Giải quyết xong vấn đề, Lý Đằng cũng không trở về hang tuyết, mà là đứng ở trên mặt đá thư giãn gân cốt.
Co rúc ở trong hang tuyết, tuy là không lạnh, nhưng cơ thể gần như không có không gian để hoạt động, hiện tại hắn cảm giác đau lưng nhức eo.
Một lát sau đó, Lý Đằng nhớ ra chuyện gì, thế là dò tìm chỗ tường tuyết tối qua bị ô nhiễm, dùng một ít tuyết đọng ở trên giường lấp vào cho chắc chắn.
Người là sinh vật cấp cao, ở mặt này không thể làm thua cả mèo.
Cho dù là rơi vào hoàn cảnh éo le, cũng không thể vì vậy mà giảm bớt yêu cầu chất lượng cuộc sống.
Tuyết vẫn rơi, đứng ở bên ngoài đúng là chán chết, cũng không có chuyện gì làm ngoài nằm trên giường.
Chủ yếu nhất là lạnh.
Lý Đằng bất đắc dĩ lại chui vào trong hang tuyết.
Nếu như không biết đến sự tồn tại của thành phố điện ảnh, thì nhất định bây giờ Lý Đằng sẽ rất tuyệt vọng.
Tuyệt vọng đến mức muốn tự sát.
Nhưng đã biết đến sự tồn tại của thành phố điện ảnh, liền giống như ánh nến trong đêm tối, tuy là ánh sáng yếu ớt, nhưng dù sao cũng chỉ cho Lý Đằng một con đường đi tiếp, cho hắn lòng tin để kiên trì, lại cho hắn phương hướng để cố gắng, biết rằng chỉ cần bản thân nỗ lực vượt qua, là có thể cải thiện tình huống hiện tại.
Khi một người gặp phải tuyệt cảnh thì thứ quan trọng nhất chính là lòng tin, nếu như ngay cả lòng tin cũng không có, vậy đúng là chết chắc rồi.
Thời gian một ngày cứ trôi qua như vậy.
Đêm xuống, tuyết cũng ngừng rơi.
Lý Đằng tin chắc rằng nguyên nhân tuyết ngừng, là vì ánh trăng lên cao, trời cũng không còn tối tăm mờ mịt nữa.
Nhưng vẫn rất lạnh, hơn nữa chăn mền gối đều bị đông cứng trong lớp tuyết, cho nên hắn chỉ có thể qua đêm trong hang tuyết.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lý Đằng ăn hết một quả cầu tuyết không bị ô nhiễm.
Rất khó ăn, nhưng có thể bổ sung cho cơ thể một ít nước.
"Hy vọng ngày mai là trời nắng." Lý Đằng vừa nằm xuống liền cầu nguyện, sau đó nhắm mắt lại.
......
Lý Đằng có cảm giác đôi khi bản thân vẫn rất may mắn.
Cũng tỷ như hiện tại, lời cầu nguyện của hắn đã thành hiện thực.
Tối hôm qua hắn cầu nguyện, hy vọng hôm nay là ngày nắng.
Quả nhiên hôm nay chính là ngày nắng.
Thời tiết trên chóp đá chẳng tuân theo quy luật nào, cũng không theo lẽ thường.
Mặt trời mọc rồi.
Hơn nữa không có gió.
Bất quá có đôi khi mộng tưởng trở thành sự thật cũng không phải chuyện tốt.
Liền giống như buổi sáng Lý Đằng tỉnh lại.
Sau khi mặt trời lên cao, đột nhiên không khí liền trở nên nóng bức.
Nóng đến mức hoà tan lớp tuyết trên giường và chóp đá.
Hóa thành nước, rơi thành dòng xuống dưới.
Cả người Lý Đằng bị ngâm cho ướt nhẹp.
Quần áo hắn mua ở thành phố điện ảnh, cùng với tất cả áo ngủ đều mặc lên người, giờ phút này tất cả đều ướt sũng.
Cũng may mặt trời lên cao, hơn nữa nhiệt độ cao bức người, hiện tại cũng không lo bị chết cóng.
Không lo bị chết cóng, nhưng sau khi nhiệt độ tăng cao, rất nhanh Lý Đằng phải lo đến vấn đề nước uống.
Nhất định phải phòng ngừa chu đáo mới được.
Lý Đằng đứng ở trên chóp đá, gom tất cả lớp tuyết trên giường và chỗ không bị ô nhiễm gom lại thành một chỗ, vò thành một quả cầu tuyết thật lớn giấu ở dưới gầm giường.
Tấm chăn cùng ga giường rách cũng bị mặt trời hong khô, không còn đông cứng nữa, Lý Đằng gom tất cả trùm lên quả cầu tuyết.
Hiện tại quả cầu tuyết này chính là bảo bối của hắn.
Nếu như tất cả tuyết đọng trên đỉnh chóp đá đều bị ánh nắng mặt trời hoà tan chảy hết, vài ngày kế tiếp không có trời mưa, cũng trở về thành phố điện ảnh mà nói, thì quả cầu tuyết này chính là nguồn nước duy nhất của hắn.
Không có công cụ, hơn nữa chất liệu chóp đá vô cùng cứng rắn, bằng không thì Lý Đằng còn muốn đào một cái lỗ dưới mặt đá để tích trữ nước.
Sau khi cất giữ quả cầu tuyết lớn, Lý Đằng cỡi tất cả quần áo ướt sũng trên người ra, phơi trên đầu giường.
Tiếp đó thỉnh thoảng hắn sẽ chú ý quả cầu tuyết dưới gầm giường.
Tuy nhiên bên ngoài có lớp ga giường và mền che kín, nhưng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, quả cầu tuyết vẫn không ngừng bị hoà tan, thỉnh thoảng có nước từ dưới chăn chảy ra, rơi xuống dưới chóp đá.
Lý Đằng nhìn mà đau xót, nhưng hắn không có cách gì để ngăn cản.
Nếu như ngày mai vẫn là nhiệt độ này, đoán chừng quả cầu tuyết sẽ không chống nổi đến trưa mai.
Hôm nay là ngày thứ ba trở về từ thành phố điện ảnh.
Nghe bọn hắn nói khoảng cách giữa hai ngày diễn xuất là khoảng từ ba đến năm ngày, bất kể ngày tụ họp là 3 hay 5, cho dù sớm nhất thì cũng phải chờ đến ngày mai.
Tiếp tục chịu đựng.
......
Ban ngày rất nóng.
Buổi đêm cũng rất lạnh.
Tuy rằng không có trời mưa cũng không có tuyết rơi.
Nhưng mà gió nổi lên.
Lý Đằng dùng chăn mền phủ lên cầu tuyết, bản thân hắn thì co rúc ở trên giường.
Cũng may quần áo đã khô, bên trong mặc lớp áo ngủ, bên ngoài là bộ đồ mua từ thành phố điện ảnh, so với trước đây vẫn tốt hơn chút.
Lần sau quay về thành phố điện ảnh, nhất định phải mua một bộ quần áo đủ dày.
Loại thời tiết lạnh giá này đúng là quá khó chịu.
Lạnh buốt da buốt thịt.
......
Lý Đằng cũng không biết bản thân đã trải qua buổi tối này thế nào.
Phần lớn thời gian hắn đều ở trạng thái tỉnh táo.
Không phải hắn muốn giữ tỉnh táo.
Mà là thời tiết quá lạnh.
Loại lạnh giá này, so với lúc còn ở trong hang tuyết còn khó chịu hơn gấp mấy lần.
Gió không lớn, nhưng đủ thổi bay lượng nhiệt tích trữ trong cơ thể hắn.
Hừng đông ngày hôm sau, lúc mặt trời mọc, Lý Đằng cảm giác mình đã thoi thóp.
Dựa theo quy tắc bên trong thành phố điện ảnh, nhất định hôm nay chưa thể trở về thành phố điện ảnh, chỉ có kiên trì đến ngày mai mới có hi vọng.
Cuối cùng mặt trời đã giúp Lý Đằng cảm thấy bớt rét, Lý Đằng chui xuống dưới gầm giường, dùng hai tay tê cóng mở chăn mền ra.
Kích thước quả cầu tuyết so với ngày hôm qua, chỉ còn một phần ba.
Chỉ cần cung cấp đủ nước cho cơ thể, thì có thể sống thêm vài ngày, chống được lúc trở về thành phố điện ảnh.
Sau khi quả cầu tuyết tan bớt, có thể dùng chăn mền xếp được vài tầng phía ngoài.
Chỉ cần bọc lấy đủ dày, nói không chừng còn có thể bảo quản một ít cầu tuyết đến ngày mai.
Phơi một ngày nắng nóng, Lý Đằng gần như nằm bất động trên ván giường.
Đương nhiên là vì tiết kiệm năng lượng, bảo tồn thể lực.
Mặc dù là thế, đến lúc trời tối, Lý Đằng vẫn bị cơn đói khiến cho hai mắt nhạt nhoà, cũng bắt đầu sinh ra ảo giác.
Thật muốn có gì đó để ăn...!
Phơi một ngày nắng, Lý Đằng ngoại trừ đói khát ra, còn khá là khát nước.
Nhưng hắn vẫn luôn kiên trì không động tới cầu tuyết.
Giữa ban ngày trời nóng hừng hực, nếu mở chăn mền ra sẽ kéo theo lượng nhiệt nóng bỏng tiến vào, rất nhanh sẽ hoà tan cầu tuyết.
Hiện tại quả cầu tuyết này chính là mạng của hắn.
Mặt trời xuống núi, nhiệt độ trên chóp đá bắt đầu hạ thấp, lúc này Lý Đằng mới cẩn thận mở lớp chăn dưới gầm giường ra, thò tay sờ sờ, không khỏi vui vẻ.
Cầu tuyết bên trong, thế mà còn gần một nửa, đại khái lớn bằng nắm tay!
Quả cầu tuyết vốn bị Lý Đằng nặn ra rất cứng, lúc này cũng đã mềm không ít.
Lý Đằng xem chừng đống tuyết này chống đỡ không tới ngày mai, hắn cẩn thận từng li từng tí mà lấy cầu tuyết ra, từng ngụm từng ngụm ăn hết sạch sẽ.
Cơ thể khát khô một ngày, rốt cục đã bổ sung rất thoải mái.
Ngày mai......Ngày mai trời không mưa cũng không đổ tuyết, sẽ không có nguồn nước.
Ngày mai hẳn là có thể trở về thành phố điện ảnh?
Hy vọng là ngay mai.
Hắn đang muốn ăn bát cháo hành, hắn muốn ăn từng ngụm lớn dưa muối cùng màn thầu.
Lý Đằng vừa chảy nước miếng, vừa nằm xuống giường.