Không bố trí quá nhiều NPC, có thể là muốn giảm bớt tiêu hao tài nguyên kịch bản.
Không giống với kịch bản lần trước, mấy diễn viên trong kịch bản lần trước, đều là người trẻ tuổi tương đối nhiệt tình.
Còn mấy diễn viên quần chúng này, vừa nhìn đã biết bao gồm đủ loại người trong xã hội.
Lần trước mấy người trẻ tuổi kia đều rất chiếu cố ông cụ Lý Đằng, chủ động tìm hắn nói chuyện, đi đường còn dìu dắt.
Lần này mấy người xã hội rất lạnh nhạt với ông cụ Lý, thậm chí còn cảm thấy chán ghét.
Lý Đằng không quan tâm mấy chuyện này.
Hiện tại hắn rất yếu ớt, rất già yếu, nhưng hắn cho là mình gieo gió gặt bão.
Hắn cũng không muốn trở thành gánh nặng, cũng không cho rằng những người khác có trách nhiệm chăm sóc hắn.
Dù sao còn chưa tới một bước kia, chẳng qua là đi lại có chút chậm chạp mà thôi, cũng không thể chạy nhanh giống người trẻ tuổi, dù sao có thể tự chăm sóc mình là được rồi.
Hiện tại kịch bản này đối với Lý Đằng mà nói, cũng là một loại khảo nghiệm nghiêm khắc.
Dù sao hắn cũng không còn trẻ, ở loại kịch bản dựa vào mạnh được yếu thua, khôn sống ngu chết này, hắn sẽ là người đầu tiên bị loại bỏ.
Cuối cùng xe buýt nhỏ dừng lại trước một cánh đồng ngô.
Khu nhà cũ ở bên kia cánh đồng ngô, nhưng mà giữa cánh đồng ngô chỉ chừa ra một con đường chật hẹp có thể đi lại.
Đoạn đường tiếp theo không thể ngồi xe, chỉ có thể đi bộ.
Mọi người xuống xe, bước vào trong cánh đồng ngô.
Những người khác cũng trò chuyện giao lưu trên xe buýt, có hiểu biết tương đối lẫn nhau, bốn cô gái đi chung, một đường không ngừng líu ríu, ba gã đàn ông đi chung một chỗ, ở bên trong xe buýt có hai bao thuốc, còn có bật lửa, bọn hắn vừa hút vừa trò chuyện.
Một mình Lý Đằng bị bỏ lại phía sau.
Cũng may tốc độ đi của bọn họ cũng không nhanh, Lý Đằng cố gắng bám theo còn chưa bị bỏ xa.
Con đường ruộng trong cánh đồng ngô cong cong quẹo quẹo, cũng may là ở chỗ ngã ba có đặt bảng chỉ đường.
Mọi người trò chuyện một hồi, đi gần 20 phút mới thoát khỏi cánh đồng ngô.
Phía trước, chính là khu nhà cũ trong sơn thôn.
Cũng chính là địa điểm quay phim lần này.
Khu nhà cũ sơn thôn nằm dưới một gò núi nhỏ.
Bên trên gò núi, có một toà đạo quán rất nhỏ.
(đạo quán: miếu đạo sĩ)
Khu nhà cũ sơn thôn cùng với chỗ khu vực đồi núi này, bị hồ nước, cánh đồng ngô, rừng cây hoang dã các loại vây quanh, tách biệt với thế giới bên ngoài và trở thành một khu vực độc lập.
Bây giờ là ban ngày, dựa theo sắp xếp kịch bản hẳn là 3, 4 giờ chiều.
Trong kịch bản, quỷ sẽ không xuất hiện vào ban ngày.
Cho nên hiện tại mọi người vẫn an toàn.
Trong khu nhà cũ có mấy gian phòng ở, được bao quanh bởi một tầng tường đá thấp.
Một cặp nam nữ khoảng 30 tuổi đứng trước cửa chờ mọi người.
Bọn họ là người bản xứ được giám đốc thuê, phụ trách quét dọn nhà cửa, nấu cơm và làm đủ loại việc vặt.
Dựa theo nội dung kịch bản, sau khi trời tối, bọn họ sẽ rời đi.
Vừa bước vào cửa chính, bên trong là một cái sân rộng.
Gian chính, gian phụ, phòng bếp, nhà vệ sinh và các loại kiến trúc vây quanh toàn bộ khoảng sân rộng.
Sau khi mấy người đi vào trong, dưới sự dẫn dắt của đôi nam nữ kia, trước tiên đi thăm dò tình huống của tất cả gian phòng trong khu nhà cũ.
Sau khi tổng giám đốc mua khu nhà cũ này xong, cũng đã tiến hành sửa chữa sơ qua.
Gian chính là một phòng tiếp khách rất lớn, bên trong đặt ghế sô pha, bàn trà, TV các loại nội thất, còn có một bàn chơi mạt chược.
Hai bên gian chính là phòng ngủ, mỗi phòng ngủ có để 4 cái giường, lắp đặt thiết bị theo phong cách khách sạn.
Gian phụ thì được sửa chửa thành kiểu phòng họp, một gian khác chính là phòng giải trí, bên trong đặt một bàn bi da và một bàn bóng mềm.
Phòng bếp tương đối cổ xưa, giữ lại lò bếp kiểu xưa, vật liệu đốt cũng là gỗ, cành cây rơm rạ trong sơn thôn.
Sân ở ngoài bếp, có một cái hầm, bên trong chứa đủ loại rau quả, nguyên liệu nấu ăn.
Nhà vệ sinh được trang bị hệ thống xả nước và vách ngăn, tổng cộng bốn cái, chính giữa ngăn cách bởi lớp ván gỗ, chia ra làm 2 bên cho nam và nữ, nhìn sơ qua thì giống loại nhà vệ sinh công cộng ở thành thị, vẫn rất sạch sẽ.
Ngoại trừ những kiến trúc này ra, còn có một cái chuồng gà, bên trong nuôi hơn mười con gà.
Bên cạnh chuồng gà có buộc một con dê, nhìn thấy người lạ liền kêu be be, đoán chừng ba ngày này khó thoát khỏi độc thủ của đám diễn viên.
Cặp nam nữ giết vài con gà làm cơm tối hôm nay.
Nếu như không nhắc tới con quỷ kia, thì cuộc sống nơi này cũng không tệ lắm.
Có người phụ trách nấu ăn, mọi người không cần tự mình xuống bếp.
Cho nên, mọi người thương lượng thừa dịp trời còn chưa có tối, đi tới cái đạo quán nhỏ trên gò núi xem thử.
Trong thế giới kịch bản thiết kế toà đạo quán này, hẳn không phải làm cảnh, nói không chừng sẽ có tác dụng tránh né quỷ truy sát.
Gò núi nhỏ này không tính là cao, đại khái đi khoảng 80 bậc thang là đến nơi rồi.
Bậc thang đá này, độ cao mỗi bậc ước chừng 30 đến 40 cm.
Đối những người khác thì rất dễ dàng.
Nhưng hiện tại đối với Lý Đằng mà nói, có chút khó khăn.
Đi hơn mười bậc, hắn phải dừng lại thở dốc.
Không có ai dìu dắt, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình bò lên.
Người đã già, làm cái gì cũng thấy khó khăn.
Lúc mấy người khác đi tới trên gò núi, Lý Đằng mới bò một nửa, vẫn còn hơn 40 bậc.
Khi Lý Đằng bò lên trên gò núi, những người khác đã đi vào đạo quán.
Trong đạo quán chỉ có một gã đạo sĩ, mặt đầy râu ria, nhưng thoạt nhìn trẻ tuổi hơn Lý Đằng, bộ dạng hơn 50 tuổi, cả người tràn đầy tinh thần, bảy diễn viên đến trước đang nói chuyện cùng hắn.
Nói là một toà đạo quán, kỳ thật cũng chỉ có một cái sân nhỏ, một gian phòng mà thôi.
Mỗi khi có người hỏi đạo sĩ chuyện ma quái ở khu nhà cũ dưới núi, đạo sĩ đều lảng tránh nói sang chuyện khác, không chịu trả lời.
Hỏi hắn có bùa đuổi quỷ gì đó hay không, hắn chỉ cười khà khà, nói đạo hạnh của mình rất cạn, không hiểu những thứ này.
Có vẻ như hắn chẳng có chút tác dụng đuổi quỷ.
Hoặc là chưa đủ điều kiện mở ra bí mật.
Mấy người tổng giám đốc rủ hắn buổi tuối xuống dưới sân nhà ngồi một chút, buổi tối mời hắn cùng nhau ăn cơm, đều bị khéo léo từ chối.
Về sau hắn nói hắn muốn tĩnh tu, xin mọi người đừng quấy rầy hắn.
Mọi người đành phải trở ra.
Sau khi mọi người rời khỏi, đạo sĩ đóng cửa đạo quán lại.
"Không biết kịch bản bố trí toà đạo quán này mang ý nghĩa gì."
"Đoán chừng buổi tối chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh."
"Không phải là hắn vô dụng đâu."
"Vẫn là tuân thủ quy tắc kịch bản, chờ sau khi trời tối, mọi người tụ họp cùng một chỗ, không nên đi riêng lẻ."
Mọi người nói chuyện, lại trở về mảnh sân dưới núi.
Rảnh rỗi đến phát chán, vốn chính là một đám người xã hội, sau khi trở lại trong sân, bọn hắn tìm đến một ổ cắm điện, dời bàn mạc chược tự động vào sân, bốn người trong đó bắt đầu xào bài.
Ba người còn lại thì chơi đấu địa chủ.
(đấu địa chủ: một loại bài ở trung quốc, luật chơi khá nhiều, có thể lên mạng tìm hiểu)
Lý Đằng nhàm chán, liền một mình đi dạo khắp nơi.
Nhìn không ra có gian phòng nào đặc biệt, cũng tìm không thấy đạo cụ gì đặc thù.
Đối với kịch bản lần này, tạm thời hắn không có đầu mối gì.
Xem ra chỉ có thể tuân thủ quy tắc kịch bản, sau khi trời tối, cố gắng không chạy loạn.
Trong sơn thôn thì trời tối rất nhanh, cặp nam nữ kia vừa làm cơm xong, thì bầu trời cũng tối hẳn.