Ba người Thịnh Tuyết về đến nhà, cô đang định vào phòng tiếp tục ngủ nướng, đã bị Trang Tiểu Phương ngăn cản.
“Con đi đâu thế?”
“Ngủ ạ!”
“Đã mấy giờ rồi mà con còn định ngủ?” Vừa rồi vì Quách Thu Anh không nể tình khiến Trang Tiểu Phương vẫn đang âm thầm bực bội, bây giờ đúng lúc Thịnh Tuyết không cẩn thận đâm vào họng súng.
“Hình như là năm giờ?” Cô không có đồng hồ, cũng không biết bây giờ là mấy giờ rồi.
“Bây giờ chúng ta phải bắt đầu đi làm rồi, mau lên, đừng lề mề nữa.”
“Con cũng phải đi?” Thịnh Tuyết không nhịn được kinh hô thành tiếng. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ làm công việc nhà nông.
“Đương nhiên con cũng phải làm rồi, nhà họ Thịnh chúng ta không nuôi người rảnh rỗi.” Bởi vì tâm trạng không tốt lắm, Trang Tiểu Phương nói chuyện giống như vừa ăn cả thùng thuốc súng.
“Vâng, vậy để con đi thay quần áo đã.” Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Thịnh Tuyết hít sâu một hơi cố nhịn cơn ấm ức đang trào dâng trong lòng, vào phòng thay quần áo.
Ngoài bộ quân trang mặc trên người khi xuyên tới ra, quần áo khác đều là của “Thịnh Tuyết” kia để lại trước khi trốn nhà ra đi.
Bây giờ chỉ có mỗi bộ quần áo trên người này còn coi như quần áo đẹp, cô luyến tiếc không nỡ mặc đi làm, đành tìm một bộ quần áo khác màu lam nhạt coi như tạm được thay đổi.
Thịnh Tuyết phải cố gắng lắm mới áp chế được xúc động muốn cắt may lại bộ quần áo này, tròng lên người bước ra ngoài.
“Đứa nhỏ này làm cái gì thế? Sao chậm như rùa vậy?” Thịnh Đức Trung đã ra ngoài ruộng trước rồi, chỉ còn Trang Tiểu Phương đang đứng trong sân chờ đợi sắp mất hết kiên nhẫn.
“Con ra ngay đây!” Chỉ có thể nói vì dáng người của Thịnh Tuyết quá đẹp, nên bộ quần áo cũ vốn dĩ rất khó nhìn mặc trên người cô thế mà lại nhiều thêm vài phần cảm giác thời thượng.
Khi cô ra tới nơi, Trang Tiểu Phương đi vòng quanh cô một vòng quan sát từ trên xuống dưới, không có gì khác lạ, vẫn là bộ quần áo trước kia nhưng sao cảm giác lại không giống lắm: “Bộ quần áo này của con sao lại đẹp hơn trước thế nhỉ?”
“Là vì con đẹp hơn thôi!” Thịnh Tuyết kiêu ngạo hất cao cằm, trêu ghẹo.
Khi Thịnh Tuyết xuất hiện ngoài ruộng ngô, lập tức thu hút hết ánh nhìn của mọi người.
Người trong thôn không hẹn mà cùng sinh ra một ý nghĩ. Thịnh Tuyết là hoa khôi thôn bọn họ, bây giờ đã quay về thôn rồi, khả năng hai nhà Cao Thịnh cũng sắp có chuyện vui.
Nhìn dáng vẻ yểu điệu còn hơn cả thanh niên trí thức xuống nông thôn của Thịnh Tuyết, da dẻ mịn màng, đi đứng nhẹ nhàng không hề giống dân quê chút nào, cho nên không ai bằng lòng cùng làm việc một tổ với cô.
Năm bảy mươi lăm vẫn chưa thực thi chế độ phân chia ruộng đất cho từng hộ, ruộng đất đều là của nhà nước, nông dân đều cùng nhau làm việc đợi sau khi thu hoạch mới chia lương thực.
Ngày đầu tiên Thịnh Tuyết làm việc nhà nông, Trang Tiểu Phương ném cô cho Cao Thành Bắc rồi vội vàng đi làm việc, ánh mắt của người xung quanh đều hướng về phía bên này, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn như đang xem kịch.
Mùa hè, lúc này trời đã sáng hẳn, Thịnh Tuyết không hề rụt rè chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Đúng là hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của mình.
Chỉ có điều, anh vẫn mặc bộ quần áo “Xanh từ đầu tới chân” buổi sáng, tuy rằng dáng người cao lớn của anh mặc gì cũng đẹp, nhưng chiếc áo chẽn màu xanh lục ấy quả thực đã kéo thấp giá trị nhan sắc xuống không ít.
“Khụ! Hôm nay cô phụ trách nhổ cỏ.” Bị cô nhìn chằm chằm như thế, Cao Thành Bắc có chút mất tự nhiên.
Sợ lát nữa bị nắng phơi đen, Thịnh Tuyết lại nhìn chằm chằm vào chiếc mũ rơm trên đỉnh đầu anh, uyển chuyển nói: “Tôi đi vội quá quên mang mũ rồi, hôm nay trời nắng thật đấy.”
Mình đã nói rõ ràng như vậy, chắc người đàn ông này cũng biết làm thế nào rồi nhỉ?
Nhưng Cao Thành Bắc chỉ nhìn cô một cái, thản nhiên đáp: “Mùa hè ngày nào chẳng vậy, phơi nắng hai ngày là quen thôi.”
Trong lòng anh còn nghĩ thầm, con gái yểu điệu kiểu này đúng là phiền toái thật!
“…” Thịnh Tuyết nhìn về phía anh, hai mắt trợn tròn, không thể tưởng tượng nổi. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên cô gặp phải người đàn ông không biết ga lăng với phụ nữ như vậy!
Không cần tức giận với kẻ ngu ngốc…Không cần tức giận với kẻ ngu ngốc… Không cần tức giận với kẻ ngu ngốc…
Nhịn xuống cơn giận trong lòng, Thịnh Tuyết miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi tắn, giơ đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của mình lên cho Cao Thành Bắc xem: “Đội trưởng, anh có thể cho tôi mượn một bộ găng tay không?”
Chắc là trong đội sản xuất sẽ có bao tay nhỉ?
Bàn tay nhỏ nhắn vừa trắng trẻo vừa mụn màng, ngón tay thon dài xinh xắn còn ánh lên màu hồng nhạt, Cao Thành Bắc liếc qua, mày càng nhíu chặt hơn: “Cô đi theo tôi.”
“Cảm ơn đội trưởng!” Thịnh Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà có găng tay để đeo, nếu không sau một ngày làm việc không biết tay mình còn giữ nổi không.
Hai người đi tới nhà kho để công cụ dụng cụ, Cao Thành Bắc tìm một đôi găng tay len màu trắng đục đưa cho cô: “Cô cầm tạm cái này dùng đi, dùng xong nhớ trả lại.”
Hôm nay trước khi ra ngoài Thịnh Tuyết đã tết tóc hai bên, hai bím tóc buông xuống ngang eo, xinh xắn như hai chiếc bàn chải nhỏ.
Sau khi đi lại lâu như vậy, mồ hôi trên người đã bắt đầu thấm ướt áo sơ mi, phác họa ra vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm hết, và vòng một vừa tròn vừa lớn của cô. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, bầu không khí dần dần có chút mập mờ.
“Được, cảm ơn anh.” Cô nhoẻn miệng cười với anh, nụ cười trong trẻo mang đến cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Ánh mắt Cao Thành Bắc cứng lại, hai tai lập tức ửng đỏ: “Đừng khách sáo.”
Nói xong, thì vội vàng xoay người ra khỏi nhà kho.
Dáng vẻ chạy trối chết này của anh khiến Thịnh Tuyết cảm thấy đùa rất vui.
Một người đàn ông hai mươi hai tuổi chưa từng yêu đương, đúng là không nhịn được khi bị trêu chọc như vậy. Cô rất tò mò, không biết trước đây anh với “Thịnh Tuyết” kia ở chung thế nào nhỉ? Dù sao “Thịnh Tuyết” kia cũng từng ở nhà họ Cao nhiều năm như vậy.
Tuy rằng bọn họ có hôn ước, nhưng Cao Thành Bắc sợ người khác nói lung tung, trên đường về anh vẫn cố ý đi trước cô một đoạn, giữ khoảng cách nhất định.
Đợi sau khi đưa Thịnh Tuyết về nơi cô phải làm việc rồi, anh mới dám ngẩng đầu lên nhìn cô: “Số cỏ dại ở khu vực này phải nhổ xong trước khi trời tối, có gì không rõ thì hỏi thanh niên trí thức bên kia.”
Công việc nhổ cỏ nhẹ nhàng này bình thường đều phân cho nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn. Vì kiếm nhiều công điểm, được chia nhiều thêm một phần lương thực, đa số phụ nữ trong thôn đều làm việc nặng nhọc hơn giống như đàn ông.
Cao Thành Bắc chỉ vào đám thanh niên trí thức cách đó không xa, lúc ấy mấy cô gái thanh niên trí thức kia cũng đang tò mò nhìn bọn họ.