Nghĩ tâm tình Tống Gia Ngôn hiện tại có lẽ giống mình đêm trước, Đỗ Hạ do dự một lát, vẫn lên tiếng an ủi: “Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng đợi lát nữa ngủ một giấc, anh liền xuyên trở về.”
Tống Gia Ngôn nhìn chằm chằm đèn điện trên trần nhà, có chút xuất thần trả lời: “Hy vọng như thế đi.”
Tính cách Tống Gia Ngôn nội liễm, Đỗ Hạ cũng không phải người biết an ủi, trong khoảng thời gian ngắn không khí trong phòng có chút mê mang.
Cuối cùng vẫn là Đỗ Hạ hồi thần lại; “Thời gian cũng không còn sớm, tôi sang phòng cách vách ngủ, nếu anh cảm thấy nhàm chán, tôi để lại di động cho anh, bên trong tôi sẽ bật TV, nếu anh không ngủ được thì cũng có cái giết thời gian.”
Tống Gia Ngôn hơi hơi gật đầu, trong lòng cũng xác thật cần bình tĩnh lại một chút.
Đỗ Hạ lấy di động từ rương hành lý ra, hướng dẫn qua Tống Gia Ngôn cách sử dụng, xong liền đứng dậy đi cách vách.
Trong phòng chỉ còn một mình, Tống Gia Ngôn mới nâng tay chà xát mặt mình.
Đầu tên hắn đứng dậy dạo qua một vòng trong căn phòng không lớn lắm.
Đỗ Hạ không có lừa hắn, nàng và hắn đến từ hai thế giới khác nhau.
Tương lai không cần dùng ngọn nến, cũng không cần đèn dầu, mà là dùng đèn điện, chỉ cần ấn một cái, cả căn phòng liền sáng như ban ngày.
Tống Gia Ngôn ở trong phòng đứng ngây ngốc trong chốc lát, rồi mới nhấc chân đi đến mép giường cầm lấy di động Đỗ Hạ để lại.
Nhưng mà nhấn một cái, trên màn hình chính xuất hiện bức họa của một người nam nhân.
Nam nhân để kiểu tóc ngắn hoàn toàn khác ở Khánh triều, ăn mặc cũng thập phần kỳ quái, nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đây là một nam tử diện mạo tuấn mỹ.
Nhìn trên bức họa nam nhân trên màn hình, trong lòng Tống Gia Ngôn dâng lên một loại cảm giác chưa từng có, nói không rõ cảm xúc —— đây là người trong lòng của Đỗ cô nương…… sao?
Trở lại nhà cũ quen thuộc, Đỗ Hạ đã hoàn toàn thả lỏng.
Cô nằm trên giường lớn hôm trước Cam Mạn Mai ngủ, một đêm ngủ ngon.
Ở cách vách Tống Gia Ngôn không có nhẹ nhàng như vậy.
Tống Gia Ngôn cầm di động của Đỗ Hạ, nhìn bức họa nam nhân thất thần hồi lâu, mãi cho đến khi thời gian trên màn hình nhảy tành 4 giờ sáng, mới buồn ngủ nằm đến trên giường nghỉ ngơi.
Khi Đỗ Hạ rời giường đã là 9 giờ rưỡi sáng, cô ngồi ở trên giường duỗi eo, thoải mái than thở nói —— vẫn là cuộc sống không cần đi làm thoải mái, đã bao lâu rồi cô không được ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Cô duỗi tay cầm cái chăn, ghé vào mũi hít sâu một hơi.
A! Là hương vị công nghiệp hiện đại!
Trên người Đỗ Hạ vẫn là cổ trang mặc từ chỗ Tống Gia Ngôn.
Đêm qua cô cùng Tống Gia Ngôn ngủ cùng nhau, cũng không dám nghĩ cái gì thoải mái, chỉ đổi một bộ xiêm y sạch sẽ liền lên giường nằm.
Xuyên trở về cô liền qua bên này ngủ, hành lý của cô đặt ở phong Tống Gia Ngôn ngủ, cô cũng không có làm ra vẻ mà trở lại lấy áo ngủ.
Đỗ Hạ không biết đêm qua Tống Gia Ngôn có xuyên trở về hay không, cô sửa sang lại quần áo nhăn nhúm trên ngườ, sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Tống Gia Ngôn đã sớm đã tỉnh, hắn ở cổ đại đã nhậm chức đại học sĩ nội điện, theo thói quen mỗi ngày rời giường thượng triều vào giờ Mẹo.
Mấy ngày hôm trước là hắn ôm bệnh, xin nghỉ ở nhà, thật sự là quá mệt không dậy nổi, nên mỗi ngày mới dậy muộn hơn chút.
Tuy rằng đêm qua không ngủ ngon, nhưng khi Tống Gia Ngôn rời giường trên mặt vẫn không nhìn ra một tia mệt mỏi.
Mấy thứ hăn đặt ở trong ngăn kéo đầu giường, mấy quyển thư tịch cùng một trăm lượng hoàng kim Đỗ Hạ đưa, cũng đi theo bọn họ xuyên tới đây, khi Đỗ Hạ tới gõ cửa, hắn cũng đã cẩn thận xem xong một quyển du ký.
Nhìn Tống Gia Ngôn mở cửa ra, trong lòng Đỗ Hạ trầm xuống.
Nguyên bản cô còn ôm tâm lý may mắn, nghĩ có lẽ Tống Gia Ngôn đã xuyên về..
Nhưng mà hiện tại hắn còn đang êm đẹp đứng ở trước mặt cô, liền chứng minh sương trắng kia khả năng giống như Tống Gia Ngôn suy đoán, cả đêm cũng chỉ biết xuất hiện một lần.
Đỗ Hạ nhìn toàn thân Tống Gia Ngôn trên dưới đều đã thu thập gọn gàng, hơi quẫn bách nói: “Ngại quá, tôi dậy muộn, anh đói bụng rồi đúng không? Tôi đi mua cơm sáng ngay.”
Tống Gia Ngôn xác thật cũng đói bụng, buổi sáng lúc hắn đọc sách, bụng cũng đã kêu lên vài lần, nước khoáng Đỗ Hạ đặt ở trong phòng, hắn đều đã uống hết hai chai.
Bất quá Tống Gia Ngôn có giáo dưỡng, tuy rằng lúc này hắn đã đói chịu không được, nhưng vì không để Đỗ Hạ cảm thấy xấu hổ, hắn vẫn thập phần đạm nhiên nói: “Cũng ổn, kỳ thật tôi cũng mới rời giường không lâu.”