Cung Tiêu Xã của thành phố Chính Minh không lớn, quy mô không khác siêu thị nhỏ đời sau lắm, trên tường còn treo khẩu hiệu bằng lụa đỏ, Thịnh Tuyết khẽ đọc một lần rồi mới vào trong.
Cả Cung Tiêu Xã chỉ có hai người bán hàng, thấy cô đi vào đầu tiên là liếc mắt nhìn cách ăn mặc của cô một cái, sau đó hai người vô cùng ăn ý không ai thèm để ý tới cô.
Thịnh Tuyết trước đây quen được đám chuyên viên bán hàng chạy theo nịnh nọt, lần đầu tiên nhìn thấy thái độ phục vụ kiểu này. Tuy rằng trong lòng cô có chút không thoải mái, nhưng chỉ có thể tự nhủ với bản thân phải nhập gia tùy tục. Cô đi tới trước quầy, nói: “Chào cô, tôi muốn mua một hộp kem bảo vệ da.”
“Hết hàng.” Người bán hàng gầy hơn ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên nhìn cô đã trả lời.
“Xin hỏi khi nào mới có hàng?” Không ngờ kem bảo vệ da lại hút hàng như vậy, Thịnh Tuyết chưa từ bỏ ý định, ánh mắt quét một vòng quanh quầy hàng, muốn nhìn xem có thứ gì khác có thể thay thế kem bảo vệ da không.
Trong niên đại vật tư thiếu thốn này, nơi bọn họ đang sống lại là thành phố hẻo lánh, chuyện cung không đủ cầu thường xuyên xảy ra.
“Vài ngày nữa quay lại xem.”
“…” Chuyến đi này coi như tốn công vô ích rồi. Thịnh Tuyết có một tật xấu, đó là khi đi dạo phố mà không tiêu tiền sẽ cảm thấy khó chịu, cô nhìn một lúc lâu cuối cùng vẫn mua một cân kẹo trái cây rồi mới ra về. Ra khỏi Cung Tiêu Xã, Thịnh Tuyết định đi dạo quanh thành phố một vòng, tìm hiểu chút tin tức về thời đại này.
Thành phố này không khác phố huyện đời sau nhiều lắm, đa số vẫn là nhà trệt, rất hiếm khi nhìn thấy nhà lầu, dù có nhà lầu cũng chỉ là nhà hai ba tầng.
Đường xá cũng không rộng lắm, đa số là đường đất. Thịnh Tuyết chỉ đi dạo một lát đã mất hứng.
Ba giờ chiều xe khách lăn bánh quay về, cô cho rằng mình sẽ gặp được Cao Thành Bắc, kết quả người đàn ông kia lại không có trên xe. Nhớ tới kinh nghiệm khi đi xe trước đó, vừa lên xe cô đã bóc một viên kẹo trái cây ra ngậm vào trong miệng, vẫn là vị quả quýt, nhưng dường như lại không ngọt bằng viên kẹo trước đó cô ăn.
Về đến nhà, Thịnh Tuyết chỉ giữ lại vài viên kẹo, số còn lại đều lén lút đưa cho Trang Tiểu Phương: “Mẹ, đây là kẹo con mua cho mẹ, ngày thường khi nhạt mồm nhạt miệng thì nếm thử một viên.”
“Con đó, đứa nhỏ này toàn tiêu tiền lung tung!” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trang Tiểu Phương lại vô cùng cao hứng, đây là lần đầu tiên con gái mua đồ cho bà đấy!
“Mẹ là mẹ con, hiếu kính mẹ là chuyện nên làm!” Thịnh Tuyết bóc một viên kẹo bỏ vào miệng bà ấy: “Mẹ nếm thử xem, ngọt lắm!”
“Con đó, ra ngoài một năm đã học được cách dỗ dành người khác rồi!” Trang Tiểu Phương được dỗ dành cười không khép nổi miệng, cảm thấy viên kẹo vừa ăn còn ngọt hơn cả mất ong, hoàn toàn đã quên hỏi cô lấy đâu ra tiền mua kẹo…
Để đề phòng người khác cử báo, ngày thường Thịnh Tuyết không gọi tên Tiểu Thần Tài nữa, có việc đều gọi nó là mèo béo. Cô cũng từng nghĩ tới lấy cho nó một cái tên khác, nhưng nghĩ tới cái tên Tiểu Thần Tài là do dì mình đặt, cuối cùng vẫn không thay đổi.
Chậu cát mèo trong phòng cô, người nhà họ Thịnh không biết dùng nó để làm gì. Trước đây khi Thịnh Đức Trung dùng mẩu gỗ đóng chậu cho cô cũng tò mò hỏi, sợ bọn họ không hiểu, cũng xấu hổ không muốn nói là nơi cho Tiểu Thần Tài đi vệ sinh, Thịnh Tuyết chỉ nói đó là cái ổ mèo.
Số cát trong chậu không biết Thịnh Trạch Vũ lấy đâu ra, trước đây ngày nào Thịnh Tuyết cũng chăm chỉ dọn chậu cát mèo một lần, nhưng không biết vì sao gần đây Tiểu Thần Tài không hề đi vệ sinh trong chậu cát nữa, mà ngày nào cũng nằm lỳ bên trong không chịu ra ngoài, giống như đang bảo vệ thứ gì đó.
Hành động khác thường này của nó khiến cô cũng không hiểu nổi. Tiểu Thần Tài là mèo đực, không có khả năng mang thai, để nó khôi phục lại vẻ hoạt bát trước kia, cô chuẩn bị đem giấu chậu cát mèo đi vài ngày.
Nhưng mà khi cô vừa tới gần chậu cát mèo, Tiểu Thần Tài đang nằm bên trong lập tức cong người lên với cô, thái độ rất tháng thường, đôi mắt xanh biếc đầy cảnh giác.
“Tiểu Thần Tài, em làm gì thế? Chị cũng không quen biết nữa à?” Thịnh Tuyết ngồi xổm xuống, vươn tay phải ra xoa cái đầu tròn tròn của nó, Tiểu Thần Tài nghe thấy lời cô, dường như nhớ tới điều gì đó, nó lập tức bới cát trong chậu lên, rồi ngậm ra một hạt châu màu xanh lục như lớn viên đậu nành, đưa cho cô như hiến vật quý.
“Đây là cái gì?” Cô nhận lấy hạt châu kia, đưa lên trước mắt nhìn kỹ. Trên hạt châu có khắc hoa văn giống như hoa văn trên mai rùa, đáng tiếc cô không hiểu nó có ý gì.
Khi cô đang nghiêm túc suy tư, không biết vì lý do gì, hạt châu kia dùng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng dung nhập vào trong đầu ngón trỏ tay phải của Thình Tuyết, biến thành một chấm đỏ nhỏ như hạt gạo.
Cả quả trình đều sảy ra dưới mí mắt, khiến Thịnh Tuyết bị dọa sợ, cả người ngân ngẩn tại chỗ.
May mà tố chất tâm lý của cô coi như tốt, còn trải qua đả kích từ việc xuyên sách, chưa tới năm phút sau cô đã lấy lại tinh thần.
Trước khi xuyên tới đây, cô xem không ít tiểu thuyết trên mạng, bình thường nữ chính xuyên không đều sẽ có bàn tay vàng gì đó, qua nhiều ngày như vậy cô còn tường rằng mình không có, nào ngờ niềm vui lại tới đột ngột như vậy, thật sự khiến người ta không kịp trở tay.
Nghĩ đến tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết, Thịnh Tuyết thử nhắm mắt lại, nói thầm một tiếng: “Vào.”
Khi cô mở to mắt ra lần nữa, lại thấy bản thân vẫn ở trong phòng, chưa hề sinh ra bất kỳ thay đổi nào.
“Tại sao lại như vậy?” Cô nhìn chằm chằm vào vết bớt đỏ trên ngón tay, trong lòng vô cùng thất vọng, nhất thời không hiểu được bàn tay vàng của mình rốt cuộc có tác dụng gì.
Cô thử lại vài lần, cuối cùng vẫn chấm dứt bằng thật bại. Thịnh Tuyết nhụt chí đứng dậy, quyết định tạm thời không để ý đến nó. Tục ngữ nói là phúc không phải họa, là họa không tránh được, rốt cuộc hạt châu này là phúc hay họa thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi…