Không có hành khách nào khác đăng ký, sau khi mọi người ngồi vào chỗ, máy bay liền chạy xuyên qua đường băng, sau khi tăng tốc liền cất cánh.
"Thành phố điện ảnh này thật lớn...! " Lý Đằng nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ mà than thở.
Anna cũng nhích tới gần cửa sổ nhìn xuống.
Máy bay càng bay càng cao, rất nhanh đã không còn thấy nhà cửa dưới mặt đất.
"Rột cuộc đây là chỗ quái quỷ nào? Thế giới cũ của chúng ta ở đâu? Lần này nếu như ngủm trong diễn xuất, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội tìm ra sự thật." Anna nói thầm.
"Đạo diễn, nàng vừa mới hỏi cô, rốt cuộc nơi đây là chỗ nào? Thế giới của chúng ta đâu mất rồi?" Lý Đằng quay đầu lại hỏi đạo diễn bằng lời của Anna, tuy nhiên vừa rồi Anna chỉ nói thầm.
"Không thể trả lời." Đạo diễn lạnh lùng đáp Lý Đằng.
"Nàng sẽ không nói cho chúng ta biết." Anna thở dài.
"Kỳ thật, tôi biết rõ đáp án câu hỏi này." Lý Đằng liền mở miệng.
"Vậy sao?" Anna bán tín bán nghi mà nhìn Lý Đằng, vấn đề này là vướng mắc của tất cả diễn viên, tại sao Lý Đằng lại biết rõ đáp án?
"Đạo diễn, cô cũng nghe một chút, xem tôi nói có đúng hay không." Lý Đằng dường như rất lo lắng nói chuyện cùng Anna sẽ khiến đạo diễn bị bỏ rơi, có cơ hội liền nói với đạo diễn.
Anna nhịn không được mà trừng mắt nhìn Lý Đằng.
"Thế giới chúng ta đã không còn, đã xảy ra chiến tranh hạt nhân các loại, trong vòng một đêm liền rơi vào tận thế. Chúng ta là một nhóm người may mắn được cứu vớt, một nhóm người rất xuất sắc. Về phần mục đích tuyển chọn chúng ta làm gì, tạm thời tôi còn chưa có manh mối, bất quá tôi đoán chừng có liên quan tới việc cứu vớt thế giới." Lý Đằng nói ra suy đoán của mình.
"Tận thế? Đừng có tung tin đồn nhảm!" Hiển nhiên Anna không muốn tiếp nhận cách nói của Lý Đằng. Nếu quả thật tận thế, tất cả người thân của nàng đều chết ? Nàng còn cố gắng ở đây làm chi nữa?
"Bịa đặt? Năm đó lúc tàu Titanic khởi hành, tôi biết rõ nó sẽ chìm, tôi từng lớn tiếng nhắc nhở tất cả mọi người, tôi cố gắng ngăn cản bọn hắn, nhưng mà bọn hắn không dừng lại! Không có ai tin tưởng tôi! Kết quả thì sao? Tôi bịa đặt ư?" Lý Đằng lộ vẻ thống khổ.
"Tàu Titanic khởi hành? Khi đó anh sinh ra chưa? Lừa gạt ai đó?" Anna khinh bỉ vạch trần lời dối trá của Lý Đằng. Người này nói chuyện đầy lỗ hổng, nói con tàu nào đó không mấy nổi tiếng còn may ra hợp lý, thế mà dám bịa chuyện tàu Titanic mà mọi người đều biết.
"Tôi đứng ở đó gào khàn cổ họng hơn 20 phút, cuống họng đều tắt, bọn hắn không chỉ không tin tôi, còn muốn đánh tôi! Cuối cùng tôi bị bảo vệ đuổi ra khỏi rạp chiếu phim! " Lý Đằng tức giận nói.
"......"
Anna nhìn Lý Đằng cả buổi vẫn chưa hồi thần.
Đạo diễn ngồi phía sau dường như không ngồi vững, hai tay vô thức đỡ mặt nạ của mình.
"Tôi cũng rất muốn đánh anh đó." Rốt cục Anna đã tỉnh táo lại.
......
"Đã xong, đạo diễn dường như bị tra nam chọc cười. " Hoàng Tấn xem trực tiếp mà than thở.
"Đạo diễn cười ư? Tại sao tôi không nhìn ra? Lời của tên tiện nhân kia nói có gì mắc cười? Lão tử chỉ cảm thấy đáng ghét! " Phùng Đại Hải nghe Hoàng Tấn nói vậy liền có chút khó chịu.
"Cũng hết cách, tên này là một kẻ hạ lưu ti tiện! Nói riêng một vài phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ thích văn thơ, liền ưa thích cái loại đàn ông cặn bã ti tiện này, khiến cho bọn họ cảm thấy mình đặc biệt, kết quả thì sao? Bị hắn lừa gạt cả tiền lẫn sắc, mất sạch tất cả còn không biết hối cải." Hoàng Tấn không khỏi nhớ lại bạn gái cũ, một cô gái bốn mắt giống hắn, là loại con gái rất thích văn thơ.
"Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương, cũng hết cách, đàn ông tốt giống tôi, chẳng bao giờ gặp được cô gái tốt." Đỗ Khánh cũng mở miệng.
"Cho nên, cậu tìm một bà ngoại?" Phùng Đại Hải nói chính là Quách mẫu.
"Tôi cùng nàng chỉ là giúp đỡ lần nhau, không phải loại quan hệ như anh nói." Đỗ Khánh cảm thấy xấu hổ vì chuyện này.
......
Mười phút sau.
"Cùng anh nói chuyện đứng đắn." Anna thấy Lý Đằng im lặng không nói, liền trò chuyện với hắn.
"Chuyện đứng đắn gì?"
"Về hình thức địa ngục lần này. " Anna nhíu mày.
"Ồ? cô có ý kiến gì không?" Lý Đằng vốn nằm chình ình trên ghế, nghe vậy liền ngồi thẳng lưng.
"Tám người chỉ có thể sống một người, tôi hy vọng trước tiên chúng ta sẽ hợp tác, chờ khi nào còn hai người rồi mới quyết sinh tử. Nói như vậy, trong hai người chúng ta, tỷ lệ có một người sống sẽ cao hơn rất nhiều." Anna rất nghiêm nói với Lý Đằng.
"Muốn nghe thử suy nghĩ thật của tôi?" Lý Đằng cười cười.
"Nói."
"Tôi không hiểu cô lắm, nhưng tôi cũng đã có suy đoán sơ bộ về cô. Hẳn là trước kia cô được đào tạo trong bộ đội đặc chủng, hoặc là chịu đựng qua huấn luyện đặc chủng, nói cách khác, người bình thường không thể chịu nổi cực hình của Phùng Đại Hải, cũng không có khả năng dưới tình huống bị trói hai tay mà giết được Phùng Đại Hải. "
"Đối với dạng người như cô, nếu như tôi không nghĩ cách loại bỏ trước tiên, mà cùng cô sống sót đến cuối cùng, thì người duy nhất sống sót là cô chứ không phải tôi, cô cảm thấy thế nào? " Lý Đằng nhìn về phía Anna.
"Ý của anh là, ngay từ đầu anh chuẩn bị trở mặt với tôi, thậm chí sẽ hợp tác với người khác giết tôi?" Anna lộ vẻ khó coi.
"Không, trước tiên tôi sẽ hợp tác với cô giết mấy kẻ khác, sau đó tôi sẽ để cô giết." Lý Đằng thở dài, sắc mặt u buồn mà nhìn ngoài cửa sổ.
"Vì sao? "
"Bởi vì tôi thiếu nợ cô một phần nhân tình.... "
"Vậy sao?" Đương nhiên Anna sẽ không tin tưởng lời ma quỷ của Lý Đằng.
"Tôi càng hy vọng có thể làm đồng bạn với cô, mà không phải kẻ địch, nhưng sự thật luôn tàn khốc như vậy, cũng hết cách." Lý Đằng lại thở dài.
"Nếu như tôi chết đi, anh có đau lòng hay không?" Anna đột nhiên hỏi một câu điên khùng.
"Sẽ không, tôi cao hứng còn không kịp đâu!" Lý Đằng lắc đầu.
"Tại sao?" Anna nhíu mày nói.
"Khoản nợ nhân tình của cô không cần trả lại...! Tại sao tôi phải đau lòng chứ?"
"Anh......"
"Tôi nói không đúng sao? "
"Trong số những người tôi từng gặp, anh đúng là người không tim không phổi nhất." Anna thở dài.
"Ai nói tôi không tim không có phổi ? Nói như cô vậy cũng quá đả kích người khác? Đây là lần đầu tôi nghe người khác đánh giá mình như vậy. Những người bạn trước đó của tôi cũng không nói như vậy. Quan hệ giữa tôi và bọn họ rất tốt, cũng rất hiểu tôi, đánh giá của bọn họ về tôi hoàn toàn trái ngược với cô." Lý Đằng cảm giác rất tủi thân.
"Bọn hắn đánh giá anh thế nào? " Anna có chút kỳ quái.
"Bọn hắn nói tôi là lòng lang dạ sói."
"......"
Một giờ sau, máy bay hạ cánh.
Đáp xuống một sân bay nhộn nhịp.
Trong sân bay có hơn mười chiếc máy bay, có chiếc đang cất cánh, có chiếc đang đáp xuống.
Rất nhiều hành khách kéo theo hành lý bước lên máy bay, hoặc là từ cầu thang bước xuống máy bay.
Đi vào sảnh trước sân bay, khắp nơi đều là người.
Cảm giác, dường như nơi đây là thế giới hiện thực?
Lý Đằng cùng Anna rất bất ngờ mà ngó nghiêng, sau đó liếc nhìn nhau.
Tựa hồ là đang tự hỏi nhau......Nếu như nơi này là thế giới hiện thực, không phải bọn họ có thể nghĩ cách bỏ chạy, hoặc là hô hào cảnh sát cứu giúp?