Chỉ vì không thể lấy điểm qua cửa hàng ngày, vị trí thứ tư của Tô Bối ở trong bảng xếp hạng “giải đấu Hồng Khách” đã tụt thẳng xuống vị trí thứ 137.
Mặc dù đã tự an ủi mình rằng bất luận là đứng thứ bao nhiêu, có thể thuận lợi thăng cấp trong cửa đầu tiên này là được rồi, thế nhưng nhìn “giang sơn” mà mình khó khăn lắm mới xây dựng được cứ như vậy mà sụp đổ, trong lòng Tô Bối cảm thấy hơi khó chịu.
Sau bữa cơm tối, Tô Bối liền quay trở về phòng mình, bắt đầu giải đấu.
Lần này, Tô Bối không dám khinh suất nữa, cô tập trung 100% sức lực và tinh thần để đối phó với mỗi cửa ải.
Một lần nữa khi nhìn thấy “thông báo hạn mức tối đa”, Tô Bối mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cả người.
48 điểm, perfect!
Còn lúc này, Tô Tiểu Bảo đang nằm ở trên giường của Tô Bối, vừa mới chơi xong một trận game nữa.
Thấy icon cầu vồng chào mừng thần tượng của đám người Lưu Giai ở trong group game đó, ánh mắt của Tô Tiểu Bảo thoáng hiện lên vẻ thờ ơ, đồng thời không hề nể mặt mà gửi cho họ một cái icon “trợn mắt” (thể hiện sự nhạt nhẽo).
Tô Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nhìn Tô Bối: “Chị đang chơi game à?”
“Không phải game, mà là thi đấu, một giải đấu thể loại về an ninh mạng.” Tô Bối giải thích.
Nói xong, đôi mắt sáng như pha lê của Tô Bối nhìn Tô Tiểu Bảo: “Tô Tiểu Bảo”
Tô Tiểu Bảo: “Sao vậy?”
Tô Bối: “Em giúp chị làm bài tập ngày hôm nay được không?”
Tô Tiểu Bảo: “........., chẳng phải là chị đấu xong rồi sao?”
“Đau tay.” Tô Bối làm bộ mặt đáng thương nói.
Ngày hôm nay để phá giải toàn bộ các cửa ải này Tô Bối vẫn chưa tính cụ thể số thời gian mà mình đã dùng, có điều cô cảm thấy hình như là mình đã phá kỷ lục rồi.
“Với cả lát nữa chị còn phải luyện đàn.”, nói rồi Tô Bối lại giơ một ngón tay về phía Tô Tiểu Bảo: “Chỉ một ngày thôi.”
Tô Tiểu Bảo: “...........”
Đám người Lưu Giai đã lại gửi tin nhắn ở trong group trên điện thoại.
“Lưu Giai: Hôm nay đánh đã quá, làm thêm trận nữa không?”
“Trần Tử An: ok con dê, tối nay cho tụi nó tan tành luôn đi!”
“Tô Tiểu Bảo: Không chơi nữa.”
“Đỗ Nhất Minh: Hả? Mới có 8 giờ cậu đã nghỉ rồi sao?”
“Tô Tiểu Bảo: Đi làm bài tập.”
“Lưu Giai: Lừa ai thế, bài tập của cậu chẳng phải đã làm xong từ lúc ở trên lớp rồi sao?” Cậu ta còn nhân tiết thể dục để lén chép mấy đáp án của những bài khó nữa.
“Tô Tiểu Bảo:….”
Quăng nhẹ điện thoại sang một bên, Tô Tiểu Bảo lôi cuốn vở bài tập từ trong cặp sách của Tô Bối ra bắt đầu làm.
Trước màn hình máy tính, Tô Bối đọc tin nhắn do “Dương Soái” và “vvvv” gửi tới.
“Dương soái”: q đại thần, người đang ở đâu?
“vvvv”: Honey, cậu có biết một ngày ngươi không làm nhiệm vụ, trên diễn đàn đã rầm rộ lên cả rồi không! Mau lên xem đi.
Tô Bối click chuột vào diễn đàn.
Quả nhiên, do điểm xếp hạng của “q” đột nhiên tụt xuống hơn 100, cả diễn đàn đã xôn xao cả lên.
“Angelababy”: What the hell? Q đại thần vậy mà không qua ải được!
“Chấn áp quần hùng”: Mắt có vấn đề hả, không cần dùng mắt nữa thì quyên góp cho những người cần đi, không thấy tổng điểm xếp hạng của q đại không hề thay đổi so với hôm trước sao?
“Cổ tiên sinh”: Đúng là không thay đổi, dựa vào level của q đại thần, có tụt dốc thêm cũng không thể nào về 0 điểm được, lẽ nào hôm trước q đại thần không làm nhiệm vụ?
“Rocket Beta”: Hình như là thế, ta xem review video không hề thấy q.
“Hắc trúc”: q đại thần không làm nhiệm vụ sao? Chết tiệt, gặp phải sự cố gì rồi chăng?
Hàng ngàn dòng comment ở phía sau, cơ bản đã bị biến dạng về nội dung thành “q thần sao rồi?”, “vì sao q thần muốn bỏ thi?”, “q thần xảy ra chuyện rồi!”
“q”: Tôi rất ổn, đa tạ các vị quan tâm, hôm qua có chút chuyện phải về quê, không có thời gian để online.
“Ôi mẹ ơi, q đại thần bản tôn đã bất ngờ xuất hiện trên diễn đàn rồi!!!”
“ Lại là vì có chuyện nên mới không làm nhiệm vụ! Đại lão chính là đại lão! Tràn đầy tự tin.”
……
Do sự xuất hiện của q mà nội dung đề tài ở trong diễn đàn đã bắt đầu trở nên phong phú, có người thả icon cầu vồng chào đón “q”, có người hỏi cô về chiến thuật, có người lại thẳng thừng xin “cùng thăng hạng” để bắt đầu cho trận thi đấu vòng thứ hai.
Tô Bối sau khi nhìn lướt qua hết một lượt thì đã out ra khỏi diễn đàn.
Từ Dương Dương đã gửi một tin nhắn riêng cho cô.
“Dương soái”: q đại thần không bỏ thi nữa, tốt quá rồi!
“Dương soái”: tối qua q đại thần có việc quan trọng cần làm sao?
“q”: Đúng vậy, bọn tôi về quê làm thủ tục chuyển học bạ.
Đầu bên kia, đọc tin nhắn mà “q” gửi cho mình, Từ Dương Dương mở to mắt: Chỉ một câu ngắn ngủi này thôi, nhưng có vẻ lại đem đến một lượng thông tin khá lớn..........
“Dương soái”: Hì hì, chỉ cần Q thần còn tiếp tục thi đấu là được rồi~ Em vẫn đợi đại thần đưa em thăng hạng cùng nữa đó.
Từ Dương Dương mập mờ đưa ra lời thỉnh cầu “Xin gia nhập tổ đội”
“q”: Yên tâm đi, nhất định là vậy rồi.
Từ Dương Dương: Ha ha ha, q thần đồng ý chỉ dạy cho cậu rồi! Hạnh phúc quá! Không biết là nhờ phúc của vị thần tiên nào phù hộ a.
“q”: Không tán phét nữa, tôi phải đi luyện đàn rồi, mai gặp lại.
Từ Dương Dương: q thần còn biết chơi đàn sao?
Ghép nối rất nhiều thông tin lại, trong đầu của Từ Dương Dương lờ mờ xuất hiện một sự so sánh nào đó, chỉ là còn chưa định hình xong thì đã bị chính cậu ta phủ nhận rồi.
——
Lúc Tần tiên sinh quay trở về cũng đã gần 10h tối rồi.
Lầu một không hề bật đèn, Tần tiên sinh cũng không ở lại đây mà đi thẳng lên lầu hai.
Lúc này Tần tiên sinh nghe thấy tiếng đàn piano nhẹ nhàng du dương.
Tiếng nhạc phát ra từ hướng gian phòng trống do bác Phúc tạm thời dùng để làm phòng học đàn cho Tô Bối.
Bước chân lên lầu của Tần tiên sinh khẽ dừng lại một chút, trong đôi mắt khẽ xuất hiện sự ngạc nhiên.
Trước đó Trần Đức đã từng nói với hắn rằng Tô Bối rất có thiên phú với đàn piano, Tần Thiệu không để tâm lắm đối với điều này, nhưng không ngờ, nha đầu này thật sự là có chút tư chất.
Khúc nhạc Tô Bối đang đàn lúc này có tên là “Ánh trăng”, độ khó về kỹ thuật lại không cao cho lắm, thế nhưng đấy là không khó đối với cao thủ chơi đàn, còn đối với người mới chơi quả là không dễ dàng gì rồi.
Mà Tô Bối có thể đàn được khúc nhạc mà không hề bị vấp một lỗi nào, mặc dù có vài chỗ còn có hơi cứng, thế nhưng như vậy cũng là khá rồi.
Tính thêm cả hôm nay, hình như Tô Bối theo học khóa piano này mới được có 10 buổi thì phải.
Tần tiên sinh tự nhẩm nhẩm, khóe miệng khẽ xuất hiện một nụ cười nhẹ, tâm trạng còn đem theo một chút tự hào mà bản thân hắn chưa từng phát hiện ra.
Giây phút tiếp theo, Tân tiên sinh đưa tay lên nhìn đồng hồ một chút, bỗng nhiên chau mày lại.
____10h30 rồi mà vẫn còn chưa đi ngủ sao?
Đặt văn kiện ở trong tay xuống, Tần tiên sinh thong thả bước về phía phòng học đàn.
Trong phòng học đàn, bé gái mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, ngồi trước chiếc đàn piano. Những ngón tay thon dài và linh hoạt nhẹ lướt trên những phím đàn.
Nhìn thấy cảnh này, tay của Tần tiên sinh đang đặt ở trên nắm tay cửa khẽ dừng lại, vốn định kêu Tô Bối đi ngủ nhưng lời lại nghẹn lại trong cổ họng.
Tô Bối không để ý rằng Tần tiên sinh đang đứng ở ngoài cửa.
“Ánh trăng”, là tiết mục mà Tô Bối lựa chọn để tham gia biểu diễn cho “tiết mục mở màn”, không quá khó, nhưng hiệu quả đem lại khá tốt.
Cô giáo dạy đàn vẫn dạy Tô Bối làm quen từng đoạn một trong mỗi tiết học, có điều, sau khi cô giáo rời đi, Tô Bối vẫn luyện đàn lại cả bài một lượt.
Khi đàn đến một đoạn nào đó, Tô Bối bỗng nhiên dừng lại.
Hình như có hơi sai sai.
Tô Bối chau chau mày, rồi đàn lại đoạn mình mới đàn sai thêm lần nữa.
Tô Bối: Vẫn cảm thấy hơi kỳ kỳ.
Chỉ có một đoạn ngắn như vậy mà Tô Bối lại cứ thử đi thử lại tới mấy lượt, thế nhưng đàn thế nào cũng đều tệ hơn so với cô dự tính một chút.
Lúc này, giọng nói của Tần Thiệu bỗng vang lên: “Không biết đàn sao?”
Nghe thấy vậy, Tô Bối ngây ra một lát, nhất thời quay đầu nhìn Tần Thiệu, Tô Bối giật bắn mình một cái.
“Ba?”
Tiêu rồi tiêu rồi, có phải Tần tiên sinh lại giống như mấy lần trước, làm bộ mặt nghiêm nghị bắt cô đi ngủ hay không?
Trong lòng Tô Bối thầm nói.
Nhưng lại phát hiện ra, biểu hiện trên khuôn mặt của Tần Thiệu lúc này hình như không hề nghiêm khắc.
“Đoạn vừa rồi đó, thử với tiết tấu chậm lại một chút.” Tần Thiệu lên tiếng.
Tô Bối: “.......” Chắc chắn chứ?
Nhìn đôi mắt long lanh của bé gái và nét hoài nghi khó hiểu trong đôi mắt đó, Tần tiên sinh đột nhiên khẽ bật cười một tiếng.
Ngay giây sau, Tần tiên sinh đi thẳng qua đó, ngồi xuống ở bên cạnh Tô Bối.
Tần tiên sinh đặt ngón tay lên trên phím đàn, cũng đàn đoạn nhạc mà Tô Bối vừa mới đàn kia, chỉ có điều, cảm giác lại không giống lúc Tô Bối đàn.
Đúng rồi! Chính là cảm giác này.
Tô Bối mở to mắt nhìn Tần Thiệu ở bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Không phải vì Tần Thiệu đàn khúc này chính xác, mà kinh ngạc phát hiện ra rằng, Tần tiên sinh thế mà lại biết chơi đàn.
Trong tiểu thuyết chỉ nói nhân vật phản diện này rất lợi hại, ngay cả những phần đầu của tiểu thuyết cũng nói Tần tiên sinh còn lợi hại hơn cả nam chính Tống Ngạn Thành, thế nhưng chưa từng nói đến tài nghệ này của hắn.
Tần Thiệu: “Thứ mà con muốn chính là kết quả như vậy?”
Tô Bối gật gật đầu.
Tần Thiệu: “Thử xem.”
“Dạ.”
Tô Bối đáp lại, cụp đôi mắt xuống, thầm suy nghĩ một chút, dựa theo tiết tấu mà Tần Thiệu vừa mới đàn, đàn lại đoạn nhạc đó một lượt____Lần này, quả nhiên là không có cảm giác sai nhịp, hỗn loạn như trước đó nữa, sự kết hợp giữa các nốt nhạc cũng trở nên hài hòa và trôi chảy hơn.
Tần tiên sinh cũng ở bên cạnh dùng một đoạn bè khác để hợp tấu cùng.
Đoạn nhạc nhẹ nhàng và phần bè trầm ổn giao hòa với nhau, cũng khiến cho khúc nhạc vốn đã sinh động càng thêm phần đặc sắc, êm đềm.
——
Trước đó bác Phúc nghe được âm thanh ở dưới lầu, đã thầm đoán có lẽ là tiên sinh trở về rồi, vốn định hỏi tiên sinh có cần gì không, kết quả là từ lầu một đi lên lầu hai tìm, mới phát hiện ra Tần tiên sinh đã đi tới phòng học đàn.