Nhưng hôm nay đã khác, Đường Tư Kỳ không phải thập thò trên gác hít khói ké nữa rồi mà đường đường chính chính bước vào mua hàng: “Ông chủ, gói cho cháu bốn cân tôm hùm đất xào cay, một cân ít cay.”
“Có liền!” Ông chủ mồ hôi mồ kê nhễ nhãi nhưng rất niềm nở nhiệt tình.
Ngẫm nghĩ một lát, Đường Tư Kỳ liền sửa lại: “À mà thôi, lấy cháu hai cân ít cay đi.”
Ông chủ tươi cười đáp: “Haha, tôm hùm đất của quán chú không xào quá cay đâu. Hay là như này đi, chú lấy cho cháu hai cân ngũ vị và ba cân hơi cay nhé, thế nào?”
Đường Tư Kỳ kiểm tra lại hệ thống, trong này ghi rõ ràng là “5 cân tôm hùm đất xào cay”, không biết đổi sang loại ngũ vị có được tính không nữa.
Rối rắm suy tính một hồi lâu, Đường Tư Kỳ cắn răng quyết định: “Thôi đừng, chú cứ lấy cho cháu ba cân thường và hai cân ít cay nhé.”
Thanh toán xong, hệ thống lại gửi đến thông báo mới
[ Chúc mừng bạn đã thành công đổi 5 cân tôm hùm đất xào cay. Bảo khố hiện có: 0 đồng vàng.]
Haizzz, lại rỗng túi rồi! Cái cảm giác mua sắm công nhận bao phê nhưng mua xong nhìn lại hầu bao thì quả thực rất xót! Đường Tư Kỳ ỉu xìu xách hai bọc thức ăn về nhà.
Lúc này, Từ Thiên Ngưng đang chuẩn bị nấu cơm chiều. Thấy Đường Tư Kỳ về, chị liền nói: “Về rồi đấy à, trưa nay nhà mình ăn bò bằm sốt cà chua, chị có để phần cho em này. Còn bữa tối thì chị đang định làm bắp chiên ớt xanh và canh trứng cà chua, thế nào, em thấy được không?”
Đường Tư Kỳ khệ nệ đặt hai cái bịch to đùng lên bệ bếp, hí hửng khoe: “Tada, đồ ngon tới đây, tối nay nhà mình sẽ nhậu tôm hùm đất xào cay, em còn mua cả xương sườn nữa này!”
Từ Thiên Ngưng vội vàng khoá vòi nước, vừa giở bọc ra liền trừng mắt kinh ngạc: “Trời đất ơi, Tư Kỳ, sao em mua nhiều thế?”
“Vâng, tại Tuấn Bảo muốn ăn thử tôm hùm đất ở tiệm dưới lầu mà, còn chỗ xương sườn này thì chị kho tỏi cho em ăn nhá, món sườn kho tỏi (1) chị làm là ngon nhất trần đời, em thèm từ lâu lắm rồi ý…” vừa nói Đương Từ Kỳ vừa xoa xoa hai cổ tay bị hằn đỏ vì xách nặng.
Từ Thiên Ngưng đang định hỏi tiếp thì cửa chính đột nhiên bật mở, Lạc Tuấn Bảo từ nhà hàng xóm chạy về, nhàn nhạt chào: “Con chào mẹ, con chào dì.”
Nhìn thấy thằng cháu tròn ung ủng như củ khoai là Đường Tư Kỳ không kìm chế được, lập tức nhào đến vò đầu bẹo má: “Tuấn Bảo, hôm nay dì Kỳ đãi sinh nhật con nha.”
Lạc Tuấn Bảo nghiêm nghị sửa lại cho đúng: “Đường Tư Kỳ, sinh nhật của con chỉ sau dì đúng hai ngày, con sinh tháng 10, chòm sao Thiên Bình, dì cũng vậy. Thông tin cơ bản thế này mà dì cũng quên à?”
“Ồooooo…” Đường Tư Kỳ kéo dài giọng, “thế thì có người phải đợi tới tháng 10 mới được ăn tôm hùm đất à?! Tiếc quá nhỉ, giờ ở đây lại có tận 5 cân, thôi để dì và mẹ con ăn giúp con vậy hen!”
Lạc Tuấn Bảo trừng lớn mắt, cặp má bầu bĩnh phiếm hồng vì quá kinh hỉ: “Tôm hùm đất???”
Cậu bé vội quay sang phía mẹ: “Thật sự hôm nay con được ăn tôm hùm đất sao?”
Từ Thiên Ngưng yêu chiều xoa đầu con trai: “Ừ, thật trăm phần trăm. Là dì Tư Kỳ của con mua cho con đấy, mau cảm ơn dì đi.”
Lạc Tuấn Bảo liếm môi, khoanh tay lễ phép nói: “Con cám ơn dì Tư Kỳ ạ.”
Đường Từ Kỳ khoái chí bật cười thành tiếng: “Haha được rồi, ngày thường đều là dì ăn ké mẹ con con, hôm nay đến phiên dì chủ chi, đãi hai mẹ con món ngon.”
Từ Thiên Ngưng mỉm cười, nhanh chóng đeo tạp dề rồi lấy sườn ra sơ chế. So mặt bằng giá cả thịt thà thì phần xương sườn cũng được tính là cao thế nên Từ Thiên Ngưng rất hạn chế làm món kho bởi cách chế biến đó sẽ làm thịt bị teo bớt. Chị thường đem nấu canh hoặc hầm nhừ, vừa dinh dưỡng lại vừa ăn được nhiều hơn. Là mẹ đơn thân, chị không thể không cân đo đong đếm, tính toán chi li.
Nhưng phải công nhận mấy khay sườn hôm nay Đường Tư Kỳ mua về ngon quá, thịt nhiều lại có lẫn cả sụn mềm nữa, mang đi kho tỏi thì không gì tuyệt vời hơn.
Chẳng qua là năm cân hơi nhiều, nên Từ Thiên Ngưng chỉ lấy ra hai cân, phần còn lại cất vào tủ lạnh để dành ăn dần. Từng đấy cũng phải được hai bữa nữa chứ không ít đâu.
Bình thường chỉ có mình Từ Thiên Ngưng phụ trách nấu nướng, nay thêm hai dì cháu siêu quậy này nữa khiến gian bếp nhỏ náo nhiệt hẳn lên.
Tất nhiên đầu bếp chính vẫn là Từ Thiên Ngưng, Lạc Tuấn Bảo chủ động nhận nhiệm vụ bóc tỏi còn Đường Tư Kỳ đứng một bên học hỏi và cổ vũ tinh thần.
Không hổ danh là đầu bếp cừ khôi, Từ Thiên Ngưng làm mọi việc đâu ra đấy, cực gọn gàng và nhanh chóng.
Đợi Tuấn Bảo bóc sạch vỏ tỏi, chị liền bỏ lên thớt đập dập rồi băm nhuyễn. Sau đó trút toàn bộ vào tô sườn đã được rửa sạch, thêm muối, nước tương, hắc xì dầu, rượu nấu ăn, tiêu trắng xay, ướp trong mười lăm phút cho thấm gia vị.
Kế tiếp, đập thêm một quả trứng cùng tinh bột mì, tinh bột bắp vào tô, trộn thật kỹ sao cho hỗn hợp áo đều từng miếng sườn. Cuối cùng cho vào chảo chiên ngập dầu đến khi sườn vàng đều hai mặt là được.
Đường Tư Kỳ chẳng mấy khi vào bếp, sở trường của cô chỉ có đúng hai món là mì gói và lẩu ăn liền, bảo cô chiên trứng có khi còn cháy ấy chứ. Thế nên lúc này đây cô chỉ biết mắt chữ A miệng chữ O, đứng một bên nhìn chăm chú như đang xem biểu diễn nghệ thuật.
Cuối cùng nói là đi theo học hỏi cho oai thôi chứ nãy giờ nhìn còn chẳng kịp nữa là. Hai dì cháu đứng cả buổi trời mà chỉ học được duy nhất kỹ năng bóc tỏi, chấm hết!
Rất nhanh, cơm canh nóng hổi đã được bày lên bàn. Hai dì cháu làm thì ít nhưng đến lúc ăn lại hào hứng nhất. Được cái Tuấn Bảo rất ngoan, phải đợi mẹ và dì ngồi yên vị thì cu cậu mới bắt đầu động đũa. Nhưng mà nhìn cái liếm mép vội vàng kia là biết cu cậu đang nóng lòng lắm rồi.
Từ Thiên Ngưng gắp hai miếng sườn to nhất đặt vào bát của Lạc Tuấn Bảo và Đường Tư Kỳ.
Cái miệng nhỏ ngọt ngào lập tức reo lên: “Wow, thơm quá, món sườn kho tỏi của mẹ là ngon số 1!”
Được khen ngon là niềm hạnh phúc vô bờ bến của người đứng bếp, bởi họ đâu chỉ nêm nếm gia vị mà còn gửi gắm cả tâm tư, tình cảm của mình ở trong đó nữa.
Từ Thiên Ngưng mỉm cười quay sang nhìn Đường Tư Kỳ đang ngấu nghiến gặm xương, bộ dáng thoả mãn y hệt con mèo nhỏ: “Tư Kỳ, chỗ xương sườn này em mua hết bao nhiêu, để lát chị lấy tiền gửi em.”
Vừa rồi lúc sơ chế chị cũng đã tìm thử nhưng Tư Kỳ rất tế nhị, con bé đã xé hết tem giá trước khi về đến nhà rồi.
Đường Tư Kỳ một tay cầm cọng sườn, một tay xua lấy xua để: “Không cần đâu chị ơi, bình thường em cũng không nộp tiền cơm còn gì, lâu lâu em phát tài mua chút đồ ngon cho cả nhà mình đổi món thôi. Nào, nhóc thúi, con thử con tôm đất này xem, dì đã dặn ông chủ lấy ít cay rồi đấy.”
“Wow, hôm nay còn nhiều món ngon hơn cả sinh nhật nữa!”
Rốt cuộc ông cụ non thường ngày cũng rớt mất hình tượng cool ngầu. Tay trái cầm tôm hùm, tay phải bốc xương sườn, Lạc Tuấn Bảo khoái chí cười híp tịt cả mắt mũi.
Thấy con trai vui vẻ, Từ Thiên Ngưng cũng vui lắm nhưng chị vẫn còn canh cánh trong lòng: “Tư Kỳ à, hôm nay tiêu nhiều thế này rồi sinh hoạt phí tính sao, có còn đủ dùng không? Không đủ thì phải nói với chị đấy, nếu kẹt quá thì tiền nhà tháng sau đóng trễ cũng được.”
“Đủ mà đủ mà, chị không cần phải lo cho em đâu” Đường Từ Kỳ cười cười, trong bụng thầm nghĩ tuy rằng cái nhiệm vụ Check-in cũng không kiếm được bao nhiêu nhưng nếu mỗi ngày đều có nhiệm vụ, đều có đồng vàng để đổi chút nguyên liệu nấu nướng như thế này thì coi bộ cũng ổn đấy chứ.
Thôi chuyện ngày mai để ngày mai tính, giờ phải tập trung đánh chén đã. Đường Tư Kỳ lại gắp thêm một miếng sườn nữa. Ui cha, ngon líu cả lưỡi.
Thịt nhập khẩu thượng hạng kết hợp cùng tay nghề nấu nướng của Từ Thiên Ngưng phải nói là ngon tuyệt cú mèo. Nhai trong miệng mà cảm thấy dây thần kinh toàn thân giãn nở, hạnh phúc dạt dào đến từng tế bào.
Kể mà hôm nào cũng được như này thì thích phải biết, nhỉ?!
Chà, không biết ngày mai danh sách vật phẩm sẽ hiện lên món gì nữa đây, mong chờ quá đi!
(1)Sườn kho tỏi là một món ngon địa phương thuộc ẩm thực Thượng Hải. Vị của nó đậm đà, thơm mùi tỏi, sườn mềm và ngon. Nó có tác dụng bồi bổ cho người thiếu máu, điều hoà kinh nguyệt, kiện tỳ vị, thường được dùng làm món khai vị.