"Này này này! Tại sao lại nói vậy? Là ai ăn sạch ba đĩa tráng miệng? Rõ ràng là anh tới trước nên chén sạch toàn bộ! Tôi đến ngay cả rắm cũng không ăn được!" Gã bốn mắt mở to mắt nhìn, thật sự không nghĩ tới Lý Đằng còn có thể đổi trắng thay đen như vậy.
"Cậu nói láo cũng không thèm chớp mắt! Được rồi, tranh cãi cùng loại người giang tinh như cậu cũng không có ý nghĩa." Lý Đằng lắc đầu.
"Bà mẹ nó! Chuyện này còn có lẽ trời hay không? Rốt cuộc là ai đang nói láo?" Thanh niên bốn mắt tức giận đến tăng xông máu.
"Người anh em đừng chấp nhặt với loại giang tinh kia, hắn không có tố chất, tôi cũng chẳng thèm quản hắn." Cao Phi mở miệng an ủi Lý Đằng.
"Anh nói tố chất ai thấp? Nói ai thế?" Gã đeo kính càng thêm tức giận đối với lời của Cao Phi.
"Tôi nói cậu đó? Là thêm chữ ‘thấp’ đằng sau tố chất của cậu, đúng là đồ mặt dày." Cao Phi mắng thanh niên đeo kính.
"Đừng quản hắn làm gì, càng phản ứng thì hắn càng làm tới." Lý Đằng khuyên Cao Phi vài câu.
"Ừ, mặc kệ hắn, phản ứng tới hắn chẳng khác nào hạ thấp tố chất của chúng ta." Cao Phi nhẹ gật đầu.
"Hai người các ngươi, tôi......Tôi......Tôi......" Thanh niên bốn mắt nhìn lên trời, sắp bị tức đến ngất xỉu.
"Hẳn là vừa rồi các anh đều nhìn thấy? Là ai ăn đồ tráng miệng hết sạch? Nói một câu công bằng được không?" Gã bốn mắt đi đến chỗ nhân viên công tác xin giúp đỡ.
Nhân viên công tác lạnh lùng liếc hắn, không nói tiếng nào.
Nhân viên công tác không thèm quản hắn, quay người đi vào quán cafe.
"Tôi đi!" Gã bốn mắt xem chừng những người này không dựa vào được, một mình hắn đối phó hai người Lý Đằng cùng Cao Phi, nhất định là gặp bất lợi, hay là đi rót tách cà phê uống bớt giận .
Đúng lúc này cô gái tri thức cùng thiếu nữ đi từ bên phố băng qua, bước tới ngồi xuống cạnh bàn tròn.
Cao Phi cho mỗi người một hạt điều.
"Hôm nay còn có đồ tráng miệng...? " Cô gái tri thức ngó qua ba chiếc đĩa trống trên bàn.
"Chúng tôi đã tới chậm, đều bị gã bốn mắt kia ăn hết sạch rồi, chúng tôi chỉ cướp được mấy quả hạt điều." Cao Phi chỉ chỉ tên bốn mắt đang đứng gần máy pha cà phê.
"Đúng vậy, sợ chúng tôi ăn hết, khi chúng tôi tới thì hắn vẫn đang nhét hết đồ ăn vào trong mồm. Tôi còn thấy hắn mắc nghẹn phải uống mấy tách nước." Lý Đằng cũng xem thường mà liếc nhìn gã bốn mắt.
"Chỉ mấy món tráng miệng thôi, có cần thiết hay không?" Thiếu nữ lắc đầu.
"Hắn cũng quá đáng rồi, tốt xấu gì cũng chừa cho chúng ta một ít chứ." Cô gái tri thức mắng vài câu.
"Nói cái gì đó? Này này này! Rõ ràng là các người ăn hết sạch đồ tráng miệng rồi, lại còn đổ thừa trên đầu tôi...? " Gã bốn mắt đang rót cà phê, nghe được tiếng xì xào sau lưng tức giận đến mức cả người run rẩy.
"Được rồi, đừng chấp nhặt cái tên giang tinh này, không đáng." Lý Đằng khuyên mọi người vài câu.
"Đúng vậy, không đáng! Cứ để cho hắn ăn! Cho hắn mắc nghẹn chết!" Thiếu nữ phụ họa Lý Đằng.
"Bà mẹ nó! Hôm nay tôi đúng là mở mang kiến thức! Người có năng lực đổi trắng thay đen quá cao cường! Mấu chốt là có người tin!" Gã bốn mắt bưng tách cà phê ngồi xuống bàn đưa lưng về phía mọi người, hờn dỗi một mình nhìn con đường phía xa.
Đúng vào lúc này, nhân viên công tác vừa rồi đi vào quán cafe bưng theo khay thức ăn, trên khay là ba đĩa đồ tráng miệng. Không biết là bởi vì nhìn thấy hiện trường có nhiều người, hay là do gã bốn mắt vừa rồi phản đối, đoàn phim lại bổ sung thêm đồ tráng miệng cho đám bọn họ.
Gã bốn mắt xoay lưng về phía này ngửi mùi tách cà phê, không có chú ý tới nhân viên công tác đi ra, Cao Phi lấy tay ra dấu cho mấy người khác, để cho bọn họ im lặng, sau đó nhanh chóng chia đồ ăn trong dĩa ra bốn phần, mỗi người được phát một phần.
Gã bốn mắt cảm giác ngửi được mùi gì đó ngoài vị cà phê, còn ngửi thấy được hương vị gì đó, dường như là......mùi thơm khoai tây chiên?
Lúc hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy tất cả mọi người bóc đồ tráng miệng trên dĩa cho vào mồm, trên bàn cà phê chỉ còn lại hai cái dĩa không.
"Này này này! Tại sao tôi không được ăn?" Gã bốn mắt mở to mắt nhìn.
"Vừa rồi anh ăn hết 3 dĩa, bây giờ còn muốn ăn thêm? Làm người tại sao lại tham ăn như vậy?" Thiếu nữ vừa ăn khoai tây chiên vừa cho kính nam một ánh mắt khinh bỉ.
"Em gái à, vừa rồi tôi không có ăn...! Đều do bọn họ ăn! " Gã bốn mắt khóc không ra nước mắt.
"Đúng là không có tiền đồ, một chút đồ ăn mà thôi, liền bộc lộ bản tính ích kỷ của cậu, có đáng hay không?" Cô gái tri thức ăn bánh quy, quay ra nói với gã bốn mắt.
"Không phải......Tôi đói mà! Tới cũng không dám dùng nhiều điểm tích lũy mua đồ ăn, mấy món này miễn phí ai mà không thích chứ...? Hơn nữa vừa rồi tôi cũng đâu có ăn......" Gã bốn mắt tiếp tục giải thích.
"Đừng có làm rộn! Cho cậu một cái bánh quy! Làm người thì phải có lòng tốt." Lý Đằng cắt lời gã bốn mắt, thò tay đưa cái bánh quy đến trước mặt hắn.
"Anh......" Gã bốn mắt trợn trắng nhìn Lý Đằng, đột nhiên hắn phát hiện chuyện đắc tội Lý Đằng là một chuyện đáng sợ thế nào.
Quách Chí Bằng đánh giá không sai, đó là một thằng nhóc tâm cơ, hành động rất cao minh, mình không thể trêu vào...!
Liền giống như hiện tại, nói cho mình một cái bánh quy, nhưng mà anh bóp chặt bánh quy trong lòng bàn tay làm gì? Năm đầu ngón tay đều bịt kín, chẳng lẽ bắt tôi dùng ngón tay gỡ ra ư? Móc không được còn nát hết bánh quy?
"Cho hắn làm gì? Vừa rồi hắn ăn quá nhiều!" Cao Phi thò tay ngăn cản Lý Đằng.
"Đúng vậy, tính tình của cậu cũng quá hiền lành, loại người như hắn không đáng được thông cảm." Cô gái tri thức cũng ngăn cản Lý Đằng.
"Anh trai à vẫn giữ lại cho mình ăn đi, anh không có điểm tích lũy, khẳng định cũng không có ăn no, đến lúc này còn nghĩ đến người khác." Thiếu nữ cũng mở miệng nói vài câu.
"Được rồi, nếu như hắn không muốn, vậy thì tôi đành ăn hết." Lý Đằng nhét cái bánh quy cuối cùng vào miệng của mình.
Gã bốn mắt tức giận tới mức trắng mắt, hắn biết rõ Lý Đằng đang trêu đùa mình, sẽ không thật sự cho mình. Loại người này thật sự quá âm hiểm! Chỉ có vài đĩa đồ tráng miệng đã thiết kế âm mưu lớn tới vậy, chớ nói chi là chuyện khác.
Cũng khó trách lần trước hắn ở trong trường quay giết ngược Quách Chí Bằng.
Về sau vẫn nên tránh xa hắn một chút, bằng không thì khẳng định không có kết quả tốt.
......
"Tốt rồi, lần này đoàn phim đã gom đủ vai quần chúng, mọi người đừng đi loạn, năm phút sau ba vị diễn viên cao cấp tới đây, chúng ta sẽ được nghe kịch bản diễn xuất lần này." Nữ đạo diễn đeo mặc nạ vàng đi tới bên cạnh bàn cà phê, kiểm kê số người rồi tuyên bố.
"Vai quần chúng đã đủ ư? Thế còn bà lão đợt trước thì sao?" Thiếu nữ có chút kỳ quái hỏi nữ đạo diễn.
"Cơ thể bà ta đã lớn tuổi, cộng với thời tiết cực đoan vài ngày bị nắng gắt, cho nên không sống nổi, thi thể đã chở về thành phố điện ảnh." Nữ đạo diễn dùng giọng điệu lạnh nhạt trả lời thiếu nữ.
"Bà ta đã chết?" Cô gái tri thức mở to hai mắt nhìn.
Lý Đằng cũng rất giật mình, hắn có ấn tượng không tệ đối với bà lão kia, thoạt nhìn là người có học, rất thông minh, không nghĩ tới cứ chết như vậy!
Bất quá cũng không kỳ lạ.
Đàn ông khoẻ mạnh như Lý Đằng, sống trên đỉnh chóp đá còn vài lần gặp phải nguy hiểm mém chết, tuổi của bà lão kia rất lớn, ít nhất hơn 60 tuổi, sao có thể chống chịu được cơn khát khô cùng đói khát?
Chết như vậy đi, thật sự quá thảm rồi!
Cô gái tri thức dùng tay bịt mặt khóc rống.
Thiếu nữ cũng khóc.
Lý Đằng cùng gã bốn mắt đều cúi đầu im lặng.
Bà lão đã chết, tất cả mọi người ở đây đều cảm động, mèo khóc chuột.
"Mẹ nó các ngươi đúng là một lũ khốn khiếp! " Cao Phi đứng bật dậy chỉ thẳng mặt đạo diễn mắng to.
Hai gã vệ sĩ bên người đạo diễn mình tiến lên một bước, ngăn ở trước người đạo diễn.
"Đừng xúc động!" Lý Đằng liền vội vàng kéo Cao Phi.
"Chàng trai đừng xúc động!" Giọng nói bà lão cũng truyền tới.
Mọi người quay sang phía phát ra tiếng động, quả nhiên, là bà lão xuất hiện ở bên đường.
"Bà bà không sao chứ?" Thiếu nữ vọt tới, cô gái tri thức cũng nối gót, một trái một phải đỡ bà ta.
"Không có chuyện gì, chính là phải tiến vào bảo tàng tượng sáp, hiện tại tới đây chào tạm biệt mọi người." Bà lão tự giễu cười cười. Sau khi thi thể của bà ta được chở về, liền được đặt vào khoang trị liệu để cứu sống.
Đã tránh được cái chết, nhưng không cách nào tránh được kết cục trở thành tượng sáp.