Nghe bác Phúc nói, nét mặt Tần Thiệu vẫn đăm đăm như cũ.
“Thu xếp lại hai căn phòng khác, đợi bọn nhỏ tan học xong thì di chuyển, sắp xếp lại đồ đạc để tách nhau ra.” Tần Thiệu trầm giọng nói.
Bác Phúc đáp lại:“Vâng thưa Tần tiên sinh, tôi sẽ lập tức đi thu xếp.”
Lúc này, Tần Tiểu Bảo từ trong phòng bếp đi ra, vừa hay nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Tần Thiệu và bác Phúc, ánh mắt cậu trầm xuống.
“Con và Tô… chị Tần Bối ở thế này vẫn rất tốt, không cần phải chuyển đi đâu cả.” Tần Tiểu Bảo đi đến trước mặt Tần Thiệu, trầm giọng nói.
“Con có thể tự quyết định sao?” Ánh mắt Tần Thiệu mang chút sắc lạnh nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt.
Tần Tiểu Bảo: “Đương nhiên rồi.”
Tần Thiệu: “Ba mới là người có quyền định đoạt trong cái nhà này”. Ông có phải là đã quá khoan dung với hai đứa trẻ này rồi hay không, sao thằng nhóc này lại có gan nói chuyện với ông như vậy.
Tần Tiểu Bảo: “.......” Nếu không phải vì Tần Bối, cậu cũng còn lâu mới thèm ở nơi này.
Thấy Tần Tiểu Bảo ngang bướng như vậy, Tần tiên sinh đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
“Chuyển ra hai phòng riêng là để hai đứa tách nhau ra, Tiểu Bối là con gái, hai đứa ở trong cùng một căn phòng không thích hợp chút nào.” Kiềm chế cơn kích động muốn cho cậu con trai một trận đòn, Tần tiên sinh nhẫn nại nói.
Nghe vậy, Tần Tiểu Bảo hơi cúi đầu thấp xuống, trên gương mặt vẫn tràn đầy kiên định.
“Bọn con từ bé đến giờ lúc nào cũng ở cùng một phòng.”
Ngày trước khi còn ở quê, nhà vệ sinh và bếp củi thì ở ngoài cửa, còn tất cả mọi người đều ở chung trong một căn phòng duy nhất, lúc Vương bà bà còn sống vẫn luôn là ba người họ ở cùng với nhau.
Tần Tiểu Bảo không mở mồm ra nói chuyện này thì đã không sao, thế nhưng lời này đã lọt vào tai Tần tiên sinh, khiến sắc mặt ông càng lúc càng khó coi.
Tần tiên sinh lạnh lùng nhìn Tần Tiểu Bảo, ánh mắt sắc bén như thể khẳng định rằng thằng nhóc này đang lợi dụng con gái của mình vậy, hoàn toàn không để ý tới một sự thật: hai đứa đã ở cùng nhau từ khi còn trong bụng mẹ.
“Đi thu xếp đi.” Tần Thiệu yêu cầu bác Phúc.
“......” Tần Tiểu Bảo mặc dù không nói, nhưng khi đối mặt với Tần Thiệu, biểu cảm trên khuôn mặt cậu đều là sự phản đối.
Bác Phúc thấy hai người giống như muốn đánh nhau đến nơi rồi, trong lòng vô cùng lo lắng: quan hệ hai cha con vẫn còn chưa được bồi đắp tốt, vậy mà chẳng hiểu tại sao bây giờ lại trở nên gay gắt thế này rồi.
Đúng lúc đó, Tần Bối từ trong nhà bếp đi ra.
Tần Tiểu Bảo không nói lời nào, cứ thế ngồi xuống bên cạnh Tần bối, Tần tiên sinh tạm thời thu lại ánh mắt vừa nãy.
“Sao vậy?” Cảm giác không khí có chút lạ lạ, Tần Bối nhìn mọi người, hỏi.
“Là như thế này, vừa rồi tiên sinh nói đến chuyện thu xếp lại phòng ở cho hai đứa.” Bác Phúc tiếp lời, rồi sau đó giải thích: “Bây giờ hai đứa đang ở chung một căn phòng, ông thấy cũng hơi nhỏ, hơn nữa hai người ở cùng một phòng thì cũng không tiện lắm....”
“Được ạ.”
Nghe lời giải thích bác Phúc, Tần Bối chẳng có thắc mắc nào cả.
Trước kia ở quê là do điều kiện không cho phép nên mọi người mới ở cùng với nhau trong một gian phòng, cô cảm thấy mình và Tần Tiểu Bảo thật sự cũng nên ở tách nhau ra.
Thấy Tần Bối gật đầu, lúc này nét mặt Tần Thiệu đã giãn ra rất nhiều.
Vẫn là con gái hiểu chuyện.
* * *
Tại công ty, nghe nói Tần tiên sinh muốn thu xếp lại phòng cho hai đứa nhỏ, Trần Đức cũng biết để hai đứa ở cùng một căn phòng chính là sơ suất của hắn.
Không đợi Tần Thiệu gọi đến, Trần Đức đã chủ động đến trước mặt Tần tiên sinh để tha thiết tự kiểm điểm lại bản thân mình.
Về việc hai đứa ở cùng một phòng có thỏa đáng hay không, một gã độc thân như Trần Đức chẳng hề nghĩ nhiều đến thế.
Tần tiên sinh thì ngược lại.
Quả nhiên là do thay đổi thân phận có khác, sau khi làm cha, việc suy xét về các khía cạnh vấn đề của Tần tiên sinh cũng đã thay đổi.
Trần Đức cười thầm, cảm thán trong lòng.
“Tuần này còn mấy cái hội nghị nữa?” Tần Thiệu lại hỏi.
Nghe vậy, Trần Đức dừng lại dòng suy nghĩ, mở chiếc điện thoại mới ra rồi kiểm tra lại những công việc cần thu xếp, nói: “Tiên sinh, ngoại trừ hôm thứ sáu có một cuộc họp thường kỳ, tuần này không có hội nghị nào đã lên lịch cả.”
Tần Thiệu: “Hủy cuộc họp ngày thứ sáu tuần này đi, ngoài ra, hôm đó hãy đến trường xin cho Tiểu Bối và Tiểu Bảo nghỉ học.”
Trần Đức đơ ra một lát, rất nhanh sau đó liền đoán được ý của Tần tiên sinh, hỏi: “Thứ sáu tuần này tiên sinh định chuyển trường cho Tiểu Bối, Tiểu Bảo sao?”
“Ừ, đi sắp xếp đi, chuẩn bị đi một chuyến đến thành phố N.”
“Vâng, tôi lập tức đi thu xếp.”
* * *
Buổi trưa, Bác Phúc gọi điện thoại cho Tần Thiệu hỏi xin ý kiến về việc bố trí lại phòng ở cho hai đứa.
Tần Thiệu: “Tô Bối ở phòng thứ hai hướng Tây, còn Tiểu Bảo thì dời đến phòng thứ nhất hướng Đông.
Bác Phúc: “.....”
Tiên sinh, ngài chắc chứ?
Theo sự sắp xếp của tiên sinh, phòng của Tiểu Bối ở cạnh phòng của tiên sinh, phòng của Tiểu Bảo lại nằm ở đầu bên kia của hành lang.
Mặc dù phòng của Tiểu Bảo được bố trí đúng là căn phòng giành cho “thiếu chủ” , nhưng bọn nhỏ đứa thì hướng đông, đứa thì hướng tây thế này không phải là cách nhau quá xa rồi hay sao?
* * *
Lúc hai chị em Tần Bối tan học về nhà, Bác Phúc đã dọn dẹp xong phòng mới cho hai đứa.
Một đông, một tây.
Nhìn thấy căn phòng bánh bèo toàn là một mảnh màu hồng, đầu giường còn bày ra một loạt thú nhồi bông, Tần Bối mắt chữ A mồm chữ O.
“Đây là đặc biệt chuẩn bị cho cháu sao?” Tần Bối hỏi.
Nếu là trước đây, trong nhà Tần tiên sinh chắc chắn sẽ không có căn phòng nào được bài trí theo phong cách này.
Bác Phúc gật đầu cười cười: “ Là tiên sinh đặc biệt chọn cho cháu đấy.”
Tần Bối: “......”
Thật là, cô cũng đã 14 tuổi rồi mà.
........
Buổi tối đầu tiên ở căn phòng mới, Tần Tiểu Bảo không cách nào ngủ được.
Không phải là do lạ giường, mà là do không quen: Bên cạnh đột nhiên thiếu đi Tần Bối, đối với Tần Tiểu Bảo mà nói, chính là giống như thiếu đi một thứ gì đó cực kỳ quan trọng, trong lòng thật sự vô cùng trống rỗng.
Cũng như điện thoại vậy, cậu nhất định phải đặt cạnh giường ngủ mới được, nếu có hôm nào để ở chỗ mà tay không với tới được, liền sẽ cảm thấy khó chịu mà ngủ không yên.
Tình hình ở bên phòng Tần Bối cũng không khác là bao.
Cảm thấy như xuyên qua thế giới khác trong vài năm đó, Tần Bối gần như đêm nào cũng đều gặp ác mộng, có lúc sẽ là thấy lại cảnh bạo lực ở sân trường, nhiều khi cô lại mơ thấy mình lạc mất Tần Tiểu Bảo, cô ở một không gian trống vắng hiu quạnh, dù là bằng cách gì đi nữa cũng không thể tìm thấy Tiểu Bảo.
Trong phòng, Tần Tiểu Bảo lại lôi kéo mấy đứa Đỗ Nhất Minh chơi game, nghe thấy ngoài hành lang có động tĩnh, Tần Tiểu Bảo nhảy xuống giường rồi đi ra ngoài cửa.
Vừa mở cửa liền đưa mắt qua hành lang bên kia, thấy Tần Bối đang từ trong phòng đi ra.
Tần Bối thoạt đầu trông thấy Tần Tiểu Bảo thì sững người một chút, sau đó cười một cái, cố ý trêu ghẹo: “Tần Tiểu Bảo, không có chị ở bên cạnh bảo vệ có phải là sợ không dám đi ngủ có phải không?”
Tần Tiểu Bảo: “.....”
“Chị chỉ là đang đói bụng, ra ngoài xem có gì ăn hay không thôi.”
“Thế chị muốn ăn cái gì? Để em làm cho chị.”
Tần Bối rón rén chạy sang kéo kéo Tần Tiểu Bảo, hai đứa khe khẽ đi xuống lầu.
......
Ngày thứ hai, khi bác Phúc thức dậy, không thấy hai đứa nhỏ ở trong phòng, hóa ra, ở dưới lầu, tại phòng khách lại thấy bọn nhỏ đang nằm trên ghế sô pha, dựa đầu vào nhau ngủ, trên tivi vẫn còn chiếu hoạt hình , có lẽ đã bật cả đêm, sau đó ngủ quên không tắt rồi.
Đối với chuyện này, Tần tiên sinh cũng đành bó tay, cuối cùng chỉ có thể bảo người giúp việc dời phòng của Tần Tiểu Bảo về ở bên cạnh phòng của Tần Bối.
“Trong vòng hai ngày, Tần Tiểu Bảo đã chuyển đi chuyển lại đến hai lần.”
* * *
Thứ sáu, Tần tiên sinh đưa Tần Bối và Tần Tiểu Bảo đi đến thành phố N.
Vừa xuống máy bay đã có người đón tiếp ba cha con bọn họ, sự phô trương này khiến Tần Bối nghĩ đến nam chính bá đạo được miêu tả trong phần sau của tiểu thuyết.
“Ba ba cũng có công ty ở thành phố N sao?” Trên xe, Tần Bối nhìn Tần Thiệu hỏi.
“Ừm.” Tần Thiệu gật đầu.
“Tại thành phố N, Tần thị có tổng cộng một công ty con và hai chi nhánh” , ngừng một lát, Tần Thiệu nói tiếp: “Công ty con chủ yếu xử lý các công việc của Tần gia ở bên này, ngoài ra có hai chi nhánh là Hồng Thạch sinh vật và khoa học kỹ thuật Bắc Trữ.”
Tần tiên sinh dứt lời, hơi nghiêng đầu, thấy Tần Bối trông rất hiếu kỳ, bên cạnh là một tên tiểu tử đang rũ mắt xuống tỏ vẻ không quan tâm cho lắm nhưng hình như cũng đang lắng nghe, sau đó ông liền nói thêm vài câu: “Hồng Thạch sinh vật trước kia gọi là xưởng chế thuốc Hồng Thạch, hiện tại Tần thị đang nắm 51% cổ phần, công việc chủ yếu là điều chế thuốc, còn Khoa học kỹ thuật Bắc Trữ là một công ty về kỹ thuật điện tử....”
Tần tiên sinh nói rất chi tiết, thậm chí còn giải thích rõ ràng cho Tần Bối nghe.
Ngay cả khi ngồi ở ghế phía trên cạnh tài xế, người phụ trách việc đón Tần tiên sinh là giám đốc chi nhánh Hồng Thạch sinh vật cũng giỏng tai lên mà nghe, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Một lát sau, trong xe yên ắng trở lại.
Tần tiên sinh giống như là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tần Bối rất tự giác không quấy rầy ba nữa.
Cô yên lặng quay đầu nhìn qua cửa kính.
Dần dần, quang cảnh ngoài cửa xe càng lúc càng trở nên quen thuộc, đây là con đường cô dắt theo Tần Tiểu Bảo rời đến thành phố B.
“Tần Tiểu Bảo, sắp đến nhà rồi...” Tần Bối kéo kéo tay Tần Tiểu Bảo, thì thầm nói.
Tần tiên sinh ở bên cạnh khẽ hé mắt, nhìn về phía hai đứa nhỏ.
Càng gần đến huyện Hồng Tinh, hai chị em Tần Bối và Tần Tiểu Bảo càng im lặng, gương mặt thoáng để lộ ra sự lo lắng, bất an.
Huyện Hồng Tinh là nơi có nhiều ký ức với hai đứa, chỉ là, những hồi ức này lại chẳng hề đẹp đẽ gì.