Bộ phim 《 Chiến Lang Tiềm Phục 》 chính thức chấm dứt.
Đã tới lúc mọi người quay về chóp đá.
"Tiểu ca ca, tặng cho anh. " Daisy lại xách bao gà nướng tới trước mặt Lý Đằng.
Còn có một bộ áo mưa.
"Làm gì vậy? Đừng phung phí điểm tích lũy như vậy, chính em cũng phải dùng tới." Lý Đằng cảm giác Daisy có chút kỳ quái.
"Không có việc gì, điểm tích luỹ của em vẫn còn." Daisy nói xong liền bỏ chạy.
"Nàng có chút kỳ quái...? Thích anh rồi sao? Anh đúng là già không bỏ nhỏ không tha." Anna bước tới nhìn thấy bóng lưng Daisy liền nói.
"Có chút kỳ quái, nhưng không phải giống như cô nói." Lý Đằng nhíu mày.
"Qua bên kia, tôi có vài chuyện muốn nói với anh." Anna đi về cuối con phố.
Lý Đằng bước theo sau.
Đại khái là nàng muốn búng trán mình đi? Nói cho mình biết thời gian diễn xuất lần sau?
"Nói với anh một tiếng, kết thúc lần này tôi sẽ không ở lại đoàn phim. Gọi anh tới đây, là muốn nói lời tạm biệt."
Hai người vừa đứng lại, Anna nói ra với Lý Đằng.
"Tại sao?"
"Trước khi tham gia đoàn phim này, trước khi gặp anh, kiếp sống biểu diễn của tôi tại thành phố điện ảnh rất ổn định, chậm rãi kiếm được điểm tích lũy, chậm rãi thăng cấp, chậm rãi giảm xuống độ cao chóp đá, chậm rãi chờ mong có thể còn sống chạy khỏi nơi này, rất ít khi gặp phải loại kịch bản ngươi chết ta sống thế này."
"Cùng anh ở chung một chỗ quá nguy hiểm, nói chung là phải cách xa anh mới tốt, tôi suýt nữa đã bỏ mạng. Cho nên, tôi còn là quyết định rời khỏi đoàn phim này, rời xa anh một ít, tìm con đường phát triển ổn định." Anna trả lời Lý Đằng.
"Người có chí riêng, chúc cô thuận buồm xuôi gió." Lý Đằng cũng không có ép nàng ở lại.
Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau, lần trước cứu nàng cũng bởi vì nàng cho hắn gà quay, hắn phải trả nhân tình cho nàng.
"Dù sao, anh nhớ kỹ lời tôi nói, muốn sống sót trong thành phố điện ảnh, chỉ có thể dựa vào chính mình, những người khác đều không đáng tin." Anna lại nói vài câu, sau đó búng loạn lên trán Lý Đằng.
"Tốt, tôi nhớ kỹ rồi." Lý Đằng cũng không nói thêm gì.
"Bảo trọng! Trong chế độ địa ngục, cảm ơn anh không có bỏ rơi tôi, bằng không thì hiện tại tôi cũng chẳng thể đứng ở đây. Tôi thiếu nợ anh một mạng, có cơ hội thì sẽ trả lại! Nhưng ai biết về sau còn cơ hội gặp lại hay không? Nếu như tôi chẳng còn sống, hoặc là anh đã chết rồi, vậy thì xem như người chết hết nợ." Anna lại bổ sung vài câu.
Nàng đã xem lại video một màn Lý Đằng chịu đựng cơ thể đau nhức kịch liệt cứu nàng, kiên trì hô hấp và ép ngực cứu nàng, thậm chí là nhân viên cứu hộ tới nơi, hắn vẫn chưa chịu buông tha.
Nàng biết rõ lúc bản thân tiến vào khoang trị liệu, còn chưa hoàn toàn chết đi, đây chính là kết quả do hắn kiên trì.
Nhưng mà, thành phố điện ảnh không phải là nơi có thể nói chuyện yêu đương.
Thừa dịp tình cảm vẫn chưa sâu đậm, tốt nhất là tránh xa, bằng không thì đối với hai người cũng chẳng có kết quả tốt.
"Cô cũng phải bảo trọng." Lý Đằng không biết nói gì hơn.
"Đi thôi!" Anna nhón chân lên, rất nhanh hôn trên mặt Lý Đằng một cái, sau đó quay người chạy đi.
"Đây là ý gì? Quấy rối tình dục sao? Bà mẹ nó! Tôi muốn tố cáo cô! Chưa được cho phép mà hôn mặt tôi? Mà không phải là......miệng của tôi?" Lý Đằng nhìn thấy bóng lưng Anna mà cảm thấy khó chịu.
Rất nhanh đã ăn xong gà nướng Daisy cho, Lý Đằng mặc lên quần áo Daisy mua cho, bước tới bên đường tiễn bọn họ đi xe buýt tới sân bay.
Rất nhanh, xe buýt đã tới sân bay.
Kiểm an, tất cả vật phẩm không thích hợp đều bị giữ lại, ngay cả túi ni lông cũng đừng hy vọng mang đi.
Tiếp đó là đăng ký.
Vừa trèo lên trực thăng, nó liền cất cánh bay lên trời, đích đến là đỉnh chóp đá của mỗi người.
Trong khoang trực thăng là một mảnh tối đen, chẳng có gì làm.
Lý Đằng chỉ có thể ngủ.
Lúc hắn tỉnh lại, trực thăng đã lơ lửng trên đỉnh chóp đá.
Hôm nay thời tiết nắng ấm, không lạnh cũng không nóng.
Chuyện này khiến cho Lý Đằng có cảm giác không có thê thảm như mấy lần trước.
Đương nhiên, lần này tâm tình của hắn cũng đã có chút thay đổi.
Lý Đằng trèo xuống thang dây trở về giường.
Sau đó đưa mắt nhìn trực thăng biến mất ở cuối chân trời.
Bốn ngày.
Cố gắng.
Anna đã rời đi, tiếp theo sẽ không có ai nói cho hắn biết thời gian của lần tiếp theo.
Daisy cho áo mưa chính là loại tốt.
Đương nhiên Lý Đằng không dùng nó để che mưa.
Mà là chuẩn bị dùng nó hứng nước mưa.
Nhưng là, rất nhanh Lý Đằng liền vứt bỏ ý nghĩ này.
Nghiên cứu chất liệu áo mưa này, Lý Đằng rất muốn đệch mợ.
Rõ ràng làm chính là hình dáng vảy cá.
Trên áo mưa có vô số lỗ nhỏ, nước có thể luồn qua những lỗ nhỏ này mà rơi mất, mặc lên người che mưa thì tốt thật, nhưng muốn dùng nó để chứa nước? Không có cửa đâu.
Có vẻ thành phố điện ảnh đã sớm đề phòng các diễn viên ăn gian.
Vẫn là chai nước lấy được thì khinh khí cầu đáng tin cậy hơn.
Lý Đằng vội vàng nhìn nhìn, hắn dùng ga giường xé thành sợi vải cột chặt chai nước bên thành giường.
Vẫn còn.
Đáng tiếc, cái chai trống không, bên trong chẳng còn giọt nước nào.
Cũng may hôm nay thời tiết khá tốt, không nóng cũng không lạnh, không đến mức khiến hắn khát khô cổ họng.
Mặt khác, mặt khác vẫn chừa lại một cái bánh bao mè đen, đã ăn hết gà nướng Daisy cho, ngồi yên một chỗ mà nói, cũng có thể chống được tới tối mai.
"Tiểu Daisy, đừng nói là em sẽ từ bỏ?" Lý Đằng mơ hồ cảm giác có chuyện gì sai sai.
Hắn nhớ tới Daisy từng hỏi Anna một câu.
Còn có sau khi nàng bị tra tấn bức cung, cơ thể vẫn luôn run rẩy.
"Nàng đi cũng tốt, nơi đây không thích hợp cho nàng. Các loại vai diễn tra tấn bức cung, quá tàn nhẫn với nàng, nàng không có khả năng sống sót, đau dài không bằng đau ngắn, rời đi, đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát." Lý Đằng nghĩ rất thoáng về chuyện này.
Chẳng qua là hắn không thể trả lại món nợ hai con gà nướng cho Daisy.
Nếu như có thể trả hết, cũng như lời bà lão nho nhã nói, có một ngày hắn trở thành chúa cứu thế, giải cứu tất cả tượng sáp, cũng thuận tay giải cứu các nàng.
Đối với loại chuyện này, Lý Đằng cũng không tin.
Hắn biết mình không phải chúa cứu thế, hắn chỉ là con sâu kiến tham sống sợ chết mà thôi.
Có thể giữ mạng của mình mới là quan trọng nhất.
Hắn không có thời gian bi thương, càng không có thời gian đau lòng vì những người tình cờ gặp được.
Hắn vốn là người vô tâm.
Không tim không phổi.
Lý Đằng nằm xuống giường.
Hiện tại, hắn đã khác trước, tâm tính không giống nhau.
Sinh ly hoặc tử biệt, hắn đều cảm thấy nhạt nhẽo.
Không tim không phổi, có lẽ mới là cách sinh tồn ở thế giới này.
Ngủ đi.
Cho dù ngủ không được.
Vẫn cố gắng ngủ đi.
Một giờ sau, đúng là Lý Đằng ngủ rồi.
......
Khi hắn khi...tỉnh lại, trời đã tối đen.
Hắn bị đánh thức bới sấm chớp.
Rất nhanh mưa liền rơi xuống ào ào.
Sau đó mưa càng ngày càng lớn, giống như tạt nước.
Lý Đằng mặc áo mưa, yên lặng ngồi trong mưa bão.
Nghe bên cạnh truyền tới một tia sấm chớp, tia chớp này đánh xuống soi sáng cả một vùng trời.
Hắn không còn sợ hãi, cũng không tức giận, càng không có oán giận ai.
Chỉ yên lặng ngồi một chỗ.
Đương nhiên, hắn cũng đã uống đủ nước mưa, chai nước suối cũng đã rót đầy.
Hắn chỉ có thể cố gắng làm mọi thứ có thể, có sống sót hay không, cứ mặc cho số phận.
Hoặc là nói, là ý muốn của thành phố điện ảnh.
Một lát sau, Lý Đằng cảm thấy buồn ngủ.
Hắn nghiêng mình một cái, ngã xuống chiếc giường ướt sũng.
Mặc cho mưa gió đầy trời, mặc cho sấm sét vang dội.