Mọi người vừa nghe được tin báo là giật mình tỉnh dậy, cầm lấy quần áo mặc vào.
Binh sĩ phe địch nổi tiếng lười biếng, thế mà hôm nay dậy sớm như vậy, có vẻ như bọn chúng đã không thể chờ đợi được nữa!
"Mọi người đừng hoảng hốt! Cả đội chúng ta cùng lên đường! " Khâu công trình tranh thủ nhắc nhở mọi người.
Mặc quần áo chỉnh tề rời khỏi doanh trại, tạm thời đi tới trạm gác trên tảng đá lớn.
Có thể nhìn thấy rất rõ ràng đám binh sĩ phe địch đang vác đồ, còn có đủ loại xe đẩy cỡ nhỏ chở theo rất nhiều vật liệu xây dựng, chất đống ở bờ bên sông này, cũng chính là trong biên cảnh Lũng quốc.
Khoảng chừng 40, 50 người.
Xem ra tin tức nghe được từ máy truyền tin không sai, vẫn là đám binh sĩ man rợ này chủ động khiêu khích.
Hơn nữa hết lần này đến lần khác, nhiều lần liên tục, nói không giữ lời.
Hiệp nghị mà lãnh đạo hai bên đã thảo luận trên bàn đàm phán, chẳng khác nào đánh rắm.
Quốc gia vô lại thế này, đúng là hết thuốc chữa.
Đối với nhóm diễn viên trẻ tuổi này mà nói, nếu như bọn hắn không tiến đến ngăn cản những binh sĩ man rợ kia, mặc cho bọn hắn mạnh mẽ xây dựng công trình quân sự ở biên giới bên này, thì kết quả cuối cùng sẽ bị trừ sạch điểm tích lũy, sau khi diễn xuất kết thúc cũng bị đóng sáp.
Nếu như tiến lên ngăn cản đám binh sĩ này, may ra còn có đường sống.
Bọn hắn không còn lựa chọn nào khác.
"Mọi người nghe khẩu lệnh của tôi!"
"Nghiêm!"
"Nghỉ!"
"Chạy bộ về phía trước!"
Vương truyền tin đóng giả sĩ quan.
Mặc dù giọng nói ra lệnh có hơi run, thế nhưng sắc mặt rất kiên định.
Số lượng hai bên chênh lệch quá lớn, nhưng không thể thua khí thế.
Lý Đằng cùng bác sĩ Chung đi theo đội ngũ để góp đủ số.
Nói cách khác, có vẻ như đội ngủ này quá mỏng manh.
Mặc dù rất ít.
Ngay lúc đội ngũ mỏng manh còn cách binh sĩ phe địch khoảng bảy, tám mét, Vương truyền tin hô một tiếng "đứng lại", đội ngũ liền dừng lại.
"Các ngươi đã tiến vào cảnh nội Lũng quốc! Loại hành vi này chúng ta xem là xâm phạm! Căn cứ vào hiệp nghị do lãnh đạo hai bên đạt được......" Vương truyền tin bước tới trước, dùng lời nói rất nghiêm nghị cảnh báo binh sĩ phe địch.
Thế nhưng, ngay lúc hắn còn chưa nói xong, một tảng đó ta bằng nắm tay bay từ bên kia tới, "đùng" một tiếng đập vào trán hắn.
Thân hình Vương truyền tin loạng choạng, máu tươi từ trên trán hắn chảy xuống.
Khâu công trình vội vàng tiến lên đón đỡ.
Đám binh sĩ man rợ nhìn thấy cảnh này liền cười lớn, sau đó chửi mắng 8 người.
Đồng hồ Lý Đằng đột nhiên khẽ run.
Hắn quay lưng nhìn về phía màn hình đồng hồ.
Phía trên hiện thị một hàng chữ.
"Kịch bản 《 Nhà Tù Thời Gian 》 đang kết nối với cốt truyện này......"
"Tiến độ kết nối: 1%, 2%, 3%......"
Dựa vào tốc độ này, có vẻ như muốn thành công kết nối thì phải tốn hơn 1 phút thời gian..
Lý Đằng dọc theo đường sông băng chạy tránh xa đám binh sĩ Hằng Thuỷ quốc.
Bác sĩ Chung và những người khác thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi thất vọng đối với Lý Đằng.
Mặc dù hắn ở đây cũng không có giá trị quá lớn, thế nhưng tất cả đồng bạn đều gặp tình huống hết sức nguy hiểm, hắn cứ chạy như vậy thì có cảm giác không quá trọng nghĩa.
Hắn có thể sợ hãi, cho dù hắn chỉ lui vài bước, đứng ở sau lưng mọi người rống to, trợ uy cho binh sĩ bên mình, thêm chút gắng lên, tăng thêm thanh thế cũng được...!
Được rồi, không thể yêu cầu quá nhiều đối với một ông già 7, 8 chục tuổi.
Hơn nữa, môt khi doanh trại bị phe địch chiếm lĩnh, hắn có thể chạy tới đâu?
Mắt thấy đồng bạn đầu bị ném đá bể đầu, Mao tuần tra cầm lấy hai tảng đá vọt tới, nện cho mấy tên binh sĩ phe địch cách hắn gần nhất.
Hai gã binh sĩ phe địch bị tảng đập trúng thì kêu oai oái.
Hơn mười gã binh sĩ Hằng Thuỷ quốc xông lên, điên cuồng đấm đá mấy người Mao tuần tra.
Đám người Mao tuần tra cũng đánh đỏ mắt, bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, một bên rống to tăng thêm sĩ khí, một bên cứng chọi cứng đánh loạn với binh sĩ Hằng Thuỷ quốc, mấy người chỉ nhằm vào 2 tên binh sĩ Hằng Thuỷ quốc có bộ dáng hung dữ nhất, thế mà sáu người trẻ tuổi đã thành công đánh ngã hai gã binh sĩ Hằng Thuỷ quốc.
Thế nhưng tất cả bọn hắn cũng mặt mũi bầm dập, máu tươi giàn giụa.
Không có ai ngã xuống, toàn bộ đều chống đỡ dựa vào ý chí.
Nhìn thấy hai gã đồng bạn hung hăng nhất bị đánh bại, mấy gã binh sĩ Hằng Thuỷ quốc khác có chút sợ hãi.
Mấy tên tân binh này của Lũng quốc cũng quá ngoan cường đi?
Mấy gã binh sĩ Hằng Thuỷ quốc chịu thiệt lui về sau hô vài tiếng, lại để cho mấy gã binh sĩ khác cùng tiến lên.
Mấy tên binh sĩ Hằng Thuỷ quốc phát hiện phe mình phái ra hơn 10 người đánh hội đồng, thế mà không chống lại sáu, bảy tên binh sĩ Lũng quốc, vì vậy bọn hắn buông bỏ tất cả công việc đang làm, cùng nhau lao tới đám người Vương truyền tin, Mao tuần tra.
Mắt thấy không địch lại, mọi người chỉ có thể dìu dắt đồng bạn quay đầu chạy thục mạng, kết quả bị đám binh sĩ Hằng Thuỷ quốc bức vào trong hẻm núi cùng đường, căn bản không thể trốn thoát.
Sáu nam một nữ đưa lưng về phía vách núi đá, xếp thành một hàng đứng vững.
"Các huynh đệ! Hy sinh vì nghĩa! Đã đến lúc xả thân vì nước! dù sao hôm nay cũng chết! Liều mạng với bọn hắn! " Khâu công trình rống lớn một tiếng.
"Đừng quên còn có tôi!" Bác sĩ Chung có chút bất mãn với Khâu công trình.
"Mẹ nhà nó! Hôm nay giết một người đủ vốn! Giết hai người là lời rồi!" Mao tuần tra nói xen vào.
Lý tưởng tốt đẹp là thế, nhưng thực thế thì phủ phàng.
Binh sĩ Hằng Thuỷ quốc đã sớm chuẩn bị.
Sau khi phát hiện những người này không được tiếp viện, bọn hắn không hề nương tay, lấy ra tảng đá cùng gậy sắt đã chuẩn bị trước đó, chuẩn bị giết sạch đám người này.
Với lợi thế số lượng và vũ khí, mong ước "giết một người đủ vốn! Giết hai người là lời rồi" của Mao tuần tra, căn bản không thể thành hiện thực.
Ngay lúc trưởng quan binh sĩ Hằng Thuỷ quốc vừa ra lệnh, chuẩn bị tiến lên giết chết 7 người Lũng quốc, thì đột nhiên sau lưng binh sĩ Hằng Thuỷ quốc lại xảy ra dị biến, các binh sĩ liên tục kêu thảm, đội hình rối loạn.
Đám binh sĩ Hằng Thuỷ quốc vô thức quy đầu lại, phát hiện là một lão già râu tóc bạc phơ, trên tay cầm một thanh dao bầu sắc bén, đang chém giết hăng say tới đây.
Một đường giống như là chém dưa thái rau, đao ra là đòi mạng, lưỡi đao sắc sảo, chỉ trong chốc lát, liền chém bay hơn mười gã binh sĩ Hằng Thuỷ quốc, giết cho bọn hắn gào khóc thảm thiết, xác chết nằm la liệt.
Vốn là bọn hắn cho rằng dồn đám binh sĩ Lũng quốc vào hẻm núi sẽ không chạy thoát, cho nên mới cố ý dồn vào đây, thật sự không nghĩ tới, bây giờ chỗ này trở thành tuyệt lộ của bọn họ, căn bản lúc bọn hắn bị người chém giết thì không có chỗ chạy!
Thừa dịp đám binh sĩ Hằng Thuỷ quốc sợ hãi rớt trứng dái, bảy người kia bị ép vào đường cùng cũng bắt đầu giết ngược, giành lấy gậy sắt phe địch, hưng hăng đập mạnh vào đầu mấy tên binh sĩ đang tháo chạy.
Lý Đằng vung đao rất nhanh, cơ thể cũng nhanh, một đường né trái tránh phải, tung hoành khắp nơi, căn bản không cho vũ khí trong tay binh sĩ Hằng Thuỷ quốc có cơ hội chạm vào người, gần như hắn là người ra tay trước, nhanh đóng đánh gãy sức chiến đấu của bọn này.
Khắp nơi trên mặt đất đều là tay chân đứt gãy.
Hơn mười người, đúng là không đủ cho hắn giết.
Hơn nữa sức chiến đấu cũng không đủ.
Chưa đủ giền.
Đúng là rất nhớ cảnh hùng tê bị xếp thành núi thịt.
"Đừng mà! Tôi đầu hàng! " Tên sĩ quan chỉ huy Hằng Thuỷ quốc mắt thấy tình huống không ổn, binh sĩ bên người càng ngày càng ít, hắn vội vàng hai tay ôm đầu quỳ xuống cầu xin Lý Đằng đang vọt tới.
Cơ bản là Lý Đằng không nói nhảm cùng hắn, thả người nhảy lên thật cao, đột nhiên bổ một đao từ trên trời xuống đầu tên này, đao vừa chém xuống, cơ thể tên kia liền bị bổ đôi thành hai khúc.
Sau khi rơi xuống dất, lưỡi đao trong tay Lý Đằng run lên, một giọt máu tanh từ lưỡi đao bóng loáng chảy xuống, toàn bộ mặt đao lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ như mới.
Lý Đằng nhìn chăm chú dao bầu trong tay, tựa hồ thấy được người tình đầu tiên của mình.
Trong mắt của hắn, giờ phút này loé lên một tia sắc thái của tuổi trẻ.
Tinh thần cả người, so với khí thế trước đó hoàn toàn khác biệt.
Bảy người ở đây nhìn mà muốn lồi con mắt.
Vị này, chính là lão già gần 80 tuổi, gần đất xa trời, đi đứng bất tiện, từng ở chung với bọn họ?