, cần tôi giúp đỡ, chuyện này tôi không giải quyết được, nhưng mà cậu thì có thể, cho nên tôi gọi cậu tới đây."
"Được rồi, đạo diễn nói đi." Lý Đằng có chút kỳ quái, chuyện gì mà đạo diễn không giải quyết được, hắn chỉ là diễn viên có thể giúp gì chứ.
"Người bạn đạo diễn thâm niên này có một nhiệm vụ quay phim bổ sung được thành phố điện ảnh giao cho thực hiện, chẳng qua là nhiệm vụ quay phim này có tính nguy hiểm nhất định, có khả năng tất cả diễn viên tham gia sẽ chết sạch. Tuy nhiên, nếu đủ thông minh, khả năng toàn bộ sống sót cũng rất lớn. Hắn vừa khéo đang quay một chuỗi sê ri phim, lúc này không muốn rút diễn viên dưới tay để mạo hiểm, cho nên muốn tìm tôi mượn một diễn viên để hoàn thành nhiệm vụ quay phim này."
"Thân là đạo diễn, tôi nhất định phải cam đoan sự công bằng đối với diễn viên trong đoàn, đây là nguyên tắc mấu chốt của tôi trong việc quản lý đoàn phim. Bởi vì đây là chuyện của cậu, phải tìm người bạn đạo diễn thâm niên kia giúp đỡ, tôi không thể bắt buộc Cao Phi, Elsa hay mấy diễn viên khác trong đoàn đi mạo hiểm, đây là không công bằng với bọn họ, cho nên chỉ gọi cậu trở về, ý của cậu thế nào? Có đồng ý đi không? " Lưu Thích Nguyên hỏi ý kiến Lý Đằng.
"Có thể..., không phải là quay phim chế độ địa ngục ư?" Lý Đằng mỉm cười có chút đắng chát. Hiện tại hắn đã gần đất xa trời, lão già 78 tuổi, lại tiến vào chế độ địa ngục mà nói, chỉ sợ rất khó sống.
Lúc ở trong kịch bản Nhà Tù Thời Gian, mặc dù sau khi qua 50 tuổi, cơ năng thân thể, năng lực hành động bị suy giảm mạnh, nhưng bởi vì bên trong có nước tăng lực, bột protein uống không hết dùng không cạn, đặc biệt là nước tăng lực, nốc 1 chai có thể giúp hắn khôi phục lại trạng thái tuổi trẻ duy trì 30 phút.
Nhưng sau khi rời khỏi Nhà Tù Thời Gian, đã mất đi nước tăng lực, hắn chẳng khác gì lão già bước nửa chân vào quan tài, khác biệt duy nhất là nội tình thân thể hắn tương đối khá, ý chí tương đối kiên định mà thôi.
"Không phải chế độ địa ngục, kỳ thật cũng chỉ là quay phim nội dung bình thường, bởi vì địa điểm quay phim cùng kịch bản có thể gặp nguy hiểm. Nhưng vận khí tốt mà nói, cũng có thể không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, chui vào trong bong bóng thời gian khoảng 1 tuần hoặc nửa tháng là có thể an toàn quay trở về." Lưu Thích Nguyên bổ sung vài câu.
"Tốt, nghe theo đạo diễn sắp xếp." Lý Đằng chỉ có thể đồng ý.
"Đúng rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu đóng vai phụ trong kịch bản đó, sử dụng kịch bản 《 Nhà Tù Thời Gian 》 như một nhánh nhỏ trong câu chuyện, có thể sẽ giúp ích cho cậu." Lưu Thích Nguyên nghĩ một lúc bèn nói cho Lý Đằng.
"Nhánh phụ từ bản cũ? " Lý Đằng nghe được mà không hiểu.