Lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi ra khỏi trường, hai người cũng không nhận ra được rằng chiếc xe mọi ngày đón họ hôm nay có chút khác biệt.
Cho đến khi nhìn thấy Trần Đức đang ngồi ở ghế phụ lái, Tô Bối liền có chút ngạc nhiên.
“Chú Trần, hôm nay chú đến đón cháu với Tiểu Bảo sao?” Tô Bối hỏi.
Nghe thấy vậy, Trần Đức theo phản xạ nhìn nhìn ra phía sau, thầm nghĩ hai đứa trẻ này vẫn không biết người hôm nay đến đây đón chúng không chỉ có hắn mà còn có Tần tiên sinh.
“Đúng vậy, hôm nay đặc biệt đến đón các cháu.” Trần Đức nhịn cười, nói với hai đứa trẻ Tô Bối.
Tô Bối: “?”
Trước đó Trần Đức cũng từng đến trường đón bọn trẻ hai lần, một lần là ngày Tần Thiệu xảy ra chuyện đó, một lần là tưởng lão phu nhân sắp đến, hôm nay lại là vì chuyện gì đây?
Không đợi Tô Bối lên tiếng hỏi, Trần Đức đã mỉm cười gọi hai đứa trẻ lên xe.
“Mau lên xe đi.” Tiên sinh hẳn là đã đợi các cháu đến hơn một tiếng rồi.
“Vâng ạ!”
Tô Bối không hỏi thêm nữa, mở cửa xe trèo lên xe.
Kết quả là Tô Bối vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Tần Tiên sinh đang ngồi ở trên xe.
Tô Bối: !!!!!!
Do quá kinh ngạc, không kịp suy nghĩ, miệng của Tô Bối chỉ kịp thốt ra một câu: “Tần Thiệu!”
Trần Đức: “.............”
Đã nhiều năm rồi chưa từng nghe thấy có người gọi dám gọi trực tiếp tên thật của tiên sinh? Lần này còn bị con gái rượu của mình gọi như vậy.
Tần Thiệu: “..................”
Tần tiên sinh không nói gì, có điều hình như đã hơi chau mày rồi.
_____Không biết gọi “ba” sao?
“Lên xe đi.”
“Dạ vâng.” Nghe thấy Tần Thiệu không hề cao giọng, Tô Bối cũng không biết đối phương liệu có tức giận không, lo lắng vội vàng kéo Tô Tiểu Bảo lên xe.
Chỉ là lúc hai đứa trẻ lên xe, Tô Tiểu Bảo liếc Tần Thiệu một cái, giống như đang phòng vệ cái gì đó, kéo Tô Bối lùi ra phía sau mình một bước, tự cậu bé bước lên trước, ngồi ngăn giữa Tần Thiệu với Tô Bối.
“À đúng rồi, ba ba?” Ánh mắt của Tô Bối xuyên qua Tô Tiểu Bảo thận trọng nhìn về phía Tần Thiệu, khẽ lên tiếng.
“Có chuyện gì?”
“Vết thương của ba đã đỡ chưa? Còn đau lắm không?”
“Đỡ rồi, không nghiêm trọng nữa.” Tần Thiệu vẫn giống như trong cuộc điện thoại ngày hôm đó, trả lời câu hỏi của Tô Bối.
“Vậy thì tốt.” Thương thế của Tần Thiệu không nghiêm trọng, không cần nằm trên giường bệnh đến nửa năm nữa, vậy thì nam chính cũng sẽ không có cơ hội gây chuyện nữa, kết cục nhà bọn họ bị phá sản phải lưu lạc đầu đường xó chợ cũng được kéo dài thời gian thêm.
Nhìn niềm vui không giấu nổi trên nét mặt của cô bé một cái, Tần tiên sinh không nói gì, có điều nét mặt rõ ràng là đã nhu hòa hơn rất nhiều rồi.
So với lúc hắn rời đi, hai đứa trẻ này đã hồng hào hơn nhiều rồi, đặc biệt là Tô Bối.
Giờ nhìn cô bé, quả là rất xinh đẹp.
“Về nhà thôi.”
“Vâng.”
Nhìn xe của nhà Tô Bối rời đi, đám người Lưu Giai còn đang đứng xếp hàng ở cổng trường đợi tài xế nhà mình đến đón bỗng nhiên mở to mắt, túm lấy Trần Tử An đang đứng ở bên cạnh đó.
Trần Tử An: “Lưu Giai cậu làm cái gì vậy! Tớ bị cậu túm một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt rồi!”
Lưu Giai: “Đó là do cậu yếu, mau nhìn xem, có phải xe mà hôm nay bọn Tô Tiểu Bảo ngồi lại đổi rồi không.”
Trần Tử An: “Đổi rồi, không nhìn thấy biển số xe cũng khác rồi sao.......WTF! Khủng thật, năm số 7!”
Lưu Giai: “Cậu nhìn biển số xe kìa.”
Cái trước đó màu bạc, cái hôm nay là màu vàng kim.
“Cái xe đó có lẽ bản giới hạn cực hiếm nha!” Kiểu dáng này cậu chỉ từng nhìn thấy trên tờ báo đưa tin nào đó trước đây thôi.
“Rốt cuộc là kẻ ngớ ngẩn nào nói nhà Tô Bối là nhà giàu mới nổi hả?” Trần Tử An bắt bẻ.
Nhà giàu mới nổi mà có thể ngồi trên loại xe như vậy sao? Chưa bàn đến loại xe bản giới hạn này cả thế giới chỉ có mấy chiếc thôi, chỉ riêng cái biển số năm số 7 kia thôi, cũng không phải là người có thân phận bình thường có thể làm được đâu.
Lưu Giai cũng chau mày.
Mặc dù hôm đó Tô Bối chính miệng mình nói ra không phải là nhà giàu mới nổi, hơn nữa số vé bầu của Tô Bối cũng đã áp đảo Tống Tâm Di, thế nhưng trong diễn đàn của trường, vẫn không thôi những lời bàn tán về việc “Tô Bối con nhà giàu mới nổi”.
“Có lẽ là do đám fans cuồng của Tống Tâm Di cố tình vu khống chăng.” Vừa rồi cậu thật sự muốt hét to một tiếng, để cho người khác nhìn cho rõ: Xe mà nhà giàu mới nổi đi là như vậy sao?
——
Trên xe.
Tần thiệu không nói chuyện.
Còn Tô Bối sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tần Thiệu, nhất thời cũng không tìm được chuyện gì để nói với đối phương, đành thu lại ánh nhìn, lặng yên ngồi bên cạnh Tô Tiểu Bảo.
Còn về Tô Tiểu Bảo: Cậu bé vốn vẫn chưa quen với người cha mới của mình, dù sao chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi, do đó không có gì để nói với nhau cả.
Bầu không khí có chút xấu hổ, không ai lên tiếng trước cả.
Trần Đức lặng lẽ nhìn về phía đằng sau.
Trước đó lúc ở trên xe, Tần tiên sinh còn chủ động hỏi về tình hình của hai đứa trẻ, nhưng giờ này lại không nói câu nào.
Trong lòng Trần Đức nghĩ rằng, Tần tiên sinh có lẽ là do chưa từng ở chung với hai đứa trẻ Tô Bối và Tiểu Bảo, vì vậy lúc gặp mặt rồi, ngược lại lại không biết nên đối đãi với hai đứa trẻ này thế nào.
Tần tiên vốn là rất ít nói kèm theo khuôn mặt nghiêm túc, chứ thật sự thì tính tình không đến mức quá lạnh lùng.
Chỉ là nhìn thấy hai đứa trẻ ban đầu vốn rất hoạt bát, giờ này đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh tiên sinh lại không hề nói một lời nào, Trần Đức có chút không đành lòng.
“Chuyện bỏ phiếu ở trường học, có phải là Tiểu Bối sắp đứng thứ nhất rồi?” Trần Đức ho khan một tiếng, chủ động hỏi tình hình của vụ “bỏ phiếu bình chọn hoa khôi trường” ở trong trường đó.
“Giờ chị ấy đã đứng thứ nhất rồi.” Tô Tiểu Bảo cao giọng đáp lại, nét mặt đem theo niềm tự hào.
Lúc này, Tần Thiệu ngồi một bên đã lên tiếng “ Là cuộc bình chọn, thi xem ai là hoa khôi của trường sao?”
Tô Bối không hề biết mỗi ngày Trần Đức đều sẽ báo cáo lại hết những chuyện lớn bé của hai đứa ở bên này cho Tần Thiệu biết, nghe Tần Thiệu hỏi vậy, Tô Bối kinh ngạc một chút, trong lòng thầm nghĩ: Tần tiên sinh đoán rất chuẩn.
“Vâng, người có số phiếu bầu đứng đầu sẽ tham gia ‘phần biểu diễn mở màn’ trong ngày kỷ niệm thành lập trường.” Tô Bối gật gật đầu, đem chuyện biểu diễn văn nghệ, ngày kỷ niệm thành lập trường giải thích ngắn gọn một lượt với Tần Thiệu.
“Vậy Tiểu Bối đã suy nghĩ tới sẽ biểu diễn tiết mục gì trong “phần biểu diễn mở mản” chưa?” Trần Đức cười cười, hỏi.
“Cái này cháu vẫn chưa nghĩ tới.” Tô Bối khẽ cúi đầu nói.
Tô Bối vốn định tiến hành biểu diễn nhạc cụ, chỉ là, hôm nay lúc cô bé đi tìm thầy dạy âm nhạc thì mới biết, phòng nhạc đã bị Tống Tâm Di mượn mất rồi.
Mấy người bên cạnh nhìn thấy thần sắc Tô Bối có chút không vui lắm.
Trần Đức:…………………
Trước đó họ chỉ mừng cho Tô Bối, đạt được danh hiệu đứng đầu, nhưng chưa hề nghỉ tới việc Tô Bối sẽ lên biểu diễn “tiết mục mở màn”, do đó mới sơ ý quên mất một điều quan trọng nhất: Biểu diễn tiết mục thì cần phải có tài nghệ, trước đó hai đứa trẻ chỉ luôn ở nông thôn, ngay đến cả học phí để đi học cũng sắp không đóng nổi rồi, nào có điều kiện để theo học những môn nghệ thuật khác.
Nhìn bộ dạng “buồn bã thất vọng” như vậy của Tô Bối, Trần Đức thấy rất đau lòng.
Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh cũng nghĩ như vậy____Cậu bé chỉ muốn để cho Tô Bối đạt được danh hiệu đứng đầu, hình như đã quên mất suy nghĩ đến chuyện sau đó, có phải là mình đã làm sai rồi không?
Tần tiên sinh: “Nếu không muốn học biểu diễn những thứ khác, vậy ngâm thơ cũng được.”
Giọng điệu của Tần tiên sinh thờ ơ, phảng phất như chẳng quan tâm đến cái ‘tiết mục mở màn’ này chút nào.
Cần gì tốn công biểu diễn này nọ, cứ để Tô Bối lên đọc đại một bài “Thấm Viên Xuân Tuyết” cũng không phải ý kiến tồi!
Tô Bối: “…………….”
Thật trùng hợp, lúc đầu Tô Bối cũng nghỉ y hệt như vậy, thế nhưng đọc thơ trong “tiết mục mở màn” có vẻ là thật sự không thích hợp cho lắm.
“Con dự định sẽ dùng nhạc cụ để biểu diễn.” Tô Bối nói.
Trần Đức nghe thấy Tô Bối nói vậy, thần người ra: biểu diễn nhạc cụ?
“Học sử dụng nhạc cụ không dễ dàng gì, hơn nửa thời gian quá gấp rút………..”
Học nhạc cụ không phải là một sớm một chiều là có thể thành công, những đứa trẻ khác từ năm bảy tám tuổi, thậm chí là từ năm bốn tuổi đã bắt đầu học rồi, Tô Bối chỉ có thời gian mười mấy ngày lại muốn học được một môn nhạc cụ, rồi còn phải lên trên khán đài biểu diễn, có phải là không khả quan cho lắm?
Trần Đức muốn khuyên Tô Bối từ bỏ ý định này, Tần tiên sinh lúc này lại tuyên bố một câu: “Mời gia sư về tận nhà đi.”
Trần Đức:?!
Trần Đức: “Vâng……..”
Tiên sinh đã lên tiếng rồi, hắn còn có thể nói được gì chứ?
Hắn đang nghĩ trong đầu là cần phải mời người giáo viên nhạc cụ lợi hại một chút, nếu như người đó có đó có phương pháp dạy cấp tốc cho học viên không hề có chút kiến thức nào thì càng tốt…………….
——
Trần Đức có vẻ đã lo lắng nhiều rồi.
Khi mà linh hồn được đưa đến thế giới khác, trong thời gian 2 năm đầu, thân thể của Tô Bối rất là khỏe mạnh, do đó cô bé cũng đã từng được dạy cách sử dụng các loại nhạc cụ rất là bài bản.
Vì vậy, hiện giờ Tô Bối không cần thiết lắm đến giáo viên dạy âm nhạc, cô bé chỉ cần có cơ hội luyện tập mà thôi.
Chỉ là, Tần Thiệu đã có ý tốt mời gia sư về tận nhà để giúp đỡ nàng học đánh đàn, như vậy cô bé cũng không tiện từ chối ý tốt của cha.
Suy cho cùng, trong mắt mọi người bên cạnh, Tô Bối hoàn toàn chẳng biết gì về âm nhạc, nếu như cô bé thật sự không cần ai dạy mà có thể tự biết đánh đàn thì mọi người chắc chắn sẽ xem cô bé như thiên tài, không, chính xác hơn là dị nhân cần phải được đưa đi đến viện nghiên cứu.
“Cảm ơn~”, Tô Bối dừng một chút, rồi lại thêm một câu: “ba.”
“Không có gì.”
——
Đối với Tần tiên sinh bình an quay về mà nói, người ở trong cảnh viên cũng vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là bác Phúc, bữa cơm tối nay bác chuẩn bị giống như bữa cơm ngày tết vậy.
Trên bàn ăn, khác với sự ôn hòa trước đây, do sự có mặt của Tần tiên sinh, cả bữa cơm đều diễn ra vô cùng yên tĩnh.
Tần Thiệu yên lặng quan sát hai đứa trẻ ở trước mặt, hắn nhìn Tô Bối đang gắp mấy con tôm bỏ vào trong bát ở trước mặt mình, từng con từng con, tỉ mỉ bóc hết đầu tôm, vỏ tôm, sau đó lại đặt vào trong bát của mình.
Mỗi lần mấy con, mỗi lần mấy con, rất nhanh trong bát của Tô Bối đã chất đầy một “ núi tôm nõn”
Tần tiên sinh nhìn quá trình này cảm thấy có chút thú vị.
____Thích ăn tôm sao?
Tần tiên sinh nhướng nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ.
Còn chưa đợi tâm trạng của Tần tiên sinh vui vẻ bởi phát hiện này thì Tô Bối đã gắp toàn bộ núi tôm nõn đó không sót con nào bỏ vào bát của Tô Tiểu Bảo.
Đầu lông mày của Tần Thiệu khẽ cau lại: “…………..”
“Con không ăn sao?”
Cũng không tự nhìn mình xem xem đã gầy đến mức nào rồi, còn đi lo cho Tô Tiểu Bảo. Còn nữa, tiểu tử này muốn ăn chẳng lẽ không có tay sao?
“Dạ?” Tô Bối không để ý đến sự không thoải mái trong giọng điệu của Tần Thiệu, chỉ là nghe thấy giọng nói thì theo phản xạ ngẩng đầu lên.
“Con bóc tôm rất nhanh, ba có muốn ăn không?” Tô Bối ý thức được bèn hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại, Tần tiên sinh có lẽ là không hề có ý này.
Tần Thiệu: “Bóc đi.”
Tuy có chút ngạc nhiên với lời đáp của Tần Thiệu, nhưng là Tô Bối vẫn nhu thuận gật gật đầu.