Thịnh Tuyết vẫn chưa biết mình bị người khác nói là hồ ly tinh, cho dù biết cô cũng không thèm để ý. Trước kia khi cô lăn lộn trong cái vòng danh viện, chuyện lục đục với nhau thường xuyên xảy ra, tâm trí cô đã được rèn luyện cứng như sắt từ lâu rồi.
Giữa trưa, cô không đi đưa nước cho hai cha con Thịnh Đức Trung như ngày thường, cô đã trêu chọc anh lâu như vậy rồi, đã đến lúc nên biến mất khỏi tầm mắt anh một khoảng thời gian, xem Cao Thành Bắc phản ứng thế nào.
Vì thế trưa hôm nay Trang Tiểu Phương được giao cho công việc đưa nước, Thịnh Tuyết thì tranh thủ thời gian nghỉ trưa, muốn khâu thêm vài chiếc túi hương đuổi muỗi nữa.
Trong khoảng thời gian này không biết Tiểu Thần Tài làm sao, dù ngày thường không có thịt hộp và thức ăn cho mèo để ăn, cũng không ăn lương thực bình thường cô cho nó, thế mà chẳng những không gầy đi, ngược lại còn béo thêm vài cân.
Thịnh Tuyết biết từ sau lần nó bị ném vào núi quay về, mỗi ngày nó đều lén lút chạy ra ngoài tới khi trời chạng vàng mới về nhà.
Ban đầu cô còn có chút sốt ruột, sau đó thấy lần nào nó cũng tìm được đường về nhà thì không ngăn cản nó nữa.
Thịnh Tuyết nghỉ ba ngày không đi đưa nước, ngày thứ tư mới xách theo ấm nước xuất hiện ở nơi mọi người làm việc. Cô vừa tới lập tức khiến đám thanh niên chú ý, trong những ngày tháng buồn tẻ nhạt nhẽo này Thịnh Tuyết quả thực là một nét chấm phá xinh đẹp.
Mấy ngày không nhìn thấy cô, mọi người thật sự không quen lắm, người cảm thấy không quen còn có cả Cao Thành Bắc.
Trước đó ngày nào cũng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với nụ cười trên môi kia, đột nhiên không thấy nữa, khiến ba đêm liên tiếp anh đều nằm mơ cùng một giấc mơ, giấc mơ có Thịnh Tuyết trong đó.
Nghĩ tới hình ảnh kiều diễm trong mơ, Cao Thành Bắc còn thấy thẹn thay bản thân, khi gặp lại Thịnh Tuyết, căn bản anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, giống như chỉ cần đối mặt, những ý nghĩ dơ bẩn ô uế kia sẽ lộ ra trước mặt cô ấy, không thể nào che giấu được.
Thịnh Tuyết thấy Cao Thành Bắc không để ý tới mình thì âm thầm ảo não, trong lòng không nhịn được nghi ngờ thế giới này, chẳng lẽ cô vất vả thời gian dài như vậy, người đàn ông này vẫn không có chút ấn tượng tốt nào về cô sao?
Đang lúc cô muốn bước tới thử một lần, thì Bạc Diệp xuất hiện đột ngột trước mặt cô, giọng nói vô cùng ngả ngớn: “Đồng chí, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi không?”
Thịnh Tuyết nhìn người tới gần, thiếu chút nữa bị dọa ngốc! Thế giới này đúng là quá nhỏ rồi, chẳng qua bản thân chỉ lên thị trấn bán đồ một lần, lẽ nào đã bị đối phương nhận ra
Nhưng nghĩ lại ngày hôm đó, cô và mẹ mình đều đội một chiếc mũ rơm lớn, về lý thuyết anh ta không thể nhìn rõ diện mạo của cô mới đúng. Vì thế cô chậm rãi thả lỏng, thái độ bình thản: “Chắc đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Sống hai mươi năm trên cõi đời, cuối cùng Bạc Diệp cũng biết thế nào là kinh diễm, thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Vốn dĩ câu vừa rồi của anh ta chỉ là lý do tiếp cận Thịnh Tuyết, nhưng sau khi nghe thấy giọng cô, Bạc Diệp lại vô thức cảm thấy quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra mình từng nghe ở nơi nào.
“Tôi nghĩ sau này chắc chắn chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.”
Thịnh Tuyết vừa bị anh ta dọa sợ, hiện tại không có chút ấn tượng tốt nào với anh ta.
Vốn dĩ cô còn nghĩ Bạc Diệp là một khách hàng lớn có tiềm năng phát triển thêm, bây giờ biết đối phương cũng sống trong thôn này, cô chỉ có thể bóp chết ý nghĩ ban đầu từ trong trứng nước, đúng là khiến người ta buồn bực mà.
Thịnh Tuyết trừng mắt nhìn anh ta, không khách sáo nói: “Bây giờ là ban ngày, đừng mơ tưởng hão huyền, tôi khuyên anh vẫn nên chăm chỉ đào lạch nước đi.”
“…” Bạc Diệp không ngờ cô gái nhỏ nhìn dịu dàng thế này, khi nổi giận lại cay như vậy.
Chuyện gì càng có tính khiêu chiến anh ta càng cảm thấy hứng thú, cô gái này đúng là khiến Bạc Diệp càng nhìn càng thích, nhưng anh ta chưa kịp nói thêm câu nào đã bị Cao Thành Bắc xen ngang vào cuộc trò chuyện.
“Sắp tới mùa mưa rồi, khu tập thể thanh niên trí thức đang ở phải sửa lại mái nhà một chút, mấy ngày tới cậu không cần qua bên này đạo lạch nước nữa, tôi sẽ tìm vài người tới cùng sửa nóc nhà với cậu.” Cao Thành Bắc sa sầm mặt, nghiêm nghị nói.
Vừa rồi khi nhìn thấy Bạc Diệp cười hì hì, đứng đó nói chuyện với Thịnh Tuyết. Trong lòng Cao Thành Bắc cảm thấy vô cùng tức giận, vì thế lần đầu tiên anh làm ra chuyện công tư lẫn lộn.
“Tôi cảm thấy công việc đào lạch nước này khá tốt, tôi thích đào lạch nước hơn.” Bạc Diệp nhìn về phía Thịnh Tuyết, mở miệng kháng nghị với Cao Thành Bắc.
Thấy anh ta nhìn chằm chằm vào vị hôn thê của mình, Cao Thành Bắc lắc người một cái kéo Thịnh Tuyết ra sau lưng mình. Đứng sau bóng lưng dày rộng của anh, trong lòng Thịnh Tuyết đã vui mừng nở hoa rồi.
Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay vẫn không có tiến triển gì, không ngờ nửa đường có kẻ kỳ ba xông tới, khiến Cao Thành Bắc ghen tuông.
Bởi vì điều này, Thịnh Tuyết còn cảm thấy Bạc Diệp thuận mắt hơn nhiều so với trước đó.
“Sắp xếp của đại đội, mời cậu tuân thủ.” Cao Thành Bắc lười nhìn đối phương thêm, giọng nói lộ vẻ nghiêm khắc.
“Ừm, được rồi.” Bạc Diệp nhún nhún vai, bâng quơ đáp lại, sau đó nghiêng người nói với Thịnh Tuyết sau lưng Cao Thành Bắc: “Tôi tên Bạc Diệp, Diệp trong hỏa diệp, rất vui được làm quen với cô.”
Bạc Diệp…… Người này không phải vị hôn phu của Dư Nhạn Tây sao? Thịnh Tuyết nghiêng đầu nhìn xuyên qua kẽ hở giữa cánh tay Cao Thành Bắc, quan sát đối phương vài lần, trong lòng có chút tò mò, chẳng lẽ Bạc Diệp và Dư Nhạn Tây đính hôn xong cũng người nào chơi theo ý người nấy?
Chẳng trách sau này Dư Nhạn Tây lại dễ dàng thay đổi tình cảm như vậy…
Cao Thành Bắc biết rất nhiều thanh niên thích Thịnh Tuyết, nhưng dám thể hiện ra trước mặt anh như vậy, Bạc Diệp là người đầu tiên.
Đôi mày kiếm của anh khẽ nhăn lại, sau đó quay người vô cùng thân thiết nói với Thịnh Tuyết đang ở phía sau: “Hôm nay cũng tới đưa nước sao?”
“Phải rồi, tôi còn mang cả phần của anh.” Thịnh Tuyết chớp chớp mắt, rất nghịch ngợm, nói: “Nếu không mang nước giúp anh, cha tôi mắng tôi chết mất.” Cô giơ ấm nước trong tay lên, rót ra một bát nước giếng mát lạnh đưa cho Cao Thành Bắc.
Hai người tương tác qua lại tự nhiên hài hòa như vậy, khiến Bạc Diệp ở phía đối diện nhíu mày, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
“Tôi về làm việc trước đây, hai người nói chuyện đi.” Bạc Diệp có thể cảm nhận được Cao Thành Bắc rất để ý tới cô gái nhỏ này, anh ta rất thông minh không hỏi thẳng quan hệ giữa hai người. Cho dù giữa hai người bọn họ có quan hệ thế nào, mình cứ giả vờ như không biết là được. Trong từ điển của Bạc Diệp, không có thứ gì anh ta thích lại không thể chiếm được.