Đứng cách xa nhà hàng, Lý Đằng vẫn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Hiện tại đối với hắn mà nói, đây là hương vị tuyệt vời nhất thế gian.
Nếu như thượng đế đặt một phụ nữ cùng một túi bánh mì lớn trước mặt Lý Đằng để cho hắn chọn, hắn không chút do dự chọn bánh mì.
Đương nhiên, nhất định sẽ có một vài người đầu óc đen tối khác với Lý Đằng, không chọn bánh mì mà chọn phụ nữ, nói muốn trước dùng sau ăn, thậm chí còn muốn "nhân lúc còn nóng" các loại.
Lý Đằng tuyệt đối không có đen tối như vậy.
Cho dù có đói, hắn cũng sẽ giữ ranh giới cuối cùng của con người.
Dù cho bản thân bị hãm trong bóng tối, hắn cũng không để cho tính cách bị bóng tối ăn mòn.
Hiện tại trong nhà hàng rất náo nhiệt.
Ngoại trừ Phùng Đại Hải ra, những người khác đều ở chỗ này.
Mặc dù trong nhà hàng bán đủ loại sơn hào hải vị, nhưng mọi người đều lựa chọn thức ăn đáp ứng ba tiêu chí ngon, bổ, rẻ.
Người có tiền, ví dụ như Elsa, Cao Phi, Daisy, Anna tiêu xài trong khoảng từ 5 đến 10 điểm tích luỹ.
Người nghèo mạt, ví dụ như Hoàng Tấn bị thua trong diễn xuất đối kháng, trước mặt chỉ có mấy cái màn thầu cùng một ít sợi dưa muối.
Đỗ Khánh ngồi cùng một chỗ với Hoàng Tấn, trận này Đỗ Khánh bị trừ 20 điểm tích lũy, nhưng thoạt nhìn số dư trong tài khoản còn không ít, mua một dĩa cơm heo xối mỡ trị giá 6 điểm tích luỹ.
Hoàng Tấn cầm lấy màn thầu, đang không ngừng nịnh nọt Đỗ Khánh, cuối cùng ăn chực được vài miếng thịt heo từ Đỗ Khánh, cả khuông mặt hưng phấn cười như hoa nở.
Lý Đằng đang nghèo đói điểm tích lũy, còn bị gã lang băm chó chết kia hung hăng chém một dao, cũng thuộc về loại bần cùng.
Nếu như có thể xin đồ ăn miễn phí thì tốt rồi.
Trận này Anna kiếm lời 60 điểm tích lũy, tuyệt đối là đại gia...!
Lý Đằng bước tới ngồi đối diện với Anna.
"Làm gì vậy? Đi chọn món đi...? " Anna thấy Lý Đằng không chọn món, ánh mắt mở to nhìn hai lồng đựng cơm chay và mặn, cảm giác tình huống có chút không đúng.
"Điểm tích lũy đã bị lang băm lừa gạt, cô không biết mấy ngày qua tôi phải trải qua những gì......" Lý Đằng kể lại chuyện thê thảm mình bị kền kền mổ chim, sau đó đến thành phố điện ảnh bị gã lang băm mổ nội tạng cho Anna một lần, sau đó vì muốn chữa lành ống xã nước do kền kền mổ mất, hắn còn vay bệnh viện hắc điếm 999 điểm tích luỹ.
Không có khoa trương chút nào, ngoại trừ thay đổi chuyện hắn phải trả nợ 50% thù lao mỗi suất diễn đổi thành 90%.
Trong nhà ăn rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều vừa ăn vừa nghe Lý Đằng kể lại.
Câu chuyện này quả thực kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, người nghe rơi lệ, muốn có bao nhiêu thê thảm liền có đủ thê thảm.
Tuy rằng bọn hắn cũng bị nhốt trên đỉnh chóp đá, nhưng không có người nào gặp phải chuyện bi thảm như Lý Đằng...! Ở độ cao 1000m lại có kền kền, hơn nữa còn ăn mất tiểu đệ của hắn?
Quá ly kỳ khủng bố.
Được thành phố điện ảnh chở xác về bệnh viện, còn bị bác sĩ mổ sống? lừa hắn điểm tích lũy?
Chuyện này nhất định là bịa đặt? Căn bản không thể nào phát sinh chuyện như vậy.
Ngay cả Đỗ Khánh cũng nói cho Hoàng Tấn là Lý Đằng đang chém gió, hắn từng gặp mấy gã trong công hội tham gia trên 10 đợt diễn xuất, thậm chí là diễn viên gạo cội trên 100 màn, nhưng cũng không có người nào gặp phải nhiều chuyện ly kỳ như vậy trong thời gian ngắn.
"Cho nên, lần này tôi thảm rồi, chỉ nhận được 3 điểm tích lũy, nào có tiền mua đồ ăn...! " Lý Đằng thở dài.
"Tôi tin anh mới là quỷ! Anh là tên lừa đảo giả vờ đáng thương để lừa người." Anna nhớ rõ lần này nàng bị động như vậy, nguyên nhân cũng là bởi vì thương hại Lý Đằng mà mua cho hắn con gà nướng.
Hơn nữa Lý Đằng anh ăn xin, cũng không thể chỉ chọn mình tôi?
Cho nên, bất luận Lý Đằng thảm thế nào, nàng cũng mặc kệ.
"Đều xuống địa ngục rồi, một bữa này có thể là một bữa cuối cùng trước khi chết, cô giữ nhiều điểm tích lũy như vậy làm cái gì? Còn không bằng giúp tôi ăn no một bữa." Lý Đằng tiếp tục khuyên giải Anna.
"Không cần, cám ơn." Anna khéo léo từ chối Lý Đằng.
Sau khi Lý Đằng thừa dịp Anna không chú ý mà chôm mất nửa trái bắp, Anna quyết đoán đứng dậy cầm lấy thức ăn ngồi sang bàn khác.
"Khà khà khà......" Nhìn thấy Lý Đằng còn thảm hơn mình, Hoàng Tấn nhịn không được mà cười ha hả.
Lý Đằng trừng mắt Hoàng Tấn, bên trên nửa trái bắp chỉ gặm được hơn chục hạt bắp, lại đưa mắt nhìn quanh một vòng.
Cao Phi đang ở bên cạnh, một mình hắn ngồi bàn lớn, trước mặt chỉ có một cái bánh bao cùng hai cái màn thầu, tiếp đó còn có một bát cháo, Lý Đằng cũng xấu hổ không dám xin.
Về phần Elsa cùng Daisy, Lý Đằng không quá quen các nàng.
Miễn phí nhất định là xin không được, vẫn bỏ ra 2 điểm tích lũy mua 6 cái màn thầu.
"Đường Nạp tiểu ca ca, cho anh này."
Trong lúc Lý Đằng chuẩn bị đứng dậy mua màn thầu, Daisy vừa mới ăn xong liền bước tới, đặt một túi gà nước tới trước mặt Lý Đằng.
"Như vậy sao được?" Lý Đằng vội vàng từ chối, hắn không có muốn chiếm tiện nghi của cô gái trẻ này.
"Không có gì, mau thừa dịp còn nóng mà ăn đi." Daisy chạy vọt ra khỏi nhà hàng.
"Khục......Cái này......" Lý Đằng nhìn thấy bóng lưng Daisy, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nàng đang đầu tư vào cậu đó! Diễn xuất sau này ráng cố gắng chiếu cố nàng một chút." Elsa lúc này cũng rời nhà hàng, khi bước qua bàn Lý Đằng nói với hắn vài câu.
"Ai......" Lý Đằng có chút đau đầu đối với chuyện này.
Cùng một đoàn phim, ngoại trừ quan hệ giữa hắn và Hoàng Tấn là kém nhất, thời điểm có thể giúp đỡ, hắn đều cô gắng giúp một tay. Nhưng mà có một vài tình cảnh, hắn chỉ có thể cố gắng giữ mạng, thật đúng là không có cách giúp các nàng.
Ở lúc nguy hiểm, đương nhiên hắn muốn giữ mạng của mình rồi.
Nhân tình này của Daisy, rốt cuộc có nhận hay không?
Gà nướng thơm như vậy, vẫn là ăn đi.
Về sau nếu gặp trường hợp không nguy hiểm tính mạng, có cơ hội cứu nàng, thì sẽ trả lại phần nhân tình này.
Dù sao hiện tại hắn nghèo mạt rệp, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.
Tiến vào đoàn phim địa ngục, còn không biết có thể sống trở về hay không!
Người chết thì hết nợ.
"Tôi nói này Elsa, cảnh quay này nếu như không nhờ Lý Đằng, chắc chắn cô sẽ bị bán đứng, cô mà chết thì trực tiếp xuống địa ngục. Tôi cảm thấy cô thiếu cậu ta một nhân tình rất lớn, đúng ra thì cô nên mua gà nướng cho cậu ta." Cao Phi nghe thấy lời Elsa nói, liền đứng ra nói vài câu.
"Lời không thể nói như vậy, cậu ta cũng vì chính mình, nếu như cậu ta khai ra, phe chúng ta thua trận, cậu ấy chết chắc, sao có thể nói tôi nợ cậu ấy?" Elsa không đồng ý với cách nói của Cao Phi.
"Dù sao tôi cảm thấy cậu ta thay cô xuống địa ngục. " Cao Phi có chút bất mãn đối với Ngải Toa.
"Trận đầu là cậu ta cứu anh, anh chỉ mua mấy cái màn thầu cho cậu ta tỏ vẻ cảm tạ, anh còn dám nói tôi?" Elsa bị Cao Phi nói như vậy, trên mặt lộ vẻ khó chịu.
"Khoan hãy nói, trận đầu tôi kém chút bị Quách Chí Bằng lái xe đụng chết, là vì thay cô nhặt thẻ ngân hàng, chuyện này tôi vốn không muốn tính với cô." Cao Phi mượn cơ hội tính nợ cũ lên Elsa.
"Được rồi, không muốn cãi với anh." Elsa đi tới quầy bán đồ ăn, mua mấy cái bánh bao đặt ở trước mặt Lý Đằng.
Có bánh bao thịt, bánh bao rau, bánh bao đậu, bánh bao nhồi đường, bánh bao mè đen, mỗi loại một cái, rất là phong phú.
"Đây là......" Lý Đằng ngẩng đầu nhìn về phía Elsa.
"Cám ơn cậu, tôi không giống anh ta luôn mồm xưng huynh gọi đệ, còn chưa bị tra tấn đã bán đứng anh em." Ngải Toa thả bánh xuống rồi bước ra nhà hàng.
"Tôi......" Cao Phi lập tức nghẹn lời.
"Người anh em, tôi không có xem thường anh, đừng nghĩ quá nhiều." Lý Đằng an ủi Cao Phi vài câu.
"Cám ơn người anh em, chuyện ngày hôm nay, đúng ra tôi phải xin lỗi." Cao Phi cũng đứng dậy bước tới quầy bán đồ ăn, mua cho Lý Đằng 2 món một mặn một chay, cộng thêm một quả táo.
"Bà mẹ nó! Tên lừa gạt này! Mánh khoé bịp người thật cao minh ! Quả thực bòn rút cả nam lẫn nữ...! Chỉ một lát liền có nhiều đồ ăn như vậy! " Hoàng Tấn cực kỳ hâm mộ và ghen tị.
"Tại sao mấy người kia ngu như vậy? Không nhìn ra hắn là một tên lừa gạt? Nhìn không ra hắn đang cố ý diễn thảm? Khó trách trên đời này lừa đảo vẫn tồn tại, cũng là bởi vì vẫn tồn tại những loại người ngu dốt kia!" Trong lòng Hoàng Tấn rất khó chịu, vừa rồi hắn cũng đi ăn xin một vòng, kết quả không xin được thứ gì, còn bị người khác xua đuổi như chó dại.
Cuối cùng hắn hao hết miệng lưỡi, a dua nịnh hót các loại, mới xin được một miếng thịt heo từ Đỗ Khánh, nhưng Lý Đằng dùng miệng ba tấc lưỡi biên ra một câu chuyện láo toét, kết quả đồ ăn đầy bàn!
Tại sao chênh lệch giữa người và người lại lớn tới vậy?