Ngày thường, Đường Tư Kỳ và chị Từ Thiên Ngưng toàn mua trái cây ở tiệm bác Lưu dưới lầu. Tuy chỗ bác ấy không có nhiều loại cho lắm nhưng được cái tươi ngon và quan trọng nhất là bao rẻ.
Còn căn tiệm trước mắt thì phong phú đa dạng, nhiều chủng loại hơn, bài trí sang trọng đẹp mắt hơn, có bày bán cả trái cây nhập khẩu và dĩ nhiên giá thành không hề rẻ tí nào, phải nói là đắt lè lưỡi!
Chẳng bao giờ Đường Từ Kỳ có đủ dũng khí bước chân vào đây, nhưng hôm nay cô quyết định đánh liều một phét. Được thì tốt còn không được thì nhục thôi chứ có chết thằng tây nào đâu!
Thấy khách bước vào, em gái bán hàng đon đả chạy ra chào mời
“Xin chào quý khách, hôm nay cửa hàng chúng tôi có chương trình siêu giảm giá, một thùng Cherry loại J chỉ có 158 đồng thôi. Loại J chỗ chúng tôi to ngon căng mọng, phải sánh ngang với loại JJ trong siêu thị. Đây đây, mời quý khách nếm thử một miếng.”
Vừa nói em gái vừa nhanh nhẹn bưng đĩa thử ra. Bên trên là những miếng Cherry bị cắt vụn, bé tí xíu như cái đầu móng tay.
Đường Tư Kỳ cầm tăm xiên một miếng, bỏ vào miệng. Uhm…công nhận ngon thật. Đúng là đắt xắt ra miếng!
Nhưng mà cái này mới chỉ là loại J thôi, thường quá! Đường Tư Kỳ tỉnh bơ nhìn lên quầy hàng trên cao, nơi trưng bày những loại cao cấp hơn.
Thấy vậy, em gái bán hàng liền tươi cười nói: “JJ đương nhiên xịn hơn J rồi, nhưng hôm nay chỉ có loại J là chạy chương trình khuyến mãi thôi. Giá cho 5 cân JJ là 298 đồng lận, trong khi đó 5 cân J chỉ có 158 đồng thôi. Không mua là tiếc lắm đấy.”
Đường Từ Kỳ mở điện thoại di động xác nhận lại, trên màn hình viết rõ ràng SSJ. Thôi kệ, cứ ấn đại thử xem.
Hệ thống lập tức nhảy ra thông báo: [ Xin hỏi có phải người chơi muốn đổi 20 đồng vàng lấy 5 cân Cherry loại SSJ? ]
Đường Tư Kỳ nhấn [ YES ]
Hệ thống liền xác nhận: [ Chúc mừng bạn đã trao đổi thành công. Mời bạn tới địa chỉ có trong danh sách để tiến hành mua sắm.]
Đường Tư Kỳ tắt màn hình, nhìn về phía em gái bán hàng, hít sâu một hơi lấy dũng khí rồi dõng dạc nói: “Lấy cho chị một thùng 5 cân loại SSJ đi.”
Miệng thì nói mạnh vậy thôi chứ trong lòng đang âm thầm nhỏ máu, 399 đồng, 399 đồng lận, trời ơi, từng này mà đem đi mua mì gói là đủ nuôi sống cô một thời gian dài rồi đấy!
Vạn nhất ứng dụng không hoàn lại tiền là cô chết đói chắc luôn!
Sợ thì có sợ đấy nhưng Đường Tư Kỳ vẫn muốn đánh cuộc một phen. Biết đâu cuộc đời lại nở hoa thì sao. Thôi kệ, đã trót là phải trét!
“Một thùng SSJ”, Đường Tư Kỳ nhấn mạnh.
Em gái bán hàng há hốc miệng đầy kinh ngạc: “Quý khách muốn lấy một thùng SSJ? Là loại tam câu đắt đỏ. Một thùng năm cân có giá 399 đồng. Chắc chắn chứ ạ?”
Đường Từ Kỳ tiếc đứt ruột gan nhưng vẫn nghiến răng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, không sai.”
Em gái bán hàng bụm miệng. Má ơi, gặp đại gia rồi, thảo nào người ta chẳng thèm để mắt tới loại J bình thường, càng không thèm đếm xỉa tới mấy đồng giảm giá vặt vãnh!
Thế là em gái bán hàng vội vàng trèo lên cao, bưng xuống một thùng loại thượng hạng, còn cẩn thận mở ra cho Đường Tư Kỳ kiểm tra.
Cả một hộp đỏ au, căng mọng, vỏ láng bóng, quả nào quả nấy to tròn, đều tăm tắp, cuống xanh rì, tươi roi rói, nhìn thôi là muốn bỏ vào miệng rồi!
Đường Tư Kỳ nuốt nuốt nước miếng: “Lấy thùng này đi.”
Quẹt thẻ xong, Đường Tư Kỳ bần thần đọc tin nhắn thay đổi số dư ngân hàng: [ China Construction Bank: 10-04. TK (**6666)::399.00¥, Số dư khả dụng: 3880.00¥ ] (1)
Cô mếu máo khóc không thành tiếng, trời ơi, cả nhà cả cửa chỉ còn lại hơn ba ngàn thôi sao? Tiêu rồi, phen này tiêu tùng rồi!!!
Ảo não xách thùng cherry ra khỏi tiệm trái cây, di động lại một lần nữa rung lên. Liếc mắt nhìn thông báo mới được gửi đến, Đường Tư Kỳ suýt chút nhảy cẫng lên.
[ China Construction Bank: 10-04. TK (**6666): +399.00¥, Số dư khả dụng: 4279.00¥ ]
AAAAA….Hoàn tiền, hoàn tiền thật rồi!!!!
Đường Tư Kỳ sướng như điên, hí ha hí hửng nhảy chân sáo lên nhà. Nhưng chưa vui được ba giây thì đã bị tiếng chửi của bà thím lầu dưới tạt cho tắt ngúm.
Từ ngày đỗ đại học là cô đã khăn gói quả mướp rời xa cố hương lên Thượng Hải, nhưng cô thề cô vẫn không thể nào nghe hiểu hết từ ngữ địa phương nơi đây. Ví dụ như ngay lúc này, bà thím chửi rất hăng say rất nhiệt huyết, ấy thế mà cô chỉ nghe được đúng vỏn vẹn vài chữ: “Tiên sư cha đứa mất dạy nào làm đổ đồ nhà bà!”
Ồ, có lẽ đứa đấy chính là mình đây mà. Ban nãy vội đi cứu mạng, làm gì có tâm trí đâu mà để ý.
Bình thường dù có bị chửi thẳng vào mặt thì Đường Tư Kỳ cũng chỉ cúi gằm đầu, lầm lũi giả câm giả điếc. Nhưng hôm nay thì khác nha, tại cô đang vui mà. Cô chủ động tới trước mặt bà thím, tươi cười cầu hoà: “Rồi rồi cháu xin lỗi, để đấy cháu dọn cho. Cháu sẽ xếp sắp lại ngay ngắn y như cũ. Thím à, cháu có mua cherry này, thím cầm mấy quả ăn cho mát giọng!”
Bà thím sửng sốt vô cùng, cũng không nhận cherry mà chỉ gườm gườm nhìn Đường Tư Kỳ loay hoay dọn dẹp, nhưng giọng nói đã bớt gay gắt đi nhiều: “Mấy đứa trẻ tuổi chúng mày, chả biết tiết kiệm gì cả. Mới kiếm được mấy đồng là bắt đầu phung phí rồi!”
Đúng lúc này, Từ Thiên Ngưng về tới, trên tay lủng lẳng treo túi to túi nhỏ.
Vừa bước lên bậc cầu thang đã nhìn thấy Đường Tư Kỳ lúi húi quét quét dọn dọn, Từ Thiên Ngưng không khỏi giật mình phì cười: “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, sao cô em tôi lại dậy sớm rồi còn có nhã hứng dọn dẹp ban công thế này?”
Đường Tư Kỳ ngẩng đầu, toét miệng cười: “Haha, tại em đánh đổ nên bị bà thím khó tính bắt đền. Thôi gọn rồi, chị em mình đi lên nhà đi. Nhanh lên không lại nghe một bài ca nữa bây giờ!”
Dứt lời, cô liền giành lấy cái túi ni lông to nhất nặng nhất, khệ nệ xách giúp Từ Thiên Ngưng lên nhà.
Từ Thiên Ngưng lớn hơn Đường Tư Kỳ hai tuổi nhưng hai chị em rất hợp tính, chơi thân từ nhỏ, lớn lên lại cùng nhau lên Thượng Hải học tập và lập nghiệp. Mấy năm trước, hôn nhân của Từ Thiên Ngưng đổ vỡ, chị trở thành mẹ đơn thân, một mình nuôi con. Không có hậu thuẫn, hai mẹ con chỉ biết trông vào quầy trang sức, phụ kiện nho nhỏ. Mỗi ngày từ tờ mờ sáng, chị đã phải chạy tới miếu Thành Hoàng nhập hàng về bán. Hai năm trước vất vả vô cùng, con thì nhỏ, tiệm thì mới mở chưa có nhiều khách. Phải nói là khó khăn trăm bề. May mắn trời thương, hiện tại mọi thứ đã dần ổn định, cuộc sống cũng đã đỡ hơn phần nào.
Còn về phần Đường Tư Kỳ, sau khi tốt nghiệp đại học, cô trở về quê xin việc. Sáng dắt xe đi làm, tối dắt xe về, cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán vô vị, Đường Tư Kỳ bèn nộp đơn từ chức, ở nhà làm hoạ sĩ toàn thời gian.
Thời gian đầu, mọi việc tiến triển khá thuận lợi, Đường Tư Kỳ vô cùng hài lòng thậm chí còn có phần tự hào vì quyết định này của mình, nhưng bà con họ hàng rồi chòm xóm xung quanh lại không nghĩ vậy. Trong khi cô bừng bừng khí thế, một lòng muốn sáng tạo nghệ thuật ôm mộng lớn thì trong mắt họ, cô chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề, cả ngày lông ba lông bông, vô tích sự.
Khổ nhất là mỗi dịp tết đến xuân về, cô sẽ trở thành đề tài cho mọi người bàn tán, chế giễu, bị mang ra so sánh với ông anh họ sự nghiệp vững vàng, có nhà cao tầng xe bốn bánh, rồi bà chị họ đi Tây du học về gả hào môn, hay gần nhất là con em họ mới lấy chồng mà đẻ sòn sòn hai năm ba đứa đủ nếp đủ tẻ, hạnh phúc tròn đầy.
Còn cô thì sao? Cả mớ tuổi rồi nhưng không nghề ngỗng, không người yêu, không tương lai. Nói tóm lại là một số 0 tròn trĩnh!
Thấy Đường Tư Kỳ cứ ì ra không chịu phấn đấu, cha mẹ cô liền bắt tay vào công cuộc chỉnh đốn lại tư tưởng cho con gái. Thế là ngày ba bữa đều hơn vắt tranh, cha răn dạy về tầm quan trọng của sự nghiệp, mẹ trừng mắt thúc giục chuyện chồng con. Không những vậy ông bà còn đưa ra thánh chỉ, nội trong năm sau phải thi đậu vào công chức nhà nước và kiếm được bạn trai.
Sống trong áp lực bủa vây, Đường Tư Kỳ chịu hết nổi, chỉ còn cách gọi điện cho Từ Thiên Ngưng than vãn, kể khổ.
Trái ngược với sự vật vã chán đời của Đường Tư Kỳ, Từ Thiên Ngưng chỉ cười xoà, cho rằng chuyện này chẳng đáng để phiền não: “Có gì đâu phải buồn, tình huống của em sao thảm bằng chị. Ly hôn, làm mẹ đơn thân, không nhà cửa, không nghề nghiệp, à đúng rồi, chị còn chẳng có bằng cấp nữa chứ. Hồi mang bầu Tuấn Bảo, chị đã tốt nghiệp đâu. Thế nên Tư Kỳ à, chuyện gì cũng có cách giải quyết hết, cứ từ từ bình tĩnh, sẽ tìm được lối ra thôi.”
Nhưng rất tiếc, cha mẹ chẳng cho Đường Tư Kỳ từ từ, cứ giục nhắng cả lên. Cuối cùng, sau khi cãi nhau một trận nảy lửa với cha mẹ, Đường Tư Kỳ quyết định khăn gói quả mướp lên Thượng Hải, cậy nhờ chị bạn thân Từ Thiên Ngưng.
Một tháng tiền nhà, tiền điện, tiền nước rơi vào khoảng hai ngàn. Ăn uống thì góp chung với mẹ con Từ Thiên Ngưng. Ban đầu đã thống nhất như vậy rồi, nhưng hễ tới cuối tháng góp tiền chợ là Từ Thiên Ngưng lại tìm lý do từ chối, nói là Đường Tư Kỳ vẽ tranh thu nhập chưa ổn định, rồi ăn uống không đáng bao nhiêu, chị lo được.
Cứ thế, Đường Tư Kỳ cũng coi như có thể lóp ngóp bám trụ được ở Thượng Hải. Tuy rằng chi phí sinh hoạt cao, tốn kém hơn dưới quê nhiều nhưng bù lại được tự do thoải mái, làm điều mình thích. Vậy là sướng rồi!
====
(1)China Construction Bank Corporation: Tập đoàn Ngân hàng xây dựng Trung Quốc được thành lập vào ngày 1/10/1954.
Là một trong bốn ngân hàng lớn tại Cộng hoà nhân dân Trung Hoa. Năm 2015, CCB là ngân hàng lớn thứ 2 trên thế giới về vốn hoá thị trường và là công ty lớn thứ sáu trên thế giới. Ngân hàng có khoảng 13.629 chi nhánh trong nước. Ngoài ra còn có các chi nhánh ở nước ngoài. Tổng tài sản đạt 8,7 nghìn tỷ nhân dân tệ vào năm 2009. Trụ sở chính đặt tại Tây Thành, Bắc Kinh.